Thời Gian Ngòn Ngọt - Chương 29

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

LỰC CHIẾN VÀ LIÊN HOAN
Hướng Noãn cũng cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều. Cô cho rằng người bình thường và người bị thần kinh không thể nào vừa mắt nhau, đây gọi là phân biệt chủng tộc.
Cô chợt cảm thấy xấu hổ vì đã tự mình đa tình nên vội giải thích: “Bình thường tôi có rất nhiều người theo đuổi vì vậy tôi không phân biệt được thật giả.”
“Người theo đuổi tôi cũng rất nhiều.” Lâm Sơ Yến không cam lòng yếu thế.
Hướng Noãn thầm nghĩ, bởi vì mắt người ta mù thôi. ㄟ ( ▔, ▔ ) ㄏ
Ván trò chơi kết thúc, lúc bọn họ định chơi thêm ván nữa liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài và âm thanh trò chuyện.
“Tớ không mang chìa khóa phòng này, cậu mang không?”
“Không.”
Thính lực của Hướng Noãn rất tốt, nghe một lúc đã nhận ra người đến là Thẩm Tắc Mộc và Diêu Gia Mộc.
Cô bĩu môi.
Thẩm Tắc Mộc nói: “Chắc Hướng Noãn còn ở bên trong.” Vừa nói vừa gõ cửa.
Hướng Noãn vừa đứng lên lại nghe thấy Diêu Gia Mộc nói: “Chắc không đâu. Em ấy ở cạnh Lâm Sơ Yến, mà Lâm Sơ Yến chắc đã đi rồi.” Vừa nói chuyện, vừa gõ cửa: “Có ai không?”
Hướng Noãn đứng ở cửa, tay đã đặt lên tay nắm cửa, lại nghe thấy Diêu Gia Mộc nói:
“Không có ai.”
“Lát nữa Oai Oai mới đến.” Thẩm Tắc Mộc nói.
“Trận thi đấu của Hướng Noãn hôm qua thế nào?” Đột nhiên Diêu Gia Mộc hỏi.
Trong lòng Hướng Noãn chợt cảm thấy ngứa ngáy, cũng muốn nghe đánh giá của Thẩm Tắc Mộc về cô. Vì vậy tay đặt ở trên tay nắm cửa không nhúc nhích.
“Tạm được.” Thẩm Tắc Mộc luôn trả lời như vậy, lời ít ý nhiều.
Diêu Gia Mộc nói: “Hôm qua cậu xem em ấy thi đấu?”
Hướng Noãn nghe đến đây thì lập tức chú ý.
“Không.” Thẩm Tắc Mộc đáp, “Tớ nghe Oai Oai nói.”
Diêu Gia Mộc: “Tớ thấy Hướng Noãn thăng hạng rất nhanh.”
“Ừ.”
“Nghe nói những người bạn cùng phòng của Lâm Sơ Yến đều mang em ấy, lần này Lâm Sơ Yến còn chi hơn mười ngàn mua Minh văn.”
Hướng Noãn nghe đến đây liền cảm thấy không thoải mái. Cái gì mà bốn người mang cô? Rõ ràng là mọi người cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ, nghe từ miệng Diêu Gia Mộc lại giống như Lâm Sơ Yến đang bao nuôi bình hoa...
Sau đó Thẩm Tắc Mộc không nói gì, không biết thái độ như thế nào.
Hướng Noãn mở cửa ra.
Diêu Gia Mộc thấy Hướng Noãn ở bên trong, biết cô đã nghe thấy mọi chuyện. Trên mặt Diêu Gia Mộc thoáng hiện vẻ lúng túng nhưng lại nhanh chóng khôi phục, khẽ cười với Hướng Noãn: “Hướng Noãn, em ở đây sao? Chị cứ nghĩ em đi đâu, chờ lâu rồi không có ai mở cửa.” Câu nói sau lại tỏ ý oán trách.
Hướng Noãn nói: “Đàn chị, em chính là đệ nhất của khu Diên Trì thành phố Nam Sơn.” Nói đến đây, sống lưng của Hướng Noãn không tự chủ thẳng tắp, mặt đầy tự hào.
Vương Giả Vinh Diệu có một hệ thống chiến khu, có thể căn cứ vào xếp hạng sức chiến đấu của từng anh hùng. Bởi vì Hướng Noãn luôn sử dụng anh hùng Trương Phi cho nên tích lũy chiến lực rất nhanh, cộng thêm Trương Phi không phải là anh hùng phụ trợ được sử dụng chính trong đấu hạng nên cũng không có nhiều người sử dụng. Vì vậy cô may mắn trở thành đệ nhất khu Diên Trì.
Tâm trạng Hướng Noãn bây giờ y hệt như đứa con đần nhà mình thi đỗ đại học, mặc dù bị chê là ngốc nghếch nhưng tóm lại vẫn rất tự hào.
Vốn Thẩm Tắc Mộc đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe được Hướng Noãn nói như vậy, anh ta cảm thấy khá thú vị nên nhìn cô nói: “Rất lợi hại.”
“Đương nhiên rồi, em có thể làm chứng.” Lâm Sơ Yến luôn ngồi bên cạnh bàn cũng ngửa người ra, hai người Thẩm Tắc Mộc thấy sau lưng Hướng Noãn, Lâm Sơ Yến ló đầu ra nói:
“Đàn chị, em mua Minh văn là vì em có tiền. Không liên quan gì đến suy nghĩ của chị, nhưng không nên nói nhiều quá, bị người khác nghe thấy sẽ lúng túng đấy.”
Tuy Lâm Sơ Yến nói ít nhưng lời nói lại có tính công kích. Hướng Noãn cảm thấy bất ngờ, quay đầu nhìn anh một chút, thấy anh lười biếng dựa vào ghế, vẻ mặt cực kỳ không đứng đắn.
Từ vẻ giống cười mà không phải cười trên mặt anh, Hướng Noãn có thể cảm nhận được anh đang tức giận.
Đây là lần thứ hai Diêu Gia Mộc bị Lâm Sơ Yến đả kích. Trong lòng cô ta cũng không vui vẻ gì nhưng ngoài mặt vẫn phải ra vẻ hiền hòa, cười nói: “Xin lỗi, chị không có hàm ý nào khác.”
Lâm Sơ Yến lạnh nhạt “Ồ” một tiếng, bộ dạng có vẻ thèm đòn.
Thẩm Tắc Mộc đi đến phá tan không khí lúng túng, vỗ nhẹ vào bả vai Hướng Noãn: “Còn phải tiếp tục cố gắng.”
Hướng Noãn chùng vai xuống, ngay sau đó cô cảm thấy hơi xấu hổ, hỏi Thẩm Tắc Mộc: “Thứ hạng chiến lực của anh là bao nhiêu vậy?”
“Anh là đệ nhất Hàn Tín.” (1)
(1) Hàn Tín, còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch, được Hán Cao Tổ Lưu Bang ca ngợi là "Nắm trong tay trăm vạn quân đã đánh là thắng, tiến công là nhất định lấy thì ta không bằng Hoài Âm Hầu."
Mắt và miệng Hướng Noãn cũng biến thành hình tròn, si mê nhìn anh ta: “Wow...”
Thẩm Tắc Mộc bị vẻ mặt của cô chọc cười.
Bình thường anh ta vẫn luôn xụ mặt y như ông cụ nhỏ bí hiểm, lúc này lại nở nụ cười như băng tuyết tan ra, rất đẹp.
Sau đó anh ta đi vào phòng làm việc lấy đồ, Hướng Noãn như một cái đuôi nhỏ đi bên cạnh anh ta, há hốc mồm xoa tay, hai mắt lấp lánh, không biết cô muốn làm gì.
Thẩm Tắc Mộc lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo, quay đầu lại thấy cô đứng sau lưng, nhíu mày hỏi: “Em muốn bái sư sao?”
“Em, em có thể không?”
“Đương...”
“Hướng Noãn.” Lâm Sơ Yến luôn im lặng quan sát bọn họ đột nhiên lên tiếng gọi cô.
Hướng Noãn nghiêng đầu nhìn anh: “Gọi tôi làm gì?”
Lâm Sơ Yến híp mắt cười nhìn cô: “Cô nói xem, tôi đổi chuông điện thoại nào sẽ tốt hơn?” Vừa nói anh vừa cầm điện thoại ấn mấy cái: “Đến đây, giúp tôi một chút.”
Hướng Noãn chùng vai xuống, buồn bã đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có bệnh à?”
Lâm Sơ Yến nghiêng đầu nói bên tai cô: “Đúng vậy, cô chữa cho tôi được không?”
Hai người cách nhau quá gần, hơi nóng của anh phun vào lỗ tai cô. Hướng Noãn không tự nhiên cho lắm, cô xoa Ϧóþ lỗ tai, giận dữ nói: “Sớm muộn cũng có ngày tôi sẽ đánh ૮ɦếƭ anh.”
Thẩm Tắc Mộc quay đầu nhìn hai người bọn họ, thấy hai người chụm đầu ghé tai, một người giống như cười mà không phải cười, còn một người thì giận dữ. Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi bọn họ: “Liên hoan ở quán lẩu, đi chung không?”
“Có, có ạ.”
Liên hoan buổi tối đã được quyết định ở quán lẩu. Mặc dù Diêu Gia Mộc không phải thành viên của xã đoàn Thể thao điện tử, nhưng bởi vì quen biết với Thẩm Tắc Mộc và Oai Oai nên lúc nào xã đoàn Thể thao điện tử có việc thì cô ta cũng thường xuyên đến chơi, cho nên rất nhiều người cũng hiểu hàm ý của cô ta.
Bởi vì bốn người cùng nhau đến quán lẩu nên được xếp ngồi cùng một chỗ. Bên trái Hướng Noãn là Lâm Sơ Yến, bên phải là Thẩm Tắc Mộc. Hướng Noãn vẫn còn đang nghĩ đến thứ hạng chiến lực "đệ nhất Hàn Tín" của Thẩm Tắc Mộc nên luôn tìm cơ hội để nói về chuyện đó, cũng vì thế mà chủ đề câu chuyện chỉ xoay quanh thứ hạng chiến lực.
Thẩm Tắc Mộc không ngờ Hướng Noãn lại là một cô gái nghiện game.
Rất nhiều cô gái chơi game này không phải vì trò chơi, nhưng cô lại... Ừm, khá đơn thuần.
Sự khó hiểu này lại khiến anh ta có thêm ấn tượng tốt về cô. Anh ta nói: “Đệ nhất tỉnh còn không là gì, anh còn quen một người chơi Lý Bạch đệ nhất cả nước, là em họ của anh.”
“Wow.” Hướng Noãn lại có biểu cảm như vậy, hai mắt trừng lớn, miệng mở to, vẻ mặt còn có phần khoa trương hơn. Nhưng sắc mặt cô lại thay đổi rất nhanh: “Không phải, anh Hổ của em mới là Lý Bạch đệ nhất cả nước.”
“Anh Hổ nào cơ?”
“Chủ của Đậu Hà Lan TV, anh Hổ.”
“Đúng rồi, chắc không nhầm đâu, em họ của anh tên là Trần Ứng Hổ.”
CÁI GÌ???
Lần đầu tiên Hướng Noãn cảm giác thế giới này lại nhỏ bé như vậy, thần tượng của mình và nam thần của mình lại có quan hệ thân thích. Rốt cuộc gen nhà Thẩm Tắc Mộc là loại gì mà đặc biệt sản xuất ra nhiều thần tượng và nam thần như vậy?
Ánh mắt nóng bỏng của Hướng Noãn khiến cho Thẩm Tắc Mộc hơi bất ngờ. Em họ của anh ta rất vô học, suốt ngày chỉ biết chơi game, vì chơi game mà suýt nữa cắt đứt quan hệ với gia đình. Mà em họ còn chưa học xong cấp 3, bây giờ lại chạy đi làm chủ một trang web video. Đứa trẻ phản nghịch như vậy mà lại có cô bé say mê cuồng nhiệt thế này sao?
Anh ta không thể tin nổi...
Hướng Noãn xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, hỏi: “Đàn anh, anh có hình của anh Hổ không? Từ lúc anh Hổ truyền hình trực tiếp đến bây giờ cũng chưa bao giờ lộ mặt.”
“Có.” Thẩm Tắc Mộc tìm trong điện thoại di động một lúc thì thấy được tấm hình lúc gia đình họ hàng liên hoan dịp Tết, anh ta phóng to, chỉ vào một thanh niên tóc vàng ở giữa: “Chính là cậu ấy.”
Da của thanh niên tóc vàng hơi đen, mặc bộ đồ nhung màu xanh quân đội, tương đối gầy, càng làm cho áo nhung bên ngoài có vẻ lớn, nét mặt vẫn còn rất trẻ, nhìn dáng dấp thì tuổi tác có lẽ còn nhỏ. Hướng Noãn cầm điện thoại di động của Thẩm Tắc Mộc nhìn kỹ, cười hì hì nói: “Ha ha đáng yêu quá ha ha...”
Trán Thẩm Tắc Mộc lập tức nổi ba vạch đen. Dùng hai chữ “đáng yêu” miêu tả về em họ của anh ta sao? Nổi da gà mà...
Quả nhiên, người hâm mộ đều nhìn thần tượng của mình qua một lớp kính, không thể tin, không thể tin.
Hướng Noãn vẫn không trả điện thoại cho Thẩm Tắc Mộc, lại hỏi: “Anh thân với anh Hổ lắm ạ?”
“Tạm được, cậu ấy thường xuyên đến nhà anh chơi. Vì chơi game nó cũng hay ầm ĩ.”
“Còn gì nữa không ạ, anh Hổ nói có người mời anh ấy đi làm, thật sao?”
“Thật.”
“Sau đó thế nào ạ?”
“Cậu ta đi mấy ngày, sau đó vì chơi game quá nhiều làm ảnh hưởng đến đồng đội nên bị khuyên nghỉ việc.”
“Ha ha ha ha... anh Hổ đáng yêu quá!”
Lại nữa... Rõ ràng là một thằng nhóc nghiện game, giờ còn thêm bệnh nói nhiều, đáng yêu ở chỗ nào chứ? Hiểu biết của hai chúng ta về “đáng yêu” có phải có gì đó sai không?
Thẩm Tắc Mộc không biết làm sao đành lắc đầu, tầm mắt vượt qua người Hướng Noãn, lúc lơ đễnh lại chạm phải ánh mắt của Lâm Sơ Yến, phát hiện Lâm Sơ Yến cũng đang lắc đầu.
Thật hiếm có lúc anh ta lại có điểm giống với Lâm Sơ Yến.
...
Oai Oai rất biết làm nóng bầu không khí, ăn xong mọi người lại cùng nhau chơi game. Lại là trò chơi theo motip cũ, Đại mạo hiểm hay nói lời thật lòng.
Hướng Noãn lấy một đĩa tôm, vừa ngồi nhìn người khác chơi đùa ầm ĩ vừa bóc tôm. Cô còn muốn ăn tôm vừa bóc, kết quả, Lâm Sơ Yến nhân lúc cô không chú ý đã chậm rãi ăn hết tôm của cô.
“Lâm Sơ Yến.” Hướng Noãn nghiến răng, “Tôi đánh ૮ɦếƭ anh bây giờ.”
“Đừng đánh tôi.” Lâm Sơ Yến cười nói: “Tôi vẫn để phần cho cô mà.”
Lâm Sơ Yến bắt đầu bóc tôm cho cô.
Lần này, Thẩm Tắc Mộc rất xui xẻo bị chọn trúng.
Người chọn trúng anh cũng không có ý tốt gì: “Đàn anh, anh có còn là xử nam không? Phải nói thật nhé.”
Thẩm Tắc Mộc nói: “Tôi chọn Đại mạo hiểm.”
“À, vậy anh hãy chọn một bạn nữ ở đây hôn tay một cái đi. Nhưng mà trước khi hôn cũng phải hỏi ý kiến trước nhé, nếu bạn nữ ấy không đồng ý, anh phải tiếp tục chọn cho đến khi có người đồng ý.”
Mọi người lại ồn ào.
Hướng Noãn cũng cảm thấy lần mạo hiểm này thật kích thích.
Thẩm Tắc Mộc: “Theo nguyên tắc ngồi gần đi.”
Một câu nói lại khiến cho mặt của Hướng Noãn và Diêu Gia Mộc đều đỏ, vì bọn họ đều đang ngồi hai bên của Thẩm Tắc Mộc.
Anh ta nhìn Diêu Gia Mộc một lúc, lại nhìn sang Hướng Noãn, thầm quan sát vẻ mặt của hai người.
Hướng Noãn khẩn trương muốn ૮ɦếƭ, cúi đầu không dám nhìn anh ta.
“Hướng Noãn.” Đột nhiên Thẩm Tắc Mộc gọi cô, “Giúp anh được chứ?”
Hướng Noãn đỏ mặt gật đầu: “Vâng.”
Nam thần muốn hôn tay của cô! Bốn bỏ năm lên sẽ thành hôn môi. Tim của cô muốn nhảy ra ngoài mất!
Thẩm Tắc Mộc nắm tay cô. So với tay của anh ta, tay cô rất nhỏ, mềm mại như không xương, nhẵn nhụi bóng loáng. Anh ta cầm bàn tay nhỏ của cô, cũng cảm thấy mặt nóng lên.
Anh ta cúi đầu xuống, chậm rãi tiến lại gần.
Đúng lúc môi anh ta sắp chạm vào mu bàn tay cô, lại có một bàn tay chen vào giữa tay anh ta và cô.
Thẩm Tắc Mộc không kịp dừng lại, bất ngờ hôn bàn tay này.
Anh ta ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Sơ Yến đang cười.
Cánh tay Lâm Sơ Yến vòng qua vai Hướng Noãn, lòng bàn tay nắm lấy mu bàn tay Hướng Noãn.
“Đàn anh, em thầm mến anh rất lâu rồi.” Lâm Sơ Yến mặt không đỏ tim không đập nói linh tinh.
Thẩm Tắc Mộc suýt nữa đã nôn.
Nhưng quần chúng hóng hớt lại rất hưng phấn, vỗ tay khen ngợi rầm rầm, cực kỳ náo nhiệt.
Hai tay Lâm Sơ Yến và Hướng Noãn đều cùng buông xuống. Sau đó anh rất có phong độ rút tay lại.
Hướng Noãn không thể nào chấp nhận được phúc lợi của cô lại bị Lâm Sơ Yến lấy mất. Cô ngơ ngác rồi đấm anh một cái, cắn răng nói: “LÂM SƠ YẾN!!!”
Lâm Sơ Yến khẽ cười bên tai cô: “Không cần cảm ơn...”
Cảm ơn cái đầu anh... /(ㄒ o ㄒ)/~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc