Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc - Chương 06

Tác giả: Lâm Ương Ương

Phòng thí nghiệm của Giai Vận là một tòa nhà hai tầng nằm ở vùng ngoại ô, sát bên là nơi trồng cây Liễu Lam (*), phòng thí nghiệm này phụ trách thử sản xuất thành quả mà bộ phận Nghiên cứu và Phát triển nghiên cứu ra, đồng thời cũng làm công việc đánh giá ước định thành phẩm.
(*) Một loài cây dùng để làm nguyên liệu nhuộm vải
Mấu chốt của vấn đề lần này chính là ở cây Liễu Lam, cây Liễu Lam mà phòng Nghiên cứu và Phát triển chỉ định phải có xuất xứ từ Nhật Bản, nhưng rất có thể người bên Phòng thí nghiệm đã sử dụng loại cây Liễu Lam trong nước để sản xuất.
Mạnh Dục Thành ngồi ngay ngắn trong phòng khách, tạm thời mặc kệ Đào Tử Bình và người phụ trách bên phòng thí nghiệm Bạch Uyển Minh mà đi nói chuyện với một người rảnh rỗi nhất đang ngồi trên ghế sofa, “Văn Diệp Nhiên, cậu ngay cả chuyện náo nhiệt của công ty tôi mà cũng không bỏ qua sao?”
Người này là ai thế? Thẩm Nhã Hinh nhìn anh ta với vẻ tò mò, vẻ ngoài của người này trông cũng bình thường, nhìn chẳng có khí phách gì cả, cô cảm thấy có lẽ anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ thôi, nhưng quan sát kỹ thì thấy anh ta không bao giờ nhìn thẳng vào mắt người khác, lúc nào cũng như đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt sắt bén còn hơn cả chim ưng.
“Công ty của cậu xảy ra nội chiến, chuyện vui như thế sao tôi có bỏ qua chứ?” Văn Diệp Nhiên cười với vẻ vô lại, à, so với ảnh chụp thì có lẽ cô ấy chính là Thẩm Nhã Hinh, người mà lần trước Mạnh Dục Thành kêu anh điều tra.
“Cái gì mà nội chiến, chỉ là một chút vấn đề nhỏ thôi.” Mạnh Dục Thành lắc đầu, anh thật không hiểu nổi sao mình lại có thể làm bạn tốt với mấy cái dạng người như anh ta.
“Tổng giám đốc, chắc chắn là do họ đã dùng loại Liễu Lam trong nước để nhuộm, chúng tôi rõ ràng đã chỉ định là phải dùng loại của Nhật rồi mà.” Đào Tử Bình rõ ràng là đã bị đối thủ hạ gục nên đành chạy tới nhờ sếp giúp đỡ.
Trái lại, người phụ trách Bạch Uyển Minh của bên phòng thí nghiệm lại mang vẻ mặt trầm tĩnh, nhàn nhạt nói với Mạnh Dục Thành: “Nếu nói tôi dùng Liễu Lam trong nước thì đưa ra chứng cứ đi, nếu không thì hãy tự mà gánh lấy trách nhiệm như một người đàn ông chân chính.” Cô ấy trông rất đẹp, vẻ đẹp khiến người ta nghĩ đến hoa Tiên Ông (*) xinh đẹp, nhưng thái độ lại lạnh như núi băng ngàn năm, điều kỳ lạ làn cô ấy lại mặt một đồ nam làm che khuất đi những đường cong cơ thể của mình.
(*) Một loài hoa rất đẹp nhưng mang tính độc
Tiến đến giai đoạn đùn đẩy trách nhiệm rồi sao? Văn Diệp Nhiên nhếch miệng, quăng một tấm hình cho Mạnh Dục Thành, “Đây là hình ảnh bên phòng thí nghiệm đi mua Liễu Lam ở trang trại hoa gần đây, lúc nãy rảnh rỗi không việc gì làm nên giúp cậu tra đấy.” Nói xong, anh ta không thèm nhìn sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch của Bạch Uyển Minh, ngược lại thò tay qua tóm lấy Thẩm Nhã Hinh nói: “Cho tôi mượn thư ký của cậu xài một lát, tí nữa giải quyết xong việc thì trả cậu sau.” Thẩm Nhã Hinh nhất thời trở tay không kịp bị Văn Diệp Nhiên tóm được, cô gấp đến độ phải quay qua cầu cứu với Mạnh Dục Thành: “Tổng giám đốc…”
Mạnh Dục Thành trừng mắt nhìn Văn Diệp Nhiên một cái, nhưng miệng lại nói: “Buông tay ra, cô ấy rất sợ đau, đừng đi quá xa, chuyện bên này sẽ xử lý nhanh thôi.” Thẩm Nhã Hinh trợn tròn mắt, có lằm không vậy, bán cô đi mất chỉ với hai câu đơn giản như vậy thôi?
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Thẩm Nhã Hinh vẫn cứ mang dáng vẻ căm giận tức tối, không chịu mở miệng nói chuyện với Văn Diệp Nhiên, nhưng tính khí của Văn Diệp Nhiên tốt đến nỗi không chỗ nào chê, không những không vì vậy mà giận giỗi, ngược lại còn thỉnh thoảng đưa tay ra đỡ cô để cô không phải vấp ngã vì đang mang giày cao gót đi đường sỏi.
Sau vài lần như thế, Thẩm Nhã Hinh cũng cảm thấy thật ngại khi cứ đanh mặt lại nên đành ngượng ngùng nói lời cảm ơn. Thực ra cô chỉ là giận Mạnh Dục Thành sao lại yên tâm giao cô cho một người ngoài như thế, thành ra cái người ngoài đó lại trở thành đối tượng trút giận của cô.
“Không có chi, em là thư ký của Mạnh Dục Thành, anh chăm sóc một tí cũng là chuyện hiển nhiên.” Văn Diệp Nhiên cười tít mắt nhìn cô nói, còn nhấn mạnh hai chữ ‘Thư ký’ nữa chứ.
Thẩm Nhã Hinh xấu hổ đến nổi đỏ lựng cả khuôn mặt, cô giải thích, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, cô không thể tự nhiên nói cô không phải thư ký của anh ấy chứ! Nhưng cái anh Văn Diệp Nhiên này, nên nói là anh ta quá bà tám hay là quá nhạy cảm đây? Nghĩ nghĩ một hồi cô cuối cùng quyết định vẫn là không nên giấu đầu lòi đuôi, cứ xem như mình không nghe thấy gì hết vậy.
Cũng may Văn Diệp Nhiên cũng rất biết điều, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì chủ động chuyển đề tài. “Biết tại sao cậu ấy không ngăn cản anh dắt em ra ngoài không?”
“Tại sao?” Thẩm Nhã Hinh thắc mắc, lúc ở công ty, Mạnh Dục Thành bận cỡ nào cũng sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của anh cơ mà.
“Bởi vì cậu ta không muốn em nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của mình.” Văn Diệp Nhiên thở dài, hỏa khí lần này của cậu ấy chắc không hề nhỏ đâu nhỉ.
“Có muốn nghe một câu chuyện xưa không?”
“Ừm.”
Cũng may Văn Diệp Nhiên cũng rất biết điều, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì chủ động chuyển đề tài. “Biết tại sao cậu ấy không ngăn cản anh dắt em ra ngoài không?”
“Tại sao?” Thẩm Nhã Hinh thắc mắc, lúc ở công ty, Mạnh Dục Thành bận cỡ nào cũng sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của anh cơ mà.
“Bởi vì cậu ta không muốn em nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của mình.” Văn Diệp Nhiên thở dài, hỏa khí lần này của cậu ấy chắc không hề nhỏ đâu nhỉ.
“Có muốn nghe một câu chuyện xưa không?”
“Ừm.”
Cô gái tên Bạch Uyển Minh đó cùng với gia đình mẹ cậu ấy là thế giao, vốn cũng kinh doanh mặt hàng vải, nhưng sau này Gia Vận dưới sự lãnh đạo của Mạnh Dục Thành mà thịnh vượng trở lại, nhưng Bạch thị lại không thể gượng dậy nổi, lúc đó Bạch thị đến nhờ Mạnh Dục Thành giúp đỡ, nhưng lúc đó Mạnh Dục Thành vẫn đang khổ sở chống đỡ cho Gia Vận nên chẳng thể giúp được gì cho Bạch thị.” Thẩm Nhã Hinh không ngờ lại nghe được một câu chuyện nặng nề như thế nên cô dừng bước chân lại, chăm chú lắng nghe lời kể của Văn Diệp Nhiên.
“Sau khi Bạch thị phá sản thì bố mẹ của Bạch Uyển Minh do chịu phải cú sốc quá lớn mà lần lượt qua đời, chỉ còn lại mỗi mình cô ấy cố gắng chống chọi cho sản nghiệp gia truyền của mình, nhưng cũng chỉ được vài năm thì phải bán lại cho người khác.” Văn Diệp Nhiên chỉ chỉ tòa nhà thí nghiệm phía trước, “Đó, sản nghiệp gia truyền của cô ấy vốn nằm ở vị trí đó, sau khi Mạnh Dục Thành mua lại thì xây dựng lên làm nơi thí nghiệm.”
“Phải bán mạng làm việc cho một người đã từng không chịu chìa tay giúp đỡ mình tại mảnh đất của tổ tiên, có lẽ chính là suy nghĩ của Bạch Uyển Minh hiện giờ đấy.”
Văn Diệp Nhiên rầu rĩ nói, “Với cách suy nghĩ của Mạnh Dục Thành thì chắc chắn cậu ta sẽ không thèm giải thích với Bạch Uyển Minh gì cả, mà cho dù có giải thích thì chưa chắc cô ta đã chịu tin, sự khổ cực mà năm đó Mạnh Dục Thành phải chịu để chống chọi cho Gia Vận không phải ai cũng có thể hiểu được.
“Chẳng lẽ anh ấy không thể thử giải thích sao? Hai nhà họ là thế giao, chắc chắn anh ấy và Bạch Uyển Minh đã quen biết từ nhỏ rồi?”
“Cũng chính vì là thế giao, chính vì quen biết nhau từ nhỏ nên mới càng không dễ gì tha thứ cho cậu ta!”
Thẩm Nhã Hinh cảm thấy như có gì đó đè lên tim mình vậy, thật khó chịu.
“Cậu ấy ủy nhiệm cho Bạch Uyển Minh là vì Bạch thị luôn kiên trì sử dụng nguyên liệu trong nước để tiến hành in ấn nhuộm vải chứ không lựa chọn những nguyên liệu cao cấp của nước ngoài, họ tin rằng tài nguyên loài thực vật dùng để nhuộm vải của Đài Loan đủ phong phú để khai thác rồi, thế thì sao lại phải bỏ gốc lấy ngọn mà đi kiếm tìm những thứ của nước ngoài chứ!” Văn Diệp Nhiên nói.
“Thế Bạch Uyển Minh có biết không?” Thẩm Nhã Hinh hỏi.
Văn Diệp Nhiên cười khổ nói: “Hiển nhiên là không biết rồi, có lẽ cảm giác của cô ta đối với Mạnh Dục Thành chỉ có hận mà thôi.”
Kết quả cuối cùng của những cuộc đàm phán thương mại hiển nhiên không thể tốt được, thế nên Bạch Uyển Minh từ chức, Mạnh Dục Thành cũng chẳng mở miệng giữ chân, cứ thế liên tục hai ngày, vẻ mặt của Mạnh Dục Thành còn lạnh lùng hơn ngày thường gấp đôi, Thẩm Nhã Hinh thầm nghĩ, thật không hỗ cùng Bạch Uyển Minh là thế giao mà, cả hai đều lạnh như băng y chang nhau!
Nhân lúc châm trà cho anh, Thẩm Nhã Hinh dè dặt gọi: “Tổng giám đốc.” Nhưng Mạnh Dục Thành chẳng thèm đáp trả cô, lúc này cô mới chợt nhớ đến ‘hiệp nghị’ mà hai người đã ký kết bằng miệng vào tối hôm qua.
“Dục… Thành…” Nghĩ đến sự ‘Yêu thương chăm sóc’ của anh đối với cô vào tối qua, cô chỉ đành ngoan ngoãn đổi cách xưng hô.
Người đàn ông này có hai tính cách song song nhau sao? Tối hôm qua ép cô về căn hộ cao cấp của anh, ăn đến xương cũng chẳn còn, mà giờ thì lại trưng ra cái bộ mặt như thế, ai có thể gán ghép người đàn ông cuồng dã của tối hôm qua với cái người đang mang vẻ mặt lạnh như băng này với nhau nổi cơ chứ!
Hôm qua ‘bị’ anh yêu thương săn sóc cũng là vì cô có ý đồ muốn anh ngồi xuống nói chuyện giải thích những hiểu lầm giữa anh với Bạch Uyển Minh mà ra, ai dè lại khiến Mạnh Dục Thành không vui, rồi lại đem cô trở thành điểm tâm hạ hỏa mà đánh chén sạch sẽ, ăn xong rồi còn bị anh ép phải hứa không được kêu anh là Tổng giám đốc khi chỉ có hai người, còn không thì anh sẽ xem như không nghe thấy!
“Hử?” Mạnh Dục Thành nhìn cô một cái rồi tiếp tục làm việc.
“Nghe thư ký Tống nói là Đào Tử Bình đã đích thân chạy đến phòng thí nghiệm để thao tác các bước nhuộm vải, nhưng những lô vải đó vẫn không ra gì cả.” Lời bình của thư ký Tống quả thật quá anh dũng mà!!
“Sau đó?”
“Nghe nói Bạch Uyển Minh tự móc tiền túi trả cho chủ vườn đó…”
Mạnh Dục Thành tạm dừng việc trên tay lại, “Ai nói cho em biết?” Anh có thể khẳng định Tống Kiến Đông không biết chuyện này, nên không thể nào là ông ta nói cho cô biết được. “Nghe thư ký Tống nói là Đào Tử Bình đã đích thân chạy đến phòng thí nghiệm để thao tác các bước nhuộm vải, nhưng những lô vải đó vẫn không ra gì cả.” Lời bình của thư ký Tống quả thật quá anh dũng mà!!
“Sau đó?”
“Nghe nói Bạch Uyển Minh tự móc tiền túi trả cho chủ vườn đó…”
Mạnh Dục Thành tạm dừng việc trên tay lại, “Ai nói cho em biết?” Anh có thể khẳng định Tống Kiến Đông không biết chuyện này, nên không thể nào là ông ta nói cho cô biết được.
“Văn Diệp Nhiên nói, lúc nãy anh ấy đến trả anh thứ này.” Thẩm Nhã Hinh đưa cho Mạnh Dục Thành một túi khăn giấy, rồi tò mò hỏi: “Loại khăn giấy này có gì đặt biệt sao? Anh ấy dặn em nhất định phải tận tay đưa cho anh.”
“Quẳng nó vô thùng rác đi.” Mạnh Dục Thành dừng một chút rồi lại nói: “Sau này những gì cậu ta đưa cho em em cứ việc trực tiếp quăng vô thùng rác là được.” Cái thằng Văn Diệp Nhiên khốn nạn, chẳng qua chỉ là kiếm cớ nói chuyện với cô gái của anh mà thôi.
“Hả? Dạ.” Thẩm Nhã Hinh nhìn bọc khăn giấy với vẻ không thể hiểu nổi, hai người này rốt cuộc đang chơi trò gì thế? Cô chẳng hiểu gì cả!!!
“Buổi trưa đừng đến căn tin ăn cơm, cố gắng làm xong hết việc trên tay đi, chiều cùng anh đến một nơi.” Mạnh Dục Thành dăn dò cô xong rồi lại vùi đầu vào đống văn kiện trên bàn, anh không phải không hiểu tâm ý của Văn Diệp Nhiên và Thẩm Nhã Hinh, chỉ là có những chuyện không hề đơn giản như họ vẫn tưởng.
“Đi phòng thí nghiệp sao?”
“Không phải.”
“Vậy đi đâu?”
“Ôn Tuyền.”
“Đáng ghét, anh còn cười nữa!” Thẩm Nhã Hinh xoay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Mạnh Dục Thành nữa.
Anh nói Ôn Tuyền, cộng thêm sự dũng mãnh của anh vào tối hôm qua nữa, khiến cô khó tránh khỏi hiểu lằm, tưởng là anh nói đi suối nước nóng, ai dè tên của chỗ này là Văn Tuyền.(*)
(*) Ôn Tuyền và Văn Tuyền trong tiếng Trung có cách phát âm giống nhau, mà Ôn Tuyền có nghĩa là suối nước nóng, nên chị tưởng anh dẫn chị đi suối nước nóng í mà :v
“Anh có cười sao?” Mạnh Dục Thành nhướn mày, sao anh không biết là anh có lộ ra vẻ cười thế!
“Trên mặt anh không cười nhưng trong lòng anh cười.” Cô đã học được cách xem biểu tình của anh rồi, lúc khóe miệng anh khẽ thả lỏng là lúc tâm trạng anh đang vui, thế thì đồng nghĩa là anh đang cười.
“Được rồi, đừng nhỏng nhẻo nữa, xuống xe đi.”
Thẩm Nhã Hinh vẫn ngồi đó bĩu môi, cánh môi anh đào đang vểnh lên đó rõ ràng là đang mời gọi anh đây mà, Mạnh Dục Thành hiển nhiên cũng sẽ không khách khí mà phủ người qua đặt một nụ hôn sâu lên môi cô.
Lúc đầu Thẩm Nhã Hinh còn ô ô mà kháng nghị, nhưng không bao lâu sau thì bị Mạnh Dục Thành hôn đến rã rời, chỉ có thể dựa sát vào *** anh.
“Ngoan, nhanh xuống xe, trừ khi em muốn ‘làm’ tại chỗ.” Mùi vị của cô quá thơm ngon, khiến cho sự tự chủ mà anh luôn kiêu ngạo phải đầu hàng khi gặp được cô.
Cô như thuốc phiện vậy, khiến anh say đắm, khẽ vuốt ve đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của cô, anh lại không nhịn được trồng thêm vài trái dâu tay lên cổ cô.
“Mau xuống xe, xuống xe!”
Thẩm Nhã Hinh luống cuống tay chân mà tháo dây an toàn ra, cô không muốn tạo đề tài tại chốn người đến người đi này đâu, khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, ai biết được sẽ có máy quay lén nào đang hướng ngay về phía bọn họ hay không cơ chứ!
Đây là một thung lũng nhỏ, dưới chân đều là những thảm cỏ xanh biết, không khí trong lành đến nỗi đáng ngạc nhiên.
“Đây là nơi nào thế?” Thẩm Nhã Hinh tò mò hỏi, cô chưa từng nghe nói đến nơi này bao giờ.
“Đi theo anh, đừng hết nhìn chỗ này rồi lại nhòm chỗ khác nữa.” Mạnh Dục Thành nắm lấy cánh tay cô, để cô dựa vào *** anh.
Sâu bên trong thung lũng là một căn nhà cổ, kế bên là một con suối chảy róc rách, nhìn như là con sông bảo vệ thành vậy, chưa đến nơi là đã ngửi được mùi thơm thảo dược rồi, còn có không ít tiếng cười truyền đến nữa.
Thẩm Nhã Hinh kéo Mạnh Dục Thành đi nhanh vài bước, ló đầu vào cánh cửa đang rộng mở để nhìn vào bên trong, có nhiều loại vải khác nhau được bó thành những hình thù lạ mắt, có một số cái được thả vào chiếc lu cao nửa người, một số thì được xỏa ra để phơi khô, có khoảng mười mấy người rất vui vẻ mà cùng nhau qua chạy lại giữa những chiếc lu và kệ phơi vải đó để làm việc và chơi đùa.
“Chỗ này là chỗ nào vậy?”
Mạnh Dục Thành chỉ chỉ tấm bảng, lúc này Thẩm Nhã Hinh mới để ý thấy một tấm bảng không được bắt mắt lắm được treo ngoài cửa, bên trên ghi ‘Công nghệ nhuộm vải bằng thảo mộc – Văn Tuyền’
“Có nghe ai nói qua có thể tự tay mình nhuộm vải chưa?” Mạnh Dục Thành kéo cô đi vào trong.
“Có nghe qua, ở đây có thể làm sao?” Hai mắt Thẩm Nhã Hinh phát sáng, cô sớm đã muốn tự tay nhuộm vải rồi, cô đã từng thấy những mảnh vải mà người ta tự nhuộm ở trên mạng, rất độc đáo, mang phong cách riêng của mỗi người, là thứ có một không hai trên thế giới đấy.
“Đúng vậy, ông chủ của nơi này là bạn anh, em có thể thử xem.” Mạnh Dục Thành ngoắt tay kêu một anh chàng trẻ tuổi đến rồi nói: “Nói với ông chủ Bạch, khóa trải nghiệm dành cho hai người.” Bạch? Bây giờ Thẩm Nhã Hinh khá là nhạy cảm với cái họ này, cô nhìn Mạnh Dục Thành với vẻ đầy nghi vấn, chẳng lẽ nơi này có quan hệ gì với Bạch thị sao? “Có nghe ai nói qua có thể tự tay mình nhuộm vải chưa?” Mạnh Dục Thành kéo cô đi vào trong.
“Có nghe qua, ở đây có thể làm sao?” Hai mắt Thẩm Nhã Hinh phát sáng, cô sớm đã muốn tự tay nhuộm vải rồi, cô đã từng thấy những mảnh vải mà người ta tự nhuộm ở trên mạng, rất độc đáo, mang phong cách riêng của mỗi người, là thứ có một không hai trên thế giới đấy.
“Đúng vậy, ông chủ của nơi này là bạn anh, em có thể thử xem.” Mạnh Dục Thành ngoắt tay kêu một anh chàng trẻ tuổi đến rồi nói: “Nói với ông chủ Bạch, khóa trải nghiệm dành cho hai người.” Bạch? Bây giờ Thẩm Nhã Hinh khá là nhạy cảm với cái họ này, cô nhìn Mạnh Dục Thành với ánh mắt đầy vẻ nghi vấn, chẳng lẽ nơi này có quan hệ gì với Bạch thị sao ?
" Không thành vấn đề."
Anh chàng trẻ tuổi đó chạy đi lấy hai chiếc tạp dề màu xám tro và vài mảnh vải." Đây, đeo tạp dề vào, đừng để bẩn quần áo, những chiếc lu trong những cái lều ở đằng kia đều có thể xài được, cách sử dụng của mỗi loại màu sắc đều được ghi chú ở bên hông, có gì không hiểu cứ việc hỏi nhé."
Thẩm Nhã Hinh nhìn Mạnh Dục Thành mặc tạp dề vào, cái cảm giác không cân đối khiến cô cười đến nỗi không đứng thẳng người được , có những người sinh ra đã định sẵn là vương giả rồi chăng, nhưng động tác cột dây tạp dề của anh rất thành thạo và quen thuộc, có vẻ như rất thường xuyên làm vậy.
" Rất kỳ lạ sao?" Mạnh Dục Thành gõ đầu cô," Lúc Gia Vận chật vật nhất, các kỹ thuật nhuộm vải hầu như không còn nữa, anh có đến gần nửa năm phải đứng dưới xưởng để giúp đỡ đấy."
Thẩm Nhã Hinh tròn mắt kinh ngạc, cô không ngờ anh lại có lúc chật vật như thế," Anh không sợ sẽ thất bại sao?"
" Anh sẽ thất bại? Có thể sao ?" Mạnh Dục Thành kiêu ngạo trả lời, nhưng cái khí thế hừng hực đó bị chiếc tạp dề kéo xuống hết trơn!
" Anh giỏi thật !" Thẩm Nhã Hinh nhìn anh với vẻ hậm hực.
Cô có nghe qua câu chuyện của anh, anh đã đơn phương độc mã như thế nào để những người ỉ lớn hiếp nhỏ đó mắt tròn mắt dẹt, nhưng anh cũng đâu phải là thần, anh không hề nhờ vả đến thế lực của Mạnh thị, anh chỉ dựa vào bản thân anh mà thôi, cho dù lúc này cô vẫn chưa yêu thích anh thì cũng sẽ thán phục dưới chân anh mất thôi !
Mạnh Dục Thành cười khẽ, nâng cằm cô lên," Câu nói này em có thể nói nhiều chút vào lúc khác cũng hay đó !" Thẩm Nhã Hinh nhìn anh với vẻ không hiểu, lúc sau thì bừng tỉnh, hiểu được lời ám chỉ của anh thì tức đến nỗi trợn mắt liếc anh một cái rồi xoay người đi chỗ khác, cô đã dần ý thức được với cái sức lực cỏn con của cô thì còn lâu mới đối chọi nổi với anh, nên cô vẫn là nên tiết kiệm sức lực một chút thôi !
Đi dạo một hồi thì cô bị những vật phẩm xung quanh thu hút, những túp lều tre bên chân tường có rất nhiều những lu nhuộm vải xếp thành hàng, chiếc lu này ghi là Cỏ tím - màu tím, kế bên thì là Thiến thảo - màu đỏ, và còn rất nhiều màu khác nữa, rất là kỳ diệu.
Ban đầu cô còn tưởng rằng nơi này sẽ có những mùi gay mũi, nhưng trên thực tế thì nơi này giống tiệm thuốc bắc hơn, những chiếc lu nhuộm vải ở chân tường, bên trong là những màu sắc hoàn toàn tự nhiên, ở giữa sân thì phơi những mảnh vải vừa nhuộm xong, có những mảnh vải với hoa văn cực kỳ đẹp mắt, đẹp đến nỗi Thẩm Khả Hinh không thể tin được đó là nhuộm bằng tay.
"Những mảnh vải này nên nhuộm như thế nào? Bỏ vào lu hay sao ?"
Cuộc điện thoại bất ngờ khiến Mạnh Dục Thành không thể chỉ dẫn cho cô, anh chỉ chỉ điện thoại rồi chạy đi chỗ khác nghe máy. Thẩm Nhã Hinh chỉ đành tự nghĩ cách, nhưng đứng đó suy nghĩ nửa ngày trời cũng không biết nên thao tác như thế nào.
Một cô gái hoạt bát đi ngang qua, Thẩm Nhã Hinh thấy chiếc bảng tên của cô ấy ghi Chi Tử, nên nhờ cô ấy giúp đỡ," Tiểu thư Chi Tử, bạn có thể chỉ mình cách nhuộm vải không ?"
" Kêu mình Chi Tử là được rồi." Chi Tử cười nói," Bạn lần đầu tiên đến sao? Thế thì bắt đầu từ màu nhuộm đơn giản nhất nhé."
Đến lúc Mạnh Dục Thành quay về thì Thẩm Nhã Hinh đang khó khăn đem một mảnh vải màu tím vừa nhuộm xong đi phơi khô.
" Để anh." Mạnh Dục Thành nhận lấy rồi quăng lên sào một cách ngay ngắn .
" Tướng cao thật tốt mà." Thẩm Nhã Hinh ngưỡng mộ nói, sau đó bắt đầu hớn hở khoe quá trình nhuộm vải lúc nãy." Không ngờ nhuộm vải cũng phức tạp thật, các bước mà em vừa làm chỉ là vài bước nhỏ trong quá trình nhuộm vải mà thôi, phải để vải ngân trong lu nhuộm đến tận 20 phút mới được lấy ra xả nước đó. Cô gái tên Chi Tử đó nói những màu nhuộm và vải này đều được xử lý trước đó rồi, nên có thể trực tiếp sử dụng được, chứ bắt đầu từ bước pha màu nhuộm thì tốn không ít thời gian đâu."
Mạnh Dục Thành gật gật đầu giúp cô lau những giọt mồ hôi trên trán, xem ra cô chơi rất vui, "Em nhuộm được bao nhiêu mảnh vải rồi ?"
" Ba mảnh, còn một mảnh màu vàng và một mảnh màu đỏ nữa, thời gian ngâm cần lâu hơn chút xíu."
" Uhm, nhưng giờ chúng ta phải đi về rồi nhà thiết kế người Pháp đến sớm hơn dự kiến, ngày mai là ông ta đến rồi, anh phải về công ty sắp xếp một chút.
" Không phải chứ, thế vải của em sao bây giờ?" Thẩm Nhã Hinh nhìn những chiếc lu đang ngâm vải với vẻ khổ sở, cô vẫn chưa làm xong hết mà."
" Anh sẽ nhờ ông chủ ở đây giúp em làm tiếp, sau đó gởi đến công ty cho em."
" Ừ, chỉ đành vậy thôi." Công việc quan trọng hơn. “Ừ, chỉ đành vậy thôi.” Công việc quan trọng hơn, cô cũng chỉ đành như thế, nhưng cô cứ cảm thấy là lạ, tại sao anh lại dẫn cô đến đây tự tay nhuộm vải?
Trên đường quay về công ty, Mạnh Dục Thành cuối cùng cũng nói.
“Đó là nơi khởi nguồn của Bạch thị, năm đó vì nước của Văn Tuyền đặt biệt nên tổ tiên của Bạch thị quyết định chọn nơi này làm xưởng nhuộm vải đầu tiên.”
Không ngờ cái nơi trông không hề bắt mắt đó lại là nơi khởi nguồn, cô càng không ngờ Mạnh Dục Thành lại chủ động dẫn cô đi tiếp xúc với quá khứ, Thẩm Nhã Hinh cố gắng không để mình tỏ ra quá H**g phấn, cô rất thích cảm giác anh không che giấu gì cả, cứ như hai người được hợp làm một, không hề có bí mật gì với nhau, “Thế sao, hèn chi anh nói ông chủ nơi đó họ Bạch.”
“Văn Diệp Nhiên đã kể cho em nghe về sự suy tàn của Bạch thị rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Để anh kể cho em nghe thêm về lý do Bạch thị suy tàn.”
Mạnh Dục Thành khẽ thở dài, “Tổ tiên của Bạch thị luôn kiên trì sử dụng công nghệ in ấn vải bằng thực vật, vì thế công nghệ in ấn vải công nghệ hóa sau này đối với họ là một đả kích lớn, dùng thực vật để nhuộm vải rất khó để kiểm soát được màu sắc của thành phẩm, vì thế mỗi đợt vải đều có sự chênh lệch nhất định về màu sắc, dẫn đến không có lợi cho việc sản xuất hàng loạt.”
“Ừm…” Thẩm Nhã Hinh cũng nửa hiểu nửa không, cứ thế mơ mơ hồ hồ mà gật đầu, nhưng đại khái có lẽ là công nghệ sản xuất truyền thống bằng thủ công đã bị công nghệ quy mô hóa đánh bại rồi!
Lúc đó Gia Vận do thay đổi kịp thời mà thoát được một kiếp, nhưng Bạch thị lại kiên trì không chịu thay đổi, nên rất hiển nhiên mà bị thị trường bỏ rơi, vì thế, trên cơ bản mà nói thì từ thời mẹ anh là Bạch thị đã định sẵn sẽ phải suy tàn rồi, mấy chục năm sau đó chẳng qua chỉ là cố gắng chống chọi mà thôi.
“Thế tại sao lúc họ nhờ anh giúp đỡ anh lại không chìa tay ứng cứu thế?” Vấn đề này đã nghẹn trong lòng cô mấy hôm nay rồi, cô suy nghĩ cỡ nào cũng không thể chấp nhận được lời giải thích của Văn Diệp Nhiên.
“Anh đứng ra bảo đảm cho họ, giúp họ có thể vay vốn từ ngân hàng, nhưng họ lại không chịu đáp ứng điều kiện duy nhất mà ngân hàng đưa ra.”
“Điều kiện gì?”
“Dùng khoản vay đó để mua thiết bị mới thay thế cho hình thức thủ công cũ.”
Thẩm Nhã Hinh cúi thấp đầu, thì ra Bạch thị vẫn là ૮ɦếƭ dưới sự cố chấp của bản thân, nhưng cái “Công nghệ nhuộm vải bằng thảo mộc – Văn Tuyền” này lại là thế nào?
“Bạch thị bị phá sản, sau khi cha mẹ Bạch Uyển Minh qua đời thì nơi này bị rao bán, cậu hai của nhà họ Bạch đến xin anh giúp đỡ, ông ta đồng ý cho anh tất cả công thức nhuộm vải gia truyền, chỉ có một yêu cầu duy nhất là giữ lại mảnh đất này.”
Năm đó cậu hai của nhà họ Bạch tuổi cũng đã hơn năm mươi, thế mà lại phải mang theo tấm thân bệnh tật đến cầu xin người trẻ tuổi là anh đây giúp đỡ, cho dù có lạnh lùng cỡ nào đi nữa thì không thể ngoảnh mặt làm ngơ nổi được.
“Thế anh có giúp ông ta không?”
“Anh đồng ý dùng danh nghĩa cá nhân cho ông ấy vay tiền, nhưng cũng chỉ có thể giữ lại được mảnh đất này, chứ ông ấy không thể tiếp tục sử dụng tấm biển hiệu ‘Bạch thị’ nữa, vì thế anh đã đề nghị ông ấy đem nơi này làm thành một câu lạc bộ nhuộm vải bằng tay, và đã thu hút được không ít người đến tham gia. Tuy rằng quy mô không lớn, nhưng ít nhiều cũng có thể tồn tại được, và cũng có thể giúp người khác hiểu được nhiều hơn về nghề nhuộm vải thủ công từ thảo mộc.
Nền tảng của sự ‘tiếp nhận’ là ‘hiểu biết’, chỉ cần càng nhiều người hiểu rõ về nó hơn thì khả năng được thị trường chấp nhận vào sau này sẽ càng cao.
“Thế Bạch Uyển Minh hoàn toàn không biết về những chuyện này sao?” Thẩm Nhã Hinh cảm thấy thật bất công, rõ ràng anh đối xử tốt với nhà họ Bạch như thế mà Bạch Uyển Minh lại đối xử với anh cứ như nước với lửa.
Nhân lúc đợi đèn đỏ, Mạnh Dục Thành quay đầu nhìn cô, trời đã sẫm tối, ánh đèn đường in bóng lên cửa sổ xe, chiếu lên khuôn mặt cô, người phụ nữ nhỏ này đang vì anh mà tức giận, anh không thích giải thích với người khác, bởi có những chuyện cho dù có giải thích, nhưng khi lọt vào tai những người khác nhau sẽ sản sinh ra những kết quả khác nhau, nếu đã thế thì cần gì phải giải thích!
Nhưng cô thì khác, cô sẽ lo lắng cho anh, vì anh mà tỏ ra bất bình, vào lúc tất cả mọi người tìm cách để quên đi đoạn quá khứ đó thì cô lại dùng phương thức riêng của bản thân cô để tìm hiểu nó, rồi lại giúp anh hóa giải nó, à, còn thằng bạn chỉ sợ thiên hạ không loạn Văn Diệp Nhiên của anh nữa, nếu không phải tại cậu ta nhiều chuyện đi kể chuyện xưa cho cô nghe thì anh cần gì phải dẫn cô đi tìm hiểu đoạn quá khứ không mấy tốt đẹp đó chứ!
Phủi đi những lọn tóc trước trán cô, Mạnh Dục Thành khẽ vuốt nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh của cô, nói: “Hai người con trai của nhà họ Bạch có ân oán riêng với nhau, chuyện tình cụ thể thì anh không biết, nhưng có vẻ như là ở tình trạng chỉ hận cả đời không có việc gì dính líu với nhau nữa, vì thế, Bạch Uyển Minh tuyệt đối sẽ không có liên hệ với ông ấy.”
“Thế anh giúp nhà họ Bạch nhiều như thế, nhưng lại bị người ta cho là người xấu sao?” Thẩm Nhã Hinh tức đến nỗi muốn khóc, tại sao anh không chịu giải thích chứ, như vậy thì mọi người sẽ không hiểu lầm anh nữa rồi!
“Không có gì hay để giải thích cả.” Mạnh Dục Thành đạp chân ga, ngỏ ý kêu cô ngồi ngay ngắn lại, thương trường như chiến trường, cuộc giao dịch này anh cũng có lợi, nếu đã như thế thì cần gì phải tạo hình tượng ‘người tốt’ cho người ta xem chứ?
Nhưng tại sao anh lại dẫn cô đến đây? Có lẽ trong sâu thẳm trái tim anh không sợ người ngoài hiểu lầm, nhưng chỉ mong cô hiểu được sự thật trong quá khứ của anh chăng!
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Thẩm Nhã Hinh ngắm khuôn mặt nhìn nghiên của anh, lúc anh không nhìn cô, vẻ mặt của anh có thể dùng từ cứng ngắt để mà hình dung, đối với anh mà nói, những đoạn quá khứ đó chẳng có gì quan trọng cả, địa vị hiện giờ của anh không ai có thể lay động được, Gia Vận dưới sự lãnh đạo của anh mà cũng ngày càng lớn mạnh, nhưng cô quả thật không mong muốn hai nhà đã từng là thế giao lại phải kết thúc dưới hình thức này.
“Em mặc kệ, dù sao đi nữa thì em cũng muốn Bạch Uyển Minh hiểu được anh chính là người tốt.” Thẩm Nhã Hinh bĩu môi.
“Bạch Uyển Minh có sự kiên trì của cô ấy.” Xe chạy vào hầm xe dưới công ty, Mạnh Dục Thành đậu xe ngay ngắn lại, nhấn nút bật đèn bên trong xe lên, haizz, khóc đỏ cả mắt rồi, sao cô cứ thích khóc thế này.
“Cô ấy cứ một mực mong anh dùng nguyên liệu nhuộm vải nội địa, vì để thuyết phục được anh, cô ấy không còn không ngại mà tự lấy tiền lương của bản thân để làm thí nghiệm trước.”
“Cái này em có nghe Văn Diệp Nhiên nói rồi, cô ấy tự móc tiền túi để chi trả cho ông chủ trong nông trại trồng hoa.” Đôi tay nhỏ đưa qua vuốt nhẹ cánh tay của anh, rồi lại bị anh bắt lấy đưa lên môi hôn nhẹ một cái.
Mạnh Dục Thành lại không cho là đúng, “Đừng tưởng rằng như vậy là tốt, cô ấy quá nóng lòng muốn chứng tỏ, nên đã xem nhẹ sự chênh lệch trong hiện thực, hoặc là nói, do cô ấy muốn ép anh thừa nhận mà đã lấy lợi ích của nông nhân trồng hoa ra ép buộc uy hiếp anh.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Thẩm Nhã Hinh nghe đến mờ mịt, cô cảm thấy Bạch Uyển Minh cũng rất vĩ đại mà, chịu khai thác tài nguyên nội địa!
“Không nghiêm trọng như thế, cô ấy cũng chỉ là quá muốn chứng tỏ sức mạnh của công nghệ nhuộm vải bằng nguyên liệu tự nhiên, chứng minh sự lựa chọn của Bạch thị vào năm đó là đúng, cô ấy bị tâm lý báo thù ảnh hưởng quá lâu, dẫn đến không nhìn nhận ra sự thật mà thôi.” Bỗng nhiên, Mạnh Dục Thành tháo dây an toàn ra, nghiên người phủ lên chỗ Thẩm Nhã Hinh đang ngồi.
Con thỏ trắng nhỏ nhỏ xinh xinh vẫn còn đang buồn rầu lo âu cho nước cho dân, thế nên nào có phát hiện ra mình đã bị ‘ma chưởng’ của một con sói xám lớn vây lấy mất tiêu từ đời nào rồi đâu, “Vậy sự thật là gì?”
“Sự thật là, anh vẫn luôn thu mua nguyên liệu nội địa với số lượng kiêm tốn rồi đưa đến cho phòng Nghiên cứu và Phát triển thảo luận xem có phương pháp khả thi nào để sản xuất hàng loạt được không.” Ừm, tư thế này thật không tệ mà, có thể kiểm soát được tất cả mọi hành động của cô ấy, còn cô thì chỉ có thể ngoan ngoan nghe theo sự sắp xếp của anh, không hề có chút sức lực nào để mà phản kháng.
“Á, anh chồm qua đây lúc nào thế? Chật quá.” Thẩm Nhã Hinh lúc này mới phát hiện mình đã ngồi lên đù* anh lúc nào không hay, anh ôm lấy cô như là ôm một đứa con nít vậy.
“Chật sao? Anh cảm thấy rất ổn.” Mạnh Dục Thành không hề có ý muốn tha cho cô, ngược lại càng ôm cô chặt hơn nữa.
“Anh, anh muốn làm cái gì?” Không phải do cô quá nhạy cảm, cũng không phải tại cô mắc chứng ưa ngược đãi, mà do bàn tay to của anh đang phủ lên đù* cô, vuốt qua vuốt lại, và có vẻ như sắp tiến đến ‘chỗ đó’.
Thẩm Nhã Hinh muốn khép hai chân lại nhưng lại bị chân của Mạnh Dục Thành cản lại, không nhúc nhích được.
“Anh không làm gì hết.”
Gạt ai chứ! Cái gì mà không làm gì hết, chẳng lẽ đôi tay đang vuốt ve đù* cô là của người khác sao?
“Đừng… đừng ở nơi này…”
Những cái vuốt ve đầy ám chỉ của anh khiến hai chân cô như muốn nhũn ra, nhưng cô lại không dám gây ra động tĩnh gì quá lớn, lỡ bị người ta phát hiện thì làm thế nào? Cho dù là dưới hầm để xe cũng sẽ có người đi qua đi lại đó!
“Sợ gì? Ở đây rất an toàn.” Mạnh Dục Thành đưa tay nhấn nút tắt đèn trong xe, xung quanh tối sầm lại, “Môn vật lý thời trung học chẳng phải có học qua rồi sao, từ nơi có ánh sáng nhìn về phía tối sẽ không thấy gì cả.” Hành động của tay anh vẫn không dừng lại, mà càng lúc càng quá đáng hơn, anh vén váy cô lên, cách một lớp *** mỏng manh mà vuốt ve u cốc của cô.
“Ai, ai còn nhớ chứ, anh đừng có sờ tầm bậy…” Thẩm Nhã Hinh muốn kháng nghị, nhưng lại bị anh ép buộc quay đầu qua, cùng anh môi lưỡi quấn quít dây dưa với nhau, khiến cô không thở nổi.
“Anh buông…”
Không dễ dàng gì mà kết thúc nụ hôn sâu đó, cô gần như nằm xụi lờ trong lòng anh, nụ hôn của Mạnh Dục Thành luôn bá đạo như vậy, sự chống cự của cô chỉ khiến anh càng thêm mạnh mẽ mà thôi.
Anh khẽ gặm nhắm vành tai non mềm của cô, Ng'n t cũng không hề rãnh rỗi mà thâm nhập vào *** của cô, Thẩm Nhã Hinh chỉ kịp hoảng sợ mà hít sâu một cái liền nghe Mạnh Dục Thành nói: “Bảo bối, em ướt rồi đó nha.”
“Đều tại anh cả…” Cô uất ức nói, anh rõ ràng biết cô không thể chống lại sự trêu chọc của anh, thế mà anh cứ một lần lại một lần đến khiêu khích thân thể cô, rồi còn tỏ ra thích thú nữa chứ.
“Có muốn không?”
Những cái vuốt ve đầy ám chỉ của anh khiến hai chân cô như muốn nhũn ra, nhưng cô lại không dám gây ra động tĩnh gì quá lớn, lỡ bị người ta phát hiện thì làm thế nào? Cho dù là dưới hầm để xe cũng sẽ có người đi qua đi lại đó!
“Sợ gì? Ở đây rất an toàn.” Mạnh Dục Thành đưa tay nhấn nút tắt đèn trong xe, xung quanh tối sầm lại, “Môn vật lý thời trung học chẳng phải có học qua rồi sao, từ nơi có ánh sáng nhìn về phía bóng tối sẽ không thấy gì cả.” Hành động của tay anh vẫn không dừng lại, mà càng lúc càng quá đáng hơn, anh vén váy cô lên, cách một lớp *** mong manh mà vuốt ve u cốc của cô.
“Ai, ai còn nhớ chứ, anh đừng có sờ tầm bậy…” Thẩm Nhã Hinh muốn kháng nghị, nhưng lại bị anh ép buộc quay đầu qua, cùng anh môi lưỡi quấn quýt dây dưa với nhau, khiến cô không thở nổi.
“Anh không…”
Không dễ dàng gì mà kết thúc nụ hôn sâu đó, cô gần như nằm xụi lơ trong lòng anh, nụ hôn của Mạnh Dục Thành luôn bá đạo như vậy, sự chống cự của cô chỉ khiến anh càng thêm mạnh mẽ mà thôi.
Anh khẽ gặm nhắm vành tai non mềm của cô, ngón tay cũng không hề rảnh rỗi mà thâm nhập vào *** của cô, Thẩm Nhã Hinh chỉ kịp hoảng sợ mà hít sâu một cái liền nghe Mạnh Dục Thành nói: “Bảo bối, em ướt rồi đó nha.”
“Đều tại anh cả…” Cô uất ức nói, anh rõ ràng biết cô không thể chống cự lại sự trêu chọc của anh, thế mà anh cứ một lần lại một lần khiêu khích thân thể cô, rồi tỏ ra thích thú nữa.
“Có muốn không?” Đầu lưỡi linh hoạt chui vào lỗ tai cô, như môt con rắn dâm tà vậy, khiêu khích tiếng lòng của cô.
“Không được, chỗ này quá…”
Cô sợ muốn chết, lúc nào cũng phải cảnh giác động tĩnh bên ngoài, nhưng ngón tay anh cứ không ngừng trượt qua trượt lại ở cánh hoa của cô, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nước đầy phóng đãng, không cần anh nói cô cũng biết lúc này nơi đó của cô là tình trạng gì.
“Yên tâm, anh sẽ không vào.” Anh hôn lên mặt cô, một bàn tay khác thì mò vào áo cô, đẩy chiếc áo ngực vướng mắt ra, vuốt ve đồi núi đầy đặn, “Anh muốn xem dáng vẻ lúc em lên cao trào, muốn xem dáng vẻ em đỏ mặt cầu xin anh cho em.” Đỉnh núi của cô dần đứng thẳng lên, anh dùng đầu ngón tay chơi đùa nó, thỉnh thoảng kéo lên, thỉnh thoảng đè xuống.
Sự miêu tả đầy tính tình dục của Mạnh Dục Thành khiến cô run rẩy cả người, Thẩm Nhã Hinh miễn cưỡng lắm mới giữ được lý trí, “Anh không phải còn phải đi họp sao?...” Anh cười tà rồi dùng giọng nói đầy mê hoặc nói “Sẽ kịp mà.”
Lúc hai người xuống xe, Thẩm Nhã Hinh bị xụi chân, cũng may có Mạnh Dục Thành đỡ lại, nếu không thì cô đã ngồi phịch xuống đất mất tiêu rồi.
“Cũng tại anh hết.” Cô ai oán nhìn tên đầu sỏ kế bên, cái gì mà không vào, cô sẽ không tin anh nữa đâu.
“Em không thích sao?”
Mạnh Dục Thành đỡ cô, cúi đầu ngâm lấy vành tai của cô cắn một cái, anh phát hiện rồi đấy, đây là chỗ nhạy cảm của cô, chỉ cần khẽ liếm nhẹ lên nó, thì cô sẽ co rút lại trước mặt anh đem cho anh cảm giác tuyệt nhất.
“Đừng giỡn nữa.” Cô không chịu nổi phải đi đầu hàng, “Anh còn phải họp nữa, mau đi đi.” Anh bắt lấy cô hôn một hồi mới chịu dắt cô đi ra ngoài.
“Anh dẫn em đi đâu?” Cô nhận ra đây không phải là con đường đi vào công ty nên thắc mắc hỏi.
“Anh dẫn em đến cửa phụ, anh đã nhờ Y Lâm và Văn Diệp Nhiên dẫn em đi chuẩn bị một vài bộ quần áo.” Buổi tiệc chào mừng ngày mai cô nhất định phải tham gia, nhưng anh quả thật không thể tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của cô, nên dứt khoát kêu em họ anh giúp cô vậy.
“Mua quần áo để làm gì?” Vừa dứt lời thì Thẩm Nhã Hinh cũng chợt nhớ đến bữa tiệc rượu vào ngày mai, cô ngại ngùng thè lưỡi nói: “Ờ hen, em không có bộ lễ phục nào thích hợp cả.” Cái này cũng không thể trách cô được, lúc còn ở tổng công ty, Tổng tài không hề cho cô tham gia những bữa tiệc rượu như thế, mà bản thân cô cũng không thích tham gia những bữa tiệc đó, lúc nào cũng là có thể tránh được thì tránh, nhưng lần này cô lại là cô gái duy nhất biết tiếng Pháp, e rằng không đi không được, có trách thì cũng trách tại sao lần này Đào Tử Bình lại kiếm một phiên dịch viên nam đến rồi.
“Được thôi, em đi, nhưng tại sao Văn Diệp Nhiên cũng đi?” Cô thắc mắc hỏi, chỉ là mua quần áo thôi mà, có cần phải huy động nhiều nhân lực như vậy không?
“Cậu ta nhờ Y Lâm giúp chỉnh sửa mái tóc lâu lắm rồi mà không được, lần này không dễ dàng gì mà Y Lâm nể mặt em nên mới đồng ý, cậu ta hiển nhiên phải bám theo rồi.” Nhưng sự thật là Văn Diệp Nhiên lấy thông tin tình báo về cô bạn gái của Mạnh Dục Thành làm điều kiện trao đổi, bắt Y Lâm giúp cậu ta tạo mẫu tóc mới. Vì thế khi anh gọi điện nhờ Y Lâm giúp đỡ, cậu ta không những lập tức đồng ý mà còn hủy hết tất cả những cuộc hẹn trước của hôm nay và ngày mai luôn.
Không có cách nào, bạn gái của Mạnh Dục Thành, đó là một sự tồn tại còn hiếm hơn cả Nhật thực cơ đấy, đừng nói là gặp, nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Được thôi, em đi, nhưng tại sao Văn Diệp Nhiên cũng đi?” Cô thắc mắc hỏi, chỉ là mua quần áo thôi mà, có cần phải huy động nhiều nhân lực như vậy không?
“Cậu ta nhờ Y Lâm giúp chỉnh sửa mái tóc lâu lắm rồi mà không được, lần này không dễ dàng gì mà Y Lâm nể mặt em nên đồng ý, cậu ta hiển nhiên phải bám theo rồi.” Nhưng sự thật là Văn Diệp Nhiên lấy thông tin tình báo về cô bạn gái của Mạnh Dục Thành làm điểu kiện trao đổi, bắt Y Lâm giúp cậu ta tạo mẫu tóc mới. Vì thế, khi anh gọi điện nhờ Y Lâm giúp đỡ, cậu ta không những lập tức đồng ý mà còn hủy hết tất cả những cuộc hẹn trước của tối hôm nay và ngày mai luôn.
Không có cách nào, bạn gái của Mạnh Dục Thành, đó là một sự tồn tại còn hiếm có hơn cả nhật thực cơ đấy, đừng nói là gặp, nghe cũng chưa từng nghe qua!
Mạnh Dục Thành nhìn Thẫm Nhã Hinh vuốt lại chiếc váy nhăn nhúm lúc nãy có chút nóng vội đến nỗi cả anh cũng không thể tin được mình lại làm ra những hành động như thế!
“ Ừm, em hiểu rồi!”
Nhưng thật ra suy nghĩ của Thẩm Nhã Hinh là : Cô có thể nhân lúc này mà cùng Văn Diệp Nhiên trao đởi một ít thông tin về Bạch thi để thử kiếm xem có cách nào giúp anh gỡ bỏ nút thắt trong lòng đó hay không, trừ cô ra, có lẽ chỉ có Văn Diệp Nhiên mới biết toàn bộ sự thật và chịu chìa tay giúp đỡ rồi!
Mạnh Dục Thành sao có thể không đoán được suy nghĩ của cô chứ, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, anh không tin là sẽ có phương pháp tháo gỡ những rối rắm đó, cũng may anh đã dặn dò Văn Diệp Nhiên rồi, tuyệt đối không được để Thẩm Nhã Hinh chịu phải tổn thương nào trong sự việc này, có lời đảm bảo của Văn Diệp Nhiên, anh cũng yên tâm đôi chút, cứ để co đi tìm tòi gọt dũa quá khứ của anh một chút vậy.
Anh quá bận rộn, thời gian ở bên cô quá ít, nên nếu cô cảm thấy có hứng thú với việc nào đó và muốn đi tìm tòi sâu hơn, anh cũng sẽ không phản đối, cô là của anh, chỉ cần thêm vài ngày nữa là anh có thể tuyên bố trước mặt mọi người sự thật này rồi, anh chưa từng hối hận vì việc gì, nhưng giờ anh lại có chút hối hận khi đã đồng ý với cô đợi một thời gian sau mới công bố chuyện hai người yêu nhau rồi!
Nâng bàn tay nhỏ nhắn của Thẫm Nhã Hinh lên, Mạnh Dục Thành đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, bảo bối của anh, chỉ có thể thuộc về một mình anh mà thôi.
Người đàn ông mang chủ nghĩa hoàn mỹ đáng sợ cỡ nào chứ? Thẩm Nhã Hinh bước ra khỏi phòng làm việc của Y Lâm với trạng thái gần như là hoa mắt chóng mặt, nhìn con đường nhộn nhịp chật chội trước mắt, cô cảm giác như mình vừa trọng sinh vậy!
Trải qua ba tiếng đồng hồ có thể gọi là địa ngục đó, cô quả thực sắp khóc không ra nước mắt, lúc mới đầu Y Lâm cho hai cô trợ lý xinh đẹp đến giúp cô ‘gọt dũa’ toàn thân từ đầu đến chân, nào là cắt tóc, chăm sóc da mặt, cắt tỉa móng tay, mấy thứ này thì cô cũng nhịn đi, tại sao ngay cả móng chân cũng phải làm?
Cô cũng đâu có mang dép lê lòi ngón để đi gặp nhà thiết kế nổi tiếng đâu! Nếu không phải cô phản kháng kịch liệt, không chừng ngay cả lông vùng Bikini cũng bắt cô wax mất.
Sau đó là màn lựa chọn quần áo, Y Lâm đem bộ đồ công sở của cô quăng qua một bên với vẻ khinh thường, rồi không biết từ đâu hô biến ra một đống váy đầm trông cực kỳ lộng lẫy ra và bắt cô thử từng chiếc, thử xong đồ công sợ lại thử lễ phục, thử xong lễ phục lai đến trang phục dành cho ngày thường, lúc anh ấy đem cả váy ngủ ra thì Thẩm Nhã Hinh cuối cùng cũng chịu không nổi mà phải chạy trốn, đùa gì chứ, ngay cả đồ ngủ mà cô cũng không có quyền được chọn sao?
Thẩm Nhã Hinh tin rằng áo ngủ không phải do Mạnh Dục Thành nhờ Y Lâm giúp, mà chỉ do anh chàng Y lâm này quá sung bái chủ nghĩa hoàn mỹ và cái tính thích thao túng người khác mà thôi, cô có ngốc cỡ nào đi nữa thì cũng có thể nhận ra được anh chàng nào đó rất hưởng thụ quá trình giúp cô phối đồ, hèn gì cậu ta lại làm nhà tạo mẫu!
Củng một quá trình, nhưng Văn Diệp Nhiên lại rất hưởng thụ, “ Người muốn đặt lịch hẹn với Y Lâm giành giựt đến bể đầu máu chãy cũng chưa chắc giành được chỗ, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội rồi.” Lúc nói câu này thì anh ta đang mát xa mặt, vẻ mặt đầy ‘hạnh phúc’.
“ Người ăn ké thì ngoan ngoãn mà im lặng đi, nếu không tôi sẽ đem mấy cọng lông trên đầu anh cạo trọc đấy.” Y Lâm uy hiếp anh ta, sau đó thì vẻ mặt lại thay đổi một trăm tám chục độ mà nhìn Thẫm Nhã Hinh, “ Chị dâu tương lai, bộ quần áo này rất thích hợp với chị đó, mặc thử xem.” Người này có hai tính cách sao trời! Thực ra sau một vài tiếng đồng hồ thì Thẩm Nhã Hinh cũng miễn cưỡng thích nghi được với tốc độ thay đổi vẻ mặt của cậu ta, không còn kinh ngạc đến độ tròn mắt như ban đầu nữa, không phải cô khoa trương, mà quả thật là lúc Y Lâm hung dữ thì rất giống đại ca xã hội đen, còn lúc dịu dàng thì cứ như vửa mọc đôi cánh thiên thần vậy!
Cùng một quá trình, nhưng Văn Diệp Nhiên lại rất hưởng thụ, “Người muốn đặt được lịch hẹn với Y Lâm giành giựt đến bể đầu máu chảy cũng chưa chắc giành được chỗ, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội rồi.” Lúc nói câu này thì anh ta đang mát xa mặt, vẻ mặt thì đầy ‘hạnh phúc’.
“Người ăn ké thì
ngoan ngoãn mà im lặng đi, nếu không tôi sẽ đem mấy cọng lông trên đầu anh cạo trọc đấy.” Y Lâm uy hiếp anh ta, sau đó thì vẻ mặt lại thay đổi một trăm tám chục độ mà nhìn Thẩm Nhã Hinh, “Chị dâu tương lai, bộ quần áo này rất thích hợp với chị đó, mặc thử xem.” Người này có hai tính cách sao trời!” thực ra sau một vài tiếng đồng hồ thì Thẩm Nhã Hinh cũng miễn cưỡng thích nghi được với tốc độ thay đổi vẻ mặt của cậu ta, không còn kinh ngạc đến độ trợn tròn mắt như ban đầu nữa, không phải cô khoa trương, mà quả thật là lúc Y Lâm hung dữ thì rất giống đại ca xã hội đen, còn lúc dịu dàng thì cứ như vừa mọc đôi cánh thiên thần vậy.
Thẩm Nhã Hinh chưa gặp qua nhà tạo mẫu nào cả, nên cô cũng không biết nên bình phẩm bím tóc màu tím của Y Lâm ra sao, nhưng về vẻ ngoài thật rất giống với Mạnh Dục Thành, vẫn là đôi mày kiếm đi với chiếc sóng mũi cao thẳng đó, nhưng cậu ấy trông có vẻ yêu mị hơn, còn Mạnh Dục Thành thì ngược lại.
Còn về Văn Diệp Nhiên thì… thuộc dạng người lúc nào cũng bị người trên đường làm cho lu mờ đi, không hề bắt mắt tí nào, nhưng trên người anh ấy có một loại khí chất rất đặc biệt, có thể khiến người ta quên đi sự tồn tại của anh ấy lúc nào không hay.
Mạnh Dục Thành từng nói, Văn Diệp Nhiên là một nhà trinh thám không ai biết đến, đặc thù nghề nghiệp của cậu ấy là nhất định không được để người ta chú ý đến.
Cái gì gọi là nhà trinh thám không ai biết đến? Khi cô hỏi họ, thì hai người này chỉ cười một cách thần bí chứ chịu trả lời cô, còn Y Lâm thì hình như cũng hiểu rõ yêu cầu không được để người khác chú ý đến của Văn Diệp Nhiên, giúp anh ấy làm một kiểu tóc cực kỳ khiêm tốn, khiêm tốn đến nỗi Thẩm Nhã Hinh cảm giác kiểu tóc mà Y Lâm làm cho Văn Diệp Nhiên nhìn cứ như được làm ở những tiệm cắt tóc lề đường vậy!
Lúc này đã hơn mười giờ tối rồi, Thẩm Nhã Hinh nhìn điện thoại của mình, cuộc điện thoại gần nhất của cô và Mạnh Dục Thành là lúc chín giờ mấy, anh ấy gọi điện đến nói với cô là anh ấy có việc cần giải quyết, kêu cô đợi một tí, xem tình trạng này thì chắc anh ấy phải họp đến nửa đêm mất rồi, anh ấy có ăn cơm tối chưa? Có lẽ cũng chỉ ăn đại một gói mì cho qua rồi thôi!
Vừa vặn gần đây có một tiệm bán bánh bao súp mà Mạnh Dục Thành khác thích, nên Thẩm Nhã Hinh quyết định đi mua một vài phần bánh bao súp về công ty cho anh, rồi sau đó tự về nhà sau, gần đây cô đã quen với việc đặt mọi sự chú ý lên người anh mất rồi, cảm thấy có chút vui vẻ nhưng cũng xen lẫn tí buồn rầu lo lắng, có lẽ càng hạnh phúc thì sẽ càng sợ mất đi chăng, chẳng phải người ta vẫn thường hay nói khoảnh khắc đẹp nhất của pháo hoa cũng chính là lúc nó suy tàn sao?
Không muốn cho Mạnh Dục Thành công khai quan hệ của hai người một phần cũng vì lý do này, cô sợ bản thân chẳng qua chỉ là đang mơ, khi tỉnh giấc thì cái gì cũng không còn nữa, anh là một người đàn ông tỏa sáng mà ai ai cũng ngưỡng mộ, còn cô chỉ là một cô gái con của một gia đình bình thường, cô biết anh không để ý những thứ đó, nhưng người nhà anh thì sao? Họ cũng không để ý và chịu chấp nhận một cô gái tầm thường như cô làm con dâu sao?
Thẩm Nhã Hinh chưa từng rơi vào tình cảnh lo được lo mất như thế, cô vốn là một người cực kỳ vui vẻ hoạt bát, nhưng sau khi gặp Mạnh Dục Thành thì cô lại bắt đầu lo lắng đủ điều, luôn lo lắng không biết anh có ăn cơm chưa, có bị đói do chỉ lo làm việc hay không, rồi lại lo lắng mọi thứ anh làm bị người ta hiểu lầm.
Cho đến khi nhân viên của cửa hàng bánh bao súp nghi hoặc quơ quơ tay trước mặt cô, cô mới hoàng hồn trở lại, ngượng ngùng nói vài tiếng xin lỗi rồi nhận lấy bánh bao súp đi ra khỏi tiệm.
Thẩm Nhã Hinh vốn định trực tiếp quay về công ty, nhưng khi đến ngã tư đường thì thấy một thân ảnh khá quen thuộc, Bạch Uyển Minh? Sao cô ấy lại ở đây? Thẩm NhãHinh nghi hoặc đi theo cô ấy.
Bạch Uyển Minh trông vẫn giống như lần gặp mặt lần trước vậy, mang một khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm nhưng lại vận bộ tây nam trang che lấp đi đường cong cơ thể, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có những người qua đường tinh mắt phát hiện ra được khuôn mặt tinh tế của cô ấy và không nhịn được phải cảm thán, nhưng nhờ vào ánh đèn đường mà Thẩm Nhã Hinh có thể thấy được đôi mắt xinh đẹp của cô ấy mang đầy vẻ mệt mỏi.
Cô ấy sao thế? Nghe Văn Diệp Nhiên nói, cô ấy đang chạy ngược chạy xuôi để vay tiền, mong muốn gầy dựng lại một thương hiệu nhuộm vải bằng thủ công. Thẩm NhãHinh cảm thấy ý tưởng này không tồi, nhưng Văn Diệp Nhiên và Y La7m lại không cho là như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc