Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 886

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Trở về Hà Châu
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ banlong.us

Diệp Mặc tính toán hắn rời khỏi thành Hà Châu ít nhất đã tháng rưỡi rồi, khoảng cách thời gian hắn đáp ứng Ngu Vũ Thiên về việc \'Thảo Hoàn đan\' đã đến. Tuy nhiên Diệp Mặc vẫn không đi ra ngoài, hắn không dám khẳng định hai lão kia có phải đã đi rồi hay không.
ςướק đoạt quyển sách \'Vật\' này ngay trước mặt hai gã tu sĩ Hư Thần đúng là quá mạo hiểm, nhưng Diệp Mặc không hối hận. Kẻ gan lớn sẽ sống kẻ nhát gan sẽ ૮ɦếƭ, nếu hắn không xem cuốn sách \'Vật" thì làm sao hắn có thể biết đến thế giới tu chân có nhiều kỳ vật như vậy? Hắn làm sao có thể mở rộng tầm mắt như bây giờ?
Rồi làm sao có thể biết \'Vạn niên thạch duẩn tủy\' ngoại trừ luyện chế \'Ngũ nguyên đan\' và \'Duẩn ích đan\' còn có thể luyện chế \'Phục thần đan\'?
\'Phục thần đan\' đáng giá như thế nào Diệp Mặc đương nhiên biết rõ, nó thuộc loại đan dược Thiên cấp. Đây thật sự là đan dược Thiên cấp, bởi vì luyện chế \'Phục thần đan\' khá khó khăn, ít nhất người luyện đan cũng phải là Đan Vương trở lên mới có thể luyện chế.
Chỉ có điều Diệp Mặc vẫn không biết nguyên liệu chính của \'Phục thần đan\' là cái gì, cho tới bây giờ hắn mới biết được phương thuốc \'Phục thần đan\', đồng thời cũng biết \'Vạn niên thạch duẩn tủy\' mới là linh dược chủ yếu để luyện chế \'Phục thần đan\'. Tuy nhiên trên thị trường gần như tất cả nguyên liệu luyện chế \'Phục thần đan\' cũng không phải ‘Vạn niên thạch duẩn tủy’ mà là dùng dược liệu khác thay thế. Cho dù là như vậy, thứ quý giá đó không phải người thường cũng có thể mua được.
\'Phục thần đan\' sở dĩ quý báu, đó là bởi vì nó dùng để chữa trị thần thức, chữa trị thần hồn, loại đan dược này cho dù là môn phái năm sao cũng không nhất định có được. Đan dược quý nhất ở Tu Chân giới không phải đan dược thăng cấp, cũng không phải đan dược chữa thương, mà là đan dược chữa trị thần hồn và thần thức. Hơn nữa loại đan dược này cực kì ít, mà \'Phục thần đan\' lại chính là một trong số đó. Hơn nữa còn là một loại đan dược rất lợi hại.
Có \'Vu LiênTâm hỏa" Diệp Mặc chỉ cần một ngày là đã có thể luyện chế ra bốn lò \'Thảo Hoàn đan\' . Ngoại trừ lò thứ nhất chỉ có thể luyện chế ra một viên, ba lò còn lại hắn có thể luyện chế ra ba viên. Sở dĩ còn giữ lại một gốc \'Thảo hoàn quả\' đó là bởi vì Diệp Mặc ở bên trong cuốn sách \'Vật\' phát hiện ra một tác dụng khác của \'Thảo hoàn quả\'.
‘Thảo hoàn quả’ chẳng những có thể luyện chế ra \'Thảo Hoàn đan\' mà còn có thể luyện chế \'Giáp đan", một viên \'Giáp đan\' có thể kéo dài tuổi thọ đến một giáp. Hơn nữa còn không giới hạn tu sĩ. Rất nhiều linh dược kéo dài tuổi thọ đều không hữu dụng đối với tu sĩ, nhưng \'Giáp đan\' lại không có hạn chế này.
Mặc dù mức độ quý báu của \'Giáp đan\' ở Tu Chân giới không bằng \'Thảo Hoàn đan", thậm chí không bằng số lẻ của \'Thảo Hoàn đan\'. Nhưng Diệp Mặc biết rằng loại đan dược gia tăng tuổi thọ này đôi khi có tiền cũng kiếm không ra.
Tuổi thọ của tu sĩ Kim Đan cũng chỉ khoảng bốn trăm năm mà thôi, một khi tới thọ nguyên, giá trị một viên \'Giáp đan\' nói không chừng còn quý hơn rất nhiều so với \'Thảo Hoàn đan\'.
Tuổi thọ của tu sĩ Tu Chân giới ở dưới Nguyên Anh là căn cứ vào tu vi mà gia tăng gấp đôi. Ở thời kỳ luyện khí tuổi thọ không tăng, bình quân mới khoảng một trăm tuổi mà thôi. Nhưng đến Trúc Cơ về sau, tuổi thọ có thể tăng lên đến hai trăm tuổi. Nhưng một khi kết thành Kim Đan thì tuổi thọ liền trực tiếp tăng lên bốn trăm tuổi, mà tu sĩ Nguyên Anh đã có người tới tám trăm tuổi.
Nhưng một khi đột phá Nguyên Anh, tuổi thọ tăng lại tương đối giảm bớt, tuổi thọ của tu sĩ Hư Thần bình thường khoảng một ngàn hai trăm tuổi, mà Tu sĩ Ngưng Thể khoảng một nghìn sáu trăm tuổi, cho dù là một tu sĩ thừa đỉnh tuổi thọ cũng chỉ có thể duy trì khoảng hai ngàn năm.
Diệp Mặc luyện chế bốn lò \'Thảo Hoàn đan\' tổng cộng được mười viên \'Thảo Hoàn đan" đã khiến Diệp Mặc rất vui. Hắn lần đầu tiên luyện chế ra được đan dược hạng nhất. Mặc dù chỉ được năm viên, nhưng Diệp Mặc tin tưởng sau này hắn sẽ luyện chế được ngày càng nhiều đan dược hạng nhất.
Hắn đã hiểu được vì sao trước kia hắn luyện chế đan dược nhiều nhất chỉ được thượng đẳng và bậc trung mà thôi, đó là bởi vì mồi lửa của hắn chưa được, hiện giờ có \'Vụ Liên Tâm hỏa\' hỗ trợ, phẩm chất đan dược hắn luyện chế được nâng cao rất nhiều.
Luyện chế được \'Thảo Hoàn đan\' chứng tỏ Diệp Mặc chính thức đã trở thành một Đan Vương nhất phẩm. Nhưng Diệp Mặc biết rằng hiện tại cho dù là thiên đan tam phẩm, hắn cũng có thể luyện chế được.
Luyện chế xong \'Thảo Hoàn đan" Diệp Mặc lại luyện chế ra một lò \'Ngũ nguyên đan\' và năm lò \'Phục thần đan", lúc này mới thu hồi lò luyện đan chuẩn bị đi ra ngoài.
Một lò \'Ngũ nguyên đan\' mà Diệp Mặc luyện chế được sáu viên, mà đối với \'Phục thần đan", Diệp Mặc mỗi lò đều luyện chế ra được sáu viên. Năm lò \'Phục thần đan\' Diệp Mặc tổng cộng luyện chế ra được ba mươi viên. Nghĩ lại ngày đó hắn lãng phí mấy lò dược liệu, mới luyện chế ra được một viên \'Ngũ nguyên đan" Diệp Mặc lúc này mới cảm nhận được hắn thực sự đã tiến bộ.
Thiêu hủy toàn bộ y phục trên người, đổi một bộ quần áo mới, lại lấy \'Cửu Biến" xuống, đem tất cả thứ đáng giá để vàog thế giới trang vàng, Diệp Mặc mới dự định đi ra từ trong thế giới trang vàng.
Nhưng sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, một ý nghĩ lại đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Mặc, hắn cảm giác ý nghĩ này của mình dường như có chút may mắn. Nếu chẳng may chính mình lúc đi ra, vừa vặn gặp hai tu sĩ Hư Thần còn đang đứng chờ hắn thì phải làm sao bây giờ? Tuyệt đối không thể đem tiền đặt cược đặt ở trên mặt may mắn.
Sức kiên nhẫn của tu sĩ Hư Thần tuyệt đối sẽ không kém, không cần nói liên tục tìm kiếm ở chỗ này hơn một tháng, ngay cả tìm kiếm mấy năm cũng có khả năng đấy.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức thay đổi ý định, hắn thả \'Vô ảnh" ra sau đó để \'Vô ảnh\' mang theo \'thế giới trang vàng\' chạy đi.
\'Vô ảnh\' đã là linh trùng của hắn, hắn hoàn toàn có thể thông qua \'Vô ảnh\' xem xét tình huống bên ngoài. Tuy rằng như vậy vẫn chưa phải là kế sách vẹn toàn, nhưng Diệp Mặc cho rằng như vậy còn an toàn hơn nhiều so với ban đầu.
Dù sao bộ dạng như vậy của \'Vô ảnh\' ở bên trong thế giới hoang dã có rất nhiều. Chỉ cần không bị thần thức của hai gã tu sĩ Hư Thần quét tới, thì sẽ không có vấn đề gì.
Khi \'Vô ảnh\' mang theo \'thế giới trang vàng\' đi ra, Diệp Mặc lập tức liền cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhè nhẹ. Hắn bỗng nhiên hiểu được, mình để \'Vô ảnh\' chạy ra tuyệt đối là một lựa chọn sáng suốt. Tuy rằng hắn còn chưa phát hiện nguy hiểm này phát ra từ chỗ nào, nhưng hắn cũng có thể biết một khi thân hình của hắn bị bại lộ, vậy là xong đời.
Sau khi cảm nhận được nguy hiểm, dọc theo đường đi Diệp Mặc cực kỳ cẩn thận, hắn cũng không yêu cầu \'Vô ảnh\' phải đi thật nhanh, mà là vừa đi vừa xem xét.
Gần mười ngày, \'Vô ảnh\' mang theo Diệp Mặc đi được gần bốn ngàn dặm.
Cảm giác nguy hiểm dường như dần dần biến mất, đang lúc Diệp Mặc nghĩ đến nơi này khá an toàn, đang định tăng tốc trở về, trong lòng của hắn lại dâng lên một ít cảnh giác.
Hắn không dám bỏ qua cảnh giác của chính mình, sau khi tu luyện \'Tam sinh quyết\', độ mẫn cảm của hắn đối với thiên địa vạn vật, còn có khứu giác cảm nhận nguy hiểm đối với mình đã mạnh hơn trước kia.
Diệp Mặc để \'Vô ảnh\' dừng lại, đối mặt Hư Thần, hắn không dám có chút sơ suất. Hắn thông qua tầm mắt \'Vô ảnh\' cẩn thận xem xét bốn phía, sau hai giờ Diệp Mặc đứng dưới một gốc cây dài khoảng hai ba trượng. Hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra, ở phía trước có một luồng cấm chế bí mật, hơn nữa còn là cấm chế ghi lại hình ảnh xảy ra.
Một khi hắn đi qua luồng cấm chế này, động tác của hắn cũng sẽ bị ghi chép lại.
Diệp Mặc nhìn thấy luồng cấm chế vô biên này, trong lòng cũng âm thầm ngạc nhiên và thán phục, thủ đoạn của tu sĩ Hư Thần thật sự là khí phách nha. Một đoạn cấm chế dài như vậy, cho dù là dùng chất liệu kém nhất cũng cần vô số linh thạch. Mình chỉ đoạt một quyển sách mà thôi, hà tất phải như vậy sao?
Tuy rằng Diệp Mặc khẳng định cho dù là cấm chế của hai tu sĩ Hư Thần này bố trí, cũng không có khả năng đem toàn bộ phạm vi năm mươi ngàn dặm làm thành một vòng tròn, nhưng hắn vẫn chưa tới chỗ khác để thử nghiệm
Chẳng sợ tu vi trận pháp cấm chế của hắn lợi hại hơn so với hai tu sĩ Hư Thần này, nhưng Diệp Mặc lại biết tu vi thực tế của hắn kém quá xa so với người khác.
Cấm chế nơi này bị hắn phát hiện, nếu hắn tìm một chỗ không có cách nào phát hiện ra cấm chế để đi qua, nếu chẳng may cái chỗ cấm chế kia bí mật hơn thế, hắn còn không bằng đi qua từ nơi này.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Mặc vẫn để cho \'Vô ảnh\' đi vòng một vòng lớn, một vòng này chẳng những khiến hắn hiểu được hai tu sĩ Hư Thần này quyết tâm bắt bằng được hắn, đồng thời cũng hiểu được cảm giác nguy hiểm khi hắn mới đi ra là cái gì. Kề bên này mấy chục ngàn dặm đều bị hai tu sĩ Hư Thần kia bố trí vô số cấm chế hình ảnh. Một khi phát hiện hình ảnh của hắn, hai tu sĩ Hư Thần kia bất cứ lúc nào cũng có thể hiện ra trước mặt hắn.
Diệp Mặc một thân mồ hôi lạnh toát ra, thật sự là nguy hiểm, nếu không phải hắn lúc đó thông minh dùng \'Vô ảnh\' thay mình đi, lúc này nói không chừng hắn đã bị hai tên tu sĩ Hư Thần quỷ quyệt kia bắt được.
...
Một ngày sau, Diệp Mặc khống chế được \'Vô ảnh\' trực tiếp xuyên qua cấm chế. Sau khi \'Vô ảnh\' rất nhanh bay ra khoảng hai mươi ngàn dặm, Diệp Mặc xác định nơi này đã ra khỏi phạm vi theo dõi của hai gã tu sĩ Hư Thần kia, nên mới đi ra từ trong thế giới trang vàng, sau đó bước lên \'Phi vân trùy\' rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Tu vi của Diệp Mặc tuy rằng không cao, nhưng tình huống hắn trải qua cũng không ít, tâm lý và cách xử sự sẽ không kém so với tu sĩ Hư Thần bình thường. Khi hắn nhìn thấy cấm chế theo dõi kia, còn có vô số cấm chế hình ảnh liền đã biết được kết quả xấu nhất.
Nhiều cấm chế theo dõi như vậy, Vô ảnh cho dù là nhỏ, cũng sẽ dừng ở trong cấm chế theo dõi. Hơn nữa chỗ \'Vô ảnh\' xuất hiện và đường lối đi lại kia sẽ khiến ánh mắt hai tu sĩ Hư Thần chăm chú nhìn vào trên người \'Vô ảnh\'.
Bọn họ sở dĩ không chú ý tới \'Vô ảnh" là bởi vì tu vi của chính mình mới tới Trúc Cơ mà thôi, vốn không có bất kỳ biện pháp nào dán thân lên trên người \'Vô ảnh\', bởi vì bọn họ không biết mình có \'thế giới trang vàng\'. Nhưng Diệp Mặc biết rằng, bọn họ sẽ tra ra sự quỷ dị của \'Vô ảnh\', đó chỉ là vấn đề thời gian.
Cũng may Diệp Mặc cũng không sợ, bởi vì \'Vô ảnh\' của hắn cho tới bây giờ chưa bị người khác thấy qua, người thấy qua \'Vô ảnh\' đều đã ૮ɦếƭ hết. Về sau chỉ cần hắn không lộ ra \'Vô ảnh" ở trước mặt người khác, hai tu sĩ Hư Thần này sẽ không tra ra được chuyện này là do hắn làm.
Lại vài ngày sau, Diệp Mặc vòng vo mấy Truyền Tống Trận, lúc này mới về tới thành Hà Châu. Đến hiện tại Diệp Mặc đi ra ngoài đã hơn hai tháng, mà ngay cả Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng cũng không có lòng dạ nào mà tu luyện, đều lo lắng chờ Diệp Mặc trở về.
Thấy Diệp Mặc trở về, tất cả mọi người đều vui mừng chạy tới. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng trở nên vui vẻ, Diệp Mặc lúc này mới cảm nhận được những chuyện trước kia hắn làm là mạo hiểm đến cỡ nào, một khi hắn xảy ra chuyện, dựa vào tu vi của Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc thì có thể tưởng tượng ra được hậu quả thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc