Thính Phong - Chương 35

Tác giả: Cảnh Hành

Dấn Sâu

“Cold here, icy cold there. You belong to neither, leaves have withered”.(1)
(1). Dịch: Nơi này lạnh, nơi đó còn lạnh hơn. Lá khô rơi rụng, anh thuộc chốn nào.
Câu đó là do người vợ trẻ của một nhà khoa học gốc Hoa nổi tiếng viết ra, lần đầu tiên đọc được nó, cô đã rất thích.
Nếu không phải là một người có nội tâm sâu sắc, chắc chắn không thể viết ra những lời đẹp tới buồn thương như vậy. Bởi thế cô luôn tin rằng cuộc hôn nhân khiến người khác phải giật mình đó bắt nguồn từ một tình yêu cuồng nhiệt.
Chỉ có điều trái tim người đàn ông đang ôm chặt lấy cô từ phía sau lại không thuộc về bất cứ người phụ nữ nào, nó chỉ thuộc về một mình anh.
Rõ ràng đã có tình cảm nhưng vẫn cứ không đủ đậm sâu.
Giữa anh và cô ngay từ ban đầu đã không phải là cuộc chiến của hai người, mà chỉ là sự giằng co của chính bản thân anh.
Cô không biết mình nên làm thế nào, cũng không biết mình có thể làm được điều gì.
Không thể trách anh, tình yêu vốn đã không có sự công bằng, là do bản thân cô đã bất chấp chính mình, thỏa hiệp một cách mù quáng, hi vọng sẽ đợi được đến ngày thành công.
Dù vẫn biết rằng anh có thể bắt đầu, không có nghĩa là sẽ theo đến cuối cùng.
Vòm *** của anh nóng bỏng như vậy, mà sao cô thấy trái tim mình vẫn lạnh như băng, không làm sao lấy lại hơi ấm được.
Anh cố tình xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mặt cô.
Cô cụp mắt xuống, hàng mi dày che đi những ánh lệ dâng đầy trong mắt, sắc mặt trắng nhợt hệt như một trang giấy, chỉ có chiếc mũi nhỏ xinh là hơi đỏ lên.
Anh bất lực cúi đầu, hôn lên trán cô: “Anh phải làm thế nào mới khiến em tha lỗi cho anh đây?”.
Giọng nói của anh quá dịu dàng, quả thực không giống với phong cách thường ngày một chút nào khiến cô cảm thấy hoàn toàn không phù hợp, trong lòng càng chua cay bội phần.
Ván cờ này đến hôm nay đã rơi vào thế bí, tiến cũng không được mà thoái cũng không xong. Cô muốn nói với anh “Em không muốn anh làm gì hết, chỉ cần anh yêu em”, nhưng sau đó thì thế nào nữa chứ, nói với anh rằng dù anh có yêu cô đi chăng nữa, cô cũng không thể ở lại bên anh lâu dài ư?
Chỉ một phút tham lam thôi mà trở thành nỗi đau suốt cả cuộc đời.
Cô không kìm nổi nụ cười cay đắng, đúng là tệ thật, sao cô có thể khiến mình sẩy chân đến mức này cơ chứ.
Chủ động hôn lên đôi môi anh, cô thấp giọng: “Không có gì đâu”.
Anh nhìn cô nghi hoặc, song tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Lãnh Hoan đứng dậy lấy chiếc điện thoại trong túi quần anh ra rồi lặng lẽ đưa cho anh.
Căn phòng không rộng, cô có thể nghe rõ mồn một giọng nữ dịu dàng ở đầu máy bên kia.
Sau khi cúp máy, anh nhìn cô nói: “Nhược Y đang ở trong thị trấn, cô ấy mang hành lý đến cho anh”.
Cô gật đầu, không nói gì.
Thính Phong bỏ chăn ra, đứng dậy thay quần áo, có lẽ vì bị lạnh nên anh ho mấy tiếng.
Cô bèn cầm lấy bộ quần áo từ tay anh rồi đẩy anh trở lại giường: “Để em đi, anh đã khỏi ốm đâu”.
Anh sững người, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bình thản của cô, sau đó mới từ từ buông bộ quần áo trên tay ra.
---³---
Vừa ra khỏi khách sạn, Lãnh Hoan đã nhìn thấy Liễu Nhược Y bước từ trong ô tô ra, trên tay là chiếc va li Hermes màu nâu sẫm.
Cô ấy mặc một chiếc áo lông báo tuyết, ở cổ tay và thắt lưng đều được trang trí bằng những hạt pha lê tuyệt đẹp.
“Hi! Lãnh Hoan”, Nhược Y cất tiếng chào như gặp người quen, nụ cười rạng rỡ giống hệt những tia nắng mặt trời.
Ban đầu Lãnh Hoan hơi sững lại, sau đó cũng không thể không mỉm cười, đón lấy chiếc va li từ tay Nhược Y.
“Tôi phải bay đến Paris bây giờ”, Nhược Y nói nhanh, “Phiền cô chăm sóc cẩn thận cho Thính Phong, gặp lại sau ở Anh nhé”.
Lãnh Hoan còn chưa kịp nói một câu tạm biệt, Nhược Y đã nhanh nhẹn chui tọt vào trong xe, sau đó phóng vụt đi.
Xách chiếc va li quay lại khách sạn, Lãnh Hoan cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Ở đâu có cái kiểu vợ vui vẻ vứt lại ông chồng đang bị ốm, còn dặn dò tình nhân của anh ta một cách ân cần và thân thiết, nhờ chăm sóc hộ chồng mình như thế chứ?
Trái tim người phụ nữ ấy chắc chắn cũng không đặt ở chỗ Thính Phong.
Chả trách hôm đó anh từng nói cô ấy không cần tình yêu của anh.
“Đi rồi à?”, Thính Phong ngồi tựa đầu giường nhìn cô đang đi vào.
“Uhm”, Lãnh Hoan đặt chiếc va li xuống, ngồi vào bên cạnh anh, “Cô ấy nói là đi Paris ngay bây giờ”.
Trên khuôn mặt anh hiện ra một nụ cười châm biếm: “Xem ra lại đi trốn ai đó rồi”.
Có vẻ như ai đó đã trúng kế của Nhược Y.
“Không thể nào hiểu nổi bọn anh”, Lãnh Hoan có chút cáu giận, “Em vẫn luôn cho rằng hôn nhân là thứ gì đó cực kỳ thần thánh”.
“Đúng là một đứa bé ngây thơ”, anh nhướng mày vẻ coi thường, “Bố nuôi và dì Trịnh cả đời có kết hôn đâu, vậy mà vẫn yêu thương nhau suốt chừng ấy năm trời”.
Ha, cuối cùng thì cô cũng được sáng mắt ra, Giám đốc Diệp hóa ra cũng biết thế nào là “yêu thương nhau”.
Bộ dạng đó của cô khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, bèn đưa tay cốc một cái lên trán cô: “Em làm cái bộ mặt gì thế hả? Định ý kiến gì với anh à?”.
“Đau quá”, cô nhìn anh phẫn nộ, sau đó dùng tiếng Trung nói với anh, “Có lẽ, hình như, đại khái là, nhưng mà, chưa chắc, không nhất thiết!”.
Anh ngẩn người ra hồi lâu, sau đó mới hiểu cô đang dùng một câu vô nghĩa để khiêu khích mình.
Vừa tức vừa buồn cười, anh định túm cô lại, nhưng cô đã nhanh chân trốn sau cánh cửa, chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn.
“Để xem em có dám ra khỏi cửa không?”, anh đe dọa với vẻ hung hãn, nghiến răng bặm môi lại.
Cô lúng túng mỉm cười, sau đó từ từ bước lại, ngồi xuống tựa đầu vào *** anh.
Mái tóc mềm mượt rũ xuống *** anh, một cảm giác êm dịu tỏa lan khiến trái tim anh bỗng nhiên dịu lại.
“Em không dám, cũng không có cách nào”, giọng nói của cô khẽ khàng vang lên, “Nếu như em biết có cách nào để thoát khỏi anh thì tốt biết bao?”.
Lồng *** anh như có thứ gì đó đâm chọc, nhói lên đau đớn. Giây phút đó, anh đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp, đến bàn tay đang vuốt trên mái tóc cô cũng khẽ run lên.
Hóa ra không phải cô chưa từng có ý nghĩ “chạy trốn” khỏi anh.
Lần đầu tiên anh cảm thấy được hai từ “chạy trốn” này hóa ra có thể khiến anh không sao chịu nổi. Hễ nghĩ tới việc cô sẽ rời bỏ mình, trong lòng anh lại hoảng hốt không yên.
Anh biết mình đối với cô không tốt, thậm chí có lúc còn hơi ác ý.
Lúc cần thì anh tìm đến cô, lúc không cần thì lại gạt bỏ.
Dù biết rõ rằng cô vẫn đợi anh nói ra tình cảm của mình, nhưng anh vẫn cứ nhẫn tâm tiếp tục trạng thái quan hệ không rõ ràng giữa hai bên.
Biết rõ rằng cô một lòng một dạ với mình, vậy mà anh vẫn chọn làm đám cưới với Liễu Nhược Y.
Có lúc anh cũng không thể không tự nghi ngờ vì sao cô lại có dũng khí và quyết tâm lớn đến vậy để trước sau vẫn chấp nhận ở lại bên anh.
Chỉ có điều anh chưa bao giờ dám nghĩ sâu hơn vì anh sợ một khi đã có câu trả lời, chính bản thân anh sẽ không thể nào kiểm soát nổi cục diện giữa hai người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc