Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 707

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chấm vàng
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện

Tại Vu Gia trấn Từ Tây, một người đàn ông trung niên và Vu Vũ Yến đang ngồi trong thư phòng bàn bạc điều gì đó.
Người đàn ông trung niên này tên là Vu Thăng, chính là cha của Vu Vũ Yến.
Hôm qua ông ta đã quở trách Vu Vũ Yến trước mặt nhiều người, nhưng hiện giờ trên mặt ông ta không có chút vẻ tức giận.
- Không ngờ Liêu Uy lại tàn nhẫn đến vậy, ςướק cô gái kia thì thôi, còn đốt ૮ɦếƭ chồng của cô ta, thậm chí cả hài cốt cũng không để lại.
Vu Vũ Yến nói xong lắc đầu, cô ta cũng căm hận Diệp Mặc thấu xương. Tuy cô ta đã đạt được mục đích, nhưng lại đắc tội với Quan sư huynh.
Dù cô ta không có tình ý gì mấy với Quan sư huynh, nhưng Quan sư huynh lại là đệ tử của Thượng Thanh Sơn, một khi cô ta bắt được quan hệ với Quan sư huynh, thì đồng nghĩa với việc có một chỗ nương nhờ.
Phiền muộn xong, Vu Vũ Yến bình tĩnh lại, nghĩ kĩ một chút, đắc tội với Quan sư huynh kì thực cũng không sao, đến lúc đó giải thích với Quan sư huynh, hơn nữa cô ta vẫn còn trong trắng, tin chắc Quan sư huynh có thể thông qua cách khác để chứng thực.
Duy có chút đáng tiếc là, tốc độ tu luyện của cô ta ở cạnh Mạc Ảnh kia nhanh gấp nhiều lần so với bình thường. Nếu Mạc Ảnh kia còn chưa ૮ɦếƭ, nếu giữ loại người này bên cạnh giúp cô ta tu luyện cũng không tệ. Từ điểm này mà nói, Mạc Ảnh ૮ɦếƭ rồi quả thật đáng tiếc.
Người đàn ông trung niên kia trầm ngâm hồi lâu bèn nói:
- Ba thấy người họ Mạc kia không đơn giản, nếu con tỉ mỉ hồi tưởng lại, con sẽ phát hiện hắn từ lúc bị con tính kế, đến bị đưa ra ngoài thẩm vấn, thậm chí là trong tình trạng chắc chắn phải ૮ɦếƭ, thái độ của hắn vẫn bình tĩnh, hơn nữa cuối cùng hắn còn nói ra một lời khiến mọi người đều kinh ngạc, sau đó dắt vợ của mình từ tốn bỏ đi. Tên Liêu Uy kia lập tức phái người đuổi theo hắn, nhưng lại đuổi không kịp.
- Ba, ba nói tên Mạc Ảnh kia có thể chưa ૮ɦếƭ sao?
Vu Vũ Yến kinh ngạc hỏi một câu, liền nói bổ sung thêm:
- Có cần chúng ta lại phái người đến Hoàng Bình không?
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói:
- Ba không dám khẳng định là hắn đã ૮ɦếƭ chưa, nhưng có một điều, đó là tên Mạc Ảnh này tuyệt đối không đơn giản.
Theo ba thấy, hắn hẳn sẽ không ૮ɦếƭ dễ vậy đâu.
Lúc này Vu Vũ Yến mới hơi nghi ngờ, từ lúc cô ta quen Mạc Ảnh, đến khi Mạc Ảnh đồng ý đi cùng cô ta, cuối cùng ở trong phòng uống R*ợ*u, hình như không được bình thường lắm. Chính là lúc uống R*ợ*u, bình R*ợ*u đầu tên Mạc Ảnh kia hình như vẫn bình thường, đến bình thứ hai, hắn nói say là say liền.
Thấy con gái chau mày suy tư, người đàn ông trung niên lại nói:
- Về chuyện của bọn họ, Vu Gia ta đừng nhúng vào nữa. Vu Gia ta sở dĩ có thể trụ lại ở trấn Từ Tây nhiều năm như vậy, là vì còn có chút nội tình bên trong. Hiện nay mấy anh con đều là bậc con ông cháu cha, không ai có hy vọng gia nhập vào Ẩn Môn, hiện giờ tất cả hy vọng của Vu Gia ta đều đặt vào con, sau khi đến Thượng Thanh Sơn, con nhất định phải nắm chắc cơ hội.
Vu Vũ Yến gật đầu, cô ta đương nhiên hiểu được ý của cha, chính là nói điều kiện của bản thân cô ta cũng không tệ. Dù không thể tu luyện đến tầng cao hơn, nhưng ở Thượng Thanh Sơn tìm thêm vài chỗ dựa cho Vu Gia thì vẫn được.

Mục Tiểu Vận rất lấy làm lạ, tướng công và cô ta cùng đến phía trong cùng của Bắc Tử Sơn, bản thân cô ta rõ ràng chỉ nhìn thấy hắn đem theo hai cái túi, hơn nữa đồ bên trong túi cô ta cũng biết.
Nhưng cô ta không biết làm sao tướng công có thế lấy ra nhiều thứ từ trong túi đến vậy, củi gạo dầu muối nồi bát muôi chậu thậm chí cả bếp năng lượng mặt trời thứ mà cô ta chưa từng nhìn thấy cũng có nữa.
Tướng công nói bếp năng lượng mặt trời là đem từ bên ngoài vào, thứ đó thật sự rất hữu dụng, thậm chí không cần củi lửa, chỉ cần mặt trời thậm chí là một ít ánh sáng là có thể nổi lửa nấu chín đồ ăn.
Ngoài ra, thậm chí còn có một cái lều to. Tướng công quả thật rất có bản lĩnh.
Hắn không những đào một cái động thật lớn ở vách núi, còn đặt cái lều vào trong động.
Nếu nói những việc này đều không phải là việc khiến Mục Tiểu Vận kinh ngạc nhất, vậy thì hắn ta bỗng nhiên biến ra một cái giường to, khiến cho cô xém chút tưởng rằng tướng công là một vị tiên nhân rồi.
Dù có ngốc đến mấy, Mục Tiểu Vận cũng biết rằng tướng công hoàn toàn không phải là người bình thường. Ban đầu cô ta định cùng chịu khổ với Diệp Mặc ở trong núi trong một tháng, nhưng hiện giờ có gì là chịu khổ đâu, đây rõ ràng còn thoải mái hơn ở trong nhà nhiều.
Khi Mục Tiểu Vận tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc dễ dàng *** một con sói, cô ta hoàn toàn yên tâm rồi.
Giờ đã là ngày thứ ba, một mình Mục Tiểu Vận nằm trên giường, trong lòng nghĩ ngợi nhiều. Vốn dĩ cô ta tưởng rằng ngày đầu tiên sẽ lại cùng tướng công xảy ra chuyện như cái đêm của ba hôm trước.
Nhưng sau khi tướng công sắp xếp xong xuôi cho cô ta, mỗi tối đều ở bên cạnh tu luyện. Điều này khiến trong lòng cô ta có chút bàng hoàng. Còn có hơi lo lắng.
Hôm nay tướng công lại đào thêm một cái động lớn ở đối diện, nói là phải tu luyện một thứ gì đó rất quan trọng, bảo cô ta đừng vào quấy rầy hắn.
Hôm nay đã là ngày thứ ba đến Bắc Tử Sơn rồi, lúc này thương tích trên người Diệp Mặc đã hoàn toàn bình phục, tu luyện lại tiến bộ thêm một bước nhỏ. Diệp Mặc khẳng định, chỉ cần một cơ hội nhỏ, hắn lập tức có thể đạt đến tầng thứ sáu của luyện khí.
Ba ngày nay Diệp Mặc ngoài trị thương thì không đi đâu khác, hôm nay thương tích của hắn đã hoàn toàn biến mất rồi.
Việc đầu tiên sau khi Diệp Mặc hồi phục chính là lấy ra ba tờ giấy vàng, hắn ta muốn xem thử ba tờ giấy vàng này rốt cuộc là thứ gì.
Ba tờ giấy vàng được Diệp Mặc cẩn thận lấy ra đặt ở trước mặt, tình cảnh ánh vàng chói sáng, tỏa ra hàng chục dặm khiến Diệp Mặc lo lắng đã không xảy ra. Mấy tờ giấy vàng này như những tờ giấy bình thường khác, nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay của Diệp Mặc, không hề có chút biến đổi gì.
Diệp Mặc lật qua lật lại ba tờ giấy vàng xem tới xem lui, nhưng không xem ra được điều gì. Nửa tiếng sau, Diệp Mặc xác định, ba tờ giấy vàng và hai tờ giấy vàng không có bất kì khác biệt gì, ngoài việc không thể dùng tay xé rách ra, thì quả thật không có điểm nào quá kì lạ. Hắn dùng thần thức cẩn thận xem đi xem lại, nhưng thần thức hoàn toàn không có cách nào xuyên qua tờ giấy này.
Diệp Mặc lắc đầu, hơi thất vọng dùng thần thất lướt qua ba tờ giấy vàng, hắn muốn so sánh một chút ba tờ giấy vàng này rốt cuộc có điểm khác biệt rất nhỏ nào không.
Nhưng điều Diệp Mặc không ngờ tới là, sau khi thần thức của hắn cùng lúc lướt qua ba tờ giấy vàng, dường như đã dựng nên một chiếc cầu nhỏ giữa ba tờ giấy vàng.
Cả đầu hắn kêu ong ong một tiếng, thần thức giống như bị nứt ra.
Còn ba tờ giấy vàng kia như muốn thoát khỏi hắn, trực tiếp trốn khỏi tay hắn, trôi lơ lửng.
Nhưng thần thức của Diệp Mặc như một món ăn ngon lành, ba tờ giấy vàng này chưa ăn hết những món ăn ngon đó, tuyệt đối sẽ không rời khỏi.
Diệp Mặc giật mình, cứ tiếp tục thế này thì chẳng phải là hắn lại phải mất đi thần thức một lần nữa sao, nghiêm trọng là nói không chừng lần này sẽ trở thành kẻ ngu đần.
Hắn vội vã muốn thu lại thần thức, nhưng hắn lại phát hiện thần thức của mình hoàn toàn không thể khống chế, đến cuối cùng cả chân nguyên cũng không thể khống chế rồi, cùng tuôn ra ngoài.
Gần như là cùng một lúc, Diệp Mặc phun ra máu, hoàn toàn phun lên trên ba tờ giấy vàng đang lơ lửng ở trước mặt, ba tờ giấy vàng vốn định trốn đi bị máu của Diệp Mặc bắn lên, liền dính vào nhau, như tia nắng mặt trời đầu tiên vào sáng sớm, hiện ra trước mắt Diệp Mặc với ánh sáng chói mắt.
Diệp Mặc trong tình trạng thần thức và chân nguyên tiêu hao hết, lại còn phun ra máu, cả người lập tức rơi vào hôn mê.
Điều hắn thấy cuối cùng chính là một luồng ánh sáng vàng, hơn nữa ánh sáng vàng đó còn chiếu về phía hắn.

Khi Diệp Mặc tỉnh lại thì phát hiện hắn đang nằm trên giường, Mục Tiểu Vận như một con mèo nhỏ co rúc trong lòng của hắn.
Nhất định là Mục Tiểu Vận phát hiện hắn không ra ngoài, sau đó vào trong phát hiện ra hắn đã hôn mê.
Hành động đầu tiên của Diệp Mặc, chính là xem thử thần thức của mình, nhưng phát hiện thần thức không hề có ảnh hưởng gì. Hắn lại lập tức xem thử chân nguyên của mình, chân nguyên tràn đầy, không hề có dấu vết bị thương.
Nhưng Diệp Mặc nhớ rất rõ ràng trước khi hắn ngất đi phát hiện ba tờ giấy vàng dính vào nhau, ba tờ giấy vàng, thần thức của Diệp Mặc liền lướt đến thạch thất ở đối diện. Bên trong trống trơn, không có bất cứ thứ gì, càng không cần nói là giấy vàng rồi.
Giấy vàng đâu rồi?
Diệp Mặc liền bắt đầu xem xét cơ thể của mình.
Hắn lập tức phát hiện trên đan điền có một chấm vàng, không lẽ đây chính là ba tờ giấy vàng sao?
Sao lại biến thành chấm vàng rồi?
Thần thức của Diệp Mặc dò đến chấm vàng, nhưng phát hiện thần thức của hắn không dò vào được.
Hắn liền muốn dùng thần thức lấy chấm vàng ra, nhưng chấm vàng không chút mảy may đến suy nghĩ của hắn, không nhúc nhích gì, hoàn toàn không có ý rời khỏi đan điền của Diệp Mặc.
Diệp Mặc đã dùng mấy chục cách, cuối cùng đành phải buông xuôi, chấm vàng kia giống như không hề có quan hệ gì với hắn, hoàn toàn không nghe chỉ huy của hắn ta.
Tạm thời từ bỏ ý định nghiên cứu chấm vàng, Diệp Mặc vừa nhớ tới Mục Tiểu Vận, lại nhìn thấy khóe mắt Mục Tiểu Vận trong lòng mình còn vương nước mắt, tay cô ta níu chặt lấy phần áo ở *** Diệp Mặc, dường như sợ Diệp Mặc đột nhiên biến mất vậy. Có lẽ là quá lo lắng cho Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc lại không biết hắn đã hôn mê trong bao lâu rồi.
Diệp Mặc thở dài, tuy nói sợ Mục Tiểu Vận xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đồng nghĩa với việc hắn đã thừa nhận cách gọi tướng công của Mục Tiểu Vận, nhưng trong tận sâu đáy lòng mình, vẫn có chút khó xử. Không phải là nguyên nhân gì khác, mà chính là vì Lạc Ảnh và Khinh Tuyết.
Thật ra trong tận sâu đáy lòng Diệp Mặc vẫn thấp thoáng một ý nghĩ khác, chính là hắn cho rằng sở dĩ Mục Tiểu Vận thích hắn, là do cô ta ít tiếp xúc với người khác. Đợi sau khi đưa cô ta đi Lạc Nguyệt, tiếp xúc với nhiều người rồi, có lẽ suy nghĩ của cô ta sẽ thay đổi.
Nhưng lúc này Diệp Mặc nhìn Mục Tiểu Vận còn ngấn lệ, trong lòng như có một sợi dây đàn đang bị xao động.
Có lẽ suy nghĩ của hắn hoàn toàn không đúng, Mục Tiểu Vận không phải là cô gái tiếp xúc với nhiều người rồi, thì sẽ có sự thay đổi.
Cô ta và Lạc Ảnh còn có Khinh Tuyết nữa là cùng một mẫu người, ý nghĩa của hắn đối với cô ta dường như đã trên hết mọi thứ.
Diệp Mặc phát hiện đồ lót trên người hắn không những đã được thay, hơn nữa cả người được lau chùi còn sạch sẽ hơn hắn tự kì cọ nữa. Không cần nhìn, đây cũng là do Mục Tiểu Vận làm rồi.
Diệp Mặc nghĩ đến bản thân hắn vừa đến đây liền bận bịu tu luyện, hoàn toàn không để tâm gì đến suy nghĩ của cô ta, cũng không nói nhiều gì với cô ấy, nhưng trước giờ cô không có lấy một lời không vui. Dường như mục đích sống của cô chính là vì Diệp Mặc hắn.
Nhìn Mục Tiểu Vận trong lòng mình, Diệp Mặc giơ tay ra, ôm trọn lấy cô, không kềm được tình cảm dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên môi Mục Tiểu Vận.
Mục Tiểu Vận bỗng giật mình tỉnh dậy, nhưng cô liền hiểu ra là tướng công của mình đã tỉnh dậy rồi, thậm chí còn đang hôn cô. Cô cố kiềm chế tiếng kêu mừng rỡ, kích động ngậm chặt lấy bờ môi của Diệp Mặc, phối hợp một cách vụng về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc