Thính Phong - Chương 04

Tác giả: Cảnh Hành

Mặt Trời

Cô đang tránh mặt anh.
Anh nhìn người con gái luôn ngồi thụp xuống giả bộ như đang tìm kiếm thứ gì đó trong tủ lạnh mỗi lúc thấy mình đi qua, không thể nhịn nổi cười.
Lãnh Hoan cúi gằm đầu xuống, không ngừng ngấm ngầm nguyền rủa trong lòng.
Anh ta chẳng phải là giám đốc hay sao? Văn phòng thiếu gì chỗ, lại còn là phòng VIP nữa, sao không ở trong đó mà cứ đi đi lại lại ngoài này, hệt như một tay du đãng. Còn đôi mắt thì cứ thỉnh thoảng vô tình hay cố ý liếc qua, khiến cô cực kỳ bối rối.
OK, cô thừa nhận, nụ hôn đó đã khiến cô giờ đây hễ nhìn thấy anh ta là lại có cảm giác mất tự nhiên. Dù rằng cô đã thành công trong việc bám trụ lại nơi đây, nhưng tình cảnh này quả là khiến tim cô bị P0'p nghẹt tới mức muốn kêu thét lên. Đúng là tai họa mình chuốc lấy, ngay cả nhịn tiểu cũng không khổ sở bằng.
Rên lên một tiếng, cuối cùng đành từ bỏ cuộc chiến sinh lý của mình, cô vội vàng cắm đầu chạy vào nhà vệ sinh.
Vừa ra khỏi đó, cô đã bị một thân hình cao lớn chặn ngay trước mặt, vẫn là bộ quần áo màu đen quen thuộc.
“Tránh ra”, Lãnh Hoan cắn môi, biết rằng người đàn ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô cười, trong mắt hiện đầy âm mưu nguy hiểm.
Nụ cười của anh khiến cô cực kỳ không thoải mái, Lãnh Hoan tránh sang một bên, chuẩn bị đối đầu.
“Này, cô gái mặt trời”, một người đàn ông gốc Hoa lên tiếng chào bằng tiếng Trung, vừa nói vừa nhìn cô cười, “Giờ em làm việc ở đây à?”.
Trong đầu cô đánh uỳnh một tiếng – cô trở nên nổi tiếng từ bao giờ vậy? Lãnh Hoan chậm rãi gật đầu, nhìn người đó đi ra ngoài cửa.
“Cô gái mặt trời?”, anh ta nhướng mày lên, nhắc lại cái tên đặc biệt đó bằng tiếng Trung. Tiếng Trung của anh hơi cứng, nhưng nghe ra rất có phong vị.
Cô không nói gì, lý trí mách bảo cô rằng lúc này không nên tiếp tục lấn cấn với anh ta.
Cánh tay phải khỏe khắn lại chống lên tường cản đường đi của cô, anh ta hỏi bằng tiếng Anh: “Vì sao gã đó gọi cô là cô gái mặt trời?”.
Cô tính toán các khả năng có thể thoát khỏi anh ta và phát hiện ra tỷ lệ thành công chỉ là con số không, thế nên đành chọn cách trả lời.
“Trước đây tôi làm việc cho một nhà hàng đồ ăn Trung Hoa. Chủ nhà hàng đó là một lão già háo sắc, mấy lần tìm cách quấy rối, nên cuối cùng tôi đành bỏ việc”, cô trông thấy ánh mắt háo hức đợi chờ nghe phần tiếp theo của anh ta, thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Trước hôm đi, tôi đứng ngay giữa nhà hàng cười rồi nói thật to với lão ta “Rì nǐ”(1). Rất nhiều khách hàng và cả nhân viên là người Trung Quốc có mặt lúc đó đều cười. Lão ta hỏi tôi nói vậy là có ý gì. Tôi nói ‘Sun you’, lão ta vẫn không hiểu. Tôi đành làm ra vẻ tử tế mà giải thích rằng ý nghĩa của câu đó là nói mặt trời và lão giống nhau”.
(1). Trong tiếng Trung, “Rì” là mặt trời, “Nǐ” là anh (ông, mày, bạn). Vì từ “Rì nǐ” này nếu dịch thẳng thì không có nghĩa nên người dịch để nguyên phiên âm.
Nghe xong, anh nhìn cô tỏ vẻ không hiểu: “‘Rì nǐ’ có nghĩa là gì?”. Dù rằng cảm thấy hai từ đó đọc lên nghe khá quen tai, nhưng ý nghĩa của nó buồn cười lắm hay sao?
Cô ngước mắt lên trời tỏ thái độ khinh thị, quả nhiên phản ứng của anh ta không kích động như mấy người Trung Quốc tại quán ăn hôm đó. Cái loại “tạp chủng” này, vốn không thể nào hiểu được những tầng ý sâu sắc trong ngôn ngữ và văn hóa Trung Hoa.
Anh ta vẫn chờ đợi câu trả lời của cô với vẻ thành thực. Vì không đủ kiên nhẫn để tưởng tượng được cảnh anh ta chạy quanh sòng bài và hỏi những người Trung Quốc khác về ý nghĩa của từ “Rì nǐ”, cô đành nói luôn: “Có nghĩa là ‘Fuck you’!”.
Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Vô số những cái đầu quay thẳng vể phía họ, người u mắt xanh, người Á tóc đen, đều có cả. Lãnh Hoan như đông cứng lại, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo sống lưng. Lẽ nào cô đã nói từ đó quá to?
Anh ta nhìn cô, dần dần tỉnh lại sau cơn chấn động, liền ngay sau đó là tình trạng dở khóc dở cười.
Dường như anh ta muốn vỗ tay khen hay – người con gái không biết trời cao đất dày là gì này đã công nhiên hủy hoại hình tượng của anh ta ngay trên chính địa bàn của mình tới lần thứ hai.
Cô nhìn vào đôi mắt màu nâu đã thoắt trở nên đen sẫm đó, không phân định nổi cảm xúc của anh ta lúc bấy giờ, song lại thấy sợ hãi như cái ૮ɦếƭ sắp sửa ập xuống vậy.
Anh ta nhìn cô, từ từ nở nụ cười tuyệt đẹp nhưng vô cùng tàn nhẫn. Nụ cười đó khiến cho tất cả mọi người đều dựng tai lên chờ đợi câu nói tiếp theo.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên bên tai: “Em yêu, em muốn đến thế cơ à?”.
Cô thề rằng vào giây phút đó, cô dường như cảm thấy trên đầu mình có vô số con quạ bay qua, thậm chí còn nghe thấy tiếng máu huyết của toàn thân đang đổ dồn về não. Cô có thể khẳng định khi ấy trên cổ cô là một quả cà chua thuộc hàng king size(2).
(2). King size: Cỡ lớn nhất.
Đại khái muốn khóc mà không có nước mắt, sống không bằng ૮ɦếƭ chính là như thế này đây.
“Huan(3), biển tên của cô làm xong rồi đấy”. Janson, anh chàng đồng nghiệp đi từ bên kia hành lang lại, hoàn toàn không biết ở đó đang có chuyện gì xảy ra.
(3). Trong tiếng Anh, tên người Trung Quốc sẽ gọi theo phiên âm nhưng khi viết thì không có thanh điệu. Ở đây tên tiếng Trung của nhân vật Lãnh Hoan có phiên âm là “Lěng Huan” nên được viết thành “Leng Huan”.
Những người xung quanh thấy vở kịch hay đã hạ màn, bắt đầu quay ra tiếp tục câu chuyện của mình.
“Cảm ơn”, Lãnh Hoan cảm kích nhận tấm biển tên màu vàng được làm rất tinh xảo mà Janson đưa cho, cài lên *** áo. Ngay cả một nhân viên làm bán thời gian như cô mà cũng có tấm biển tên chuyên nghiệp thế này, chứng tỏ Windy Casino luôn cẩn thận về mọi mặt.
“Huan Leng”.
Người đàn ông đứng trước mặt nhìn tấm biển tên của cô, đột nhiên hỏi bằng tiếng Trung: “Tên của cô viết thế nào?”.
“Chữ ‘Lãnh’ trong ‘Lạnh giá’, ‘Hoan’ trong ‘Hoan lạc’”, cô giải thích cũng bằng tiếng Trung.
Sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, có vẻ như lạnh lùng hơn vài phần.
“Tại sao… lại là Lãnh Hoan?”, anh ta hạ thấp giọng, tỏ vẻ nghi hoặc.
Cô cho rằng anh đang hỏi nguyên do cái tên đó, nên đáp: “Tên Hoan có nghĩa là mong suốt đời vui vẻ, không phải lo phiền”.
Bố cô đã đặt kỳ vọng của ông vào cái tên này mà không biết rằng nó lại là một sự mỉa mai lớn.
Anh ta lặng lẽ gật đầu, sau đó quay người bỏ đi.
Thái độ thờ ơ đột ngột của anh ta khiến Lãnh Hoan hơi nghi ngờ, một cảm giác nghèn nghẹn khó hiểu dâng lên trong ***g ***.
“Tên anh là gì?”, không kiềm chế nổi, cô hỏi với theo bóng hình đang mỗi lúc một xa.
“Diệp Thính Phong, ‘Thính’ là nghe trong từ ‘Nghe thấy’, ‘Phong’ là gió trong ‘Mưa gió’”, anh dùng tiếng Trung để giải thích tên mình, giọng nói nghe rất hay nhưng vô cùng lạnh nhạt, không buồn nghoảnh mặt lại lấy một lần.
Lãnh Hoan buồn bực nhìn theo cái bóng của anh ta. Người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, cô đã dây vào anh ta từ lúc nào không biết.
---³---
Cuộc sống thực tại tiếp tục trôi đi trong bận rộn, Lãnh Hoan học chuyên ngành thiết kế nên bài vở hơi nhiều, cũng may là được phân bố đồng đều, nên cô vẫn có thời gian rảnh rỗi để đi làm thêm.
Tranh thủ lúc vào nhà vệ sinh, cô lấy điện thoại di động ra xem, là tin nhắn của Cố Ngôn Nặc.
“Chín giờ tối nay, La Tasca!”.
Hôm nay là sinh nhật Cố Ngôn Nặc, cô không thể không đi. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô quyết định xin nghỉ buổi làm.
Khi đứng gõ cửa phòng Quản lý, cô cảm thấy hơi căng thẳng. Có vài lần cô đã nhìn thấy anh ta ở trong này.
“Mời vào”, giọng nói khoáng đạt vang lên.
“Raymon”, Lãnh Hoan nhìn người đàn ông trung niên với mái tóc vàng đang ngồi một mình trước bàn làm việc trong phòng, tự nhiên có cảm giác hơi thất vọng.
“Có việc gì thế Huan?”, Raymond ngẩng đầu nhìn cô cười trìu mến.
“Tôi có thể về sớm hơn hai tiếng không? Hôm nay là sinh nhật người bạn thân nhất của tôi”.
“Đương nhiên là được rồi, tối nay chắc cũng không đến mức quá bận rộn”, ông ta cười nói, “Hãy gửi lời chúc mừng sinh nhật của tôi tới bạn cô”.
“Cảm ơn ông”, Lãnh Hoan vui vẻ gật đầu, cô rất thích người đàn ông ngoại quốc hiền lành và phòng khoáng này. Tính cách của ông ấy quá khác hẳn cái tên nắng mưa thất thường đó, không hiểu vì sao bọn họ lại có thể làm việc chung với nhau được nữa.
Bước ra khỏi sòng bài, Lãnh Hoan nhìn đồng hồ, tám giờ hai mươi phút, vừa kịp thời gian đến chỗ tụi Ngôn Nặc đúng giờ.
Khi đi qua bồn nhạc nước, nghe giai điệu quen thuộc, bước chân cô bỗng thấy ngập ngừng. Bỗng nhiên không thể kiềm chế, ngoảnh ra nhìn chiếc ghế hôm ấy mình đã ngồi, lúc này không có ai ở đó.
Hình như đã rất nhiều ngày qua cô không thấy mặt anh.
“Diệp Thính Phong. ‘Thính’ là nghe trong từ ‘Nghe thấy’, ‘Phong’ là gió trong từ ‘Mưa gió’”.
Cô đột nhiên nhớ lại ngày hôm ấy, anh khẽ khàng đọc tên của mình, giọng nói thật là thanh nhã.
Một trận gió đêm ào tới, cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng gió lướt qua tai, lạnh giá và xa xôi.
Nghe tiếng gió, nghe tiếng gió.
Hơi lạnh từ đâu thổi đến, cô đột nhiên run lên, vội kéo lại cẩn thận chiếc áo khoác, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Sao cô có thể nghĩ đến anh trong một đêm thế này kia chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc