Thù Đồ - Chương 11

Tác giả: Diệp Tử

Tô Khoáng đứng dưới tòa nhà một lúc lâu rồi mới nhảy lên con xe CBR, nổ máy phóng đi, để lại phía sau đám khói bụi xám đen.
Ruột gan như lửa đốt, dùng dằng do dự, anh chưa bao giờ như vậy. Anh không muốn để An Ninh dính vào chuyện thị phi, nhưng sự thực cô ây đã bị lôi vào vòng xoáy đó.
Anh nhó lại câu nói mà Tiều Tuấn nói với anh trước khi đi: "Tôi đã bắt tên họ Trương đó đi rồi, nhưng không thể bảo đảm người khác sẽ không tiết lộ ra chuyện này. Tốt nhất cậu hãy làm cho anh Thời tin An Ninh là người phụ nữ của cậu".
Vì thế mới có màn kịch sáng nay.
Nhưng anh không ngờ rằng cuối cùng anh lại cuồng say và đam mê đến vậy.
Buổi chiều, An Ninh hẹn gặp Lưu Huệ ở cô nhi viện.
Cô nhi viện Viễn Sơn nằm ở ngoại ô thành phố, cách thành phố khoảng sáu mươi kilômét, nghe nói là do một đại gia tên Đinh Viễn Sơn xây dựng, vì thế mới lây tên ông đặt tên cho cô nhi viện.
Đây là lần đầu tiên An Ninh đến đây. Theo như Lưu Huệ nói, họ đên cô nhi viện để làm từ thiện, vừa thể hiện lòng hảo tâm của mình, lại có thể hiểu thêm về cuộc sống, tăng thêm nguồn tư liệu sáng tác, vì thế chẳng có lý do gi cô lại không đi.
Họ hẹn gặp nhau lúc ba giờ chiều, khi chiếc đồng hồ đeo tay chỉ đến số bốn, Lưu Huệ mới lững thững đi đến.
Từ trước đến nay, trễ giờ luôn là phong cách của Lưu Huệ, An Ninh đã sớm quen với việc này. Tính khí An Ninh khá dễ dãi, vì thế cô chẳng bao giờ phàn nàn về điều này.
Chỉ có điều khi nhắc tới chuyện xảy ra tối qua cô vẫn thấy rùng mình, còn Lưu Huệ cứ tròn mắt. Nếu những lời này không phải do chính miệng An Ninh nói ra, thì cô sẽ chẳng bao giờ dám tin đó là sự thật.
Nghe xong câu chuyện, miệng Lưu Huệ há hốc, đến nỗi tưởng như có thể nhét vừa một quả một quả trứng đà điểu.
"Trời, tớ cứ tưởng bọn họ chỉ chuốc R*ợ*u cậu, rồi buông lời trêu chọc, sàm sỡ cậu thôi, hoặc cùng lắm là sờ soạng tay chân thôi chứ, thật không ngờ họ định giở trò với cậu thật." Lưu Huệ sợ hãi ôm lây vai An Ninh. "Tiểu An Tử, tớ thực sự không biết Lý Chính Hy vì bản hợp đồng đó mà không từ mọi thủ đoạn, tớ…”
An Ninh ngắt lời cô: "Tớ đâu có ý trách cậu".
Lưu Huệ nhìn An Ninh dò xét, rồi cô vỗ vỗ *** nói: "Cũng may là cậu không làm sao, nếu không tớ sẽ không thể tha thứ cho tội lỗi của mình".
An Ninh khẽ thở dài.
"Sao tớ lại xui xẻo thế? Tự mình tìm được việc làm, kết quả sếp lại là một con quỷ háo sắc, nhờ cậu giới thiệu việc cho tớ, thì lại gặp phải chuyện này. Cậu nói xem, tớ có cần dành chút thời gian đi thắp hương nơi cầu Phật không?"
Lưu Huệ vốn là người rất vui vẻ. Vẻ u buồn lúc đầu đã biến mất, cô nhanh chóng vui vẻ trở lại, pha trò: "Cậu trúng số đào hoa, người khác muốn cũng không được đấy".
Bị Lưu Huệ chọc tức, An Ninh chỉ biết nói: "Cảm ơn!".
"Không cần khách sáo thế chúng ta là chị em tốt mà." Lưu Huệ khoác lác không biết ngượng, An Ninh thực sự bó tay với cô.
Hiện nay cô nhi viện có hơn ba mươi đứa trẻ. Đứa lón nhất là Hiểu Vũ, năm nay đã mười lăm tuổi, đứa bé nhất tên Lan Lan, mới chào đời, bé được bệnh viện đưa tới cô nhi viện mấy ngày trước.
Những đứa trẻ quá mười tuổi ở cô nhi viện có tỉ lệ được nhận làm con nuôi thấp nhất, vì thế Hiểu Vũ đã hoàn toàn coi cô nhi viện là gia đình của nó, nó chăm sóc lũ em rất chu đáo.
Lúc này, trông nó bế Lan Lan như người lớn vậy. Nó thơm lên đôi má non nớt ửng hồng của Lan Lan, khuôn mặt đầy hạnh phúc.
Lưu Huệ nhìn Lan Lan đang ngủ rất ngon, cô lắc lắc đầu than thở: "Người mẹ đó thật quá nhẫn tâm, nghe nói cô ta để lại đứa trẻ trên chiếc ghế dài trong bệnh viện rồi bỏ đi biệt tích, chẳng thấy quay lại thăm đứa bé".
Đứa bé mới được mấy tháng tuổi, bé xíu, non nớt, An Ninh cũng cảm thấy thương xót cho bé. Cô muốn bế con bé, nhưng lại sợ mình vụng về làm nó đau. Bất giác cô khẽ mỉm cười.
"Đúng đấy, nếu là tớ, tớ sẽ chẳng bao giờ vứt bỏ nó." Khi nói những lời đó, khuôn mặt cô rất dịu dàng, giọng nói ấm áp như một người mẹ.
Lưu Huệ quan sát được điều đó, cười rồi nói: “Tiểu An Tử, tớ đánh cược rằng sau nay cậu nhất định sẽ là một người mẹ tuyệt vời".
An Ninh cười thật tươi, thật lâu.
Những cảnh tượng chôn sâu vào trong ký ức bỗng dội về trong cô, đó là sinh nhật cô cách đây hai năm. Quan Tín nắm chặt tay cô đi dạo bên hồ, khi họ nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ đẩy một chiếc xe nôi, trên mặt họ lộ rõ niềm hạnh phúc, Quan Tín bỗng quay người lại, rất nghiêm túc nói với cô: "Sau khi tốt nghiệp, chúng mình sẽ tổ chức đám cưới và phải sinh thật nhiều em bé. Con trai sẽ giống anh, con gái sẽ giống em".
Lúc đó An Ninh trỏ tay vào đầu mũi anh trêu: "Anh thật không biết xấu hổ".
Quan Tín chẳng để tâm, hôn nhẹ lên tay cô. "Em thích trẻ con như vậy, nhất định sau này sẽ là một người mẹ tuyệt vời."
Nhưng sau khi tốt nghiệp, giữa họ ngày càng có khoảng cách. Mặc dù An Ninh ý thức được điều không bình thường trong hành động và cử chỉ của Quan Tín, nhưng cô chưa từng nghi ngờ tình cảm của anh. Cho đến cái ngày anh nói chia tay, cô vẫn hy vọng có thể cứu vãn được tình hình.
Những việc trước kia vẫn hiện ra rõ mồn một trước mắt cô, cô lại quay về từ cánh cửa tử thần.
Những thứ cô tưởng rằng đã quên thực ra... cô vẫn luôn nhớ.
Lưu Huệ cảm giác An Ninh có điều gì đó bất thường, đưa tay huơ huơ trước mặt An Ninh.
"Này, Tiếu An Tử, cậu làm sao vậy?"
An Ninh bừng tỉnh, cười gượng gạo.
"Không sao, chúng ta đi thăm Giai Giai nhé."
Giai Giai là một đứa trẻ khá cổ quái, nó không thích nói chuyện với người khác, người gầy nhang, nhưng đôi mắt thì rất sáng. Tính tình con bé ương ngạnh, chẳng mấy người ưa nó, nhưng không hiểu sao, con bé lại rất hợp với An Ninh. Hôm nay, vừa nhìn thấy An Ninh, con bé sợ sệt mân mê vạt áo khoác ngoài, gọi chị An Ninh.
Lúc này, mọi người đều đang chơi đùa với Lan Lan, còn Giai Giai lại ngồi xổm ở một góc tường, chẳng nói câu nào.
An Ninh đi một vòng mới tìm được con bé. Cô đến bên Giai Giai, giúp con bé gỡ bím tóc rối bù, rồi lấy một chiếc lược nhỏ chải tóc cho cô bé, vừa chải vừa cười nói: "Giai Giai, sao em chưa chải đầu mà đã chạy ra ngoài thế này, chị giúp em tết tóc nhé!".
Giai Giai gật đầu, nhưng vẫn không nói câu nào.
Tết tóc xong cho cô bé, An Ninh vỗ tay nói: "Bây giờ thì xinh lắm rồi", rồi cô lấy chiếc gương trang điểm của mình ra đưa cho Giai Giai. Giai Giai nhìn khuôn mặt thanh tú của mình trong gương, vừa lạ lại vừa quen, cuôĩ cùng cô bé cũng cười.
Cô bé mâm mê chiếc gương nhỏ không biết chán, thấy vậy An Ninh quyết định tặng chiếc gương cho nó.
Giai Giai bỗng nghiêng người quay nhìn về phía Lan Lan, sắc mặt lập tức sa sầm lại.
An Ninh như nhận ra điều đó, cô xoa xoa mái tóc Giai Giai, nói: "Nói cho chị biết, đã có chuyện gì xảy ra?". Cô tưởng rằng, vì sự có mặt của Lan Lan khiến mọi người phải san sẻ tình yêu thương vốn dành cho Giai Giai, nên cô bé thấy không vui rồi giận dỗi, nhưng ai ngờ cô bé lại nói ra những lời như thế này: "Chị An Ninh, em nghe mẹ viện trưởng nói, khi em được bế đến đây, cũng chỉ nhỏ như Lan Lan, cũng bị người ta vứt bỏ tại bệnh viện".
An Ninh rất cảm thông với cô bé. Nó đa sầu đa cảm giống cô. An Ninh ôm lấy cô bé, vỗ nhẹ vào lưng nó, cố giữ những giọt lệ đang chực trào ra nơi khóe mắt.
Giai Giai nói tiếp: "Em chưa bao giờ biết mặt bố mẹ đẻ của em, em rất nhớ họ. Nhưng, họ đã không cần em nữa, chỉ có mẹ viện trưởng yêu em nhất".
"Chị cũng rất quý em mà." An Ninh đưa tay lau khóe mắt cho cô bé, cô ôm chặt cô bé vào lòng.
Giai Giai gật đầu liên tục.
"Vâng, chị An Ninh là người yêu em nhiều thứ hai."
An Ninh vừa cười vừa vỗ nhẹ khuôn mặt đáng yêu của cô bé.
"Chị An Ninh, em hận bố mẹ em. Thật đây, cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho họ." Giai Giai vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt An Ninh vẻ rất nghiêm túc.
An Ninh vén vài sợi tóc xòa xuống của Giai Giai ra sau vành tai cho cô bé, rồi cô ngồi thẳng người, chậm rãi nói: "Giai Giai, em nghe chị nói này. Trên thế giới này có rất nhiều việc không thế chỉ dùng đúng, sai để nhận định, rất nhiều trường hợp con người cũng phải bất lực. Bố mẹ em bỏ rơi em, có lẽ họ cũng có nỗi khổ của họ. Em phải nhớ rằng, trong cuộc đời này, có thể trở thành bố - con, mẹ - con, đó là duyên phận em ạ."
Giai Giai gật đầu, nửa như hiểu nửa như không.
An Ninh bẹo đôi má hồng của cô bé, tương lai còn dài, sau này còn nhiều cơ hội để cô bé thay đổi lại quan niệm của mình.
Ở bên này, An Ninh đang dạy cô bé phải biết khoan dung với người khác, phía bên kia, giọng Lưu Huệ mỗi lúc một lớn hơn. An Ninh quay đầu lại, thì thấy những đứa trẻ vừa nãy còn bám riết lây Lưu Huệ đòi cô kể chuyện, thì giờ đây chúng lần lượt chạy ra ngoài cửa, ngay cả Giai Giai đang ngồi cạnh cô cũng đứng lên định chạy theo chúng, cô gọi hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?".
Giai Giai trả lời nhanh: "Là anh Tô đến". Nói xong, cô bé vùng ra khỏi vòng tay An Ninh, tung tăng chạy ra ngoài.
"Người này đúng là có sức thu hút thật, mình thấy ghen rồi đấy." An Ninh đùa.
Lưu Huệ chớp mắt.
"Cũng là một người làm từ thiện, bạn trẻ đều rất quý anh ta."
An Ninh thấy tò mò. Cô bước đên bên cửa sổ, muốn nhìn xem người mà Giai Giai gọi là anh Tô đó trông như thế nào. Cô nhìn ra, rồi ánh mắt không rời phía đó.
Dưới ánh mặt trời buổi xế chiều, người con trai mặc quần đen, áo trắng xuất hiện với một vầng hào quang sáng chói. Anh từ từ nâng một đứa trẻ lên xoay một vòng, rồi kiệu đứa bé trên vai, xung quanh anh là đám trẻ đang đua nhau hô gọi: "Anh Tô Khoáng, em cũng muốn được kiệu, em cũng muốn".
Anh xoa đầu từng đứa một, ánh mắt dịu dàng nhìn đám trẻ. Có lẽ chính bản thân anh cũng không nhận ra được sự dịu dàng ấy.
An Ninh ngẩn người ra nhìn. Cô không thể ngờ rằng, cô lại gặp Tô Khoáng tại đây.
Cô vô thức đưa tay sờ lên đôi môi mình, ở đó dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của Tô Khoáng. Cô khẽ ôm lây mặt, hai má đỏ ửng như hai chú tôm hùm vừa luộc chín.
"Tớ đến đây vài lần, lần nào cũng gặp anh ta. Bây giờ, những người đàn ông tốt bụng như anh ta thực sự không còn nhiều." Không biết từ khi nào Lưu Huệ đã đứng ngay phía sau An Ninh, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Tốt bụng? An Ninh cứ lẩm bẩm hai từ đó. Nếu như tôì qua cô không được tận mắt chứng kiến cảnh Tô Khoáng đánh người dã man, thì có lẽ cô cũng đồng ý như vậy. Nhưng nếu nói anh ta hung dữ, độc ác, thì tại sao anh ta lại cứu cô hết lần này đến lần khác? Hai người tuy không phải là tình cờ gặp nhau, nhưng chẳng qua cũng chỉ là quen biết sơ sơ, thực sự Tô Khoáng không cần thiết phải vì cô mà đắc tội với người khác. Còn nữa, niềm vui, niềm hạnh phúc của anh ta khi ở bên lũ trẻ, tuyệt đối không phải là giả tạo. Một người như vậy làm sao có thể là một kẻ tàn bạo được chứ?
Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của anh ta?
Lúc này đây, An Ninh cảm thấy mọi thứ đều hỗn loạn.
Tô Khoáng cưỡi chiếc xe máy CBR lao thẳng vào hầm để xe của Kim Bích Huy Hoàng. Thấy xung quanh không có người, anh quăng xe ở đó, rồi đi xuống căn phòng ngầm phía tây.
Anh đẩy cửa, một luồng gió lạnh táp vào mặt, cảm giác lạnh thấu xương. Anh run cầm cập, lần tay đến chiếc công tắc trên tường. Ánh điện bất ngờ lóe sáng làm anh chói mắt, một lúc sau anh mới thích ứng được với thứ ánh sáng đó.
Bên góc phòng có một người đang nằm, nhìn vóc dáng thì đó là một người con gái, tay và chân cô ta bị trói chặt. Tô Khoáng bước đến gần, vực cô ta dậy. Cô ta ngẩng đầu lên, cười yếu ớt.
Khuôn mặt xinh xắn, dáng người khỏe đẹp, cô ta chính là cô gái tôi qua chạy xuống lầu rồi bị Tô Khoáng đánh cho thậm tệ.
Tô Khoáng cởi dây thừng đang trói trên người cô, giọng nhẹ nhàng: "Nhụy, em phải chịu ấm ức rồi".
Người con gái được tên Nhụy lắc lắc đầu nói: "Đừng nói như vậy. Chỉ cần trả thù được cho Tiểu Điệp, thì những khổ cực này có đáng gì đâu". Nói xong, cô lây hết sức đẩy Tô Khoáng ra. "Anh mau đi khỏi đây đi. Nếu như bị người khác nhìn thấy, thì tất cả công sức trước đây đều tan biến hết, thậm chí còn vác họa vào thân."
Tô Khoáng mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, nhưng anh không đi khỏi. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp rất giống Tiểu Điệp. Hình như anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng tất cả dồn nén lại trong tiếng thở dài khe khẽ.
Tiểu Nhụy cúi thâp đầu, sắc mặt không được tự nhiên.
"Lại nhớ đến Tiểu Điệp phải không?"
Tô Khoáng không nói gì, lông mày chau lại.
Bất giác, Tiểu Nhụy đưa tay ra. Cô muốn xoa phẳng nếp nhăn ở hai đầu lông mày của anh.
Rất nhanh, Tô Khoáng lùi lại một bước, bàn tay Tiểu Nhụy ngượng ngùng giơ lên giữa không trung, rất lâu sau cô mới hạ tay xuống.
"Cũng gần ba năm rồi, anh vẫn không quên được chị ây", Tiểu Nhụy buồn rầu nói.
Đôi mắt Tô Khoáng chùng xuống, anh cố kìm nén nỗi buồn khó tả trong lòng, đứng bật dậy.
"Anh đi trước đây." Đi đến trước cửa, anh quay người lại. "Vài ngày nữa, anh nhất định sẽ tìm cơ hội để em được thả ra ngoài."
Tiếu Nhụy không đáp lời anh, cô im lặng hồi lâu, rồi rút ra một chiếc túi màu đỏ từ trong túi quần. "Hãy đưa cho bố mẹ em."
Tô Khoáng đón lấy chiếc túi, quay người bước đi, không dừng lại nữa.
Tiểu Nhụy cười chua chát. Cô nhìn bóng Tô Khoáng mỗi lúc một xa, trong lòng hỗn độn, cảm xúc dâng trào nơi khóe mắt.
Tô Khoáng trở lên lầu không lâu thì Thời Vĩ cử người đên tìm anh, bảo anh lên gặp hắn tại phòng làm việc trên tầng năm. Tô Khoáng không thấy ngạc nhiên, anh đã sớm biết trước được việc này sẽ xảy ra.
Trước khi gõ cửa, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Vào Kim Bích Huy Hoàng được hai năm anh mới dần có được sự coi trọng và tin tưởng của Thời Vĩ, tất cả mọi hành vi của anh không được phép sai sót, nếu có chút sơ suất nào anh sẽ không thể bù đắp được tổn thất mà nó gây ra.
"Vào đi." Là giọng nói sang sảng của Thời Vĩ.
Đôi mắt Tô Khoáng sáng ngời, bước chân vững chắc, không chút vội vàng.
Khuôn mặt Thời Vĩ không chút biểu cảm.
"Ngồi đi."
Tô Khoáng ngồi xuông, vắt chân, hai bàn tay đan vào nhau.
"Anh Thời, anh tìm em có việc gì thế ạ?"
Là việc gì, thực ra họ đều biết rất rõ, nhưng bề ngoài, kẻ nào đánh mất khí thế kẻ đó sẽ là kẻ yếu.
Thời Vĩ thong thả châm một ***, ngón tay hắn gõ nhịp xuống chiếc hộp đựng thuốc đặt trên bàn. Tô Khoáng cũng không khách khí, rút lây một điếu, rồi châm lửa, hít một hơi thật dài.
"Tô Khoáng này, cậu theo tôi đã được bao lâu rồi?" Thời Vĩ nhả khói thuốc, hỏi một cách lơ đễnh.
Tô Khoáng thành thật trả lời: "Hai năm một tháng".
Thời Vĩ cười hài lòng.
Tô Khoáng cũng cười theo, nhưng không ai biết rốt cuộc trong thâm tâm người kia đang nghĩ những gì.
"Còn nhớ chúng ta quen nhau như thế nào chứ?" Thời Vĩ nhìn Tô Khoáng chằm chằm.
Tô Khoáng mỉm cười trả lời: "Tất nhiên là em nhớ".
Đó là một buổi sáng cách đây hai năm, chưa đầy nửa năm sau cái ૮ɦếƭ của Tiểu Điệp. Một kế hoạch đã được sắp đặt tỉ mỉ, chỉ còn đợi Thời Vĩ chui đầu vào giọ mà thôi.
Đương nhiên hắn hoàn toàn không biết đó là cái bẫy.
Ngày hôm đó, Thời Vĩ bị một đám người vây đánh trong một con ngõ nhỏ, bên cạnh hắn không có người bảo vệ. Tô Khoáng ra tay giúp đỡ, một mình anh đánh đuổi bốn tên to con như hùm beo. Cũng nhờ đó mà anh nhận được sự coi trọng của Thời Vĩ. Hắn đưa anh đến Kim Bích Huy Hoàng làm việc, rồi càng ngày càng coi trọng anh.
Sau đó, Thời Vĩ thường xuyên cho người đi dò la lai lịch của bốn tên đã vây đánh hắn, nhưng bọn chúng đều biệt tăm tích. Dù hắn có điều tra thế nào, cũng không tìm ra được manh mối.
Hắn cũng đã từng hoài nghi việc này là do Tô Khoáng đạo diễn, mục đích là để tiếp cận hắn, rồi đánh vào nội bộ của Kim Bích Huy Hoàng. Nhưng dù hắn do thám bằng cách nào, thậm chí là cử người theo dõi, cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ suất nào từ phía Tô Khoáng. Vì thế hắn mới dần loại bỏ những hoài nghi đối với Tô Khoáng.
Thời Vĩ cười nhạt thếch. Tô Khoáng ngầm cảnh giác cao độ. Theo Thời Vĩ lâu như vậy, anh biết rõ rằng, khi hắn khó chịu, hắn càng không thế hiện ra bên ngoài.
Quả nhiên, trong đôi mắt Thời Vĩ lạnh băng. Hắn thong thả nói: "Cậu ở bên tôi hai năm mà còn không hiểu quy định ở đây sao?".
Trước đó, khuôn mặt hắn vừa tươi vui rạng rỡ, trong nháy mắt đã trở nên u ám. Nhưng Tô Khoáng lại thấy yên tâm vì điều đó. Khuôn mặt vui vẻ, trẻ trung của anh cũng biến mất, thay vào đó là một bộ mặt nghiêm nghị.
"Anh Thời, em phá vỡ quy định chỗ nào, xin anh chỉ rõ."
Thời Vĩ hừm một tiếng lạnh tanh.
"Chưa được sự cho phép đã dám tự tiện xông vào phòng của khách, lại còn đánh khách, ςướק mất người khách nữ. Cậu giải thích thế nào đây?"
Tô Khoáng thoáng cười, xem ra Tiều Tuấn đã cho tên họ Trương kia một bài học. Anh trầm giọng nói: "Hắn to gan dám bắt nạt người đàn bà của em, là tự hắn muốn tìm đến cái ૮ɦếƭ".
Sự căm hận trong câu nói của anh khiến Thời Vĩ không nổi giận, ngược lại, hắn cười rất sảng khoái.
Bắt đầu từ hai năm trước, khi đưa Tô Khoáng vào làm tại Kim Bích Huy Hoàng, hắn luôn âm thầm quan sát mọi cử động của Tô Khoáng, muốn biến anh trở thành đàn em thân tín. Hắn nhận thấy Tô Khoáng làm việc gì cũng đều nhìn trước trông sau, không đủ tàn nhẫn để hành sự. Nhưng chứng kiến những biếu hiện của Tô Khoáng mấy ngày nay, hắn biết chỉ cần đào tạo thêm một thời gian nữa, Tô Khoáng nhất định sẽ hữu dụng.
Đứng trước một cô gái xinh đẹp như Niên Nhụy, Tô Khoáng vẫn xuống tay không hề thương tiếc. Con ranh đó cũng khá to gan, dám chạy trốn? Chỗ này là nơi nó thích đến thì đến, thích đi thì đi được sao?
Nghĩ đến tên Trương Thần bị đánh đến mức mặt mũi tím bầm, hắn càng thấy H**g phấn. Người như Tô Khoáng, một khi đã tức giận, thì mọi việc chắc chắn sẽ được xử lý sạch sẽ, gọn gàng, không từ thủ đoạn nào. Nếu có thể khiến Tô Khoáng làm việc, Tô Khoáng nhất định sẽ một lòng trung thành với hắn.
"Thật không thể nhìn ra là cậu lại si tình đến thế." Thời Vĩ vừa cười vừa mắng đùa.
Tô Khoáng thầm nghĩ trong bụng: "Thật nguy hiểm". Thời Vĩ mừng vui, giận dữ thất thường, Tô Khoáng từng được chứng kiến hắn đã đổi xử tàn nhẫn như thế nào khi một tên thuộc hạ trót phạm sai lầm. Cũng may Tô Khoáng hiếu rõ tính tình của hắn, nên kịp thời ứng phó, cuối cùng cũng có thể coi đã qua được giai đoạn nguy hiểm, được hắn tin tưởng hơn.
Si tình... Anh bỗng thấy một sự chua chát khó diễn tả bằng lời. Từ sau cái ૮ɦếƭ của Niên Tiểu Điệp, ngoài việc chuyên tâm trả thù cho cô ra, trong thâm tâm anh không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Cho đến khi gặp An Ninh... anh mới biết rằng, hóa ra anh vẫn biết rung động.
Tô Khoáng khẽ cười nói: "Anh Thời, không còn việc gì nữa, thì em xin phép đi làm việc".
Thời Vĩ cười tít mắt.
"Đi đi, tôi tin là cậu sẽ không làm tôi thất vọng."
Lòng bàn tay Tô Khoáng túa mồ hôi, sau khi đi ra khỏi cửa anh mói dám thả lỏng bàn tay. Thời Vĩ là một tên cáo già gian manh, muốn giấu giếm hắn không phải là việc dễ dàng. Cũng may màn kịch sáng nay đã giúp anh, cộng thêm với sự bình tĩnh của anh, mọi chuyện đã hóa nguy thành an.
Anh cho tay vào túi quần, tay anh chạm phải chiếc túi đỏ mà Niên Nhụy đưa cho, bất giác anh chau mày.
Buổi chiều, anh không nói với ai, lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa sau.
An Ninh ngắm Tô Khoáng đang cười rạng rỡ. Cô tiếp tục chìm đắm trong cõi mơ màng.
Lưu Huệ chạm nhẹ vào cánh tay cô.
"Chúng ta ra chào anh ta một tiếng đi." Nói rồi, Lưu Huệ nhanh chóng đi trước.
Sau vài giây đờ đẫn, An Ninh vội kéo Lưu Huệ lại.
"Tớ không muốn đi, chúng ta đi khỏi đây thôi."
Sau lần gần gũi sáng nay, An Ninh vẫn chưa sẵn sàng để giáp mặt lại với Tô Khoáng.
Lưu Huệ nhìn An Ninh chằm chằm vẻ hoài nghi.
"Có vấn đề gì sao, Tiểu An Tử?"
Khuôn mặt An Ninh ửng đỏ rất đáng nghi. Cô quay người hòng che giấu đi điều đó.
"Cậu đừng có đoán linh tinh."
"Còn không nói thật ra đi." Lưu Huệ cười trêu chọc, cô đưa tay chọc lét An Ninh. "Xem chừng nếu tớ không ra độc chiêu thì cậu sẽ không nói đúng không?"
An Ninh vừa cười vừa né tránh cú chọc lét của Lưu Huệ, rồi cô nắm lấy cánh tay Lưu Huệ nói: "Đi thôi, tớ mời cậu bữa tối".
Lưu Huệ xéo mắt nhìn, dò xét An Ninh từ đầu đến chân, làm An Ninh phát ngượng. Lưu Huệ ôm lấy miệng rồi nói: "Bắt người thất nghiệp tập hai như câu mời cơm, tớ thực sự ngại lắm".
An Ninh giận dữ đưa mắt lườm Lưu Huệ. Hai người chạy đuổi nhau đi ra khỏi cô nhi viện.
Tô Khoáng nhìn thấy bóng người mảnh khảnh thân quen đang đi phía sau anh, vài suy nghĩ thoáng vụt qua trong đầu.
Là cô ấy sao? Anh mỉm cười, không chắc chắn. Sau đó anh lắc đầu, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
"Anh Tô Khoáng." Một bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống quần anh. Tô Khoáng cúi xuống nhìn, không nhịn được cười.
Giai Giai giống như chú cún con đang ngồi dưới chân anh, cái miệng đáng yêu của cô bé chu lên thật cao.
Tô Khoáng cúi xuông bế lây cô bé, nhẹ nhàng bẹo mũi nó hỏi: "Sao thế cô công chúa nhỏ của anh?".
Giai Giai nghịch chiếc cổ áo của Tô Khoáng, rồi nhỏ giọng nói: "Sao chị Tiểu Điệp không cùng anh đến đây? Lâu lắm rồi Giai Giai không được gặp chị ấy. Giai Giai rất nhớ chị ấy".
Câu hỏi đó dập tắt nụ cười trên mặt Tô Khoáng. Anh từ từ đặt cô bé xuống đất, đờ đẫn đứng nhìn góc vườn của cô nhi viện.
"Có phải Giai Giai nói sai điều gì không, anh Tô Khoáng? Anh đừng giận em nhé." Giai Giai nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay Tô Khoáng, sợ sệt hỏi.
Tô Khoáng gượng cười, rồi anh ngồi xuống ôm lấy Giai Giai.
"Chị Tiểu Điệp đã đến một nơi rất xa, cho nên tạm thời không có cách nào đến đây được."
Giai Giai gật đầu như hiếu chuyện, rồi cô bé lại lắc đầu vẻ mơ hồ. Dẫu sao cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ, nụ cười tươi rói lại nhanh chóng xuất hiện trên môi. Cô bé ghé vào tai Tô Khoáng nói: "Anh Tô Khoáng, hôm nay có một chị đến thăm chúng em. Chị ấy xinh đẹp và hiền như chị Tiểu Điệp, em rất thích chị ấy".
Tô Khoáng đờ người ra một lúc. Giai Giai rất sợ người lạ, nếu có người lạ đến cô nhi viện, con bé lại trốn vào một góc không ai có thể tìm thấy được. Hồi đầu, khi anh còn ở cô nhi viện, Giai Giai quấn anh nhất, sau đó là Tiểu Điệp và viện trưởng. Ngoài họ ra, những người khác rất khó tiếp cận cô bé, nếu cả ba người họ đều không ở đây, thì cả ngày cô bé sẽ chẳng nói câu nào. Ngay cả Niên Nhụy - người đã sống trong cô nhi viện rất nhiều năm, và Lưu Huệ - người đã hòa đồng được với đám trẻ, cũng bị Giai Giai gạt ra ngoài, không nói chuyện.
Tô Khoáng bỗng thấy hứng thú với người có thế dễ dàng chiếm được thiện cảm của Giai Giai.
"Có phải là chị vừa đi cùng với chị Lưu Huệ không?" Tô Khoáng hỏi.
"Vâng, hóa ra anh Tô Khoáng đã quen chị An rồi à?" Giai Giai vỗ hai bàn tay nhỏ bé, trông thật hồn nhiên và đáng yêu.
Chị An? Đúng là cô ây rồi. Tô Khoáng nở nụ cười hiền hậu, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng.
Tô Khoáng lái chiếc xe CBR đi vào con đường Nhất Tuyến trên phố An Viễn. Sở dĩ con phố này có tên là Nhất Tuyến [Có nghĩa là một đường.] là bởi đường phố ở đây nhỏ hẹp, người lại đông, hai bên đường, quán xá dày đặc, thường xuyên diễn ra cảnh tắc đường nghiêm trọng.
Tô Khoáng dừng xe trước một gian hàng. Anh vòng qua cửa sau. Ra mở cửa là một người phụ nữ trên năm mươi tuổi, khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn. Nhìn thấy Tô Khoáng, bà cười niềm nở.
Bà để Tô Khoáng vào nhà, mời anh ngồi, rồi gọi: "Ông nó ơi, ông ra xem ai tới này".
Từ bên trong phòng, một ông cụ chậm rãi bước ra, trong tay ông cầm một cây ba toong. Tô Khoáng vội đứng dậy dìu ông.
Ông già vẻ không thích, đẩy anh ra.
"Tôi vẫn còn khỏe lắm."
Tô Khoáng phụ hoa theo: "Vâng, bác khỏe, tinh thần minh mẫn, ngày càng trẻ ra".
Bà Niên bưng trà lên. Tô Khoáng từ chối không được, đành uống một chút, sau đó anh lôi ra chiếc túi đỏ đang để trong túi quần ra, đặt lên trên bàn.
"Tiểu Nhụy và Tiểu Điệp gửi cho hai bác cái này."
"Tiểu Điệp..." Bà Niên nhắc lại cái tên đó, giọng nói vừa vui vừa pha lẫn chút buồn. Bà xúc động hòi: "Nó không giận hai bác nữa ư?".
Tô Khoáng khẽ cười: "Thực ra cô ây không giận hai bác từ lâu rồi. Cô ây bề ngoài thì cứng rắn, nhưng bên trong lại vô cùng mềm yêu, không muốn nói ra mà thôi".
Bà Niên mắt đỏ hoe.
"Vậy tại sao nó không về nhà? Con Nhụy cũng thế đã rất lâu rồi chẳng có tin tức gì của nó. Hai đứa nó vẫn khỏe chứ?"
Tô Khoáng nhìn đi chỗ khác, không nén nổi nỗi buồn đau. Anh gượng cười nói: "Các cô ấy đều khỏe". Ngoài câu đó ra, anh không nói thêm được câu nào nữa.
Giọng bà Niên trầm xuống: "Vậy thì tốt. Tô Khoáng à, bảo hai đứa nó nêu có thời gian thì về nhà, hai bác đều rất nhớ chúng nó".
"Cháu sẽ nói với hai cô ây." Tô Khoáng gật đầu đồng ý.
"Ông nó này, sao ông không nói gì thế?" Bà Niên hích hích ông Niên đang ngồi bên cạnh.
"Có gì để nói đây. Chúng nó lớn cả rồi, phải làm việc của chúng nó, bà lo lắng nhiều như vậy cũng ích gì?" Ông Niên mặt nghiêm lại, giọng không được vui.
Bà Niên cười xòa, rồi quay sang Tô Khoáng nói: "Chắc cháu buồn cười lắm. Ông già này tính nết giống hệt con Tiểu Điệp. Miệng thì nói thế thôi chứ ông ây nhớ con lắm".
Nghe bà Niên nói vậy, Tô Khoáng liền cúi đầu im lặng.
Bà Niên nhận ra biểu hiện bất thường của Tô Khoáng, tỏ ra rất lo lắng hỏi: "Tô Khoáng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?".
Tô Khoáng lập tức lây lại tinh thần.
"Không có chuyện gì ạ, các bác đừng lo lắng."
Ông Niên liếc nhìn Tô Khoáng, miệng mấp máy, nhưng cuối cùng ông không thốt được ra lời.
Cùng lúc đó, An Ninh và Lưu Huệ đang ngồi trong quán đồ ăn Hồ Nam nổi tiếng trên phố Nhất Tuyến.
Thịt gà choai xào cay, nộm bò khô ớt đỏ, đầu cá nâu chua cay, cải củ muôi chua, phồng tôm, đều là những món mà Lưu Huệ thích, cay đến mức chảy cả nước mắt nhưng ăn xong lại có cảm giác thoải mái, lâng lâng.
Lưu Huệ rất thích ăn những món này, ngược lại, còn An Ninh lại chẳng có hứng ăn uống.
Cuối cùng, Lưu Huệ cũng đặt đũa xuông, vỗ nhẹ vào hai má vẻ thỏa mãn.
"Tiểu An Tử, cậu bỏ việc rồi, tiếp theo đã có dự định gì chưa?"
An Ninh mím môi cười, nửa đùa nửa thật nói: "Tớ định ăn bám cậu đấy".
Lưu Huệ lim dim mắt nói: "Cậu đừng có mơ".
An Ninh thở dài nói: "Tốt nhất là có một công việc tốt, lại nhẹ nhàng, lương một vạn tệ từ trên trời rơi xuống. Woa, như vậy thì còn gì bằng".
Lưu Huệ nhìn xéo An Ninh vẻ rất khinh bỉ, rồi giơ ngón tay vời cô ghé lại như có mưu mô gì.
"Tớ có cách."
"Cách gì?" An Ninh không biết Lưu Huệ định trêu mình, ngoan ngoãn ghé sát đầu vào đầu Lưu Huệ.
Lưu Huệ ghé sát tai An Ninh.
"Những việc tốt đẹp như thế không phải là không có, mà ngược lại rất đơn giản. Bây giờ cậu lập tức trở về nhà, rồi nằm trên giường, nhắm mắt lại, cơ thế thả lỏng, nằm mơ giữa ban ngày. Việc này khá dễ thực hiện rồi còn gì."
An Ninh bịt tai lại, vừa bị Lưu Huệ chọc tức, lại không thể cãi lại câu nào, tức quá đi mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc