Thư kí tình yêu – Chương 26

Tác giả: Mạc Nhan

Gặp quỷ!
Cả người Lạc Tiểu Huân ở trong trạng thái kinh hoàng, cô sở dĩ hành động khác thường như vậy, là vì cô bị một thân ảnh quen thuộc dọa đến —–
Suất Vũ Sâm đang đứng ở hướng 10 giờ, cô sợ tới mức tim muốn bắn ra ngoài, làm sao có thể ૮ɦếƭ một cách tử tế đây hắn cũng đến chỗ này ăn cơm?
Tuy nói đi đêm lắm có ngày gặp mà, nhưng mà cô mới đi đêm có một lần nha, nếu như bị hắn bắt được cô cùng với một người đàn ông khác đang thân cận, với tính tình của hắn, khẳng định sẽ cực kỳ phẫn nộ, cho dù cô không cố ý, nhưng hắn nhất định phi thường phi thường để ý, cô biết mà.
“Em đang làm gì vậy ?”
Khương Tự Đạt cúi thắt lưng, vẻ mặt kinh dị nhìn cô đang núp dưới bàn.
Cô từ trong kinh hoàng hoàn hồn lại, đúng rồi, cô còn phải giải quyết củ khoai lang nóng bỏng tay này nữa!
“Tôi đang tìm đồ.”
“Tìm đồ? “
“Đúng vậy, tôi đang tìm thứ đồ tôi đánh rơi.” Cô làm bộ bận rộn quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm.
“Em làm rơi cái gì ? Tôi tìm giúp em.”
“Không, không cần, anh cứ ngồi đi, đừng khiến người khác chú ý, nhanh lên.” Cô khẩn trương nói, vội vã muốn đẩy Khương Tự Đạt đang chui dưới bàn trở về, mắt nhìn chăm chú. Cô lại hít một hơi , bởi vì cô nhìn thấy Suất Vũ Sâm đang quay mặt về hướng bọn họ, hiển nhiên là bị sự khác thường chỗ bọn họ thu hút sự chú ý, hại cánh tay cô vốn đang đẩy Khương Tự Đạt ra lại vội vàng kéo trở về, giống như một tấm bình phong che khuất chính mình.
Động tác này của cô, ngược lại khiến hai người xích đến khá gần, hơi thở như hoa lan thanh khiết thổi trên mặt hắn, làm hắn nhất thời tâm hồn xao động, nhịn không được thơm lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô một cái.
Cô che miệng lại, mở to mắt trừng hắn.
Mới không cẩn thận một chút, đã để hắn hôn trộm rồi, cô vừa sợ lại hoảng, gấp đến độ muốn giậm chân.
“Anh, anh làm sao có thể ——
“Thực xin lỗi, tôi thật sự kìm lòng không được.”
Cô biết người đàn ông này hiểu lầm, nghĩ rằng cô cố ý làm như vậy với hắn, lại không biết nên giải thích với hắn thế nào, bây giờ quan trọng nhất, chính là nhất định không thể để Suất Vũ Sâm nhìn thấy cô.
“Cầu xin anh trở về chỗ ngồi trước được không ? Xin anh đấy.”
Cô đã mở miệng cầu hắn, hắn nào có thể không đồng ý, vì thế hắn ngồi trở lại trên ghế.
Thật sự là một cô gái đáng yêu, lần đầu tiên hắn gặp được một cô gái thú vị như vậy, hoàn toàn khác với những cô gái hắn đã gặp trước đây, không mảy may hiếm lạ trước bối cảnh gia thế của hắn.
“Tự Đạt.”
Khương Tự Đạt sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy đối phương, kinh hỉ nói: “Hắc, Vũ Sâm.”
Hai người nhìn thấy đối phương, đều vui vẻ bắt tay nhau, không ngờ sẽ ngẫu nhiên gặp mặt ở đây.
“Khéo như vậy, cậu cũng tới đây ?”
“Vừa tan họp xong, tôi đưa khách hàng tới đây dùng cơm, cậu thì sao?”
“Tôi đang đi thân cận .”
Suất Vũ Sâm nhướn mi: “Cậu đến công ty mà tôi giới thiệu ?”
Khương Tự Đạt gật đầu. “Vốn là tôi chỉ định thử một lần, muốn coi xem thân cận có cảm giác như thế nào, hơn nữa Âu tỷ lại là bạn bè với cậu, cho nên tôi mới để chị ấy sắp xếp cuộc hẹn lần này.”
Suất Vũ Sâm tò mò nhìn xung quanh: “Nữ nhân vật chính của cậu đâu ?”
“Để tôi giới thiệu với cậu một chút.” Khương Tự Đạy cúi người xuống, muốn mời nữ nhân vật chính dưới bàn đi ra gặp người, nhưng dưới bàn không có lấy một bòng người, không khỏi ngẩn ngơ.
Hắn nghi hoặc nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của cô, thấy hắn như vậy, Suất Vũ Sâm không khỏi nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy ?”
“Cô ấy vừa rồi rõ ràng còn ở dưới bàn, làm sao nhoáng một cái đã không thấy người đâu rồi?”
“Dưới bàn ?”
“Ừ, cô ấy nói cô ấy làm rớt thứ gì đó, liền chui vào dưới bàn tìm.” Nghĩ đến đó, Khương Tự Đạt nhịn không được cười nói: “Thực đáng yêu, một cô gái thẳng thắng, hoàn toàn không điệu bộ, đúng là kiểu tôi thích…Bất quá kỳ thật, cô ấy rốt cuộc chạy đi đâu nhỉ ?”
Suất Vũ Sâm cùng tìm xung quanh, khóe mắt lơ đãng quét đến môt bóng người, đang gấp rút bước về phía cửa, bóng lưng kia làm cho người ta cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng chỉ nhoáng một cái, liền biến mất tăm.
“Chắc cô ấy đi toilet, chờ cô ấy về, tôi lại giới thiệu để hai người quen biết.”
Suất Vũ Sâm gật đầu, hắn còn phải tiếp đón khách hàng nước ngoài, cũng không thể tán gẫu nhiều quá, trước khi trở lại chỗ ngồi của mình, bóng dáng quen thuộc hồi nãy lại hiện lên trong đầu hắn, nhịn không được quay đầu hỏi một câu.
“Đối tượng thân cận của cậu tên là gì ?”
Khương Tự Đạt mỉm cười nói: “Cô ấy tên là Lạc Tiểu Huân.”
“Em muốn từ chối?”
Vẻ mặt Âu tỷ ngoài ý muốn mà nhìn Lạc Tiểu Huân.
“Vâng ạ.” Lạc Tiểu Huân áy náy gật đầu,
Sau buổi thân cận ngoài ý muốn ngu dốt mà mạo hiểm phát sinh ngày hôm qua, Lạc Tiểu Huân hối hận về hành vi của chính mình mãi không thôi. Cô từng tổ chức không biết bao nhiêu những buổi giao lưu thân cận, mỗi một buổi hẹn hò, cô đều an bài rất cẩn thận tỉ mỉ, không có một tia sơ hở, thật không ngờ đến khi mình trở thành nữ nhân vật chính thì lại sai lầm chồng chất.
Lúc đó, cô cơ hồ như cúi người bò ra, chật vật vội vàng chuồn ra khỏi nhà ăn, vốn là một bữa ăn thân cận tốt đẹp, lại bị cô khiến cho mạo hiểm chồng chất.
Đánh ૮ɦếƭ cô cũng không ngờ được Vũ Sâm và Khương Tự Đạt là chỗ quen biết, dọa cho cô mất hồn mất vía.
May mà cô chạy được nhanh, không để cho Suất Vũ Sâm thấy mình, bằng không cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
Vốn cô hy vọng dùng phương thức khéo léo nhất, thúc đẩy đối phương cự tuyệt cô, nay xem ra, cô phải giải quyết dứt khoát việc này mới được, cho nên sáng thứ Hai vừa bước vào công ty, cô đã đến nói rõ với Âu tỷ ý của mình, tuy rằng thấy có lỗi, nhưng cô quyết định đành phải phụ lòng tốt của Âu tỷ thôi.
“Điều kiện của Khương tiên sinh phi thường tốt đấy.”
“Em biết, nhưng là…”
Âu tỷ cực kỳ kinh ngạc. “Chị còn tưởng các em sẽ gọi điện cho nhau cơ, không ngờ được chị sai lầm rồi.”
Lạc Tiếu Huân không nhịn được cúi người chín mươi độ trước Âu tỷ, áy náy nói: “Thực xin lỗi, Âu tỷ, em thực sự rất có lỗi.”
“Ai nha, chị không có ý trách em đâu, chuyện tình cảm ấy mà, quan trọng là duyên phận, không có ai phải xin lỗi ai hết.”
“Không phải, thật ra là ——” Cô quyết định khai báo hết với Âu tỷ, nếu không cô thật sự rất át náy, cho nên đem nguyên nhân từ đầu đến đuôi nói cho chị ấy.
Đương nhiên, cô sớm đã đoán được Âu tỷ nhất định sẽ rất kinh ngạc, nhìn ánh mắt chị ấy mở còn to hơn mắt cá vàng thì biết.
“Em có bạn trai rồi ?”
“Thật xin lỗi, em nên nói cho chị sớm hơn mới đúng.”
“Đây là chuyện tốt mà, nếu chị mà biết sớm hơn, sẽ không bao đồng mà sắp xếp thân cận giúp em, em nhất định là ngại từ chối nên mới không nói gì đúng không ?”
“Bởi vì em cũng không nói ra sớm một chút, mà Âu tỷ lại đã vì em mà sắp xếp hết rồi, cho nên…”
“Thế thì có làm sao, sắp xếp rồi thì cũng có thể hủy bỏ mà, trái lại là chị mang đến phiền não cho em, chẳng hiểu gì mà tự mình lại đem áp lực nhân tình đặt trên người em mà cùng không biết.”
“Âu tỷ là muốn tốt cho em.”
“Ha ha, có bạn trai là chuyện tốt nha, chị còn lo chuyện hối hôn tạo thành bóng ma với em, mới nhiều chuyện định giúp em sắp xếp, em có bạn tria, chị vui thay cho em đấy.”
“Thực ra thì….” cô ngượng ngùng, đem bí mật cuối cùng vụng trộm nói cho Âu tỷ, quả nhiên nhìn thấy sự khiếp sợ của chị.
“Suất Vũ Sâm ? Thật sao ?”
“Thực xin lỗi, em không phải cố ý muốn giấu chị, chỉ là vừa mới kết giao, vẫn chưa ổn định, cho nên mới không nói, xin hãy tha thứ cho em.” Cô áy náy không dám ngẩng đầu, cả người sắp cúi đến sàn nhà rồi.
Âu tỷ kinh ngạc một lúc lâu, cuối cùng thở dài, bật cười lắc đầu. “Chị không trách em, chỉ là chị thật sự không nghĩ tới, thì ra Suất Vũ Sâm thích em nha! Tên kia, chị còn tưởng nó chẳng gặp được người con gái nào nó thích đâu, nếu sớm biết em là kiểu nó thích, chị đã tác hợp hai đứa sớm một chút.”
“Âu tỷ không trách em?”
“Làm saoc ó thể, chị đây rất vui nha.” Âu tỷ nhướn mày, “Nhưng mà chị chỉ thấy tên kia quá tiện nghi, dám đoạt mất nhân viên chị coi trọng nhất.”
“Âu tỷ…” Cô không nhịn được đỏ mặt.
Âu tỷ cười nói: “Chị hiểu mà, thì ra là thế nha, ha ha, thật sự chị rất là vui, tên Suất Vũ Sâm kia điều kiện cực kỳ tốt, so với Tự Đạt cũng chẳng kém đâu, đứng trên lập trường của bạn bè, có thế có một người con gái chinh phục được nó, chị mừng còn không kịp, cái này chứng tó ngân hàng tương thân này của chị chẳng những mạnh, ngay cả cấp dưới đắc lực của chị cũng là vạn người mê.”
“Âu tỷ đừng giễu cợt em, em đâu có tốt như vậy .”
Đem những lời trong lòng nói ra miệng xong, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, cô thật may mắn, Âu tỷ chẳng những không trách cô, trái lại còn tán thành, bởi vậy, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng hạ xuống, lập tức lại áy náy giương mắt.
“Về phía Khương tiên sinh….”
“Yên tâm, chị sẽ giúp em từ chối, duyên phận vốn không thể cưỡng cầu được, theo đuổi hạnh phúc, là việc không thể để bất cứ cái gì cho dù là thông cảm xem vào, thừa dịp bây giờ còn kịp, muốn chém thì phải hành quyết ngay lập tức, mới không chậm trễ người ta. May mà em nói ra, nếu bởi vì ngượng ngùng hay áy náy mà tiếp tục kéo dài nữa, đấy mới là có lỗi với người ta.”
“Cám ơn Âu tỷ, về sau em sẽ không tái phạm nữa.”
“Muốn cám ơn chị rất đơn giản, mời chị uống R*ợ*u mừng là được.” Âu tỷ bỡn cợt nói.
Hai má của cô nóng lên, thập phần ngượng ngùng: “Đâu nhanh như vậy được ạ, chúng em mới quen nhau có hai tháng mà thôi.”
“Nhưng chị cực kỳ các em cực kỳ xứng đôi nha. Suất Vũ Sâm là đối tượng đáng để nắm chắc, phải cố lên nha.” Âu tỷ cầm tay cô, giống như một người chị, lộ ra vẻ mặt yêu thương, làm cho cô gật đầu cảm kích.
“Em sẽ, Âu tỷ.”
*** Ồ hố…cả nhà đoán xem anh Sâm sẽ “làm thịt” chị ý thế nào***
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc