Thù Đồ - Chương 14

Tác giả: Diệp Tử

Mười giờ tối, Kim Bích Huy Hoàng đón tiếp hết lượt khách này đến lượt khách khác, sắp đến Tết, nên tình hình kinh doanh rất tốt, chẳng trách Thời Vĩ lúc nào cũng tươi như hoa.
Tô Khoáng trốn dưới hành lang ***, thấy Tiều Tuấn đang đi tới, anh đưa cả bao thuốc cho Tiều Tuấn. Tiều Tuấn châm một điếu, hít mạnh một hoi, thoải mái nhả một vòng khói, rồi ra vẻ lơ đễnh hỏi: "Hình như lâu lắm rồi không nhìn thấy cô bạn gái của cậu".
Nhắc đến An Ninh, khuôn mặt Tô Khoáng trở nên dịu dàng. Anh quăng mẩu TL cháy gần đến ngón tay đi, mẩu thuốc bay trong không trung theo hình cánh cung, rồi nằm gọn trong chiếc thùng rác để ở góc tường. Anh Pu'ng Pu'ng mấy đầu ngón tay, rồi liếc nhìn Tiều Tuấn nói: "Hình như anh quản lý rộng quá rồi đây".
Tiều Tuấn khẽ nhêch miệng, rồi cười ma mãnh: "Sao? Hỏi thăm cũng không được à?".
Tô Khoáng nhướng lông mày, rồi đâm một cái vào bụng Tiều Tuấn, thấy vẻ mặt đau đớn của Tuấn, anh bật cười thỏa mãn.
Một lúc lâu sau, Tiều Tuấn ngẩng đầu lên, đánh liều gây chuyện: "Này, tôi khá hứng thú với cô bé đó đấy. Nếu thực sự không phải là bạn gái của cậu, thì tôi sẽ ra tay đấy nhé".
Tô Khoáng nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt Tiều Tuấn, rồi đạp mạnh vào ௱ôЛƓ anh ta quát: "Biến".
Tiều Tuấn ôm lấy đầu kêu la rồi chạy mất. Tô Khoáng cười phá lên, trước mắt anh hiện ra đôi mắt sáng tinh nghịch của An Ninh, ánh mắt anh chân thành, và bất chợt anh đứng ngây ra ở đó.
Sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiêng chuông điện thoại.
Tô Khoáng nhìn màn hình điện thoại, anh chau mày lại vẻ khó chịu. Anh quăng điện thoại sang một bên, không nghe máy. Nhưng người gọi điện thoại đến dường như còn kiên nhẫn hơn anh, gọi anh hết lần này đến lần khác, không chịu thôi.
"Ấy, sao lại không nghe điện thoại thê?" Tiều Tuấn tắm qua loa xong quay trở ra, tóc anh ta vẫn còn ướt trườn trượt.
Tô Khoáng nhún vai, không định trả lời.
Lợi dụng lúc Tô Khoáng không để ý, Tiều Tuấn với tay ςướק lấy chiếc điện thoại của Tô Khoáng. Anh ta liếc nhìn cú điện thoại gọi đến, đôi mắt ánh lên cái cười trêu chọc.
"Thật là không muốn nghe à?"
Tô Khoáng quay đầu đi, làm như không nghe thấy.
"Cậu không nghe, thì tôi đành nghe giúp vậy." Chẳng nói gì thêm, Tiều Tuấn ấn nút nghe "A lô, ai đấy?". Anh ta biết rõ là ai rồi nhưng vẫn hỏi.
"Tô Khoáng, anh được đấy." Giọng nói đối phương điệu đà kèm theo chút giận dữ, nhưng nghe vẫn rất êm tai. Tiều Tuấn bất đắc dĩ cầm chiếc điện thoại đi cách xa chỗ Tô Khoáng một chút, sau đó dùng khẩu hình nói với Tô Khoáng: "Là con hổ cái đó".
Tô Khoáng trừng mắt với Tiều Tuấn: "Lắm chuyện".
"Tô Khoáng, anh nghe rõ này..." Người ở bên đầu kia điện thoại dường như đang nổi trận lôi đình.
Tiều Tuấn ngắt lời người đó: "Cô tìm Tô Khoáng à? Cô đợi một chút nhé...". Anh ta nửa đùa nửa thật đưa điện thoại cho Tô Khoáng, mắt chớp chớp ra chiều vô can. "Tự xử lý đi."
Tô Khoáng không còn cách nào, đành cầm lấy điện thoại: "Tôi là Tô Khoáng, xin hỏi có việc gì?".
"Tôi đang ở quán R*ợ*u Minnie, anh đến đây ngay." Khẩu khí đổi phương lạnh lùng, quả quyết.
"Thời Quyên, cô đừng có điên." Tô Khoáng ghìm giọng. Tiều Tuấn khoanh tay trước *** đứng tựa vào thành cửa chờ xem kịch hay.
"Tôi đúng là phát điên rồi đấy. Tô Khoáng, nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không đến, thì anh sẽ phải hốỉ hận." Giọng cô ta như sắp khóc, rõ ràng cô ta đang bị kích động.
Tô Khoáng khẽ thở dài: "Tôi sẽ không đến đâu, cô đừng có chờ". Nói rồi anh định ngắt điện thoại.
Thời Quyên gào thét như điên dại trong điện thoại khiến Tiều Tuấn đứng bên cạnh cũng thấy thương hại cho cô ta, nhưng Tô Khoáng chẳng để tâm đến điều đó.
Trong điện thoại bỗng phát ra tiếng cốc chén bị quăng xuống đất, tiếng chửi bởi của đàn ông, tiếng kêu thất thanh của phụ nữ.
"Thời Quyên, cô đừng có giở trò nữa..." Tô Khoáng hét lên bực tức. Còn chưa thấy câu trả lời thì điện thoại bỗng im bặt, không còn âm thanh nào phát ra nữa.
"A lô, a lô..." Tô Khoáng nói vài tiếng, nhưng chỉ có những tiếng tút tút báo hiệu máy bận đáp lại lời anh.
Tô Khoáng do dự hỏi: "Cô ta không xảy ra chuyện gì chứ?".
"Để đề phòng bất trắc xảy ra, tốt nhất cậu nên đến đó xem sao, ở đây đã có tôi lo liệu." Tiều Tuấn tốt bụng đưa ra ý kiến, và nhận lại cái trừng mắt của Tô Khoáng. Chần chừ một lúc, cuối cùng Tô Khoáng cũng vơ lấy chìa khóa xe máy rồi đi nhanh ra ngoài.
Tô Khoáng lao như bay, chỉ mất hai mươi phút anh đã đến quán R*ợ*u Minnie.
Khách khứa đến đây thành phần rất phức tạp, không gian u ám. Tô Khoáng không hiểu nổi, một cô gái tốt như vậy tại sao lại thích đến một nơi như thế này.
Kéo tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng ra, Tô Khoáng mặt lạnh bước vào. Anh đi một vòng sảnh bên trong mà vẫn không thấy bóng dáng Thời Quyên đâu. Anh vừa thở phào nhẹ nhõm vừa chợt nhận ra mình lại bị cô ta chơi xỏ.
Anh tìm nơi không ồn ào, rồi rút điện thoại ra gọi. Điện thoại vừa được kết nối, anh đã đùng đùng nổi giận: "Thời Quyên, tôi đã đến rồi. Cô lại đang giở trò gì thế?".
Phía bên kia điện thoại là một giọng nói hoàn toàn xa lạ, ban đầu là tiếng cười lớn đầy xảo quyệt, sau đó hắn dọa dẫm nói: "Con bé hiện đang trong tay tao".
"Mày muốn thế nào?" Tô Khoáng nói, tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Nó dùng chai bia đánh bể đầu huynh đệ của tao, tao muốn dùng cách của nó để trừng trị nó." Thái độ của đối phương rất cương quyết.
Tô Khoáng định thần lại, rồi anh cười, nói: "Tao khuyên mày hãy mau mau thả người, mày không biết cô ta là ai à?".
"Tao chẳng cẩn biết nó là ai, có là thiên vương tao cũng không sợ." Trong điện thoại, Tô Khoáng loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt của Thời Quyên. Trái tim anh bỗng co thắt lại, không phải vì Thời Quyên chiếm giữ một vị trí nào đó trong trái tim anh, mà sự thực là vì cô ta là con gái của Thời Vĩ. Nếu cô ta xảy ra chuyện gì, anh sẽ khó mà ăn nói với hắn. Hơn nữa anh đã từng bước lấy được sự tín nhiệm của Thời Vĩ, vào thời điểm quan trọng này nhất định không được để xảy ra chuyện gì làm ảnh hưởng đến điều đó.
"Tất cả mọi việc một mình tao sẽ hứng chịu, chúng mày đừng có làm khó một đứa con gái." Giọng Tô Khoáng điềm tĩnh lạ thường, lông mày anh chau lại.
"Được, thế lại càng hay, số 318 đường Phú Nguyên. Nếu trong vòng nửa tiếng nữa mày không đến đó, thì chúng tao sẽ không khách khí với con bé này nữa đâu." Nói xong câu đó, đối phương ngắt điện thoại. Tô Khoáng gọi lại, nhưng điện thoại đã khóa máy.
Tô Khoáng mặt hằm hằm ngồi lên chiếc CBR, sau khi lái đến con đường lớn gần nhất, qua một chỗ quẹo, chiếc xe quay đầu rồi đi tắt theo đường nhỏ lao nhanh về hướng đường Phú Nguyên.
Đường Phú Nguyên hiện nằm trong khu quy hoạch của thành phố, tất cả cư dân trên phố này đã lần lượt chuyển đi, chỉ còn vài nhà dân chỗ ngã ba, ngã tư còn sáng đèn.
Tô Khoáng giảm tốc độ, anh cố gắng phân biệt thật kỹ từng số nhà dưới ánh trăng mờ mờ.
"286, 288... 316, 318, là chỗ này." Anh tự lẩm bẩm rồi tắt máy, xuống xe.
Bốn bề im ắng, một sự im ắng khác thường. Tô Khoáng hết sức cảnh giác. Anh rất rõ một điều, càng bình tĩnh thì càng phải tỏ ra không bình thường, giống như bóng đêm trước bình minh, chờ đợi thời cơ để hành động có dấu hiệu và hành động ngay tức khắc.
Anh thử gõ cửa, không có ai trả lời. Thế là anh nhẹ nhàng đẩy cửa, chỉ nghe thấy tiếng két két, rồi cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Tô Khoáng cẩn thận bước tùng bước dài. Ai ngờ khi anh vừa vào đến cửa, lập tức một lưỡi dao sắc nhọn đã ghé sát bên sườn anh.
"Đi về phía trước, lên gác, không được quay đầu lại, nếu không tao sẽ lấy mạng mày trước."
Tô Khoáng nhận ra giọng nói này, chính là tên nghe điện thoại hồi nãy. Anh không thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, rồi anh làm theo lời hắn.
Lên đến tầng hai, căn phòng vốn đang tối om bỗng chốc sáng đèn. Tô Khoáng khẽ nhắm mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng anh mới từ từ mờ mắt ra. Vừa mở mắt ra anh nhìn thấy ngay Thời Quyên đang bị trói chặt ở góc tường. Khuôn mặt vốn trắng mịn của cô ta giờ đã có thêm vài vết bầm đỏ mờ mờ, tóc tai rồi bi, hai mắt lờ đờ.
Vừa nhìn thấy Tô Khoáng, cô ta lập tức kêu lên: “Khoáng, cứu em".
"Bắt nạt một cô gái, chúng mày có được coi là anh hùng hảo hán không?" Tô Khoáng vừa nói, vừa để ý xung quanh đồng thời tính kế thoát thân. Đối phương có tổng cộng sáu người, tên nào cũng cao to, khỏe mạnh. Tô Khoang giỏi võ, có thể lấy một chọi mười, nếu muốn đánh thắng chúng, đối với anh không khó, chỉ có điều Thời Quyên đang ở trong tay chúng, anh không thể làm bừa.
"Anh hùng cứu mỹ nhân! Được, được, được." Gã mặc áo đen xem ra là kẻ đứng đầu, mặt gầy quắt, vừa nhìn đã biết hắn chẳng tốt đẹp gì. Hắn liên tiếp nói ba chữ "được", khẩu khí đầy vẻ đả kích.
Tô Khoáng cười nhạt: "Tao đã đến rồi, chúng mày muốn thế nào?". Nét mặt và giọng nói của anh đều hết sức bình tĩnh, không có chút gì vội vàng, khiến người khác thấy thế cũng lấy làm lo lắng.
Gã mặc áo đen quay đầu lại, nhìn Thời Quyên, rồi lại quay về phía trước nhìn Tô Khoáng, giọng nhẹ nhàng hơn một chút: "Người anh em của tao bị thương không nhẹ. Chỉ cần mày cũng dùng chai thủy tinh đập vào đầu một cái như thế thì tao sẽ cho qua, người sẽ lập tức được thả".
Tô Khoáng không tỏ ra sợ sệt, miệng anh vẫn cười.
"Mày nói thật chứ?"
"Tất nhiên."
"Nói một là một."
Gã mặc áo đen đưa chai thủy tinh đã được chuẩn bị sẵn cho Tô Khoáng. Tô Khoáng cầm chiếc chai cân nhắc nặng nhẹ, rồi cười hỏi: "Đơn giản thế này thôi sao?".
"Không lằng nhằng! Tao nói một là một, nói hai là hai." Hắn lạnh lùng nói.
Tô Khoáng cầm chiếc chai thủy tinh lên rồi đập mạnh vào đầu mình.
"Tô Khoáng, đừng!" Thời Quyên sợ hãi hét lên.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tên áo đen có phần bất cần, chai R*ợ*u đã đập vào đầu hắn với một lực rất mạnh. Hắn không tin vào mắt mình, đau đớn ôm lấy đầu, máu tươi theo gò má chảy xuống.
Tô Khoáng nhanh chóng tháo sợi dây thừng đang trói trên người Thời Quyên, kéo cô ta ra phía sau mình để bảo vệ, rồi khẽ dặn dò: "Lát nữa khi tôi với chúng đánh nhau, cô hãy chạy trước. Con CBR của tôi đậu ở bên ngoài, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, đừng lo cho tôi".
Dường như Thời Quyên đã bị dọa cho đờ đẫn, cô nắm chặt vạt áo Tô Khoáng không chịu buông. Lúc này, sáu tên kia đã tỉnh táo lại sau chút sợ hãi ban đầu, chúng hô nhau bao vây lấy Tô Khoáng và Thời Quyên.
Nhanh như chớp, Tô Khoáng tung người trên không, rồi đá trúng nửa người dưới của tên cầm đầu. Hắn kêu lên thảm thiết, rồi cố nhịn đau hét lớn: "Chúng mày đâu, xông lên cho tao! Không được cho chúng nó thoát".
Tuy võ công giỏi, nhưng Tô Khoáng vừa phải lo cho Thời Quyên, vừa phải đề phòng đối phương giở trò, vì thế anh cũng bị dính mấy đòn của chúng. Anh kêu lên bực bội, nhưng các bước di chuyển của anh vẫn rất chuẩn xác, anh nhằm chính xác cơ hội đẩy Thời Quyên ra khỏi vòng vây.
"Mau chạy đi, cô ở đây chỉ làm tôi phân tâm thôi."
Thời Quyên cắn chặt lây môi dưới, lùi dần ra chỗ cầu thang, hai tay ôm lấy tay vịn cầu thang thở hổn hển. Thời Quyên không còn là gánh nặng nữa, Tô Khoáng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tình thế lập tức thay đổi, anh dũng mãnh ra đòn, đánh cho cả sáu tên ngã nhào xuống đất. Nhân lúc chúng chưa bò dậy, một tay anh kéo lấy Thời Quyên, rồi lao như bay xuống tầng một, cả hai nhảy lên xe, anh nổ máy lao vù đi. Khi sáu tên kia đuổi ra đến nơi, trước mặt chúng chỉ còn bụi đất và khói trắng của chiếc xe đang tung lượn trong không trung.
Tô Khoáng cùng Thòi Quyên lao như bay suốt cả chặng đường, không dám dừng lại. Cho đến khi xe lăn bánh trên khu vực thành phố phía trước và phía sau không còn người truy đuổi nữa, anh mới dừng xe, giọng lạnh lùng ra lệnh: "Xuống xe!".
Hai tay Thời Quyên ôm chặt lấy eo Tô Khoáng, đầu tì sát vào lưng anh, cô ta cảm nhận được hơi thở mới mẻ toát ra từ cơ thể anh, nên không muốn buông tay.
"Tôi bảo cô xuống xe, cô nghe thấy chứ?" Giọng nói Tô Khoáng có vẻ tức tối.
Thời Quyên bỉu môi: "Xuống xe thì xuống, việc gì mà hung thế?". Cô miễn cưỡng buông tay ra khỏi người Tô Khoáng, rồi nhảy xuống xe, hít sâu một hơi, cười hi hi nói: "Tô Khoáng, vừa nãy anh thật đẹp trai". Cô muốn vòng tay qua cổ Tô Khoáng, nhưng bị anh gạt ra.
"Lần sau đừng có đi đến những chỗ như thế nữa, nghe rõ chưa?" Tô Khoáng khẽ quát, con ranh này lần nào cũng gây ra một đống phiền phức cho anh, sau đó lại còn đòi anh giúp đỡ, xử lý. Anh sắp không thể nhẫn nhịn được nữa.
Thời Quyên cười rất vui, cô ôm lấy cánh tay Tô Khoáng.
"Tuy miệng anh không thừa nhận, nhưng thực ra trong lòng anh vẫn rất quan tâm đến em."
Tô Khoáng dở khóc dở cười, vết thương trên mặt khiến anh đau đến nhăn nhó mặt mày. Anh lấy tay ấn ấn vào chỗ vết thương, rồi nghiêm mặt nói với Thời Quyên: "Cô có bị thương chỗ nào không?".
"Có anh bảo vệ em, tất nhiên em chẳng có vấn đề gì rồi." Thời Quyên ghé đầu vào *** Tô Khoáng, ngọt ngào nói: "Tô Khoáng, anh thật tốt với em".
Tô Khoáng thấy chán ngán. Để thoát khỏi sự đeo bám của cô ta, anh đã cố gắng tránh tiếp xúc, còn dùng những lời lẽ khó nghe để nói chuyện với cô ta. Vậy mà Thời Quyên không nản lòng, đã nhiều lần cô ta trực tiếp hoặc gián tiếp thể hiện tình cảm của mình với anh. Đầu Tô Khoáng có thái độ xa cách, thờ ơ, nhưng anh muốn né tránh cũng không né tránh nổi.
Thực ra, trừ việc Thời Quyên là con gái của Thời Vĩ ra, chỉ xét về điều kiện cá nhân của cô ta cũng đã có thể xếp vào bậc nhất. Cô ta trẻ trung, xinh đẹp, thân hình cân đối, từng đi học nước ngoài về, có điều cô ta vốn ham chơi, hành động tùy tiện, bạo ngược. Nhưng một đại tiểu thư như cô ta, chỉ cần gặp Tô Khoáng là lập tức biến thành cừu non dễ bảo.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gặp Tô Khoáng chính là duyên phận của cô.
Thời Quyên ngây thơ, lãng mạn, muốn lấy lòng tin của cô ta quả thật dễ hơn nhiều so với việc lấy lòng tin từ Thời Vĩ. Nhưng Tô Khoáng là loại người nào chứ, tất nhiên anh sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Thời Vĩ là Thời Vĩ, Thời Quyên là Thời Quyên, anh phân biệt rất rõ điều đó. Nên anh lập tức tạo khoảng cách giữa anh và Thời Quyên, cũng là để tốt cho cô ta, nhưng rõ ràng cô ta không muốn như vậy.
Tô Khoáng khẽ hừm một tiếng, rồi anh chuyển chủ đề: "Xung đột giữa cô và những gã kia là như thế nào?".
Ánh mắt Thời Quyên rưng rưng, cô né tránh ánh nhìn của Tô Khoáng, rồi khẽ khàng nói: "Đang nói chuyện điện thoại với anh thì thuộc hạ của gã đó buông lời trêu chọc em, lại còn động tay động chân với em nữa. Trong lúc tức giận, em đã cầm chai R*ợ*u đập vào hắn." Có vẻ cô không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, cô vung vung tay Tô Khoáng. "May mà có anh đến kịp thời. Nếu không, nếu không..." Khuôn mặt trắng mịn của cô bỗng đỏ ửng. Tô Khoáng vuốt vuốt tóc cô ta, cô ta đã bị người ta ức hiếp nhiều như vậy, nên anh cũng không nỡ trách móc cô ta thêm nữa.
Thời Quyên vui sướng, cô nắm tay Tô Khoáng, khuôn mặt lộ rõ nét dịu dàng, nữ tính.
Nể mặt Thời Vĩ, Tô Khoáng cố gắng giữ ôn hòa.
"Chỗ này đã là nơi an toàn rồi. Cô tự mình bắt xe về nhà đi, tôi còn phải đến Kim Bích Huy Hoàng."
"Đừng!" Khó khăn lắm Thời Quyên mới có được cơ hội một mình ở bên Tô Khoáng thế này, đương nhiên cô không muốn dễ dàng vứt bỏ cơ hội hiếm có.
Tô Khoáng nhẹ nhàng đẩy Thời Quyên ra, nhưng Thời Quyên lại càng ôm chặt anh hơn. Tô Khoáng sa sầm mặt: "Cô muốn thế nào?".
Thời Quyên sợ nhất là nhìn thấy Tô Khoáng sa sầm mặt với cô. Cô đưa đưa mắt, rồi khẽ nói: "Anh đưa em về không được à?".
Tô Khoáng chẳng thèm nghĩ ngợi gì, anh từ chối thẳng thừng: "Không được".
Miệng Thời Quyên mếu mếu, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc: "Anh không sợ giữa đường em lại gặp nguy hiểm sao?".
Tô Khoáng chẳng hề nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra: "Chúng sẽ không đuổi đên đây, thì nguy hiểm ở đâu ra? Cô đừng có kiếm cớ gây rắc rối nữa."
"Nhỡ đâu tài xế taxi là kẻ xấu, nhỡ đâu hắn và bọn chúng là một bọn... Và nhỡ đâu đang đi trên đường gặp phải kẻ ςướק, hắn còn có dao, mang theo axit, hoặc ςướק của lại còn ***, hoặc..." Thời Quyên tìm đủ mọi lời lý lẽ, nghĩ ra đủ mọi cách.
Tô Khoáng phải đầu hàng. "Ngậm miệng! Tôi đưa cô về nhà." Đã giúp thì giúp cho chót, để cô ta lại giữa đường thế này xem ra cũng không phải cho lắm. Cặp môi mỏng của Tô Khoáng mím lại, rồi anh khẽ thở dài.
Ngược lại, Thời Quyên đắc ý cười rất tươi.
Chiếc xe lại lao đi.
Thời Quyên áp mặt vào vai Tô Khoáng, gió lạnh vù vù táp vào khuôn mặt trắng mịn non nớt của cô, nhưng dường như cô chẳng quan tâm đến điều đó. Lúc này, Tô Khoáng và cô đang ở bên nhau, hơn nữa lại gần gũi như thế này, đó mói là điều quan trọng nhất đối với cô.
Ánh trăng bàng bạc, dịu dàng chiếu rọi xuống trần gian.
Thời Quyên gặp Tô Khoáng lần đầu tiên là ở sân bay thành phố H. Cô từ Anh Quốc trở về, hôm đó vừa khéo Thời Vĩ có việc không ra sân bay đón cô được, nên hắn giao nhiệm vụ đó cho Tô Khoáng.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Khoáng, Thời Quyên đã hạ quyết tâm, nhất định phải có được anh. Ngay từ nhỏ cô đã được chiều chuộng, muốn gì được nấy, đối với cô, đàn ông cũng như vậy, cô muốn có ai thì người đó sẽ là của cô. Tiếc rằng, Tô Khoáng không giống như những người đàn ông mà cô đã từng qua lại. Cô càng ngang bướng, anh càng không để ý tới cô. Anh luôn có thái độ dửng dưng với cô. Đôi khi anh làm cô tức tối đến mức chửi bới, đay nghiến anh, cô thề rằng sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa, nhưng mắng chửi xong, cô vẫn yêu anh da diết, quyết không chịu buông tay.
Sau khi điều tra về thói quen cũng như tính nết của Tô Khoáng, Thời Quyên quyết định thay đổi chiến lược. Tô Khoáng là mẫu người điển hình ưa ngọt chứ không ưa ngang ngạnh, thế là, ngang ngạnh không được, cô bắt đầu ngọt ngào, lúc nào cũng bám riết lấy anh, lúc nào cũng tỏ ra đáng thương.
Vở kịch ở quán R*ợ*u Minnie chính là do cô đạo diễn, mục đích là lôi kéo Tô Khoáng sa bẫy. Gã áo đen và đồng bọn cũng là mấy tên lưu manh do cô thuê về, nên cô chẳng cần bận tâm đến chúng. Cô chỉ muốn xem rốt cuộc Tô Khoáng đối với cô như thế nào, không ngờ suýt chút nữa kịch lại biến thành thật. Có điều, mấy tên đó thấy tiền là sáng mắt, cho chúng thêm vài đồng là mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi. Thời Quyên im lặng một lúc, rồi nhoẻn miệng cười tươi rói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc