Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 760

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Bạn đang đọc truyện tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !

*****

Bí mật của Thần Thương Hội

Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện

“Hải Thương Phái” vừa rồi còn kiêu ngạo ngất trời, đến lúc thiếu chủ Phùng Chá Bình rốt cuộc cũng hiểu ra được Diệp Mặc là ai, thì không thể không cảm thấy sợ hãi. Đột nhiên quỳ xuống, muốn nói vài câu xin tha thứ, nhưng không hiểu sao không thể mở mồm ra được.
Lúc này anh ta mới hiểu được cảm giác của người khác khi bị mình giết, và cảm giác mình bị người khác giết, hai cảm giác này hoàn toàn khác nhau.
Vô Bại sau lưng Phùng Chá Bình cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, mặc dù gã cũng là một Tiên Thiên, nhưng nói thật, Vô Thường còn lợi hại hơn anh ta một chút, còn bây giờ đến Vô Thường cũng không chịu nổi một chiêu, thì gã chắc chắn cũng đánh không lại đối phương.
Nhưng nếu không lên, thì gã cũng không thể nào thoát khỏi tay của Phùng Năng, lúc gã nhìn thấy Diệp Mặc quay đầu lại mà không nhìn mình và Phùng Chá Bình, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vững vàng hơn, dù sao thì lên hay không lên cũng chỉ còn một con đường ૮ɦếƭ, chi bằng tìm cơ hội đánh lén. Lúc này Diệp Mặc đang sơ xuất, hơn nữa cũng không chú ý đến gã. Nên xông lên lúc này là tốt nhất.
Vô Bại gần như vừa đồng thời rút Loan Đao vừa xông tới phía sau lưng Diệp Mặc. Tốc độ phải nói là rất nhanh, đúng lúc Vô Bại cảm thấy mình thành công đến nơi rồi, Diệp Mặc đột nhiên đến đầu cũng không thèm quay lại nhưng vẫn đánh trúng gã một quyền.
Quyền cước của Diệp Mặc không thể nói là phát sau mà đến trước, lúc một quyền của Diệp Mặc đánh trúng vào huyệt đan điền của Vô Bại, Vô Bại mới biết gần như Diệp Mặc và gã ra đòn cùng một thời điểm. Một quyền này không những hủy hoại hoàn toàn huyệt đan điền của gã, mà khí hải cũng bị tiêu hủy hoàn toàn.
Vô Bại giống như một quả bóng bị xì hơi, đổ nhào xuống mặt đất. Khoảnh khắc đó gã cảm thấy rất lạnh, gã biết mình đã xong đời rồi. Mặc dù vẫn chưa ૮ɦếƭ, nhưng bây giờ, không cần phải là một võ giả, bất cứ người nào cũng có thể giết được gã.
- Ta không giết ngươi, ngươi mang đầu của tên thiếu chủ này về.
Lời của Diệp Mặc vừa dứt khiến cho Vô Bại cảm thấy rùng mình, mặc dù gã đã giữ lại được mạng sống, nhưng chuyện này cũng chẳng khác ૮ɦếƭ là mấy.
- Diệp tiền bối, không ngờ ngài lại đại giá quang lâm, vãn bối là trưởng lão Trữ Dị Sanh của “Hải Thương Phái”, “Hải Thương Phái” đi đâu cũng bị người ta chèn ép, vãn bối đã muốn phản kháng từ lâu. Hôm nay tiền bối đến đây, vãn bối...
Một người đàn ông xấu xí bước ra, đứng trước mặt Diệp Mặc thi lễ, sau đó nói nhăng nói cuội gì đó...
Chỉ có điều, ông ta nói chưa hết câu đã bị nữ trưởng lão vừa nãy mắng chửi Phùng Chá Bình ngắt lời
- Trữ Dị Sanh mày còn biết xấu hổ không vậy, vừa rồi là kẻ nào nói muốn hủy diệt “Thần Thương Hội”, là kẻ nào nói “Thần Thương Hội” không bằng “Hải Thương Phái”? Đúng là đồ hèn hạ.
- Mang trưởng lão, tôi sao có thể là người như vậy được, tôi không ưa thằng nhóc Phùng Chá Bình này từ lâu rồi.
Người đàn ông xấu xí Trữ Dị Sanh không hề xấu hổ mà phản bác lại. Nói xong còn đi đến trước mặt thiếu bang chủ của “Hải Phái Bang” đá một cước.
Phùng Chá Bình quỳ trên mặt đất, cho dù biết là Trữ Dị Sanh đá gã, nhưng cũng không dám làm gì.
Diệp Mặc cười nhạt, mặc dù hắn biết gã đàn ông xấu xí đó là người của bên kia, nhưng lúc nãy Mang trưởng lão đó không hề phản bội lại “Thần Thương Hội”, nên có thể thấy Trữ Dị Sanh này là một tên tiểu nhân.
Trữ Dị Sanh đá Phùng Chá Bình, nhưng căn bản cũng không nghĩ xem nên đá như thế nào, hơn nữa gã cũng không dám làm gì Phùng Chá Bình, chứ đừng nói đến chuyện đá ૮ɦếƭ Phùng Chá Bình. Nên đá gã chỉ là để thể hiện tấm lòng trước mặt Diệp Mặc mà thôi, nhưng Diệp Mặc nào có thèm để ý đến chuyện này.
Hắn điểm trúng vào tử huyệt của Phùng Chá Bình, nên khi Trữ Dị Sanh vừa chạm vào người Phùng Chá Bình, thì Phùng Chá Bình đã mất mạng ngay trong tức khắc.
Chuyện này chẳng những khiến Trữ Dị Sanh ngây người ra, mà đến những người còn lại cũng đều cảm thấy bất ngờ, bọn họ đều nhìn thấy Trữ Dị Sanh không cố tình muốn giết Phùng Chá Bình, nhưng Phùng Chá Bình lại bị đá ૮ɦếƭ, chuyện này đúng là rất quái dị.
- Không, tôi không muốn giết anh ta...
Trữ Dị Sanh ngây người ra trong giây lát, rồi ú ớ nói, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng.
Diệp Mặc giết Phùng Chá Bình thì có thể không sao, nhưng gã giết tên thiếu chủ này thì nhất định sẽ xong đời. Phùng Năng bang chủ của “Hải Thương Hội” dù gì thì cũng đã là Tiên Thiên Hậu Kỳ rồi, muốn giết gã thì sẽ dễ như giết một con gà mà thôi.
- Ồ, tôi còn tưởng ông không ưa “Hải Thương Hội”, bởi bọn họ đã ức hiếp “Thần Thương Hội” của các ông đến mức này cơ mà? Hóa ra là không phải à. Bất luận như thế nào, thì ông cũng đã *** tên này rồi, chứng tỏ ông vẫn hướng về phía “Thần Thương Hội”
Diệp Mặc giả vờ kinh ngạc nói.
- Không, không, không phải tôi, không phải...
Trữ Dị Sanh hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào nữa rồi.
Diệp Mặc không để ý đến Trữ Dị Sanh, hắn quay sang nhìn Vô Bại nói:
- Mày dẫn hai tên đó đi đi, không chừng có một ngày, ta không cẩn thận lại đến tìm “Hải Thương Hội” đấy.
Vô Bại cũng không ngờ Trữ Dị Sanh lại là kẻ *** thiếu chủ, nhưng cho dù là Trữ Dị Sanh giết, thì lúc này anh ta cũng không dám nói bất cứ lời nào, chỉ dám mau chóng mang hai người này rời khỏi đây.
Diệp Mặc chậm rãi bước về phía một cái ghế rồi ngồi xuống, hắn biết những chuyện tiếp theo, Vân Tử Y sẽ biết xử lí như thế nào.
Quả nhiên Vân Tử Y thấy sau khi Vô Bại dẫn người rời đi, lập tức nói:
- Các vị trưởng lão đi xử lí công việc của thương hội trước, gần đây công việc của thương hội đã chất thành núi rồi, còn tôi sẽ đi nói chuyện với anh Diệp. Chú Đồng và Tiểu Linh dẫn Phong trưởng lão đi xem vết thương, dùng thuốc tốt nhất để chữa trị cho Phong trưởng lão.
Chuyện Diệp Mặc âm thầm giết Phùng Chá Bình không có người nào phát hiện ra, nhưng Vân Tử Y lại có chút hoài nghi, cú đá đó của Trữ Dị Sanh rõ ràng là không có ý lấy mạng ai cả, nhưng rõ ràng Phùng Chá Bình lại ૮ɦếƭ. Nhưng bất luận là như thế nào, thì cô cũng không bận tâm.
Hơn nữa, mặc dù cô biết trong thương hội có rất nhiều trưởng lão muốn theo phe của “Hải Thương Phái”, nhưng lại không thể mượn tay Diệp Mặc tiêu diệt bọn họ được, tại có rất nhiều chuyện trong thương hội cần đến bọn họ.
- Tử Hoa Tiên Tử, chuyện mà cô nhờ tôi giúp chắc là chuyện này phải không. Bây giờ tôi đã giúp cô rồi, hơn nữa tôi tin cũng không có kẻ nào giám có ý định gì với “Thần Thương Hội” nữa đâu, có điều, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô.
Diệp Mặc nhìn thấy mọi người đều rời khỏi phòng hết mới lên tiếng nói.
Hăn tin rằng với việc uy hiếp vài môn phái của ẩn môn, thì chỉ cần những trưởng lão đó không phải là những tên ngốc, thì sẽ không tiếp tục kế hoạch thôn tính “Thần Thương Hội”, nếu như đến cả việc xử lí những chuyện sau đó Vân Tử Y cũng không làm được, thì “Thần Thương Hội” cũng không cần tồn tại làm gì nữa.
Vân Tử Y vội vàng nói:
- Diệp Đại ca, kỳ thực, tôi cũng định không cai quản “Thần Thương Hội” rồi, tôi mời anh đến đây không phải là vì chuyện này.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, không ngờ mình lại đoán sai. Nhưng Diệp Mặc cũng không để bụng, đối với hắn mà nói, chuyện này cũng chỉ giống như việc hắn tiện tay xử lí mà thôi, hắn đến đây vì đã đồng ý một điều kiện với Vân Tử Y mà, quan trọng hơn, hắn muốn biết làm thế nào để ra ngoài được.
Mục Tiểu Vận mất tích rồi, hắn nhất định phải đi tìm cô, nhưng hắn đã rời Lạc Nguyệt bốn năm rồi, Lạc Nguyệt, Ninh Khinh Tuyết, Lạc Ảnh ra sao rồi, cho nên một khi biết được cách ra ngoài, hắn sẽ lấy “khổ thập niên” rồi lập tức rời đi, cho dù có phải quay lại một lần nữa, thì cũng phải dẫn Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết đi cùng, với thực lực hiện tại của mình, hắn cũng không phải e ngại bất cứ kẻ nào ở Thần Châu này.
- Ồ, không biết là chuyện gì, cô nói nghe xem nào.
Diệp Mặc mặc dù vẫn còn chuyện muốn hỏi Vân Tử Y, nhưng hắn cũng không phải là đồ ngốc, nếu như điều kiện của Vân Tử Y quá đáng quá, thì hắn nhất định phải suy xét đã.
Vân Tử Y ngập ngừng một lúc, lúc này mới quyết định nói:
- “Thần Thương Hội” sở dĩ có thể trở thành thương hội số một ở Thần Châu, ngoài vì võ công của cha tôi không thua kém võ công của trưởng lão của ẩn môn hạng nhất ra, thì vẫn còn một nguyên nhân mà không người nào biết.
Cha của Vân Tử Y Vân Đông Hiệp đã luyện đến đỉnh cao của Tiên Thiên, chuyện này Diệp Mặc biết, hắn đã từng nghe Lưu Lỗi nói, nhưng Vân Tử Y nói vẫn còn một nguyên nhân mà không ai biết, thì quả thật hắn chưa từng nghe ai nói, trong lòng cảm thấy có chút tò mò, không biết là nguyên nhân gì mà lại quan trọng như vậy.
Vân Tử Y thở dài:
- Ở Thần Châu, chỉ cần là môn phái lớn, thì đều có thương hội, có thể nói, cho dù võ công của cha tôi rất cao, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ khiến người ta cảm thấy e dè với “Thần Thương Hội” mà thôi, vĩnh viễn không thể bằng “Càn Côn Phái” “Thái Ất Môn” hay những môn phái khác. Còn việc kinh doanh của chúng tôi lớn hơn những người khác, còn do một nguyên nhân quan trọng khác là vì chúng tôi có thể đi ra đi vào thế giới này.
- Cái gì?
Diệp Mặc đứng phắt dậy, hắn đang định hỏi Vân Tử Y chuyện này, không ngờ cô ta lại chủ động nói ra, cô ta thực sự có thể đi ra đi vào thế giới này sao?
Hắn lập tức nghĩ đến chiếc máy ảnh kỹ thuật số lần trước bán ở Hàng Thủy Thành, lúc đó hắn còn tưởng đám đệ tử ra ngoài rèn luyện mang về, nhưng chắc là không phải rồi.
Nhưng Diệp Mặc lấy lại bình tĩnh rất nhanh, một khi Vân Tử Y đã nhắc tới rồi, thì hắn cũng chủ động hỏi luôn:
- Chẳng phải tôi nghe nói cứ 50 năm, thì mới có cơ hội ra ngoài một lần sao? Hơn nữa hình như nếu bắt buộc phải đi thì cũng phải 20 năm mới có một lần.
Vân Tử Y nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, nhưng cô cũng thoải mái nói:
- Thông tin mà anh nói là thông tin rất cơ mật, chỉ có những người giữ chức cao trong ẩn môn mới biết được, người bình thường không biết. Không sai đệ tử của Thần Châu quả thực 50 năm mới có một lần được ra ngoài, nhưng nhà họ Vân chúng tôi có một nơi, mỗi năm có thể ra ngoài một lần.
Thấy Diệp Mặc cảm thấy vô cùng hào hứng, Vân Tử Y lại cẩn thận nói:
- Đó là nơi ông nội tôi vô tình phát hiện ra, nhưng nhất định phải có “Khí Cơ Thạch” thì mới có thể ra được, người ra thì phải đợi một tháng sau, dùng cách tương tự mới có thể vào được.
Diệp Mặc biết “Khí Cơ Thạch” mà Vân Tử Y nói đến chính là linh thạch, không ngờ có thể dùng linh thạch để ra ngoài, lẽ nào là Truyền Tống Trận sao? Nếu như lúc Diệp Mặc vừa đến, hắn vẫn còn hoài nghi ở đây có Truyền Tống Trận, thì bây giờ hắn đã cảm thấy không còn nghi ngờ gì nữa rồi, lúc ở Ngũ Uẩn Sơn, hắn đã từng nhìn thấy Truyền Tống Trận, hơn nữa còn đã kiểm nghiệm rồi.
Quả nhiên Vân Tử Y nói tiếp:
- Sau khi ông nội tôi phát hiện ra nơi này, không tìm hiểu nguyên nhân, chỉ dẫn cha tôi và tôi đến đây thu thập một lượng lớn nguyên liệu, biết đây rất có thể là Truyền Tống Trận, nhưng cha tôi cũng không dám khẳng định, bởi nó quá phức tạp, nên cha tôi cũng không điều tra thêm nữa.
- Sau này, cha tôi phát hiện ra ở bên ngoài có rất nhiều thứ mà ở trong này không có, nên ông đã thông qua Truyền Tống Trận mang về một lượng lớn hàng hóa, “Thần Thương Hội” của nhà chúng tôi là như vậy, từng bước, từng bước trở thành thương hội lớn nhất ở Thần Châu.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay