Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 715

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Hiệu nghiệm
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện

Sau khi nghe xong câu nói của Diệp Mặc, Lưu Lỗi nhìn bốn phía, sau đó nhỏ tiếng nói:
- Khó trách anh Mạc không biết, nghe nói hai môn phái ‘Đoán khí đường’ và ‘Song tử kiếm môn’ náo loạn ở Hàng Thủy, bây giờ hai môn phái này đã phải sống mái với nhau rồi.
Diệp Mặc nghe xong trong lòng vui sướng, quả nhiên đã phát triển theo phương hướng kế hoạch mà hắn đã dự liệu, chỉ cần chuyện này kéo dài trong một thời gian ngắn, vậy thì cho dù có người biết được là do hắn làm, cũng không có chút quan hệ gì rồi.
Diệp Mặc giả bộ kinh ngạc hỏi:
- Không phải nói hai môn phái này là môn phái nhất đẳng sao? Bọn họ sao lại có thể sống mái với nhau được? Hôm qua anh vẫn còn nói với tôi, bây giờ phân chia lợi ích trên cơ bản đã cố định rồi, trừ phi có tình hình đặc biệt xảy ra, giữa các đại môn phái cũng sẽ không đấu nhau nữa mà?
Lưu Lỗi lắc đầu, lại gọi một cốc sữa đậu nành, sau đó nhỏ giọng nói:
- Chuyện này tôi cũng vừa mới nghe nói, nghe nói trên hội đấu giá hôm qua xuất hiện một tên rậm râu rất giàu có. Hắn không những đoạt được đồ của ‘Song tử kiếm tông’, mà còn lấy được đồ của ‘Đoán Khí đường’. Hai môn phái này đều là nhất đẳng, đồ bị người khác ςướק đi, vậy thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Nhưng đây chỉ là ‘Đoán khí đường’ và ‘Song tử kiếm tông’ có thành kiến với tên rậm râu kia mới đúng, theo lý mà nói thì chung một mối thù thì phải hợp tác với nhau mới đúng, sao lại có thể hai bên tranh đấu?
Không đợi Diệp Mặc mở miệng, bàn bên cạnh có người nghe thấy, cũng đi qua xen vào một câu.
Lần này Lưu Lỗi không trả lời, nhưng đã có người giúp anh ta trả lời rồi, một người đàn ông mặt đen ở một bàn khác nói:
- Thực ra sự thật là như này, nghe nói hội đấu giá ngày hôm qua sau khi kết thúc vào rạng sáng, người của ‘Đoán khí đường’ và ‘Song tử kiếm tông’ liền hợp sức lại đi *** rậm râu kia. Thậm chí có rất nhiều người có H*m mu*n với tên rậm râu kia cũng không dám đuổi ra ngoài thành.
Nhìn những người xung quanh ngày càng lơ mơ, người đàn ông mặt đen kia đắc ý nói:
- Vốn dĩ chuyện này cũng không có khó khăn gì, nhưng vấn đề xảy ra chính là bốn người chạy ra ngoài đó, hai cao thủ của ‘Đoán khí đường’, hai cao thủ của ‘Song tử kiếm tông’. Nhưng khi quay về thì chỉ có một người, chỉ có một cao thủ của ‘Đoán khí đường’. Hơn nữa còn là phó đường chủ ‘Đoán khí đường’ Hạ tiền bối.

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
- Cái gì? Tên rậm râu kia lại lợi hại như vậy sao?
Giọng nói ngạc nhiên của người đàn ông vừa rồi hỏi lại kinh ngạc hơn chút nữa.
Diệp Mặc trong lòng thầm lẩm bẩm, câu nói trong lúc vô ý của người này mới là thật, nếu như mỗi người đều nói kiểu này, vậy thì thật nguy hiểm.
Người đàn ông mặt đen kia khinh thường nói:
- Anh nói chuyện quả thực không có đầu óc, người đàn ông rậm râu kia thoạt nhìn cũng khoảng chừng ba mươi tuổi, một mình hắn còn mang theo một người con gái nữa mà có thể đánh được bốn cao thủ sao? Hơn nữa trong bốn người này còn có một cao thủ Tiên Thiên của ‘Song tử kiếm tông’. Có một số chuyện chỉ động não một chút là biết được ngay.
Người mặt đen này thấy mọi người xung quanh dường như bị khí tràng của gã trấn trụ lại rồi, lại đắc ý nói:
- Lúc rạng sáng ngày hôm nay, Hạ Trọng Viêm tiền bối của ‘Đoán khí đường’ một mình quay trở lại, hơn nữa còn bị chặt một cánh tay. Ông ta nói là do tên rậm râu kia chém. Còn nói tên rậm râu kia tương đối lợi hại, sau khi hắn giết một cao thủ Tiên Thiên, còn khiến hắn bị trọng thương, nhưng chuyện này không ai có thể tin được.
- Vậy thế nào?
Lại có người tiến đến hỏi. Diệp Mặc lại phát hiện ở đây đã tụ tập thành một vòng, hóa ra vòng tròn này chính là vì như vậy mà tụ tập đến.
- Thế nào ư? Tất nhiên là đến hiện trường điều tra rồi.
Sau khi người đàn ông mặt đen nói, thỏa mãn nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người đến.
- Sau đó thì sao?
Người đàn ông mặt đen dường như cũng không muốn thừa nước ***c thả câu, nghe thấy có người tiếp tục hỏi. Gã lại nói:
- Sau khi mấy vị tiền bối trong môn phái trung gian đi, trong hiện trường nhìn thấy thi thể của trưởng lão Mẫn Chí Phong của ‘Song tử kiếm tông’, hơn nữa còn có thi thể của Thiếu tông chủ Kỳ Kỳ Xung của ‘Song tử kiếm tông’, anh ta còn bị một thanh loan đao đính trên mặt đất. Mấu chốt là thanh loan đao này lại là thanh đao mà cao thủ Ngụy Ngọ của ‘Đoán khí đường’ bị mất tích, sau đó lại phát hiện ra vết thương trên miệng Mẫn Chí Phong cũng chính là do loan đao tạo nên.
- A…
Tất cả mọi người nghe thấy chuyện này đều kêu lên kinh hãi.
Người đàn ông mặt đen thấy mọi người đều bị lời nói của y thu hút, lập tức thấp giọng nói:
- Đây vẫn không phải là chuyện quan trọng, quan trọng chính là nghe nói có người nhìn thấy dưới ngón tay của trưởng lão Mẫn Chí Phong, thấy một chữ ‘Đoán’. Rất có khả năng là công lực trưởng lão thâm hậu, nhất thời chưa có ૮ɦếƭ, lúc này mới dùng tay viết một chữ, giữ lại một tia manh mối. Mà mọi người có biết thứ đã chém đứt cánh tay của Hạ Trọng Viêm tiền bối là thanh loan đao gì không? Chính là vết đao của Mẫn Chí Phong tiền bối. Còn những cái sau này thì mọi người đều biết hết rồi đấy.
- Khó trách…
Có người ngạc nhiên thán phục thốt ra tiếng.
- Nhưng ‘Đoán khí đường’ tại sao lại dám làm như vậy? Còn Ngụy Ngọ của ‘Đoán khí đường’ đâu?
Có người nghĩ tới Ngụy Ngọ, lập tức hỏi.
Một người mập mạp dáng người luyện võ lúc đó chen vào một câu:
- Nghe nói tên rậm râu kia rất giàu có, đoán chừng trên người hắn còn có thiên tài địa bảo, ngọc ngà châu báu. Tôi nghe người ta nói có người rạng sáng hôm nay nhìn thấy Ngụy Ngọ ở bên ngoài thành Hàng Thủy, y còn mua một số vật dụng hàng ngày, giống như sắp phải đi đường xa vậy.
Diệp Mặc lúc này sau khi nghe xong, mới có cảm giác mình làm có hơi quá một chút. Việc đổ tội này dường như có chút không cẩn thận, khôn quá hóa ngu, nhất định là có người nghi ngờ rồi. Nhưng cho dù là nghi ngờ, hắn cũng chỉ cần vượt qua mấy ngày hôm nay là được rồi.

Trong phòng họp lớn nhất của Hàng Thủy thành, bây giờ các cao thủ của các môn phái đã ngồi chật kín. Phó đường chủ của “Đoán khí đường” và trưởng lão Ngụy Ngọ của môn hạ hai người đã giết hai người thiếu tông chủ của “Song tử kiếm tông”, còn có cả Mẫn Chí Phong. Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Bất kể là thiếu tông chủ của “Song tử kiếm tông” hay là cao thủ Tiên Thiên Mẫn Chí Phong địa vị cũng đều rất cao, trong một lúc lại giết hai người, chuyện như này cho dù là “Đoán khí đường” cũng nhất định phải trả giá.
Sắc mặt Hạ Trọng Viêm xanh mét, bây giờ y chỉ còn một cánh tay, nhưng y vẫn nhất định phải đến đây.
- Tôi nói rồi, đây là do tên kia vu oan. Tôi và Ngụy Ngọ một là bán bộ Tiên Thiên, một là Địa cấp, sao có thể giết được trưởng lão Mẫn Chí Phong chứ? Với lại nếu như giết ông ta thật, Ngụy Ngọ sao lại giữ thanh loan đao kia lại làm gì? Đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao?
Hạ Trọng Viêm mặc dù vô cùng tức giận, nhưng cũng thể không giải thích được.
Một người đàn ông trung niên mặt trắng của “Song tử kiếm tông” hừ lạnh một tiếng:
- Hạ Trọng Viêm, anh dám làm mà không dám nhận sao? Chẳng lẽ ‘Song tử kiếm tông’ chúng tôi lại sợ các anh hay sao? Con trai Kỳ Kỳ Xung của tôi không phải các anh giết, chẳng lẽ nó lại tự sát hay sao? Chẳng lẽ một cao thủ Tiên Thiên như trưởng lão Mẫn Chí Phong lại có thể tự sát hay sao? Một chút bản lĩnh của anh đương nhiên là không giết được trưởng lão của chúng tôi, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, anh đột nhiên xuất đao từ sau lưng, có ai có thể đề phòng được chứ?
Hạ Trọng Viêm lúc này mặc dù phẫn nộ, nhưng y biết lúc này không phải là lúc để tức giận, y dành phải kìm hãm cơn thịnh nộ lại nói:
- Các vị tông chủ đang ngồi ở đây, còn có Kỳ tông chủ, tên rậm râu kia thực ra là một cao thủ còn lợi hại hơn cả Tiên Thiên, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của hắn. Khi hắn xuất kiếm giết trưởng lão Mẫn Chí Phong, tôi thậm chí còn không nhìn thấy.
- Ha… ha…
Kỳ tông chủ của “Song tử kiếm tông” tức quá thành cười, nhưng sắc mặt của gã thì không có chút ý cười nào:
- Hạ Trọng Viêm anh đúng là người vô học, anh nói một người khoảng ba mươi tuổi lợi hại hơn cả Tiên Thiên sao? Các vị đang ngồi ở đây, Kỳ Hữu Tân tôi có câu hỏi muốn hỏi mọi người, các vị đã gặp qua cao thủ Tiên Thiên mà chỉ khoảng ba mươi tuổi hay chưa? Không cần nói đến hơn ba mươi tuổi, Thần Châu ta đã từng có một cao thủ Tiên Thiên dưới bốn mươi tuổi hay chưa?
- Hạ Trọng Viêm, vừa nãy anh cũng nói tên rậm râu kia dùng một thanh kiếm, tại sao miệng vết thương của anh lại do một thanh loan đao tạo thành vậy? Tại sao? Tại sao dấu vết trên roi sắt của anh cũng là do thanh loan đao của trưởng lão Mẫn Chí Phong tạo nên. Lão thất phu, ‘Song tử kiếm tông’ của chúng tôi cho dù ngọc nát đá tan, cũng phải *** lão thất phu anh.
Kỳ Hữu Tân nói xong liền rút thanh kiếm sau lưng ra. Thấy tông chủ rút kiếm ra, các cao thủ “Song tử kiếm tông” bên này toàn bộ lập tức đứng lên rút binh khí.
Mà hành động của “Song tử kiếm tông” bên này, lập tức khiến cho bên “Đoán khí đường” cũng đứng lên, tình hình hết sức căng thẳng.
- Các vị, xin các vị nể mặt phái Côn Càn một chút, chuyện này mặc dù phó đường chủ Hạ bị tình nghi rất lớn, nhưng Ngụy Ngọ bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Tôi nghĩ hay là đi tìm Ngụy Ngọ trước rồi nói tiếp. Hôm nay Lăng Thần vẫn gặp anh ta ở ngoài thành Hàng Thủy, mặc dù anh ta xuất hiện rất kỳ quái, nhưng nếu đã xảy ra, tôi nghĩ hay là điều tra rõ ràng rồi nói tiếp.
Một ông già bên phái Côn Càn đứng lên.
- Tôi đồng ý với cách của Lăng tiền bối, ngoại trừ hành động kỳ quái của Ngụy Ngọ ra, còn một việc nữa là sao tên râu rậm kia lại không thấy đâu nữa? Hắn và bạn của hắn đều không thấy xuất hiện, chuyện này rất cổ quái.
Một trưởng lão của Thái Ất Môn đứng dậy nói.
Ông lão của phái Côn Càn mọi người đều biết, tên Lăng Vô Thủy, cao thủ đỉnh cao Tiên Thiên. Trong Thần Châu tuyệt đối đều là cao thủ trong cao thủ, hơn nữa còn có Côn Càn làm hậu thuẫn, không thể không nể mặt ông.
Mặc dù Kỳ Hữu Tân rất không muốn bỏ qua, nhưng Lăng Vô Thủy lên tiếng, gã cũng chỉ oán hận mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc