Thỏ Con Và Sói - Chương 16

Tác giả: Nguyễn Ngọc

" À mà anh Quân không đến à ? " Sói quay sang hỏi ba người họ chỉ nhận được những cái lắc đầu nhún vai tỏ ý không rõ. Đúng lúc này thì...
" Ê ! Bọn này không đợi đã ăn uống cả rồi." Giọng nói trầm trầm khá quen, mà không cực kì quen luôn.
" Ê ! Khùng ! " Còn cái giọng này thì hơn 17 năm nay chưa bao giờ quên, chính là con nhỏ Diệu Anh hám trai. Tôi quay lại nhìn nó mà như bắt được vàng, vậy là không sợ cô đơn rồi. Hôm nay nó mặc một cái maxim dài qua gót chân nhưng bằng voan nhẹ nhàng, có vài chỗ cut out hơi ѕєχy, tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt thì vẫn như vậy chỉ là thêm chút son phấn, nhưng không đậm thật hiếm lắm mới thấy nó như vậy.Tôi đứng dạy, đợi nó đến hai đứa đứng cười cười rôi ngồi xuống, mặc kệ màn chào hỏi của mấy tên còn lại.
" Tôi cứ tưởng phải buồn tủi một mình, không ngờ bà cũng ở đây. May quá ! "
" Uhm. Tôi đã bảo người yêu tôi có học cùng câu lạc bộ với chồng ông rồi mà !"
"CHỒNG CHỒNG cái đầu ! " Tôi bực bội hét thẳng vào tai làm nó giật bắn.
" Sorry...Sorry..." Nó cười thoả thích rồi lại quay sang phía tôi xin lỗi cái liểu này đây.
Cả buổi chỉ có tôi và Diệu Anh nói chuyện trên trời, dưới biển, nói đủ thứ, còn lại sói thì tôi không muốn quan tâm và cũng không phải quan tâm vì hắn mà tôi khổ sở đến vậy, thứ đáng ghét. Thỉnh thoảng lại thấy hắn quay về phía tôi, nhưng đáp lại tôi chỉ quay mặt sang hướng khác không biểu cảm.
" Nè ! Uống nước đi " , con nhỏ Diệu Anh đưa tôi một cốc màu đen có mùi khá lạ, nhưng không phải mùi rượu, tôi uống một hơi thì thấy có vị ngọt nhẹ rồi mềm mềm. Tự nhiên thấy đầu hơi nâng nâng.
" Gì vậy ?"
" Rượu sữa á ! "
" Rượu ?"
" Ông không uống được rượu giờ lại uống hết cả cốc trong có một hơi, kiểu này chả thể tiếp tục chơi được rồi." Nó có lẽ biết tôi không thích nơi này nên đang tìm cách cho tôi thoát sao. Con bạn tốt. ĐÚng như nó nói, 10 phút sau, tôi thấy trong người nâng nâng hơn cả lúc trước, nhìn bàn tay cũng không còn rõ. Sau đó chả biết gì, lúc tỉnh đã nằm gọn trong ghế sau xe của Sói, đầu kê gọn gàng trên đùi sói.
" Sao cậu không để Diệu Anh đưa tôi về ?" Tôi ngồi dậy, lấy tay xoa hai bên thái dương.
" Không muốn ! " Hắn có vẻ khá tức, chính hắn làm tôi bực điên người giờ lại nổi cáu.
" Vậy sao không ở lại chơi tiếp ?" Tôi sẽ không bao giờ chịu nép vế trước tên hung hăn đã sai còn không biết sửa này.
" Thỏ thích vậy sao ?" Hắn dám hỏi ngược lại tôi, có phải ăn nhầm gì không?
" Cậu muốn gây sự thì để lúc khác , tôi mệt lắm" Kệ hắn, giờ đầu rất đau khó mà cãi nhau được.
" Em không có gây sự ! LÀ TẠI THỎ thôi" Hắn bỗng lớn tiếng, có phải hôm nay bị sao không vậy?
" CÁI GÌ MÀ TẠI TÔI? CẬU BẢO TÔI ĐI, TÔI CŨNG ĐÃ ĐI, CẬU BẢO TÔI MẶC ĐỒ MỚI TÔI NGHE THEO, CẬU CÒN MUỐN GÌ NỮA?" Tôi thét lớn không kém, đã chịu đựng đủ rồi, đã kìm nén đủ rồi, giờ là lúc xả ra bằng hết.
" Không phải chuyện đó ! CHUYỆN ANH HÔN NHẤT DƯƠNG LÀ SAO?" Hắn nói lung tung gì vậy ? Tôi mà chủ động hôn á ? Lại còn hôn cái người lần đầu gặp á ? Mơ à ?
" KHÔNG CÓ ! LÚC NÀO ?"
" Chỉ vừa 15 phút trước tại club ." Hắn trả lời cụt ngủn rồi quay mặt ra phía cửa kính.
" Tôi không nhớ gì hết, Diệu Anh cho tôi uống rượu rồi chả nhớ gì hết. Nếu cậu không tin thì thôi, nhưng đó là sự thật." Tôi cũng không muốn giải thích gì thêm chỉ vỏn vẹn nói như vậy rồi quay ra chú lái xe " CHú ! Cho cháu xuống !" Xe dừng lại, và tôi nhận ra trời đỏ rực, có vẻ sắp mưa. Kệ, đã không tin tưởng nhau ở bên nhau cũng vậy thôi, tôi sẽ đi bộ rồi về nhà của tôi, mai sẽ đến dọn đồ còn chuyện khác tôi không quản nổi.
" ...Thật... sự không biết gì?" hắn vẫn quay mặt về phía cửa kính.
" Tôi chỉ nói một lời." Mở cửa xe ,tôi bước xuống, tiện tay vứt luôn cái áo vest vào trong xe. Một mình bước đi, còn cái xe hơi màu đen đằng sau cũng chả nhúc nhích thêm 1 mm nào nữa. Tôi bắt đầu đi khuất bóng chiếc xe và trời mưa. Mùa hè, trời mưa rất dễ và rất to, có lẽ đây là mưa đầu mùa nên mùi thật nồng , có vị của cây cối, của biển. Đi trong mưa làm tôi thấy thoải mái và nhẹ nhõng hơn, dần cái đầu cũng bớt nóng để suy nghĩ thấu đáo. Có lẽ thái độ của tôi hơi quá khích rồi, chỉ là cậu ta không rõ sự việc và tôi cũng vậy, có lẽ lúc đó nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng giờ muốn quay lại cũng không ổn, thôi thì "đâm lao phải theo lao".Từng bước từng bước cư thêm nặng rồi thì mọi thứ quay cuồng... Rồi trời tối đen, thứ duy nhất tôi nghe được là "THỎ. THỎ À. ĐỢI EM!" . Có lẽ tôi đã quá ngu xuẩn khi đến lúc này còn bị ám ảnh bởi tên hách dịch ích kỉ kia.
Tỉnh dậy, căn phòng trắng, chiếc chăn thỏ quen quen, tấm thảm nhung màu xanh coban, nắng chiếu vào tấm rèm cửa có phải tôi đang mơ? Đầu đau kinh khủng, từng mạch máu giật liên hồi, thở cũng khó khăn, chóng mặt và cảm giác y như tám tháng trước bị ốm. Nhắm mắt rồi lại mở mắt, rồi lại nhắm rồi lại mở, vẫn cái phòng ấy. Cạch... Có tiếng ai đó mở cửa.
" Bác sĩ ! Khám cho người này đi." Giọng sói.
" Vâng ! Thiếu gia " Một giọng nam khác, rồi tiếng kéo ghế, rồi có người đưa một ống nghe vào иgự¢ và lưng tôi, kiểm tra nhiệt độ. Bác sĩ nói tiếp " Thiếu gia, người này bệnh do kiệt sức và lo lắng, hoảng loạn nhất thời , hình như có cả uống rượu sau đó đi trong trận mưa lớn hôm qua nên giờ bênh không hề nhẹ." Vị bác sĩ đọc rành mạnh tưng chút một.
" Vậy có cần đến bệnh viện, chụp CT hay làm xét nhiệm cho chắc chắn không ?" Có người hốt hoảng hỏi đến níu cả lưỡi.
" Thiếu gia ! bình tĩnh, cậu bạn này chỉ là sốt nặng hơn bình thường chứ chưa nguy hiểm tính mạng, chăm sóc chu đáo, nghỉ ngơi đúng cách và hạn chế kích động là ổn." Sau đó lại tiếng mở cửa rồi đóng lại, có lẽ Sói tiễn vị bác sĩ kia. Thì ra là tôi sốt, đã tám tháng rồi giờ lại sốt, vất vả rồi đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc