Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 735

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Trông mòn con mắt
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện

Băng Hồ mấy chục năm trước cũng là một trong ba đại môn phái lớn của Ẩn Môn, nhưng mấy chục năm trôi qua, Băng Hồ đã dần lụi bại theo thời gian. Rồi còn xảy ra bạo loạn, nên đã không còn giữ vững được vị trí như ngày trước nữa. Hay nói cách khác, nếu như không phải Băng Hồ vẫn còn một Phượng Mỗ thâm sâu khó lường, thì đến môn phái tam đẳng a cũng đừng hòng giữ được, chứ đừng nói đến việc giữ được Băng Hồ.
Nhưng gần đây danh tiếng của Băng Hồ lại nổi lên một lần nữa, nguyên nhân chính đó chính là Băng Hồ đã thu nạp được một đệ tử xuất sắc – Mục Tiểu Vận. Đương nhiên đây cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, nguyên nhân quan trọng nhất chính là người phụ trách “Thần Thương Hội” là Vân Tử Y đã bắt đầu hành động. Mấy năm gần đây, cô ta thường xuyên qua lại với Băng Hồ, thậm chí đã trở thành bạn bè với Y Lan và Mục Tiểu Vận.
Biết được núi Ngũ Uẩn Sơn, năm năm một lần khí độc trong núi sẽ giảm đi một ít, nên rất nhiều môn phái sẽ phái người vào núi thu hái dược liệu quý, lần trước, sau khi độc trên núi Ngũ Uẩn Sơn giảm, những người hái thuốc của các môn phái chỉ mang được về một ít dược liệu.
Chẳng những được ít, mà chất lượng cũng rất thấp, phần lớn chỉ là những cây thuốc mới được hai, ba năm tuổi.
Không thu hái được dược liệu quý, nên việc tu luyện càng trở nên khó khăn hơn, nên tác dụng của “Thần Thương Hội” lại càng trở nên rõ ràng hơn, nhiều năm qua, “Thần Thương Hội” đã tích trữ được rất nhiều dược liệu và thuốc nước, thậm chí còn có không ít đan dược. cho nên có quan hệ tốt với “Thần Thương Hội” không chỉ có thể mua được dược liệu với giá thấp, mà còn khiến cho đối thủ của mình phải đố kỵ, vì thực lực của “Thần Thương Hội” không hề kém bất cứ ai!
Hiện tại Băng Hồ có quan hệ rất tốt với “Thần Thương Hội” đương nhiên là khiến người khác phải ngưỡng mộ rồi. Phải biết rằng có rất nhiều dược liệu, nguyên liệu quý giá để luyện công không phải cứ có tiền là mua được.
Trừ điều đó ra, danh tiếng của Tử Hoa Tiên Tử tương đương với trưởng môn của một môn phái hạng nhất, cô ta chủ động kết giao với Băng Hồ. Đương nhiên là sẽ tăng thêm danh tiếng cho Băng Hồ, nhưng mọi người đều cho rằng nguyên nhân Vân Y Tử kết giao với Băng Hồ rất đơn giản, chỉ là vì Mục Tiểu Vận mà thôi. Vì có Mục Tiểu Vận nên Băng Hồ mới gặp may thôi.
Mục Tiểu Vận chẳng những là một người có tư chất của một thiên tài, mà còn là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, lúc ở Hàng Thủy Thành Vân Tử Y đã kết bạn với cô ta, bây giờ Mục Tiểu Vận đã gia nhập Băng Hồ, chỉ khiến người ta càng cảm thấy Tử Hoa Tiên Tử đi lại với Băng Hồ là chuyện đương nhiên mà thôi.
Còn Mạc Ảnh lúc đầu ở cùng Mục Tiểu Vận ở Hàng Thủy Thành không biết đã bị người ta lãng quên từ lúc nào rồi. Một người như vậy làm sao có thể bì kịp một mỹ nữ đẹp như tiên như Mục Tiểu Vận chứ?
Băng Hồ vốn dĩ là biểu tượng của môn phái Băng Hồ, lúc này, ở Băng Hồ, có một thiếu nữ mặc váy đứng ngơ ngác nhìn về phía xa xăm.
Tướng công nói cùng lắm chỉ nửa năm sẽ đưa mình rời khỏi nơi này, anh đã đi ba năm rồi, tại sao vẫn còn chưa quay về?
Ba năm qua, ngày nào cô cũng đến đây để tìm gặp tướng công của mình, nhưng cô nhìn thấy ở Băng Hồ có đủ loại người, nhưng không hề có tướng công của cô, nếu như không phải trước khi đi tướng công còn dặn dò cô, bảo cô phải đợi anh ở nơi này không được chạy lung tung, thì cô đã rời khỏi đây để đi tìm tướng công từ lâu rồi.
- Tướng công, em đã luyện đến tầng thứ ba rồi, sao anh vẫn chưa quay về?
Mục Tiểu Vận lẩm bẩm một mình, ánh mắt vô thần nhìn ra bên ngoài.
- Tiểu Vận sư muội, chúng ta về thôi. Tử Y tỷ tỷ mang đến mấy tấm thi*p mời chúng ta tham gia “Ẩn Môn Vũ Luận Hội”
Kỷ Y Lan nhìn thấy Mục Tiểu Vận đứng im bất động, thở dài, bước đến nói.
Đối với Mục Tiểu Vận, quả thật là cô không có cách nào khác. Cũng không biết là đã khuyên nhủ bao nhiêu lần rồi, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghe theo cả, ngày nào cũng dành rất nhiều thời gian đứng ở đây để chờ tướng công của cô ấy, dù có mưa to gió lớn thì cũng vẫn thế. Khối đá nham thạch kia bị cô dẫm đến nỗi lún thành hai dấu chân rồi, nhưng cô vẫn tiếp tục chờ.
Nếu như khoảng thời gian đó mà cô dùng để tu luyện thì cô đã trở thành võ giả địa cấp rồi. Nhưng cho dù là có như vậy, thì Mục Tiểu Vận vẫn rất có tố chất của một người luyện võ.
Mục Tiểu Vận lấy lại tinh thần, cô vô tình liếc nhìn Kỷ Y Lan, rồi rời khỏi mỏm đá, chậm rãi hồi thần, rồi mới nói chuyện với Kỷ Y Lan:
- Y Lan sư tỷ, muội không muốn tham gia đại hội đó, các tỷ đi đi.
Nói rồi Mục Tiểu Vận xoay người về nơi cô ở, hai năm trước, cô lại một lần nưã trở về sống ở nơi cô và Diệp Mặc đã từng sống, mặc dù Kỷ Y Lan và bà ngoại đều cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng thiên chất của Mục Tiểu Vận quả thực là vô cùng hoàn mỹ, không cần luyện tu vi, thì trình độ của cô cũng đã đạt tới huyền cấp rồi. Chuyện này khiến cho bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên Mục Tiểu Vận muốn sống ở ngoài nơi các đệ tử ở, Kỷ Y Lan và bà ngoại cũng đành phải để cho cô làm như vậy.
Thấy Mục Tiểu Vận nói không muốn tham gia đại hội, Kỷ Y Lan vội vàng nói:
- Tiểu Vận sư muội, “Ẩn Môn Vũ Luận Hội” lần này muội nhất định phải tham gia, muội có biết phải khó khăn như thế nào mới lấy được tấm thiệp mời này không? Môn phái của chúng ta vốn dĩ chỉ có một tấm, sau này Tử Y tỷ tỷ mới lấy giúp cho thêm vài tấm nữa.
Nghe Kỷ Y Lan nói xong, Mục Tiểu Vận quay người lại, nghiêm mặt nhìn cô, sau đó hỏi:
- Y Lan tỷ tỷ, tướng công chỉ bảo em ở lại Băng Hồ chờ anh ấy, vạn nhất em đi rồi mà anh ấy lại quay về tìm em thì làm thế nào? Hơn nữa em cũng không thích những tình huống như thế này, tại sao nhất định phải tham gia chứ?
Kỷ Y Lan chăm chú nhìn Mục Tiểu Đồng, nói:
- Tiểu Vận sư muội, muội có biết là chỉ còn một năm nữa là diễn ra cuộc thi phân cấp giữa các môn phái không. Những người được tham gia, nhất định phải từ 30 tuổi trở lên, Tiểu Vận, muội là lực lượng chủ chốt của môn phái chúng ta, muội nhất định phải tham gia.
Mục Tiểu Vận gật gật đầu, nói:
- Muội biết, lúc thi đấu muội nhất định sẽ đi, nhưng đại hội lần này muội sẽ ở lại đây để đợi tướng công.
Kỷ Y Lan đành phải nói
- Mục đích của đại hội lần này là vì cuộc thi sắp tới của các môn phái, đại hội lần này hầu hết những người tham gia thi đấu đều sẽ tham gia, rất nhiều người đều đã tiến hành tìm hiểu, thậm chí còn thi đấu hiện trường luôn. Nếu như muội có thể hiểu được võ công và chiêu thức của người khác, lúc về có thể biến chiêu thức của đối phương thành chiêu thức của mình, thì sẽ có tác dụng rất lớn đối với võ công của muội. Hơn nữa “Ẩn Môn Vũ Luận Hội” cũng là nơi đàm đạo của những người đắc đạo, đối với một người luyện võ mà nói, có thể nói chuyện với những vị đó là một chuyện vô cùng quan trọng. Có những thứ không phải tu luyện là có thể thấy được.
Dừng lại một chút Kỷ Y Lan lại tiếp tục nói:
- Đương nhiên là còn một chuyện quan trọng nhất, đó là cuộc thi đấu giữa các môn phái vào năm sau sẽ được tổ chức ở Đàn Thành, cho dù muội có không muốn đi “Ẩn Môn Vũ Luận Hội” thì cũng nhất định phải tự mình đi báo danh đấy.
Mục Tiểu Vận nghĩ, sở dĩ mình trở thành một tu chân là bởi vì có tướng công dạy, vốn dĩ cô không muốn tham gia đại hội lần này, cũng không muốn giao lưu với người khác, nhưng vì Băng Hồ, nên cô không thể từ chối được, mấy năm nay Băng Hồ đối xử với cô cũng rất tốt, nếu như một cuộc thi đấu mà cũng từ chối, thì quả thật cô không làm được.
- Vậy thì được rồi, chỉ có điều tướng công của em...
Mục Tiểu Vận biết cô không còn cách nào để từ chối cả.
Mục Tiểu Vận nói chưa dứt lời, Kỷ Y Lan biết được ý của cô, vội vàng nói:
- Muội không cần lo lắng về tướng công của muội, tỷ và bà ngoại đã nói chuyện với nhau, lúc muội không ở Băng Hồ, nếu như tướng công của muội trở về, Băng Hồ sẽ lập tức phái người đi truyền tin cho muội. Bất cứ lúc nào muội cũng có thể quay trở lại Băng Hồ, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới việc gặp mặt của muội và tướng công đâu.
- A, cũng không cần phải như vậy, tỷ chỉ cần bảo cho tướng công em biết em ở đâu là được rồi, anh ấy sẽ đến đón em.
Mục Tiểu Vận vội vàng nói, điều đáng sợ nhất đối với cô đó là sẽ bỏ lỡ cuộc gặp mặt giữ cô và Diệp Mặc.
Cô tin chắc chắn rằng chồng mình chậm trễ không đến đón mình là vì có nguyên nhân gì đó, chứ chồng cô không thể quên cô được, cô tin chồng mình.
Đàn Thành, có thể nói đây là thành phố lớn nhất tương đương với cả Hàng Thủy Thành, nếu như ở ngoài Thần Châu, thì Đàn Thành hoàn toàn có thể tương đương với thủ đô của một quốc gia.
Nếu như nói Ngũ Uẩn Sơn là nơi có nhiều người đến buôn bán dược liệu, thì Đàn Thành này cái gì cũng bán, cái gì cũng mua. Hơn nữa Đàn Thành nằm ở vùng đất trung tâm của Ẩn Môn, nên các ẩn môn muốn đến Đàn Thành thì không cần mất quá nhiều thời gian.
Đại hội “Ẩn môn vũ luận hội” lần này là một đại hội có rất nhiều người trẻ tuổi tham gia, nên người đến Đàn Thành càng ngày càng đông, cho dù người không có đủ tư cách tham gia đại hội, cũng đến Đàn Thành để thử vận may.
Bởi trong đại hội “Ẩn môn vũ luận hội”, một số để tử của một số môn phái không cần một số loại thuốc và sách công pháp thì đều sẽ bán rẻ, nếu như may mắn mua được một quyển công pháp hoặc vớ được đan dược các loại thì đúng là vận may đã rơi trúng đầu bọn họ rồi. Nếu như không cẩn thận được một số môn phái để ý đến, thu nhận làm đệ tử, thì đúng là may mắn của may mắn.
Đàn Thành không giống với những ngôi thành khác, nơi này có Tiên Thiên chấn thủ, hơn nữa không chỉ một mà tới tận hai vị, nên ở Đàn Thành không có người dám tùy tiện gây chuyện, trừ phi không muốn sống nữa. Bất kể lai lịch của anh có hoàng tráng cỡ nào, bất luận là có bản lĩnh gì, nhưng Đàn Thành không phải là nơi ngươi đến gây chuyện.
Lúc Mục Tiểu Vận đến Đàn Thành, ở đây đã chật kín hết người rồi. Giống hệt như lúc ở Hàng Thủy Thành, người ở đây thậm chí còn nhiều hơn cả ở đó.
Chỗ ở cũng không cần phải nghĩ đến, vốn dĩ là không thể tìm được, hơn nữa giá cả cũng không thể chấp nhận được.
Tuy nhiên đệ tử của Băng Hồ thì không cần phải lo lắng, chỗ ở của các cô đã được chuẩn bị xong. Tổng bộ của “Thần Thương Hội” đặt ở Đàn Thành, cho nên chỗ ở của Mục Tiểu Vận và những người đi cùng đã được chuẩn bị xong xuôi từ lâu.
Sau khi sắp xếp xong, Kỷ Y Lan đến phòng của Mục Tiểu Vận đầu tiên, cô thấy Mục Tiểu Vận có chút thất thần, không khỏi thở dài nói:
- Tiểu Vận, chi bằng chúng ta ra phố đi dạo đi, bây giờ Đàn Thành rất náo nhiệt, ở trong nhà mãi cũng không nên.
Nghe Kỷ Y Lan nói như vậy, Mục Tiểu Vận nhớ tới lúc ở Hàng Thủy Thành, tướng công dẫn cô bay đi bay lại trong đêm, tướng công còn đi dạo rồi gây náo loạn ở Hàng Thủy Thành, sau đó còn mua một ít đồ kỉ niệm, trong lòng cô lại càng cảm thấy nhớ Diệp Mặc hơn.
Nếu có tướng công ở đây thì tốt rồi, mình có thể đi cùng với anh ấy, chỉ có điều đi cùng với Y Lan sư tỷ thì cô cảm thấy thiếu hứng thú hơn.
- Xin lỗi, Y Lan sư tỷ, muội không muốn đi ra ngoài, em ở phòng là được rồi.
Mục Tiểu Vận lắc lắc đầu, từ chối đề nghị của Kỷ Y Lan.
Hai ngày sau, Mục Tiểu Vận ngoài việc đi báo danh tham gia thi đấu, thì không ra khỏi phòng của mình, điều này khiến cho Kỷ Y Lan cảm thấy rất bất lực.
Ngày thứ ba đại hội “Ẩn môn vũ luận hội” bắt đầu, Vân Tử Y đột nhiên vội vội vàng vàng chạy đến nói với Mục Tiểu Vận:
- Tiểu Vận sư muội, vừa rồi hình như tỷ có nhìn thấy tướng công của muội.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc