Thù Đồ - Chương 15

Tác giả: Diệp Tử

An Ninh bấm chiếc điều khiển ti vi trong tay, từ kênh một đến kênh năm mươi, rồi bấm ngược lại. Từ phim Đả thương sư tỉ đến Hoàn châu cách cách, rồi đến Thiên tiên phôi, quay đi quay lại vẫn là mấy bộ phim truyền hình này, thật vô vị.
Chiếc đồng hồ treo trên tường đã chỉ đến số 12. An Ninh ngáp dài một cái, rồi tắt ti vi đi về phòng ngủ.
Cô leo lên giường, sau đó bật laptop đang để ở đầu giường, kiểm tra thư. Rất nhiều thư rác. Sau khi gửi e-mail cho Lưu Huệ, không còn việc gì để làm, cô vào danh sách các bạn học cùng trường trước để tìm hiểu những hoạt động gần đây của vài người bạn thân, sau đó cô vào blog, xem vài trang mạng, cuối cùng cô không quên vào trang web văn học Tân Giang để xem gần đây có tác phẩm mới nào không.
Xong xuôi đâu đấy, cô chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ.
Bên ngoài cửa vang lên thứ âm thanh quen thuộc. An Ninh nhìn xuống góc phải bên dưới màn hình, đã là một giờ sáng. Khác với trước kia, đó là giờ mà giờ dù đóng hay khép cửa, hoặc xả nước tắm đi nữa, Tô Khoáng cũng làm rất nhẹ nhàng, còn trước kia anh làm mọi việc mà chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của người khác. Đó thực sự là một thay đổi quá lớn. "Trẻ con dễ bảo", An Ninh chợt bật cười thành tiếng.
Cô khe khẽ mở cửa, phòng khách không có người, trong nhà vệ sinh vọng ra tiếng nước chảy. An Ninh có việc cần bàn với Tô Khoáng gấp, nên cô ngồi trên sofa đợi anh.
Không lâu sau, An Ninh nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở. Cô quay người lại, mặt cô bỗng đỏ bừng. Cô hét lên một tiếng, hai tay che lấy mắt, giọng lập bập: "Sao anh không mặc quần áo vào?".
Trên người Tô Khoáng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nước vẫn đang chảy trên bộ иgự¢ săn chắc, anh đang cầm chiếc khăn tắm lớn ra sức lau khô đầu. Bị tiếng kêu thất thanh của An Ninh làm cho giật mình, anh co người lùi lại phía sau, rồi cũng kinh ngạc nói: "Sao cô lại ở đây?".
"Trời ạ, anh mặc quần áo vào trước rồi hãy nói." An Ninh không dám ngẩng đầu lên, mặt cô càng đỏ.
Tô Khoáng không trêu cô nữa, đi vào phòng mặc quần áo.
Tim An Ninh đập liên hồi, trong đầu cô cứ hiển hiện thân hình gần như hoàn mỹ của Tô Khoáng cô vừa vô tình nhìn thấy. Cô không phải là cô gái háo sắc như Lưu Huệ, nhưng phải công nhận rằng, thân hình của Tô Khoáng rất đẹp.
Tô Khoáng đi ra, anh mặc một chiếc áo len và chiếc quần bò đen kiểu dáng đơn giản. Thân hình đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp, đó là câu nói mà Lưu Huệ nói khi nịnh Diêu Tử An. Bây giờ An Ninh thấy câu nói đó cũng rất thích hợp với Tô Khoáng.
"Tìm tôi có việc à?" Mặt Tô Khoáng có vẻ hoài nghi. An Ninh rất ít khi chủ động tìm anh, đặc biệt là sau sự việc lần trước, cô dường như cố ý né tránh anh.
"Hôm nay tôi đi gặp một người bạn, anh ấy gợi ý cho tôi mở một tiệm áo cưới, anh thấy có được không?" An Ninh tạm thời quên đi nỗi xấu hổ vừa nãy, hỏi Tô Khoáng, giọng nói không giấu nổi niềm hứng khởi.
Tô Khoáng lại đặc biệt chú ý đến câu nói phía trước. Bạn? Ngoài Lưu Huệ ra, cô ấy còn có người bạn khác ở thành phố H này? Lẽ nào là... Anh nhìn An Ninh từ trên xuống dưới vẻ dò xét.
"Này, anh nói gì đi chứ!" An Ninh đưa tay huơ huơ trước mặt Tô Khoáng.
Tô Khoáng không trả lời mà hỏi lại: "Bạn nào? Cô có bạn ở đây à?".
Mặt An Ninh lại đỏ ửng lên.
"Là ai không quan trọng. Rốt cuộc anh có ý kiến gì không?" Cô nói giọng giận dỗi.
Tô Khoáng cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi anh nhìn thẳng vào An Ninh, khẽ nói: "Ý định đó được đấy. Cô thử sức xem sao".
"Tôi làm được thật chứ?"
An Ninh không biết vì sao cô lại hoàn toàn tin tưởng vào Tô Khoáng như vậy, rồi cô tự cho rằng, tất cả là bởi anh đã từng cứu cô hai lần, còn những cái khác, cô nghĩ là không liên can.
Tô Khoáng khẽ mỉm cười.
"Đương nhiên. Tôi có nhiều bạn, tôi sẽ nhờ họ giúp cô để ý tìm mặt bằng phù hợp."
Trong lòng An Ninh bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp kỳ lạ. "Thế thì cảm ơn anh quá." Cô cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt chân thành của Tô Khoáng. Cô vẫn đang băn khoăn về thân phận của Tô Khoáng. Có lúc cô không thèm quan tâm đến anh, nhưng anh vẫn luôn giúp đỡ cô, vẫn quan tâm đến cô. Cô lướt nhìn tấm thảm bông mềm mịn và những thứ đồ nhựa ngày càng nhiều trong phòng khách, khẽ mỉm cười.
"Lắm chuyện." Tô Khoáng chậm rãi thốt ra hai từ đó.
"Có lúc tôi thấy anh rất giống những chàng đại hiệp trong võ lâm thời cổ, khi người khác cần giúp đỡ, anh liền ra tay cứu giúp." An Ninh nói ngập ngừng. Cô không muốn can dự vào cuộc sống riêng tư của Tô Khoáng, vì vậy cô chỉ có thế dùng cách nói ví von đó để hiểu thêm về anh.
Đôi mắt Tô Khoáng rạng ngời, nhưng anh chỉ khẽ cười, không nói gì.
An Ninh bạo gan thăm dò thêm: "Luôn có cảm giác, đối với anh, thể xác ở một nơi mà tâm hồn lại hướng đến nơi khác. Tôi nói có đúng không?".
Tô Khoáng cười tít mắt: "An Ninh, cô chỉ cần nhớ rằng, đôi khi cái mà cô nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật". Câu nói đầy ngụ ý, nụ cười tự nhiên mà thần bí lại càng khơi gợi trí tò mò của An Ninh.
"Không thể nói được à?" An Ninh vẫn chưa chịu dừng.
Ánh mắt Tô Khoáng rất điềm tĩnh, anh khéo léo tiếp lời: "Muộn rồi, cô nên đi nghỉ đi".
An Ninh bỉu môi, rồi miễn cưỡng nói: "ừm". Chỉ cần trong lòng cô chắc rằng anh không phải là người xấu, thế là đủ.
Cô nhảy khỏi sofa, khi đi qua Tô Khoáng, cô bỗng kêu lên sợ hãi: "Tô Khoáng, anh bị thương à?". Cô bị cận đến ba đi-ốp, về nhà là cô đã tháo chiếc kính tàng hình đi, vì thế lúc này, khi đi đến gần cô mới phát hiện ra trên mặt Tô Khoáng có vài vết bầm tím. Cô nhìn kỹ lại lần nữa, mu bàn tay và sau gáy anh cũng đều có những vết thương.
"Không cẩn thận nên bị ngã thôi." Bị xây xát là chuyện thường đối với anh, đã từ lâu anh không còn để tâm đên chúng.
An Ninh lắc đầu, cô tuyệt đối không tin lời anh. Cô không phải là đứa trẻ lên ba, cô có thể phân biệt được đâu là vết thương do dao, đâu là viết thương do ngã. "Anh đừng đi đâu, ở đây đợi tôi." An Ninh nghiêng đầu cười với Tô Khoáng, giọng dịu dàng.
Tô Khoáng bỗng thấy xao xuyến, nụ cười càng tươi hơn.
An Ninh trở về phòng mình, lấy ra gói bông y tế cồn và chỗ thuốc nước tiêu độc còn lại từ bệnh viện lần trước.
Tô Khoáng chau mày: "Không phải phiền phức vậy đâu, chi là thương nhẹ thôi, vài ngày là khỏi ấy mà".
An Ninh cười trêu chọc, giọng chế nhạo: "Không phải là sợ đau đấy chứ?".
Rõ ràng biết kế kích tướng, nhưng Tô Khoáng vẫn cam tâm tình nguyện mắc bẫy: "Tôi làm sao mà sợ đau được, vậy cô bôi thuốc cho tôi đi". Anh nhắm mắt lại, như chuẩn bị giáp mặt kẻ địch rất mạnh.
An Ninh khẽ cười thành tiếng, dùng chiếc kẹp kẹp lấy bông y tế nhúng vào thuốc nước, rồi nhẹ nhàng bôi lên các vết thương của Tô Khoáng.
"Đau không?" Hơi thở An Ninh nhẹ nhàng thoảng qua bên tai, cô dịu dàng hỏi.
Tô Khoáng thấy thoải mái vô cùng, chẳng còn cảm thấy đau nữa.
Dưới sự tác động của thuốc nước, chỗ vết thương ngứa râm ran, Tô Khoáng không chịu được bèn đưa tay lên định gãi. Tay anh vừa thò qua đã bị An Ninh tát nhẹ cho một cái.
"Không được động tay vào". Cô thổi khẽ lên chỗ vết thương. "Đỡ chút nào chưa?"
Nghe giọng nói dịu dàng và nụ cười khe khẽ của An Ninh, Tô Khoáng dần dần quên đi cảm giác khó chịu nơi những vết thương.
Bôi thuốc xong, An Ninh phẩy phẩy tay. "Xong rồi, tôi đi ngủ đây." Bước đến cửa phòng ngủ, cô quay lại cười tươi như hoa: "Chúc ngủ ngon".
Tô Khoáng cảm giác cánh cửa trái tim anh đã khép kín từ lâu đang từ từ mở ra.
An Ninh lại leo lên giường. Lời nói của Tô Khoáng khiến cô an tâm hơn nhiều, cô rất tự tin vào kế hoạch kinh doanh sắp bắt đầu.
Cô nghịch nghịch chỗ tóc đang buông trước trán, bỗng mỉm cười. Khoan đã, cô bỗng nhớ ra điều gì đó.
Vừa nãy Tô Khoáng nói: "Những thứ mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật", rốt cuộc anh ám chỉ việc anh đánh một cô gái yêu dưới ở cầu thang, hay việc anh vui đùa với lũ trẻ ở cô nhi viện? Theo anh nói, thì phải chăng rất nhiều việc tận mắt nhìn thấy đều chỉ là những biểu hiện bề ngoài?
An Ninh nghĩ ngợi đến mức mụ mẫm đầu óc, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, dần dần cô không chống lại nổi cơn buổn ngủ dữ dội đang kéo đến, chẳng còn sức lực để nghĩ tiếp nữa, một lúc sau cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc