Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 673

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Niềm vui bất ngờ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện

Ở bàn bên cạnh có hai cô gái người Hoa đang nói chuyện với nhau đã làm Diệp Mặc chú ý, bọn họ đang nói vể chuyện chiến tranh ở Lạc Nguyệt. Nhưng theo những gì Diệp Mặc được biết, chiến tranh ở Lạc Nguyệt đã kết thúc từ trước khi hắn đi rồi mà, tại sao giờ lại nói đến chuyện này? Mà Diệp Mặc nghe được từ lời của bọn họ, dường như chiến tranh vẫn đang trong tình trạng giằng co.
Điều này làm cho Diệp Mặc rất nghi hoặc, đáng tiếc là hai người bọn họ chỉ nói vài câu, liền dừng chủ đề này lại, hơn nữa lại nói sang chuyện khác rồi.
Diệp Mặc đứng lên, đến bên hai cô gái đó, nói với vẻ rất thân sĩ:
- Xin chào hai người đẹp, tôi tên là Mạc Ảnh, không biết hai cô có phiền không nếu tôi ngồi ở đây?
Hai cô gái này đối với Diệp Mặc mà nói thì không phải là người đẹp gì, nhưng hắn đang nhờ người ta. Cho dù là hai cô gái rất xấu, hắn cũng sẽ gọi là người đẹp.
Hai cô gái đang nói chuyện bị sửng sốt một chút, theo đánh giá của chính họ thì họ cũng không phải là xấu, nhưng cũng không được gọi là người đẹp, nhiều nhất chỉ có thể là đoan trang mà thôi, hoặc là cô gái tóc ngắn kia cũng chỉ gợi cảm một chút thôi. Không ngờ ở nơi này cũng có người đến gần, mặc dù gã rậm râu này cũng không có gì là đẹp đẽ cả, nhưng gã lại đem cho người ta cảm giác cao lớn. Hơn nữa, có thể ở trên chiếc tàu chở khách này đã không đơn giản rồi, huống chi phòng ăn này lại là phòng ăn cao cấp trên tàu.
- Đương nhiên không phiền rồi, anh ngồi đi.
Cô gái tóc dài lập tức mỉm cười thân thiện.
Cô gái vừa nói xong, Diệp Mặc liền ngồi xuống, lập tức lại hỏi:
- Không biết quí danh của hai cô là gì?
Sở dĩ hỏi những lời này, là vì Diệp Mặc hiểu tự nhiên không thể hỏi nọ hỏi kia được. Hỏi tên người khác, đây là lễ tiết cơ bản nhất.
- Tôi tên là Tịch Huyễn San, cô ấy là đồng nghiệp của tôi, Lâm Mạn.
Cô gái tóc dài nói xong, chỉ cô gái ngồi bên cạnh ít tuổi hơn rồi mỉm cười giới thiệu.
Cho dù là cô gái ít tuổi hơn, nhưng cũng phải ba mươi tuổi rồi, cô Lâm Mạn đó người hơi đầy đặn một chút, nhưng đây không phải là điều mà Diệp Mặc muốn chú ý. Hắn vội vàng nói:
- Hân hạnh, hân hạnh...
Định là nói xong câu này, Diệp Mặc sẽ hỏi chuyện chiến tranh ở Lạc Nguyệt, nhưng Tịch Huyễn San đã biến Diệp Mặc trở thành anh chàng mua vui rồi. Trên chiếc tàu năm sao này, con đường đi du lịch thực sự là rất nhàm chán. Mặc dù gã rậm râu này cũng chỉ có bộ dạng bình thường thôi, hơn nữa lại còn hơi thô ráp, nhưng cơ thể rất cường tráng. Một người như vậy có thể đến phòng của mình để cho mình một chút vui vẻ. Cô cũng không để ý, loại chuyện này là anh tôi cùng tình nguyện, làm xong rồi thì đường ai nấy đi.
Cho nên trước khi Diệp Mặc hỏi cô đã nói trước:
- Anh Mạc, anh chắc là người Hoa? Lần này đi từ Canada đến Hongkong là để làm ăn, hay là trước đây đi sang Canada du lịch?
Nói xong cô gái tóc dài này liền đến gần Diệp Mặc hơn, cô bỗng nhiên cảm thấy anh chàng râu rậm này cũng không quá thô ráp, ít nhất trên người gã còn có mùi rất tỉnh táo, làm cho cô không còn cảm giác mâu thuẫn nữa. Những người phương Tây mặc dù cường tráng, nhưng mùi trên người bọn họ thực sự là quá khó ngửi.
Lâm Mạn vừa thấy hành động của Tịch Huyễn San, lập tức liền biết Tịch Huyễn San muốn gì rồi, Tịch Huyễn San bởi vì hôn nhân không tốt, sau khi li hôn liền bảo mình cùng đi du lịch Canada một chuyến, nhưng với tuổi tác của cô ấy, không có đàn ông thực sự là không thể được. Huống hồ cô đã tìm được trên tàu này một người đàn ông, Tịch Huyễn San lại chưa tìm thấy. Bây giờ có đàn ông chủ động đến tìm rồi, cô cũng ủng hộ Tịch Huyễn San có một người để giải sầu.
Hành động của Tịch Huyễn San, Lâm Mạn làm như không nhìn thấy, loại chuyện này rất bình thường, mọi người đều cần cả thôi.
Diệp Mặc lại lúng túng một chút nhường sang bên một chút, lập tức nói:
- Không phải, tôi thích mạo hiểm, tôi là một nhà thám hiểm. Đúng rồi, vừa nãy tôi nghe hai cô nói đến chuyện chiến tranh ở Lạc Nguyệt là sao? Không phải là chiến tranh giữa Lạc Nguyệt và Indonesia đã kết thúc rồi sao? Thực ra, tôi cũng có hứng thú với những chuyện như này.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, Tịch Huyễn San không tiếp tục hành động nữa, mà cô kinh ngạc nhìn Diệp Mặc:
- Chiến tranh giữa Lạc Nguyệt và Indonesia đã là chuyện của mấy tháng trước rồi, bây giờ bởi vì Lạc Nguyệt đã vi phạm Hiệp ước Nam Cực, Liên Hợp Quốc sẽ tiến hành chế tài đối với Lạc Nguyệt, hoặc cũng có thể nói rằng đã xâm chiếm Lạc Nguyệt lần thứ hai rồi, anh đến cả việc này cũng không biết hay sao?
Diệp Mặc trong lòng giận dữ. Đây nhất định lại là do nước Mĩ làm. Mặc dù Diệp Mặc không lo lắng chút nào khi Lạc Nguyệt có Diệp Tinh, nhưng đối với chuyện nước Mĩ liên tiếp khiêu khích Lạc Nguyệt, trong lòng hắn cũng rất phẫn nộ. Nếu có thể, hắn thực sự muốn biến nước Mĩ kia thành thuộc địa của hắn, đáng tiếc là chí hướng của hắn không phải là tranh giành địa bàn.
- Anh Mạc, phòng của anh đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, đây là thẻ vào phòng. Là một phòng có ban công, ở gần mép thuyền, có ban công hướng ra biển, không biết anh có vừa lòng hay không?
Rossi và David tự mình đem thẻ vào phòng đến, thái độ vô cùng lễ phép.
- Tôi rất hài lòng, cảm ơn hai anh.
Diệp Mặc nhận lấy thẻ, thực ra hắn chỉ cần yên tĩnh là được, có là phòng xịn hay không, hắn thực sự không để ý. Nói xong, Diệp Mặc lại lấy ra bốn mươi ngàn đô la Mĩ, đưa cho mỗi người hai mươi ngàn.
Rossi và David trong lòng rất ngạc nhiên và thán phục, tiền trong tay vị Mạc tiên sinh này cứ như giấy vậy, không có bất cứ khái niệm nào khác. Hơn nữa tiền mặt trên người của anh nhiều thế không biết làm cách nào có thể để được.
Tịch Huyễn San và Lâm Mạn thấy sự đãi ngộ của Diệp Mặc và thưởng số tiền boa lớn như vậy, lập tức biết rằng người này là một người có tiền đang đi tìm chỗ đốt tiền. Không những Tịch Huyễn San mà Lâm Mạn cũng bắt đầu rục rịch hành động, người này mặc dù râu rậm, nhưng hắn có tiền, đến lúc đó cho dù là cả cô và Tịch Huyễn San cùng phục vụ hắn thì cũng không sao cả.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết là đang có chuyện gì xảy ra, hắn không muốn ở lại đây thêm nữa, đúng lúc hắn đang định đứng lên thì có một bóng người quen thuộc đang bước vào phòng ăn.
Chị Nhan? Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc, sao chị Nhan lại ở trong chiếc tàu này? Chị không phải đã sớm rời San Francisco rồi sao? Tại sao lại đến Canada, hơn nữa lại từ Canada đi Hongkong?
- Này, chị đợi một chút...
Diệp Mặc vừa định gọi chị Nhan, lập tức liền biết là không đúng, Ân Khuynh Nhan vẫn là dì của hắn, gọi là chị nhất định là không được. Nhưng bây giờ gọi là dì, cô ấy lập tức sẽ không hiểu tại sao.
Người đàn bà kia nghe được tiếng gọi của Diệp Mặc, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn bên hướng Diệp Mặc. Nhưng cô nhìn thấy là một gã rậm râu và hai cô gái, dường như nhíu nhíu mày, rồi xoay người đi.
Diệp Mặc nhìn thấy là một cô gái có khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, không phải là chị Nhan. Nhưng lập tức ý nghĩ của hắn chuyển biến vô cùng nhanh, hắn lập tức liền biết là chị Nhan hóa trang rồi, bởi vì chị Nhan đã là một cao thủ hóa trang, hắn không ngờ lại gặp được chị Nhan ở đây, lúc đó chị Nhan đưa cho hắn một quyển nhật kí, hắn vẫn chưa đọc hết, chỉ là có xem một chút, cũng là bởi vì có chuyện nên chậm trễ. Sau đó hắn quay lại Lạc Nguyệt, lại càng không có thời gian đọc nhật kí. Chỉ cho đến ngày hôm nay gặp được chị Nhan, hắn mới nghĩ đến chuyện quyển nhật kí.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức liền muốn đuổi theo.
- Đợi một chút...
Diệp Mặc vừa muốn rời đi, đã bị Lâm Mạn giữ lấy. Diệp Mặc trong lòng quýnh lên, giơ tay ra gỡ tay của Lâm Mạn ra, động tác có phần тһô Ьạᴏ, không mấy bận tâm đến ý nghĩ của Lâm Mạn.
Lâm Mạn hơi sửng sốt, lập tức liền tức giận nói:
- Anh tại sao lại như vậy?
- Rất xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy một người quen...
Diệp Mặc cũng biết động tác của mình hơi thô một chút, vội vàng nói xin lỗi một câu rồi vội vàng muốn đi.
Nhưng Lâm Mạn hừ lạnh một tiếng, không cho hắn đi mà nói:
- Cái gì mà anh trông thấy người quen? Anh căn bản là thấy cô gái kia, muốn lên quyến rũ mà thôi. Anh vừa mới nói với chị Huyễn San xong, đã muốn đi quyến rũ người khác rồi, người như anh kể ra cũng vô liêm sỉ.
Diệp Mặc há hốc mồm, chẳng hiểu gì cả, trong lòng tự nhủ tôi lúc nào nói gì với chị Huyễn San này? Tôi chỉ là đến hỏi vài câu. Hơn nữa, tôi đi quyến rũ người khác thì liên quan gì đến các cô.
- Có chuyện gì vậy, tiểu thư Lâm Mạn?
Một người khoảng ba mươi tuổi đi đến, trong tay y còn cầm túi lớn túi nhỏ. Ở trên thuyền mà mang túi lớn túi nhỏ, Diệp Mặc thậm chí còn không cần nghĩ cũng biết đồ vật trong túi chắc là không đơn giản.
Bởi vì tò mò, Diệp Mặc dùng thần thức quét qua. Một chiếc túi đựng ba viên đá màu trắng, Diệp Mặc nếu không nhìn thì tốt hơn, một khi nhìn liền thấy rung động mạnh, đây đâu phải là đá, đây căn bản là mấy viên linh thạch.
Trong nháy mắt nhìn thấy linh thạch, Diệp Mặc bắt đầu thấy trong lòng loạn lên. Hắn thật không ngờ có thể nhìn thấy linh thạch ở đây, một viên linh thạch của hắn đến cả chữa trị cũng tiếc không dùng, không ngờ đã nhìn thấy rồi, lại còn là ba viên.
Lần trước sau khi ở trên thuyền mua viên linh thạch, cũng không cẩn thận hỏi xuất xứ của linh thạch, về sau vì nhiều nhiều chuyện khác, cũng không có thời gian quay lại chiếc thuyền đó để hỏi. Bởi vì chuyện viên đá đó, hắn lại có được một tấm bài sắt từ tên nuôi sâu độc Nghiêm Vô Lượng kia, không biết đó là cái gì.
Lần này không ngờ lại thấy ba viên, lúc này thứ mà Diệp Mặc nghĩ không phải là hai cô gái kia rồi, thậm chí chị Nhan cũng ở một bên rồi, trong lòng hắn nghĩ làm thế nào để hắn có được ba viên linh thạch này.
Để có được mấy viên linh thạch này đối với Diệp Mặc mà nói thì rất đơn giản, nhưng Diệp Mặc lại càng muốn biết xuất xứ của linh thạch, cho nên hắn cũng không định đi ςướק, hay là trộm. Nếu giá cả trong phạm vi hắn có thể chấp nhận được, hắn sẽ có thể mua được.
Diệp Mặc tuy rằng trong một lúc có rất nhiều suy nghĩ trong đầu, nhưng Lâm Mạn lại không để ý Diệp Mặc đã nghĩ gì, cô chỉ vào Diệp Mặc nói:
- Anh Khuê, anh chàng này và chị Huyễn San quen nhau trên tàu, hơn nữa, hơn nữa... dù sao em không nói thì anh cũng biết. Nhưng bây giờ anh ta lại nhìn thấy người đàn bà khác, trong chớp mắt liền bỏ mặc chị Huyễn San, đây đúng là không biết xấu hổ, em chỉ là nói một câu, thế mà anh ta đối xử rất thô lỗ.
Thấy Mạnh Khuê cùng bên với mình đi tới, Lâm Mạn chỉ ngơ ra một chút, lập tức liền quyết định, cô vẫn không muốn buông tha tên rậm râu này, bởi vì gã này thực sự là rất có tiền.
Diệp Mặc phản ứng lại, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Mạn đang chỉ vào hắn lải nhải, trong lòng thầm than, trên thế giới lại có người không biết xấu hổ như vậy, cô còn chỉ trích người ta không biết xấu hổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay