Thù Đồ - Chương 06

Tác giả: Diệp Tử

“Tô Khoáng, có phát hiện ra điều gì không?” Một người đàn ông da ngăm đen, to cao vỗ vào vai Tô Khoáng, rồi người đó nhìn theo hướng mà Tô Hoàng đang nhìn, chẳng thấy có dấu hiệu gì khác thường cả.
Người đó tên là Thời Vĩ, là giám đốc phố vui chơi Kim Bích Huy Hoàng.
Tô Khoáng quay người lại, báo cáo qua: “Hình như em nhìn thấy người quen.”
“Có cần qua chào hỏi người ta không?” Thời Vĩ ngáp một cái rồi hỏi, mấy ngày hôm nay mãi đến khi trời tảng sáng hắn mới được về nhà, nên lúc nào hắn cũng trong tình trạng thiếu ngủ.
Mắt Tô Hoàng cũng đỏ hoe vì thiếu ngủ, “Không cần đâu, anh đi bận việc của anh đi ạ.”
Thời Vĩ gật gật đầu, “Anh đi nghỉ một lúc, chú coi chừng mọi thứ nhé, nếu xảy ra vấn đề gì thì cả anh và chú đều phải chịu trách nhiệm đấy.”
Tô Khoáng đáp lời, “Anh cứ yên tâm đi.” Nói rồi anh lại nhìn lên tầng ba, nghĩ vài giây, rồi anh gọi một cậu nhân viên, nói nhỏ gì đó với người nhân viên đó.
Tăng Gia Tuấn im lặng nhìn An Ninh, “Cô muốn ăn gì?”
“Tôi… tôi không biết.” An Ninh chưa từng đến một nơi như thế này, cách trang hoàng tỉ mỉ, những người phục vụ chuyên nghiệp, đây chắc chắn là nơi giải trí cao cấp, từ lúc bước vào cửa cô đã cảm thấy không được thoải mái. Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo đơn giản của mình, nơi này không hợp với cô.
Tăng Gia Tuấn mỉm cười, giọng hắn trầm ấm, “Món bào ngư hầm chân ngỗng ở đây rất nổi tiếng.”
An Ninh nhìn qua thực đơn, hai trăm chín mươi tám tệ một suất, cô kinh ngạc nói, “Thôi, tôi không ăn đâu.”
“Bào ngư hầm chân ngỗng, thịt xông khói xào ngồng tỏi, canh sò gừng thái sợi, gà quay thổ gia, ba chỉ xào thập cẩm, cứ tạm như vậy nhé.” Tăng Gia Tuấn chẳng cần nhìn thực đơn, hắn “Cho thêm một chai rượu vang đỏ nữa.” Tăng Gia Tuấn đầy vẻ hứng trí, thật dễ dàng để ứng phó với những cô gái chưa có nhiều kinh nghiệm sống như An Ninh. Đó chính là kinh nghiệm mà hắn có được trong bao năm lăn lộn tình trường.
An Ninh ăn rất ít, những món ăn trông rất ngon mắt này không hề hợp với khẩu vị của cô, thậm chí cô còn thấy chúng không ngon bằng bát mỳ do Tô Khoáng nấu.
“Sao thế, không hợp khẩu vị à?” Cả buổi tối, Tăng Gia Tuấn rất kiệm lời, hắn chỉ điềm đạm nhâm nhi ly rượu vang, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn ngắm nét căng thẳng và lúng túng của An Ninh.
“Tôi ăn no rồi.” An Ninh dứt khoát đẩy chiếc ly trước mặt ra xa.
“Cô ăn ít quá.” Tăng Gia Tuấn gắp một miếng thịt hun khói vào bát của An Ninh, sau đó rất tự nhiên, hắn đưa tay đặt lên mu bàn tay An Ninh, rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Toàn thân An Ninh run lên, lưng cô bỗng thẳng đứng. Nếu không phải vì công việc này, thì chắc chắn cô đã đi khỏi công ty này rồi.
Có lẽ sự nhượng bộ của An Ninh khiến Tăng Gia Tuấn cảm thấy có hy vọng, động tác của hắn càng trở nên bừa bãi. Tay hắn lần sờ soạng lên trên, từ từ vuốt ve cánh tay trắng mịn của An Ninh.
An Ninh cảm thấy toàn thân sởn da gà, nếu là thường ngày, có lẽ cô đã cho hắn một cái bạt tai.
Nhưng sau một thời gian va chạm với xã hội, cô hiểu được rằng, tỏ ra mình mạnh mẽ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, do vậy, cô cố ghìm nén sự bức bối và ghê tởm trong lòng, bình tĩnh đẩy tay Tăng Gia Tuấn ra, rồi nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Tăng, anh uống nhiều quá rồi.” Nhưng cô không biết rằng, cô càng như vậy, lại càng kích thích cái ham muốn chinh phục trong người đàn ông.
Trong mắt Tăng Gia Tuấn, phụ nữ mà quá nghe lời sẽ chẳng thú vị gì, nếu quá lạnh lùng mà tỏ ra kiêu căng, muốn tiếp nhận nhưng lại tỏ ra cự tuyệt như thế này mới là thú vị. Lồng иgự¢ hắn như đang có ngọn lửa thiêu đốt, nhưng hắn cũng biết không nên quá nóng vội đối với những người phụ nữ như An Ninh. Từ trong túi áo bộ comple màu xám bạc, hắn lôi ra một chiếc hộp gắn kim tuyến rất đẹp, mặt vẻ hả hê. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, hắn đã phải tốn khá nhiều thời gian và tiền bạc. Hắn nghĩ rằng, lần này hắn chắc chắn sẽ giành chiếm được An Ninh.
“Tặng cho em.” Hắn đẩy chiếc hộp tới trước mặt An Ninh.
An Ninh chẳng thèm mở chiếc hộp ra, cô trực tiếp trả lại cho Tăng Gia Tuấn, “Không có công lao, làm sao dám nhận bổng lộc.”
“Mở ra đi, xem em có thích không.”
“Không phải mở, tôi không cần. Tôi nghĩ, người cần nó cũng không ít.” An Ninh mỉm cười “chiếu tướng” Tăng Gia Tuấn.
Tăng Gia Tuấn cảm thấy hơi mất sỹ diện. Hắn kìm nén cơn giận giữ, tự mình mở chiếc hộp, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim rất tinh xảo, hắn đặt vào lòng bàn tay, hắn không tin lại có người con gái có thể từ chối trước một món đồ như thế này.
An Ninh vờ như không nhìn thấy gì.
Tăng Gia Tuấn vẫn chưa nản lòng, hắn đứng dậy, lượn quanh người An Ninh, rồi nhẹ nhàng nói: “Để anh đeo nó giúp em.” Những ngón tay dài, mảnh lướt trên mái tóc dài mềm mại của An Ninh, rồi chợt chạm vào gáy cô, hơi thở ấm của hắn phảng phất bên tai An Ninh.
An Ninh không thể chịu nổi hành động vô lễ này của Tăng Gia Tuấn. Như bị điện giật, cô đứng phắt người dậy, cô còn chưa kịp nói gì, thì không biết từ góc nào xuất hiện hai người đàn ông mặc áo đen, thân hình to lớn, họ cung kính nói với An Ninh: “Cô An, có người muốn gặp cô, không biết cô có phiền không?” Vừa nói hai người đó vừa đưa tay lên vỗ vài nhát.
An Ninh kinh ngạc, đứng đờ ra đó.
Không phải chỉ có mình An Ninh thấy kinh ngạc về điều này, mà Tăng Gia Tuấn cũng cảm giác đầu óc như mê muội. Hai tên áo đen này cao to hơn hắn rất nhiều, nếu là một đánh một cũng đã đủ để hắn nếm mùi đau khổ rồi. Hắn bắt đầu lắp bắp, “An… An Ninh, các … các người quen nhau?”
An Ninh vẫn đang rất kinh ngạc, trả lời: “Không, tôi… tôi không biết họ là ai.”
Tăng Gia Tuấn nhìn biểu hiện của An Ninh, không giống như cô đang nói dối, hơn nữa, nếu nghĩ kỹ ra thì An Ninh cũng chẳng có lý do gì để nhận họ cả, hắn thấy bạo dạn hơn một chút.
Tô Khoáng đứng trong góc tối quan sát, suýt chút nữa thì anh bị An Ninh làm cho tức hộc máu. Cô gái này, đã không biết tự bảo vệ mình thì thôi, giờ lại thật thà quá mức. Tô Khoáng đau khổ cười, xem ra anh phải đích thân ra tay thôi.
Anh bước những bước lớn vững chắc, miệng thấp thoáng nụ cười, trên người mặc một bộ comple may rất khéo, trong đôi mắt sâu kia chứa đựng sự dịu dàng phảng phất. “An Ninh, em không giới thiệu chút gì sao?”
An Ninh lại tiếp tục bị làm cho kinh ngạc.
Tăng Gia Tuấn là khách quen của Kim Bích Huy Hoàng, cũng đã từng gặp Tô Khoáng vài lần, nhưng tăng Gia Tuấn thường nhìn người bằng nửa con mắt, nên tất nhiên hắn cũng chẳng bao giờ để mắt tới Tô Khoáng.
Nhưng va chạm xã hội đã nhiều năm, hắn đâu có ngốc, vừa nãy thấy hai tên mặc áo đen luôn có thái độ rất mực cung kính đối với Tô Khoáng, nên Tăng Gia Tuấn cũng ngầm nhìn ra địa vị của Tô Khoáng ở đây.
Tăng Gia Tuấn và Tô Khoáng cùng lúc nhìn vào An Ninh. An Ninh chỉ còn cách gượng gạo giới thiệu , “Vị này là tổng giám đốc Tăng, là sếp của tôi.” Đến lượt giới thiệu thân phận của Tô Khoáng, cô bỗng cảm thấy khó khăn. Tô Khoáng chưa từng kể cho cô những việc đời tư của anh, ngay cả việc anh làm việc ở đây cô cũng mới vừa biết.
Tô Khoáng cười, anh nhìn thẳng vào An Ninh, rồi đưa tay ôm lấy eo An Ninh, “Tôi tên Tô Khoáng, là bạn trai của An Ninh.”
An Ninh thấy giật mình bởi tư thế thân mật của Tô Khoáng, nhưng không hiểu sao, cùng một sự tiếp xúc ở cự ly gần như vậy, cùng một động tác thân mật như thế, mà đối với Tô Khoáng, cô lại không hề có cảm giác khó chịu. Có lẽ là vì cô biết anh đang giải vây cho cô, An Ninh tự giải thích cho cảm giác của mình như vậy.
“Còn có điều gì chưa rõ nữa, xin tổng giám đốc Tăng chỉ bảo. Thường ngày An Ninh còn cần được tổng giám đốc chỉ dạy nhiều.” Tô Khoáng vẫn giữ nguyên sắc mặt và tiếp tục trêu tức Tăng Gia Tuấn.
Sắc mặt Tăng Gia Tuấn bỗng chốc thay đổi, đã nói đến mức này thì hắn tiếp tục ở lại đây còn có ý nghĩa gì. Hắn túm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế, tỏ vẻ như bỗng nhớ ra việc gì quan trọng, hắn vỗ vỗ đầu mình, “Anh thấy đấy, trí nhớ tôi kém quá, công ty còn một số công văn cần xử lý, để đến ngày mai sợ không kịp, vậy tôi về trước đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc