Thư kí tình yêu – Chương 9

Tác giả: Mạc Nhan

Cô gái giơ cao lên cái nhẫn trên ngón vô danh. “Chính là công ty đá quý a, rất có danh tiếng.”

Lạc Tiểu Huân kinh ngạc nhìn Suất Vũ Sâm. Công ty đá quý? Hắn không phải làm kiến trúc sao? Làm sao đột nhiên nhảy ra một cái danh hiệu công ty đá quý?

Cô gái nhìn Dương Tiến Tường trách móc: “Anh ý, thật đúng là đãng trí, mua nhẫn ở đâu mà cũng không nhớ.”
Đây là điều đương nhiên, Dương Tiến Tường cho tới bây giờ đâu phải là người sẽ vì đối phương mà chu đáo, hắn chỉ quan tâm cảm giác của chính mình, cô bây giờ mới biết sao !

Lạc Tiểu Huân trên mặt dù vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng đã sớm đem họ Dương mắng cho ngàn lần.

Suất Vũ Sâm tuấn lãng mỉm cười yếu ớt, thân sĩ mở miệng : “Nếu như sớm biết hai người là bằng hữu của Tiểu Huân, tôi nhất định sẽ nói với chủ cửa hàng giảm giá cho hai người.”

“A ! Thật vậy chăng ?”

“Đương nhiên,, hai người nếu muốn mua nhẫn kết hôn, cứ điện thoại cho tôi một tiếng, tôi sẽ mời người có chuyên môn đến tiếp đón.”

“Oa~~ cám ơn anh, Suất tiên sinh, ngài thật tốt.”

“Đừng khách khí, hy vọng có thứ mà cô thích, bây giờ tôi hao tâm tổn trí nhất là, toàn bộ kim cương và đá quý trong cửa hàng, cho đến giờ cũng không chọn được thứ nào có thể làm cho vị hôn thê tôi yêu vừa lòng.” Nói xong, hắn lại còn liếc mắt đưa tình nhìn về phía cô, giống như một người đàn ông vừa tao nhã vừa tốt đẹp thâm tình như biển nhìn vị hôn thê của mình.

Hai tròng mắt của cô không có nhìn nhầm đi ? Người này có phải là cái tên đầu rùa bất hảo Suất Vũ Sâm kia hay không ?
Nội tâm Lạc Tiểu Huân vô cùng kinh ngạc, giống như lần đầu tiên quen biết Suất Vũ Sâm. Hắn trước mắt thay đổi một trăm tám mươi độ, thân sĩ hữu lễ, ôn nhu chăm sóc, lời ăn tiếng nói khéo léo đúng mực, trên mặt lại lộ ra nụ cười mê hồn, cái tên nam nhân bất cẩu ngôn tiếu* ngày xưa đã chạy đi đâu rồi? Hắn bị quỷ nhập rồi hay sao ?

” Tuyệt quá a, nhẫn của cả cửa hàng cũng có thể tha hồ lựa chọn, thật hâm mộ a, Suất tiên sinh thật chu đáo.”
Vị hôn phu của tiền nhiệm bạn gái ưu tú như vậy, ngay cả bạn gái đương nhiệm cũng dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Suất Vũ Sâm, trong lòng Dương Tiến Tường rất không thoải mái, cảm thấy chính mình như bị hạ thấp xuống, cảm thấy thảm hại đến cực độ.

“Chúng tôi còn có việc, phải đi trước rồi.”

Hắn vội vã muốn kéo vị hôn thê ròi đi, liền tiện miệng bịa ra một cái lý do, mà vị hôn thê của hắn hết lần này tới lần khác không hiểu ý, lại còn ngây thơ hỏi lại hắn: “Có việc? Chúng ta thì có việc gì?”

Đây là hắn thuận miệng bịa ra một cái lý do, không lường được vị hôn thê lại hỏi hắn như vậy ngay tại trận, làm cho hắn nhất thời có miệng mà nói không ra lời, chỉ có thể lúng túng trả lời:

“Xem triển lãm nha.”

“Xen triển lãm không cần vội, thời gian còn nhiều như vậy.”

“Đương nhiên là vội, xem xong triển lãm chúng ta còn có việc cần làm.”

“Cần làm cái gì? Sao không thấy anh nói gì?”

Dương Tiến Tường rõ ràng là lấy cớ để đi, người sáng suốt đều hiểu đó là lời khách sáo để chấm dứt đề tài, mà hết lần này tới lần khác vị hôn thê mới của hắn lại không hiểu, lại còn hỏi ngược lại hắn.

Lạc Tiểu Huân nhìn ở trong mắt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ —— cô gái này tuy đẹp, nhưng đầu óc cũng rất ngốc nghếch, cô ta vốn là loại phụ nữ *** bự mà không có não.

Đột nhiên lúc đó, cô cảm thấy có một loại xúc động muốn lăn ra cười.

Dương Tiến Tường không còn mặt mũi nào, vị hôn thê ngu ngốc làm cho mặt hắn tối xầm, lvừa cứng rắn chống giữ không phát tác, vừa không có cách nào nói cho rõ, không thể làm gì khác hơn là động thủ “Ám chỉ”, nghĩ không ra đổi lấy chính là lợn lành chữa thành lợn què.

“Anh nói thì nói, làm chi lại nhéo tay em nha ?”

Vị hôn thê ngu đến trình độ như thế này làm hắn không nhịn được cắn răng: “Cô ngu hay sao ?”

“Hả? Anh mắng tôi ?! Lúc trước anh đâu có thế, chỉ biết khen ngợi tôi, sau khi đính hôn liền thay đổi, anh thật là ghê tởm! Tôi muốn giải trừ hôn ước!”

“Xuỵt —–”

“Anh còn dám xuỵt với tôi ?”

“Không phải, tôi là muốn cô nhỏ giọng một chút….”

Cô gái không hề nể mặt, hai mắt lập tức như có ma thuật, rớt ra một đống nước mắt, bắt đầu giở trò tiểu thư.
“Anh thay đổi, trước khi đính hôn anh đâu có thế, anh không mắng em, cũng không hung ác với em, nhưng sau khi đính hôn, anh liền thay đổi.”

“Không phải đâu, em đừng khóc, ở chỗ đông người rất mất thể diện —–”

“Anh chẳng những không an ủi tôi, lại còn chê tôi mất thể diện ?! Dương Tiến Tường, tôi muốn hủy bỏ hôn ước!”

Cũng không thèm để ý có bao người đang nhìn bọn họ, cô gái dậm chân , tức giận mà chạy đi, Dương Tiến Tường sắc mặt đại biến, vội vàng chật vật đuổi theo.

Nhìn thấy một màn này, Lạc Tiểu Huân vốn buồn đến phát khóc, đột nhiên không nhịn được muốn cười lên, cô vội vã lấy tay che miệng lại, khuôn mặt vùi sâu trong lòng Suất Vũ Sâm, bả vai bởi vì nghẹn cười mà rung lên bần bật.

Đến khi cô cười đến hai má đều ửng hồng, hắn trước sau vẫn chăm chú nhìn cô, làm cho cô trong lòng tự nhắc nhở mình cười đủ rồi.

Cô một bên lau đi nước mắt vì cười, một bên cảm kích nói: “Xin lỗi…Cảm ơn anh giúp tôi giải vây.”
“Đừng khách khí.” Hắn thể hiện ra ánh mắt hiểu biết, rất tự nhiên trả lời cô, phảng phất chỉ là tiện tay giúp đỡ, không có gì ghê gớm.

Cô ngượng ngùng lè lưỡi: “Khiến anh phải phối hợp diễn một màn này, thật làm khó cho anh rồi, tôi nợ anh một cái ân tình.”

Cho dù trước kia có bao nhiêu bất mãn và oán giận với Suất Vũ Sâm, vì chuyện vừa rồi, sớm đã hóa thành mây khói hết, nghĩa khí của hắn, đúng lúc sưởi ấm lòng của cô.

“Không nên để ý chút chuyện nhỏ.” Ngữ khí của hắn bình thản, không có hỏi chuyện gì xảy ram cũng không hỏi về chuyện riêng của cô, thái độ vẫn như cũ, như là cô ngã một cú, mà hắn, bất quá chính là đưa tay kéo cô dậy mà thôi.

Tầm mắt cô xoay chuyển, không khỏi cứng đờ, bời vì cô vừa vặn nhìn thất một khuôn mặt phẫn nộ, nữ chính của buổi thân cận ngày hôm nay Giang tiểu thư, đang lửa giận bừng bừng trừng mắt nhìn bọn họ.

A ——Trời ạ ! Bọn họ đã quên mất chính sự, bây giờ mới nhớ tói mình đang còn ở trong lòng Suất Vũ Sâm, càng quên hôm nay chính là ngày người ta thân cận, mà cô thân là bà mối mà lại dựa sát vào trong lòng nam chính, có thể thấy được, cái này hiểu lầm to rồi.

Cô vội vàng cùng Suất Vũ Sâm tách ra, vừa bối rối vừa xấu hổ nhìn đối phương.

“Giang tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, đây là có nguyên nhân cả.”

“Cô nói muốn giới thiệu, nhưng lại tìm người thi hộ đến sắm vai, cô cho tôi là cái gì?”

“Đừng nóng giận, việc này nói ra rất dài, tôi với anh ta không có một chút quan hệ nào hết—”

“Hừ, không cần gạt người, tôi cũng nhìn thấy, anh ta rõ ràng là vị hôn phu của cô, cô lại làm cho anh ta đến giả vờ làm đối tượng thân cận, quả thực rất vũ nhục người khác ! Tôi muốn phí bồi thường! Gặp lại sau !” Nói xong, Giang tiểu thư cũng không thèm quay đầu lại, phẫn nộ mà rời đi.

Lạc Tiểu Huân ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, hơn nữa chỉ sợ nếu có cơ hôi giải thích, cũng khó mà nói cho rõ ràng.

Thật không ngờ cuộc hẹn thân cận được an bài tie mỉ hôm nay, cuối cùng lại bị chính cô làm cho tan tành.

Lần thứ hai mươi chín thân cận, thất bại thảm hại.

Trời ơi, đầu cô đau quá a, chột dạ xấu hổ quay đầu lại, áy náy nhìn Suất Vũ Sâm.

“Cái kia… cô…ấy….”

So với sự bối rối của cô, Suất Vũ Sâm trái lại vẻ mặt không sao cả, đùa cợt hỏi ngược lại cô: ” Cô không phải nói người ta rất dịu dàng sao? Theo tôi thấy, cô ta cực kỳ hung ác.”

Cô cười khổ nói: “Anh làm sao một chút cũng không để ý vậy? Thân cận của anh lại thất bại rồi “

Bạc môi khẽ cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười tinh nghịch hiếm thấy

“Cho nên, cô nợ tôi chính là hai phần ân tình.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc