Thù Đồ - Chương 12

Tác giả: Diệp Tử

Lưu Huệ đắc ý một lúc lâu, sau đó cô mói đưa ra ý kiên tốt đẹp: "Hay là cậu cùng viết tiểu thuyết với tớ. Ngày trước chúng mình đều là hai cây 乃út có tài của khoa Trung văn, văn của cậu chẳng kém gì văn của tớ, viết văn để kiếm miếng cơm chắc không thành vấn đề".
An Ninh không hứng thú lắm với ý kiến đó. Cô buồn bã nói: "Đại tiểu thư à, xin cô tha cho tôi".
Lưu Huệ giả vờ tức giận: "Sao? Việc này thanh cao đây chứ. Cậu xem thường tớ là đứa bán chữ để kiếm cơm à?".
An Ninh bỉu môi: "Tớ đâu dám. Tớ còn có việc cần cậu giúp đỡ đây".
Lưu Huệ lại cầm đũa lên, gắp một miếng đùi gà cho vào miệng, nhai chậm rãi, sau đó cô cười rất tươi, nói: "Mượn tiền thì miễn bàn, các việc khác có thể xem xét".
An Ninh gườm gườm nói: "Đúng là ki bo. Yên tâm, không phải là mượn tiền đâu".
Lưu Huệ tỏ ra sốt sắng: "Vậy nói ra xem nào".
"Cậu giúp tớ tìm xem chỗ nào có phòng cho thuê giá rẻ, tớ cần chuyển nhà." An Ninh vừa nhìn Lưu Huệ vừa nói rất nghiêm túc.
Lưu Huệ thấy lạ, hỏi: "Anh chàng đẹp trai đó đắc tội gì với cậu rồi à?".
An Ninh thoáng im lặng, rồi cô đem tất cả sự việc tối hôm qua kể cho Lưu Huệ nghe. Lưu Huệ vừa nghe vừa há hốc miệng.
"Việc này..." Hai tay cô túm lấy hai tai, rồi đưa xuống quai hàm, tỏ vẻ không tin vào tai mình, rồi cầm cốc nước lên, uống lấy uống để.
"Còn một việc tớ quên nói với cậu." An Ninh nghĩ ngợi một lúc, một là không nói ra, hai là không giấu giếm điều gì. Cô ngừng lại vài giây, rồi buột miệng nói: "Người có tên là Tô Khoáng mà hồi nãy chúng ta gặp ở cô nhi viện chính là người thuê chung nhà với tớ".
Miếng nước trong miệng Lưu Huệ lập tức bắn tung tóe. May mà An Ninh kịp thời quay đầu đi, nếu không chắc chắn sẽ phải hứng chịu hậu quả. Nhưng tất cả đồ ăn trên bàn đều đã thay An Ninh hứng chịu số phận.
Lưu Huệ thẹn thùng rút khăn giấy ra lau miệng. An Ninh chớp chớp mắt như muốn nói mình vô tội.
"Cậu đang đùa cợt tớ đấy à?" Phải một lúc sau, Lưu Huệ mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"Xí, tớ đùa cợt cậu làm gì?" An Ninh ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Tuy hắn đã hai lần cứu tớ, nhưng tớ vẫn cảm thấy mình nên tránh xa hắn càng xa càng tốt".
Lưu Huệ gật đầu lia lịa. "Phải... phải... phải, tớ sẽ giúp cậu tìm phòng trọ." Nhưng rồi, cô lại tặc tặc lưỡi nói: "Nhìn thái độ ân cần và kiên nhẫn của anh ta đối với bọn trẻ, đúng là không thể tưởng tượng nổi bộ mặt kia của anh ta".
An Ninh chậm rãi nói: "Biết người biết mặt mà không biết lòng". Cô cố tình giấu giếm việc Tô Khoáng đã ép hôn cô. Nêu Lưu Huệ biết chuyện đó, e rằng cô ây còn thấy kinh ngạc hơn, không biết chừng còn bắt An Ninh phải chuyển nhà ngay lập tức.
Cùng lúc đó, đối tượng mà họ bàn tới đang được ông bà Niên tiễn ra tận cửa. An Ninh ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cảnh đó.
Hai ông bà già nói gì đó với anh vẻ rất thân thiện, hồ hởi, còn Tô Khoáng đứng một bên tỏ vẻ rất cung kính, đôi mắt anh dịu dàng, bình yên. Bà Niên với tay nhặt chiếc lá rụng trên đầu Tô Khoáng, anh đáp lại bằng một nụ cười.
"Cậu nhìn gì thế?" Lưu Huệ gõ đũa vào đầu An Ninh, rồi nhìn theo An Ninh, rồi cô cũng ngây người ngồi đó.
"Trong cuộc đời, đúng là đi đến đâu cũng gặp nhau." Lưu Huệ lẩm bẩm.
An Ninh dở khóc dở cười vì cách dùng từ chẳng đúng ý tí nào của Lưu Huệ.
Họ đang chăm chú nhìn thì bỗng một người khách che mất tầm nhìn. An Ninh ngả đầu nói với Lưu Huệ vài câu, đến lúc nhìn ra thì Tô Khoáng đã đi tự lúc nào.
Cô chợt nhìn người con trai dáng người thanh thoát chậm rãi bước vào quán đồ ăn Hồ Nam, sau khi nhìn rõ mặt anh ta, cô thoáng ngạc nhiên, thất thanh gọi: "Tiêu Vân Các?".
Người khách vừa đến nghiêng người quay lại, khuôn mặt cũng rất ngạc nhiên.
"An Ninh, sao trùng hợp vậy?"
Sắc mặt anh ta thoáng thay đổi, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài cửa quán.
An Ninh không hề nhận ra Vân Các đang tỏ ra không thoải mái, ở nơi đất khách quê người mà lại gặp được bạn cũ, còn gì vui bằng. Cô nhiệt tình chào hỏi Tiêu Vân Các: "Mau lại đây ngồi cùng đi! Đây là bạn thân của tôi, Lưu Huệ".
Tiêu Vân Các do dự một lúc, nhưng vẫn đến ngồi cùng bàn với An Ninh.
Vừa ngồi xuống ghế anh ta liền quan tâm hỏi: "An Ninh, sao cô lại đến thành phố này?".
Nét mắt An Ninh chợt sa sầm lại. Nhưng rất nhanh cô đã lây lại tinh thần, chỉ vào Lưu Huệ, cười xuề xòa nói: "Tôi theo cô ây đến đây".
Tiêu Vân Các quay sang Lưu Huệ gật đầu chào, Lưu Huệ cười chào lại.
"Vậy còn anh?" Sau một thoáng im lặng, An Ninh chủ động lên tiếng.
Tiêu Vân Các chau mày, anh trả lời qua loa: "Tôi đến đây làm nhiệm vụ".
An Ninh nói nhỏ: "Đúng là lâu lắm mới gặp nhau". Lâu đến nỗi cô suýt tưởng đó là việc của kiếp trước.
Tiêu Vân Các chần chừ vài giây như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng anh chỉ biết mím môi, không nói được gì.
Rồi họ hỏi thăm nhau vài câu. Tiêu Vân Các không thể tập trung vào cuộc nói chuyện. Thỉnh thoảng anh lại nhìn ra bên ngoài, An Ninh cũng nhận ra điều đó. Cô cười hỏi: "Anh hẹn bạn rồi à?".
Lúc này Tiêu Vân Các mới phát hiện ra vẻ không bình thường của mình. Anh xin lỗi nói: "Ừ!... À? Không phải".
An Ninh không hiểu hỏi lại: "Rốt cuộc là phải hay là không phải thế?".
Giọng Tiêu Vân Các bị cắt ngang bởi lúc đó anh không cần phải trả lời nữa, một người vừa bước vào.
An Ninh hoảng hốt, cô nhìn chằm chằm vào người đó.
"Quan... Tín." Cô lắp bắp, không sao thốt ra được một câu liền mạch.
Lưu Huệ cũng rất kinh ngạc. Cô hiểu rất rõ chuyện giữa An Ninh và Quan Tín, cũng biết An Ninh đã từng vì anh ta mà tự sát. Cứ tưởng rằng anh ta đã hoàn toàn ra khỏi cuộc sống của An Ninh, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây. Lưu Huệ lo lắng nắm chặt lấy tay An Ninh, cô kinh ngạc khi thấy bàn tay An Ninh đang run lên bần bật.
Nhưng Quan Tín lại như không nghe thấy gì, cũng chẳng quay đầu lại nhìn. Anh đến một chiếc bàn kê sát tường, rồi thản nhiên ngồi xuống, gọi đồ ăn và bia.
Mặt An Ninh tái nhợt. Cô cụp mắt xuống, tay chân lạnh toát. Cô cầm chặt lấy tay Lưu Huệ như để truyền một chút hơi ấm cho bàn tay đang lạnh như băng của mình.
Phía bên này, Tiêu Vân Các không có phản ứng gì. An Ninh mặt buồn thê thảm, còn Lưu Huệ thì vô cùng phẫn nộ. Cô kéo An Ninh đứng dậy, bước đến trước mặt Quan Tín, kích động nói: "Quan Tín, anh có còn là người nữa không?".
Quan Tín ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của An Ninh, khuôn mặt không có chút biếu cảm nào, nói: "Tôi không phải là Quan Tín, chắc cô nhận nhầm người rồi?".
Lưu Huệ "hơ" một tiếng. Cô đẩy An Ninh đến bên cạnh Quan Tín: "Anh nhìn cho rõ đi, anh có dám nói rằng mình không quen cô ấy?".
An Ninh nhìn Lưu Huệ vẻ khẩn cầu: "Tớ xin cậu, đừng nói nữa". Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Lưu Huệ vẫn chưa buông tha, cô giữ An Ninh lại, khiêu khích nhìn Quan Tín: "Để xem anh có gì để nói nữa không".
Quan Tín nhìn lướt qua Lưu Huệ, rồi nhìn sang An Ninh, lạnh lùng nói: "Tôi thực sự không quen cô ấy".
Trong thoáng chôc, An Ninh thấy nhói đau đến tận tủy sống. Cô khao khát được nhìn thấy sự dịu dàng trên khuôn mặt của Quan Tín, cho dù chỉ là một chút thôi, nhưng cô đã thất vọng. Cô nghĩ rằng mình đã quên được cái cảm giác này, nhưng hóa ra khi sự đau khổ tìm đến cô, nó vẫn mãnh liệt như thế.
"Anh..." Lưu Huệ nghiến răng lại rồi tát vào mặt Quan Tín. Nếu lúc này trong tay cô có một con dao, chắc cô sẽ đâm anh không chút do dự.
Người An Ninh mềm nhũn, nhưng vẫn cố ngăn Lưu Huệ lại: "Đừng!".
Không khí bỗng chốc yên lặng, chỉ còn lại nhịp đập của con tim. An Ninh đứng thẳng người, im lặng nhìn thẳng vào mắt Quan Tín, rồi thốt ra từng chữ: "Xin... lỗi, tôi nghĩ chúng tôi đã nhận nhầm người".
Cô kéo lấy Lưu Huệ, hai người trở về chỗ ngồi, miệng thoáng nở nụ cười chua chát. Tất cả những chuyện này biết trách ai đây, chỉ có thể trách bản thân mình không có mắt, trước kia đã nhầm tin người ta. Việc duy nhất có thế làm bây giờ là giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
"An Ninh, cô... không sao chứ?" Tiêu vân Các đuổi theo, anh đõ lấy người An Ninh lúc này đã mềm nhũn không còn chút sức lực.
An Ninh lắc lắc đầu.
Tiêu Vân Các đỡ lây tay An Ninh, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Cuối cùng, anh vỗ vỗ vai An Ninh nói: "Chăm sóc cô ấy cẩn thận nhé". Câu nói đó là dành cho Lưu Huệ.
Lưu Huệ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Quan Tín đầy căm giận. An Ninh nắm chặt nắm tay, các đầu móng tay cô bấm sâu vào lòng bàn tay. Cả hai đều không phát hiện ra nỗi đau đớn trong đôi mắt Quan Tín.
An Ninh không biết mình đã về nhà như thế nào.
Ấn tượng duy nhất còn lại trong cô là Lưu Huệ kéo cô lên taxi, nói địa chỉ nhà, còn cô cứ miên man trong những ký ức xa xưa.
Lưu Huệ để cô nằm yên trên giường, rồi rót một cốc nước đặt lên đầu giường. An Ninh nói đi nói lại rằng mình không sao, Lưu Huệ mới thở dài rời khỏi nhà An Ninh.
An Ninh mở to mắt nhìn lên trần nhà dán giấy hoa.
Giọt nước mắt trong veo từ từ lăn xuống.
Cô bật dậy thật nhanh, lôi ra tấm hình chụp chung với Quan Tín được đặt sâu trong ngăn kéo.
Các ngón tay của cô nhẹ nhàng lần theo viền khung ảnh, nước mắt tuôn rơi đến khi mắt cô nhòa đi.
Giữa họ đã từng có quá nhiều kỷ niệm đẹp và cả những đau khổ khiến người ta khó có thể quên.
An Ninh ôm gối nằm trên giường, cô yên lặng suy nghĩ, khóc lóc, rồi lại cười...
Giống như ông trời đã an bài, việc An Ninh và Quan Tín quen nhau đầy ly kỳ.
Họ sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, hơn nữa lại sinh ra trong cùng một bệnh viện, hai bà mẹ cùng nằm trong một phòng bệnh. Điểm khác biệt duy nhất chính là giới tính của họ.
Bố mẹ An Ninh thuộc tip người miền Nam điển hình, mẹ cô nhỏ nhắn, xinh đẹp, bố thì nho nhã và rất biết chăm sóc vợ con. Còn bố mẹ Quan Tín lại đến từ miền Bắc, bố anh cao lớn, uy mãnh, mẹ anh thì cao ráo, xinh đẹp. Họ sinh ra Quan Tín trong lúc đi du lịch đến thành phố S.
Hai người, An Ninh và Quan Tín, vốn dĩ không có bất kỳ mối liên hệ nào, nhưng từ khi được sinh ra, họ đã có duyên phận với nhau.
Ở bên nhau một tuần trong bệnh viện, cả hai bên đều cảm thấy rất tâm đầu ý hợp, nhưng sau khi ra viện ít lâu, bố mẹ Quan Tín liền đưa anh về quê. Nào ngờ, sáu năm sau, do điều động công tác, họ lại đến thành phố S. Và càng trùng hợp hơn, căn hộ mà đơn vị phân cho họ lại cách nhà An Ninh chỉ một bức tường. Có thể tưởng tượng ra, khi hai gia đình gặp lại nhau, họ vui mừng như thế nào. Đó là sự kỳ diệu khiên người khác phải tin vào duyên phận.
Cấp một, cấp hai, rồi lên cấp ba, An Ninh và Quan Tín đều học chung một trường. Tuy không cùng lớp, nhưng họ cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, và cùng nhau về nhà. Bố mẹ An Ninh đều làm công tác nghiên cứu, nên thường ngày không có nhiều thời gian chăm lo cho cô. Sau khi tan học, hầu hết thời gian còn lại An Ninh đều ở nhà Quan Tín. Sau khi ăn những món ăn vùng Đông Bắc do mẹ Quan Tín nấu, cô lại cùng Quan Tín làm bài tập, chơi trò chơi. Khi chơi đến mức mệt nhoài không còn sức để chơi nữa, cô nằm trên chiếc giường nhỏ của Quan Tín ngủ ngon lành. Nếu bố mẹ An Ninh về sớm, thì Quan Tín bế An Ninh về nhà cô ngủ. Còn nếu bố mẹ cô về muộn hoặc không về, cô sẽ nằm trên giường của Quan Tín ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.
Tình bạn đó đã chuyển thành tình yêu khi họ tốt nghiệp cấp ba.
Hồi đó, Quan Tín hết lòng quan tâm chăm sóc cho An Ninh, An Ninh bảo gì anh nghe nấy. Nếu anh làm điều gì đó không theo ý cô, chỉ cần cô khẽ phụng phịu, mếu máo là Quan Tín phải giơ tay đầu hàng. Có thể nói, khi đó An Ninh lớn lên trong sự nuông chiều của bốn bố mẹ và Quan Tín.
Hai người quấn quýt bên nhau cả ngày. Và thời gian đó kéo dài cho đến khi họ thi đỗ đại học.
Quan Tín thi trường Cảnh sát, tuy trường họ ở cùng một thành phố, nhưng một trường nằm ở ngoại ô thành phố, một trường ở phía nam, phải đi một chuyến tàu điện ngầm, đổi ba tuyến xe buýt mới đến được trường của nhau. Hơn nữa trường Cảnh sát quản lý nghiêm ngặt, ngày thường không được ra ngoài tùy ý. Mặc dù như vậy, cứ hễ có ngày nghỉ là Quan Tín lại đi thăm An Ninh. Quà cáp, đồ ăn vặt, đồ chơi, không thiêu thứ gì.
Lưu Huệ là người bạn tốt nhất của An Ninh thời đại học, tình bạn giữa họ vẫn bền chặt cho đến tận bây giờ.
Lưu Huệ hiểu rõ nhất về chuyện giữa An Ninh và Quan Tín. Cô thấy sởn da gà khi hai người họ ngọt ngào bên nhau, cô muốn đạp cho họ vài cái khi hai người họ cãi nhau, ly ly hợp hợp, mà thực ra đều do một mình An Ninh gây ra. Dù có lý hay không có lý, thì sau mỗi lần cãi nhau, đều là Quan Tín mang hoa đến đền tội với An Ninh. Những việc như vậy cô chứng kiến nhiều rồi, vì thế cô cũng chẳng thấy làm lạ khi An Ninh vô cớ gây gổ với Quan Tín.
Một cặp trời sinh như vậy, dù có nằm mơ Lưu Huệ cũng không thế ngờ hai người họ sẽ chia tay, đặc biệt khi biết chuyện An Ninh tự tử cũng không thể cứu vớt được mối tình đó, Lưu Huệ càng không tin nổi.
Sau khi tốt nghiệp, Quan Tín vào làm tại cục công an thành phố S, còn An Ninh mãi không tìm được công việc phù hợp. Gia đình cô cũng khá giả, bố mẹ cô không túng thiếu đến mức cần đồng tiền của cô để nuôi gia đình. Cô sung sướng khi chẳng phải làm gì, ngày nào cũng ngủ đến khi mặt trời nhô đến ngọn sào.
Có lẽ những hiềm khích giữa cô và Quan Tín bắt đầu từ đó.
Tiêu Vân Các là đồng nghiệp của Quan Tín, cũng là bạn học cùng trường với Quan Tín trước kia, anh hơn Quan Tín bốn tuổi. Ở sở cảnh sát, anh rất quan tâm tới Quan Tín. An Ninh đã gặp anh mấy lần, tuy không quá quen biết, nhưng có thể nói anh đã để lại ấn tượng khá sâu sắc trong cô.
Khoan đã, hình như có điều gì đó không bình thường ở đây.
An Ninh suy nghĩ kỹ, bỗng cô tròn mắt khi nhớ ra rằng, Quan Tín và Tiêu Vân Các vừa là đồng nghiệp lại vừa là bạn tốt của nhau. Vậy thì tại sao khi nãy hai người bọn họ lại làm ra vẻ không quen biết, thậm chí họ chẳng nói với nhau câu nào? Có lẽ có ẩn tình gì trong đó chăng?
An Ninh vùi mặt vào lòng bàn tay, cuối cùng xé đôi tâm ảnh chụp chung với Quan Tín. Một nửa cô lại nhét vào góc trong cùng của ngăn kéo tủ, nửa khác cô ném vào đống giấy lộn.
Nước mắt cô đã rơi cạn rồi...
Cô khóc cho đến lúc mệt nhử, đến mức không thể khóc được nữa, đã đến lúc cô tỉnh mộng rồi...
Thấy hoang mang, An Ninh đi chân trần vào nhà bếp, rót cho mình một cốc nước, trong lúc hấp tấp cô làm rơi bình nước xuống nền nhà. Cô vội vàng lấy chổi cùng gầu hót rác dọn sạch sẽ đống đổ vỡ, nhưng cô hoàn toàn không biết rằng vẫn còn một vài mảnh thủy tinh sót lại.
Nửa đêm, khi Tô Khoáng bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến anh sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc.
Trên mặt đất lấm tấm vết máu, trong phòng ngổn ngang, bừa bãi. An Ninh đang nằm phủ phục trên chiếc sofa trong phòng khách, mặt nổi đầy gân xanh, bàn chân đầy máu, cô gần như mê man không biết gì nữa.
Trong lòng Tô Khoáng trào dâng nỗi sợ hãi chưa từng có, điều anh lo sợ cuối cùng đã xảy ra. Bọn chúng đã ra tay với những người xung quanh anh. Tô Khoáng lao như tên bắn về chỗ An Ninh, ôm chặt cô trong lòng, vỗ vỗ vào má cô, luôn miệng gọi: "An Ninh, An Ninh…”
An Ninh tinh lại khi nghe thấy tiêng gọi thất thanh của Tô Khoáng. Đôi mắt vẫn lờ đờ của An Ninh mở to, nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Tô Khoáng, bộ quần áo xộc xệch, cơn giận dữ ập đến. Cô không nói lời nào, bất ngờ vung mạnh tay tát thẳng vào mặt Tô Khoáng một cái đau điếng. Anh không hề tức giận, ngược lại anh thấy vô cùng mùng rỡ: "An Ninh, cô không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi".
Anh ôm chặt An Ninh hơn nữa, cảm giác như vừa trút được gánh nặng. Anh không bao giờ quên cảnh tượng Niên Tiểu Điệp trút hơi thở cuối cùng ngay trước mặt anh. Kể từ sau cái ngày đó, anh luôn hoảng sợ trước cảnh sinh ly tử biệt. Cái ૮ɦếƭ của Tiểu Điệp đã gây ra cho anh một cú sốc lớn. Nếu như phải chứng kiên thêm một lần nữa, e rằng anh sẽ không trụ vững nổi.
An Ninh bị anh ôm chặt đến mức nghẹt thở. Tim cô đập nhanh hơn, mạnh hơn, não cô tê dại, toàn bộ máu trong cơ thể dường như ngưng chảy.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài Quan Tín ra, chưa có người nào ôm cô chặt đến thế Tô Khoáng là người thứ hai, chỉ trong một ngày anh đã hai lần "sàm sỡ" cô. Cô giận dữ nghiến răng: "Anh buông tôi ra".
Tô Khoáng nhận ra hành vi của mình không được đúng mực, anh từ từ buông An Ninh ra, nhưng tay anh vẫn đỡ lấy vai cô.
An Ninh đẩy anh ra, lúc đứng lên, cô nhìn thây những vết máu trên sàn nhà và cả ở dưới chân mình, cô bỗng choáng váng, đưa tay ra muốn bám vào một vật gì đó để giữ cho cơ thể đứng vững, nhưng không có vật gì ở đó cả, cô huơ huơ tay. May là Tô Khoáng đã kịp thời đỡ lấy cô.
"Đừng cử động." Tô Khoáng bế cô lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên sofa, anh nâng hai chân cô gác lên đùi mình. Sau khi kiếm tra kỹ càng, anh phát hiện ra, gót chân cô bị mảnh thủy tinh đâm vào, trông rất đáng sợ. Một vài chỗ bị mảnh thủy tinh vỡ cứa sâu vào da thịt.
Tô Khoáng khẽ quát: "Cô làm ăn kiểu gì vậy? Bị thương đến như thế này mà không hề biết tí gì à?".
Tình thế bỗng quay một trăm tám mươi độ. Vừa nãy là An Ninh quát anh, bây giờ anh quát cô. An Ninh nằm ngoan ngoãn, miệng mím chặt, không nói gì.
"Đau lắm phải không?" Tô Khoáng nhẹ nhàng hỏi, những ngón tay thon dài của anh xoa xoa bàn chân cô đầy vẻ thương xót, làm An Ninh run cầm cập. "Tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện ngay."
"Không cần phiền phức vậy đâu." An Ninh lắc đầu. "Trong ngăn kéo tủ phòng tôi có bông gạc và thuốc tiêu độc, anh lấy ra đây giúp tôi, tôi tự băng bỏ là được."
"Không được, cô phải đi bệnh viện để người ta giúp cô xử lý vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng mất." Tô Khoáng nhất quyết phản bác ý kiên của An Ninh, không cho cô cơ hội thương lượng.
An Ninh im lặng. Tưởng rằng An Ninh sợ hãi vì nghe anh quát như vậy, Tô Khoáng liền an ủi: "Đừng sợ, đi bệnh viện để người ta lấy hết những mảnh thủy tinh ra là không sao, sẽ không quá đau đâu".
Đầu lông mày An Ninh giật giật rồi cô nhìn xuống nói: "Anh không phải tốn công tốn sức nữa, đối với tôi mà nói, vài vết thương cỏn con này có hề hấn gì".
Tô Khoáng bị An Ninh làm cho phát cáu: "Tôi chưa gặp người nào không biết thương xót cơ thể mình như cô". Anh đi vào phòng ngủ của An Ninh, lấy một chiếc áo khoác, khoác qua loa lên người cô, nói vẻ cương quyết: "Có hai lựa chọn: Tôi cõng cô hoặc bế cô đi. Lựa chọn xong thì bảo tôi".
An Ninh cắn chặt môi dưới, mãi lâu sau vẫn không nói gì.
Tô Khoáng khẽ cười, rồi chẳng cần biết ý kiến của cô thế nào, anh nắm lấy hai cánh tay cô kéo dậy, thoáng một cái An Ninh đã ở trên lưng Tô Khoáng.
An Ninh kêu thất thanh, đấm thùm thụp vào người Tô Khoáng: "Anh mau bỏ tôi xuống".
Cặp môi mỏng của Tô Khoáng hơi mím lại. Anh cố ý lắc qua lắc lại. An Ninh kêu lên sợ hãi, ghì thật chặt vào cổ Tô Khoáng. Tô Khoáng cười trêu chọc, anh sốc lại An Ninh trên lưng.
"Tôi cho cô mượn vai và cổ tôi đấy."
Xem ra anh sẽ không cho cô thỏa hiệp. An Ninh chần chừ, rồi từ từ đưa tay lên hai bờ vai anh, cuối cùng cô vòng tay ôm lấy cổ Tô Khoáng.
Tô Khoáng khẽ cười, bước nhanh ra khỏi cửa.
An Ninh đang bị thương ở chân, nên đương nhiên không tiện ngồi xe CBR. Tô Khoáng liền vẫy một chiếc taxi, cẩn thận đặt An Ninh ngồi vào hàng ghế sau, còn mình ngồi bên cạnh, nói với tài xế: "Cho đi bệnh viện RJ".
Trong không gian chật hẹp của chiếc taxi, chỉ cần cử động một chút là sẽ chạm vào tay chân của người ngồi bên cạnh, An Ninh không biết đặt tay và chân ở chỗ nào, cảm thấy vô cùng khó chịu. Do vội nên cô vẫn đi chân trần, lúc đầu cô không có cảm giác gì, nhưng lâu dần, cái lạnh mới len lỏi khắp cơ thể cô. Cô khẽ rùng mình. Tô Khoáng nhanh chóng nhận ra.
Ánh mắt anh dừng lại nơi cổ chân trắng nõn của An Ninh, An Ninh vội vàng dùng tay che lại. Tô Khoáng chu môi, cởi chiếc áo ngoài ném sang phía cô. An Ninh nhìn anh tỏ ra không hiểu, Tô Khoáng không nhịn được cười, nói: "Tôi rất vui khi được phục vụ quý cô". Nói xong, anh ôm lấy hai chân An Ninh đặt lên lòng mình, xoa xoa chân cô, sau đó anh cẩn thận lấy chiếc áo khoác quấn lấy chúng.
Mặt An Ninh bỗng nóng bừng, ngay cả hai tai cô cũng nóng ran lên như có lửa đốt.
Nụ cười từ từ nở trên môi, Tô Khoáng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng như cà chua của An Ninh, tim anh bỗng đập rộn ràng. Lúc này đây, anh không thể phân biệt được anh cảm thấy rạo rực vì An Ninh, hay bởi không khí ấm áp lúc này giữa hai người.
"Đến rồi, anh chị thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng?" Người tài xế nói, giọng lịch sự. Tô Khoáng khẽ hừm một tiếng để giâu đi sự thẹn thùng của mình. Anh rút ví ra trả tiền, rồi cõng An Ninh xuống xe.
Hai người đăng ký khám rất nhanh, khi lên tầng trên, An Ninh nói nhỏ vài câu gì đó, giống như đang tự nói với mình. Tuy cô nói không to, nhưng Tô Khoáng vẫn nghe rõ được một câu: "Thực ra tôi không thấy đau lắm. Có điều, tôi vẫn phải cảm ơn anh".
Sống lưng Tô Khoáng căng lên, nhưng anh không hỏi thêm gì nữa.
"Vết thương rất sâu. Cô đã làm gì vậy?" Bác sĩ trực ban nói rồi quay đầu lại trách mắng Tô Khoáng. "Anh cũng thật là, anh là chồng kiểu gì thế?"
Mặt An Ninh và Tô Khoáng cùng đỏ bừng, nhưng chẳng ai cất tiếng giải thích.
Tô Khoáng gật đầu nói: "Vâng, là tôi không tốt, tất cả là lỗi của tôi".
Bà bác sĩ thây thái độ thành khẩn của anh, lại biết chủ động nhận lỗi, không nhìn được cười, nói: "Cậu này cũng được đấy". Đó là nữ bác sĩ khoảng ngoài bốn mươi, dường như bà ta rất thích nói chuyện con cà con kê, hơn nữa nửa đêm canh ba khó mà tìm được người nói chuyện, nhân cơ hội này, bà ta cố giữ An Ninh ở lại. Bà ta vừa giúp An Ninh xử lý vết thương, vừa hỏi cô từ chuyện tuổi tác, đến nghề nghiệp, gia thế thế nào, kết hôn bao lâu rồi, có con chưa, khiến An Ninh khốn khổ mà không dám nói ra.
Tô Khoáng ngồi bên cạnh lắng nghe rất chăm chú, miệng cười không thôi.
"Trước khi vết thương chưa liền miệng, thì chớ có ᴆụng đên nước, thuốc uống một ngày uống ba lần, sau bữa cơm ba mươi phút, thuốc bôi mỗi ngày thay một lần, bông gạc đắp lên vết thương phải bảo đảm luôn khô thoáng. Nghe rõ chưa?" Bà bác sĩ nói luôn miệng, khiến An ninh cảm thấy khó chịu, còn Tô Khoáng thì thấy bà ta vô cùng đáng yêu.
"Rõ rồi ạ." Cả hai đồng thanh đáp. An Ninh và Tô Khoáng bốn mắt nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu.
Ra khỏi phòng cấp cứu, Tô Khoáng đi thanh toán tiền và lấy thuôc, bà bác sĩ lại túm lấy An Ninh tán chuyện trên trời dưới biển. An Ninh sốt ruột như ngồi trên đệm đinh, thầm mong Tô Khoáng mau mau quay lại.
Bà bác sĩ cười trêu An Ninh: "Mới có rời nhau một lúc mà đã không nỡ rồi à? Lớp trẻ bây giờ đúng là dính với nhau như keo với sơn". Bà ta uống một ngụm nước, rồi tiếp tục nói: "Nhớ ngày xưa, chúng tôi...".
"Bác sĩ Lý, kết luận ra viện của bệnh nhân giường 428 ở chỗ bác sĩ phải không?" Người chưa thấy đâu mà đã nghe thấy giọng nói.
Giọng nói đó hình như An Ninh đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải.
Bác sĩ Lý đứng lên nói: "Đùng vậy, bác sĩ Thẩm. Anh đợi một lát, tôi mang đến cho anh ngay".
Bà ta lấy từ chiếc tủ kính đặt ở góc tường ra một tập tài liệu dày cộp, rồi như rất quen thuộc, bà ta rút ra một bộ trong đó, lật lật mấy tờ giấy.
"Tìm thấy rồi."
Lúc này, người vừa được gọi là bác sĩ Thẩm đã bước vào trong phòng, ánh mắt bác sĩ Thẩm chạm phải ánh mắt của An Ninh. An Ninh lặng người, mắt cô chớp chớp, cô khẽ gọi tên anh: "Bác sĩ Thẩm Mặc".
Sau chút bất ngờ ban đầu, Thẩm Mặc trấn tĩnh lại rất nhanh. Anh từ từ đi đên bên cạnh An Ninh, nhìn chăm chằm vào cô.
"An Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Trước đây, chính Thẩm Mặc đã đưa An Ninh trở về từ cõi ૮ɦếƭ. "Hy vọng không có cái ngày gặp lại nhau." Khi ra viện, An Ninh đã nói với Thẩm Mặc như vậy. Có ai lại không hy vọng mình không có chuyện gì để phải gặp bác sĩ? An Ninh cũng là một trong số đó.
Thẩm Mặc mỉm cười trả lời: "Đã có duyên phận thì đi đến đâu cũng gặp nhau mà". Lúc đó, Thẩm Mặc sắp phải điều động công tác, còn An Ninh vẫn chưa có ý định rời xa quê hương, ai ngờ họ lại gặp nhau tại thành phố H này.
"Thật là trùng hợp." Trong cùng một ngày, An Ninh gặp cả Tiêu Vân Các, Quan Tín và Thẩm Mặc, hơn nữa cả ba người họ đều có quan hệ khá sâu sắc với cô. Nêu không phải chính bản thân cô đã trải qua điều đó, thì khi nghe một câu chuyện như vậy sẽ chẳng ai tin được.
"Hai người quen nhau à?" Khả năng bói toán của bác sĩ Lý bỗng chốc được khơi dậy, trực giác mách bảo bà rằng, giữa cô gái đang ngồi trước mặt bà và vị bác sĩ đẹp trai nhất bệnh viện này chắc chắn từng có mối thâm giao gì đó.
Dường như lúc này mới nhớ ra trong phòng còn có mặt người khác, Thẩm Mặc khẽ cười, nhưng anh không định trả lời câu hỏi của vị nữ bác sĩ.
"Chân cô sao vậy?" Anh chú ý tới lớp bông gạc được băng bó tầng tầng lớp lớp ở chân An Ninh và khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Sắc mặt An Ninh bình tĩnh lạ thường.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Bác sĩ Lý chen ngang: "Cái gì mà vết thương nhỏ, bị mảnh thủy tinh vỡ đâm sâu vào gót chân, chỗ sâu nhất cũng đến năm milimét".
An Ninh chỉ mong có thể dán ngay được miệng bà ta lại.
Thẩm Mặc liếc nhìn An Ninh. Đầu dây thần kinh của trung khu cảm giác đau đã bị tổn thương, sau khi mạch bị cắt, máu chảy quá nhiều, phần đầu lại phải chịu cú sốc quá mạnh dẫn tới di chứng, đó là những gì mà anh đã tự tay viết trong bệnh án của An Ninh trước đây. Những bệnh nhân như vậy ngày thường cần hết sức cẩn thận, bởi họ không có cảm giác đau, nên xác suất bị thương của họ cao hơn so với người bình thường.
Cũng chính bởi như vậy, nên thái độ của anh đối với An Ninh vượt qua mức quan tâm bình thường của một bác sĩ đối với một bệnh nhân.
Khi Tô Khoáng bước vào, anh bắt gặp ánh mắt kỳ quặc của bác sĩ Lý, thái độ né tránh của An Ninh và những biểu hiện phức tạp khó hiểu ở Thẩm Mặc. Hình như trong lúc anh rời khỏi phòng, đã xảy ra chuyện gì đó.
"An Ninh, tôi đã lấy xong thuốc, chúng ta có thế rời khỏi đây rồi." Tô Khoáng nói như để thăm dò, nhưng chính câu nói của anh đã xua tan không khí lúng túng đang lan tỏa khắp phòng cấp cứu.
An Ninh gật gật đầu, để cho Tô Khoáng cõng. Lúc ra khỏi cửa, cô quay đầu lại, khẽ nói: "Bác sĩ Thẩm, tạm biệt".
Thẩm Mặc dõi nhìn theo bóng An Ninh và Tô Khoáng biến dần vào màn đêm đen kịt. Bác sĩ Lý ở phía sau không biết là vô tình hay hữu ý nhắc khéo: "Anh thấy đôi vợ chồng trẻ này yêu nhau thế đây. Ha ha, đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ".
Sự hụt hẫng và thất vọng cùng lúc hiện lên trong ánh mắt Thẩm Mặc, đôi mắt anh sâu thẳm, không ai biết lúc đó anh đang nghĩ điều gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc