Thù Đồ - Chương 03

Tác giả: Diệp Tử

Khoảng một phút sau, chiếc đèn trong phòng khách được bật sáng, An Ninh mở to đôi mắt nhìn người con trai đứng trước mặt mình, cô lấy hết sức dùng tay bịt lấy miệng mới không để tiếng kêu thất thanh được bật ra một lần nữa.
Người con trai nghiêng người dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ***, vẻ hết sức ung dung nhìn chằm chằm vào An Ninh. “Kêu xong chưa?”
An Ninh gật gật đầu một cách vô thức. Dưới ánh đèn, bóng của người con trai được in kéo dài trên nền nhà, An Ninh thở phào một tiếng.
“Vậy bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?” Người con trai tiến lên trước, giọng nói trầm thấp đầy vẻ uy nghiêm.
An Ninh lùi lại phía sau một bước lớn, khi đã cách người con trai đó một khoảng cô mới lên tiếng: “Câu này phải để tôi hỏi anh mới phải. Nửa đêm khuya khoắt, anh tự tiện đột nhập vào nhà dân, thế là thế nào?”
Đuôi mắt người con trai đó khẽ giật, rồi anh cười, hắn vung chùm chìa khóa trong tay, “Tôi vốn sống ở đây, dám hỏi cô nương từ đâu tới?”
An Ninh cũng không chịu lép vế, cô chạy vào trong phòng, lấy chùm chìa khóa ra ném lên trên bàn, “Tôi cũng có chìa khóa, giờ anh giải thích thế nào?”
Người con trai nheo mày, hắn thò tay vào trong túi áo, lôi ra một *** rồi châm lửa hút. Sau khi hít vài hơi, dường như hắn ý thức ra được điều gì, liền chếch đầu sang hỏi An Ninh: “Cô không phiền gì chứ?”
Miệng hắn nhả khói, đôi mắt bé và dài lim rim. An Ninh rất ghét cách hắn nhìn người khác như vậy, trong bụng cô thầm mắng hắn “Đồ lưu manh”, nhưng miệng cô không dám hé nửa lời.
Hắn cầm hai chiếc chìa khóa lên đối chiếu, sắc mặt hắn sa sầm lại. Trầm ngâm một lúc rồi hắn hỏi: “Người cho cô thuê phòng có phải là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thích mặc áo hoa hòe hoa sói, quần trắng, có đeo đôi khuyên tai rất to không?”
Khoảng bốn mươi tuổi thì đúng, nhưng An Ninh không để ý bà ta ăn mặc trang điểm thế nào, bây giờ nghe hắn nói như vậy, nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là như vậy.
Thấy An Ninh không nói gì, hắn cũng đã hiểu được phần nào. Hắn dập tắt ***, cười một cách khổ sở, “Xem ra cả cô và tôi đều bị lừa rồi.”
“Hả.” An Ninh hoảng hốt, cô không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn.
“Người phụ nữ đó cùng một lúc cho cả cô và tôi thuê phòng, bây giờ hiểu rồi chứ?” Hắn trả lời với cái giọng khinh khỉnh.
Lúc này An Ninh mới hiểu ra vấn đề, chẳng trách tiền thuê lại rẻ đến như vậy, quả là có điều bất thường. Phản ứng đầu tiên của An Ninh là “Nhưng tôi đã trả ba tháng tiền phòng…”
Hắn bực mình cắt ngang lời cô, “Tôi đã ký hợp đồng một năm.”
An Ninh lập tức ngoan ngoãn không dám nói thêm gì nữa.
Hắn móc điện thoại ra, tạch tạch ấn một dãy số. An Ninh thấy chiếc điện thoại Sharp 920 quen thuộc, rồi cô nhìn người con trai đang hằm hằm sát khí đó. Vừa rồi sự việc xảy ra quá bất ngờ nên cô không thể nhìn rõ, bây giờ dưới ánh đèn sáng trưng, cô bỗng nhận ra mình vốn đã giáp mặt với hắn một lần.
“Mụ chủ nhà ૮ɦếƭ tiệt, quả nhiên không nghe điện thoại.” Hắn thấp giọng mắng nhiếc vài câu. An Ninh thận trọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Chỉ còn cách đợi trời sáng rồi tính thôi.” Hắn đấm mạnh tay xuống bàn, mạnh đến nỗi chiếc ly trà trên bàn xoay tròn vài vòng mới ngừng lại. Hắn khoác áo khoác ngoài lên vai, chẳng thèm nhìn An Ninh, nói: “Cô về phòng nghỉ cho sớm đi, tôi ra ngoài ngủ tạm một đêm.” Nói rồi hắn chẳng thèm quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi cửa.
An Ninh chợt thấy con người này cũng không đến nỗi đáng ghét như lúc đầu.
“… Tất cả sự việc là như vậy.” Ngồi trong quán KFC, An Ninh vừa gặm chiếc bánh Hamburger đù* gà, vừa kể chi tiết sự việc đêm hôm qua cho Lưu Huệ nghe.
Lưu Huệ lại có biểu hiện quá mức, cô ôm lấy bụng, “Nói như vậy là, người này cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy chứ.”
“Xí, Tớ đã đóng tiền nhà, thì anh ta có quyền gì đuổi tớ đi?” An Ninh trừng mắt.
“Nhưng người ta cũng có quyền ở đó chứ.” Lưu Huệ uống một ngụm lớn coca, rồi hỏi một cách đầy phấn khích, “Vậy sau đó cậu và anh ta định giải quyết việc này thế nào?”
“Bà chủ nhà không nghe điện thoại, tiền thuê phòng thì không lấy về được, còn biết giải quyết thế nào? Chỉ biết tạm thời sống tạm như vậy. Mỗi người một phòng ngủ, phòng bếp và nhà về sinh dùng chung, còn tất cả mọi thứ khác không ai được xâm phạm đến ai, hy vọng mọi thứ sẽ bình yên vô sự.” An Ninh giải quyết xong chiếc Hamburger, cô *** các đầu ngón tay còn dính hương vị gà trên đó, “Đến khi hết hạn ba tháng mình sẽ lại chuyển đi.”
Lưu Huệ không nhịn được cười, “Tiểu An Tử, người ta nói lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén, đến lúc đó cậu đừng có nói là không nỡ chuyển đi đấy nhé.”
An Ninh đạp cho Lưu Huệ một đạp, vừa cười vừa mắng: “Biến.”
Tô Khoáng.
Lần đầu tiên trong nhật ký của An Ninh xuất hiện cái tên này, đó là ngày sau cái đêm sự việc xảy ra.
“Tuy bề ngoài của hắn hơi lỗ mãng một chút, nhưng có vẻ hắn sống rất tình cảm.” Đó là lời đánh giá của An Ninh về hắn.
Nhưng chẳng lâu sau, những suy nghĩ tốt đẹp vốn không nhiều của An Ninh dành cho hắn bỗng tan biến hết.
Nguyên nhân chính là giờ giấc về nhà của Tô Khoáng không cố định, nhưng thông thường qua mười hai giờ đêm hắn mới về. An Ninh vốn ngủ không được ngon giấc, mỗi lần khi cố chợp mắt để ngủ được rồi, An Ninh lại bị Tô Khoáng làm thức giấc, và sau đó để quay trở lại với giấc ngủ vừa rồi đối với cô còn khó hơn gấp vạn lần.
Mâu thuẫn giữa hai người cuối cùng cũng đã bùng nổ khi An Ninh không thể tiếp tục nín nhịn được nữa.
Tô Khoáng thường xuyên ngủ đến giữa trưa mới dậy khỏi giường. Hôm nay, An Ninh không tham gia được buổi phỏng vấn đã được hẹn từ lâu, từ chín giờ sáng đến mười hai giờ trưa cô luôn ở trong trạng thái bực tức. Tô Khoáng lúc này mới khoác lên người chiếc áo thun kiểu dáng đơn giản, tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi phòng.
Anh ta đi thẳng đến nhà vệ sinh, An Ninh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mắt tuy nhìn chặt vào ti vi, nhưng tai lại chú ý đến mọi động tĩnh trong nhà vệ sinh.
Làm vệ sinh xong xuôi, Tô Khoáng lại lẳng lặng tiến vào phòng bếp, và bắt đầu bận rộn ở trong đó.
Không lâu sau, từ trong nhà bếp bay ra một mùi gì đó rất thơm.
An Ninh không kìm nổi sự tò mò, cô muốn vào xem đó là cái gì, nhưng lại thấy ngại, sợ mất sĩ diện.
Tô Khoáng chân đi dép lê, đeo tạp dề, tay bưng một mát mỳ, đứng dựa vào tường, vừa ăn vừa liếc nhìn An Ninh. Mùi thơm hòa trộn giữa trứng chần và hành hoa không ngừng sộc vào mũi An Ninh. Cô nuốt nước miếng, cố giả như đang tập trung sự chú ý vào chỗ khác.
“Trong nồi vẫn còn, muốn ăn thì tự lấy.” Tô Khoáng biết chắc là An Ninh đang rất muốn ăn, nhưng lại đá một câu như mình không hề biết điều đó.
An Ninh không biết nấu cơm, thường ngày cô luôn gọi đồ ăn sẵn, có khi về muộn, cô cũng chỉ biết pha một bát mỳ tôm ăn chống đói. Giờ đây, đang lúc bụng đói cồn cào, lại có ngay một bát mỳ dân dã, còn gì tuyệt vời hơn. Phải rất khó khăn cô cất nên lời: “Có thật là được không?”
Tô Khoáng cười chế giễu, thong dong đi đến ngồi xuống sofa, sau khi ăn ngấu nghiến bát mỳ, hắn dùng đôi đũa gõ vào thành chiếc bát sứ thời Đường, “Nếu vẫn không ăn thì không còn gì đâu nhé.”
Hắn vừa nói dứt lời, An Ninh liền ba chân bốn cẳng lao vào phòng bếp. Tô Khoáng lắc lắc đầu, miệng mỉm nụ cười hiền hậu.
Tục ngữ nói rất đúng: ăn của người, khó mà mở miệng nói người. Ăn xong bát mỳ, An Ninh chẳng thể chỉ chích Tô Khoáng được gì, ngược lại Tô Khoáng còn hỏi như thế đánh đòn tâm lý: “Hình như cô có điều gì muốn nói với tôi?”
An Ninh cắn môi, không nói gì.
Tô Khoáng cười, bỏ bát đũa lại đó, hắn trở về phòng của mình thay quần áo rồi rời khỏi nhà.
Hắn vừa đi khỏi, An Ninh liền cảm thấy hối hận. Mình thật không ra gì, chỉ vì một bát mỳ mà đánh mất hết cả khí tiết, Lưu Huệ mà biết chuyện này thì thế nào cũng cười mình đến ૮ɦếƭ thôi.
Mấy ngày sau đó, Tô Khoáng vẫn làm những gì hắn thích. Mỗi lần khi An Ninh hạ quyết tâm nói lý lẽ với hắn, khi sắp nói ra khỏi miệng thì Tô Khoáng lại dùng các món ăn quyến rũ để mê hoặc An Ninh. Lần trước là mỳ vằn thắn tôm thịt, lần này là xủi cảo nhân ba vị, còn An Ninh lại không thể chiến thắng nổi sự cám dỗ của các món ăn, cuộc đàm phán giữa hai người cứ thế bị An Ninh bỏ lỡ dở.
An Ninh tới thành phố H thấm thoắt đã hơn nửa năm, chuyển đến nơi ở mới cũng đã gần hai tháng, tiền trong túi ngày càng ít đi, còn công việc thì vẫn chưa thấy đâu. Nếu cứ tiếp tục thế này, thì sớm muộn cũng ૮ɦếƭ vì đói mất thôi. Theo ý kiến của Lưu Huệ, An Ninh hạ thấp yêu cầu của mình xuống, chuyển mục tiêu tìm việc sang các công ty nhỏ.
Với vốn kiến thức vững chắc về văn tự, cô nhanh chóng được một công ty Đài Loan nhận làm thư ký tổng giám đốc. Tiền lương không được cao, trừ tiền thuê phòng và chi tiêu hàng ngày ra, số còn lại không đủ để mua một bộ quần áo có thương hiệu một chút.
Sau khi tìm được công việc, cơ hội mà An Ninh và Tô Khoáng gặp nhau dần dần ít đi, hơn nữa sau một ngày làm việc căng thẳng, về đến nhà, tắm táp xong xuôi thì việc đầu tiên phải làm là ngủ, ngay cả sấm nổ cũng không đánh thức được cô, chứng mất ngủ ђàภђ ђạ cô từ lâu giờ đây không cần thuốc cũng khỏi. Cho nên, những oán hận của An Ninh đối với Tô Khoáng cũng dần dần nhạt bớt.
Những tưởng sống cùng với Tô Khoáng sẽ được tiếp tục với quan hệ tình cảm bình thường, nhưng thế sự khó lường, nhiều khi có những việc bỗng thay đổi khi chúng ta không hề để ý tới chúng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc