Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 629

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Thu hoạch ngoài dự tính
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện

- Đúng rồi, cô đi đánh bạc cùng tôi.
Diệp Mặc nói xong liền kéo tay Thẩm Thiên Thiên đến sòng bạc.
Thẩm Thiên Thiên không ngờ Diệp Mặc lại còn có cả sở thích này, đến cờ bạc cũng biết. Nói thật, cô rất ghét người cờ bạc, không cần biết là anh giàu có cỡ nào, không cần biết là anh có bao nhiêu tiền, chỉ cần thích cờ bạc, thì sau này cũng sẽ khuynh gia bại sản thôi. Nhưng nếu như Diệp Mặc muốn đánh, thì cô cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đi cùng hắn thôi
Cũng chỉ vì Nghiêm Vô Lượng kéo dài thời gian, cái máy chụp hình đó dần dần biến khỏi tầm mắt, Diệp Mặc đã rất cẩn thận. Hắn vừa có khả năng tìm được đá Ngũ Hành, thì đã mất dấu luôn, chuyện này cũng giống chuyện đi lừa gạt người ta. Nếu như không phải vì từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ được gặp người luyện Tu Chân, thì thậm chí hắn còn tưởng rằng có người mang theo đá Ngũ Hành bay mất rồi.
Diệp Mặc thận trọng đương nhiên sẽ không đối phó với gã đang ở sòng bạc kia như đối phó với Nghiêm Vô Lượng, hắn sợ đánh rắn động cỏ, thực sự đánh mất đá Ngũ Hành. Chuyện như thế này một khi đã xảy ra một lần, thì có thể xảy ra lần thứ hai thứ ba. Mặc dù thần thức của hắn không phải lúc nào cũng theo dõi được, nhưng hắn vẫn đang quan sát bốn phía, một khi có người đến, hắn sẽ lập tức đi theo luôn.
Diệp Mặc kéo Thẩm Thiên Thiên đi cùng chủ yếu là để mượn thẻ của cô ta, lần trước sau khi hắn đưa thẻ cho chị Nhan, thì hắn không còn tài khoản ngân hàng nữa, chiếc thẻ duy nhất là vị người phụ nữ kia đưa cho hắn lúc ở trên máy bay. Đến bây giờ hắn cũng vẫn chưa đi kiểm tra, nên không biết chiếc thẻ đấy có dùng được nữa hay không,
- Trong thẻ của cô còn bao nhiêu tiền?
Diệp Mặc hỏi Thẩm Thiên Thiên.
Thẩm Thiên Thiên vừa nghe là biết Diệp Mặc không có tiền, dù sao lúc nãy mua “Trú Nhan Đan” cũng chưa đưa đủ tiền, nếu như Diệp Mặc cần, cô đều có thể đưa cho hắn hết. Nghĩ đến đây cô liền nói:
- Chắc là khoảng năm mươi triệu gì đó.
- Vậy thì đi mua 5 đồng xèng thôi.
Diệp Mặc đi xem giá trị của các đồng xèng, thấp nhất là một nghìn đô, cao nhất là mười triệu đô.
Những người ở trên con thuyền này mặc dù có tiền, nhưng người mua đến mười triệu đô chắc không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ dám mua từ mười ngàn đến một trăm ngàn đô la thôi.
Nhưng hôm nay Diệp Mặc lại đổi tới năm mươi triệu. Nếu như hắn thua thì sẽ thua sạch sành sanh không còn chút gì luôn.
Mặc dù muốn can Diệp Mặc, nhưng Thẩm Thiên Thiên nghĩ, số tiền này vốn dĩ là của Diệp Mặc, hắn có thua cũng không sao cả.
Diệp Mặc thấy mặc dù trong sòng bài có rất nhiều người ngồi đánh bạc, nhưng bàn VIP ở bên trong cùng thì không có mấy người ngồi, phần lớn những người ngồi ngoài thì đánh không lớn lắm, đương nhiên chuyện thắng thua mấy trăm ngàn ở đây thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhìn thấy cái gã trước kia cầm chiếc camera đang ngồi ở bàn VIP trong cùng, hơn nữa hình như còn đang cầm cái. Chiếc bàn đó không giống với những chiếc bàn khác, sòng bạc chỉ thu phí sử dụng, nhà cái có thể do khách làm hoặc cũng có thể do sòng bạc cử người ra làm. Bây giờ Diệp Mặc muốn tiếp xúc với người đàn ông cầm cái đó, nhất thiết phải đánh một ván với người đó rồi mới tính tiếp, đợi đến khi hắn thắng toàn bộ tiền ở đây rồi, thì mới có cơ hội tâm sự được.
Cùng lúc đó, Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt toàn bộ ngóc ngách trên con thuyền này, nhưng vẫn không có phát hiện gì mới, cái gói nhỏ trong máy ảnh giống như đã biến mất trong hư không vậy.
Thẩm Thiên Thiên vừa mới đổi xong năm mươi triệu đồng xèng, mang đến trước mặt Diệp Mặc, Diệp Mặc không cầm xèng, chỉ cau mày lại suy nghĩ.
- Sao vậy?
Thẩm Thiên Thiên chú ý đến cái cau mày của Diệp Mặc, cất tiếng hỏi.
Diệp Mặc nhìn thấy người đàn ông mà mình muốn tiếp cận đã rời khỏi vị trí nhà cái, nhường nó cho người ngồi bên cạnh, rồi anh ta lại đi về phía quầy R*ợ*u cách đó không xa.
Diệp Mặc ho khan vài tiếng:
- Cô đến chiếc bàn ở trong cùng đánh bạc trước đi, tôi đi vào phòng vệ sinh một chút.
Thẩm Thiên Thiên không nói gì, nhìn theo Diệp Mặc, đành phải một mình cầm một đống xèng đi về phía chiếc bàn VIP ở bên trong cùng. Diệp Mặc muốn đi vệ sinh, cô cũng không thể đi theo được.
Tuy rằng đi về phía bàn VIP nhưng ánh mắt của Thẩm Thiên Thiên vẫn dõi theo Diệp Mặc, cô phát hiện Diệp Mặc không đi về phía nhà vệ sinh, mà là đi về phía quán R*ợ*u.
Người đàn ông vừa rời khỏi sòng bạc, cầm một ly R*ợ*u vang, ngồi ở quầy bar trò chuyện với nhân viên phục vụ.
Trong quán R*ợ*u có không ít người, mặc dù Diệp Mặc không nhìn thấy người đàn ông đó, nhưng thần thức của hắn thì không lúc nào rời khỏi anh ta.
Hắn nhanh chóng phát hiện ra, người đàn ông đó dùng ánh mắt lơ đãng của mình liếc về phía một cô gái trẻ ngồi ở một góc của quán, cô gái này thoạt nhìn thì vô cùng dịu dàng nho nhã, trước mặt cô có một ly nước trái cây, hơn nữa cô gái này không chỉ nhìn dịu dàng nho nhã, mà còn rất thanh tú, nét thanh tú mang theo cả vẻ ngượng ngùng, vừa nhìn là biết con nhà gia giáo, là một tiểu thư khuê các điển hình. Nét dịu dàng và thanh tú đó, cộng với bộ *** đầy đặn, khiến cho người nào nhìn thấy cô cũng muốn dâng hiến hết mình cho cô.
Hóa ra là đến để tán gái, Diệp Mặc hiểu rồi, hắn không hề do dự bước thẳng đến trước mặt cô gái, đồng thời dùng thần thức quan sát người đàn ông đó, quả nhiên người đàn ông đó nhìn thấy hắn bước đến trước mặt cô gái này, lập tức ngây người ra, nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã lấy lại được vẻ mặt bình thường, rồi tiếp tục nói chuyện phiếm với nhân viên phục vụ, nhưng Diệp Mặc biết ánh mắt của anh ta không ngừng nhìn về phía mình.
Cô gái trẻ thấy Diệp Mặc không mời mà ngối đối diện mình, cũng hơi sửng sốt, sau đó nhỏ nhẹ nói:
- Ngài...
Diệp Mặc khẽ mỉm cười,
- Người đẹp, gọi tôi là ngài là đúng rồi, mặc dù bộ dạng tôi có chút khó tưởng tượng, nhưng bụng dạ tôi thì rất tỉ mỉ, tôi thấy cô ngồi ở đây một mình, cái đó, chắc cô sẽ không để ý chứ...
- Sao có thể như thế được, mời ngài ngồi...
Khuôn mặt cô gái hơi ửng hồng, thậm chí còn không biết nên để tay ở đâu, có lẽ là vì những lời Diệp Mặc nói hơi buồn cười, nên vẻ mặt của cô rất tươi. Nói tiếng Trung rất trôi chảy, chắc là người Hoa rồi.
Diệp Mặc cười thầm, cô gái này thật thú vị, mới nói một hai câu với người lạ mà đã đỏ mặt rồi. Diệp Mặc muốn người đàn ông đang ngồi ở quầy bar đến, tốt nhất là chủ động đến tìm mình, sau đó hắn sẽ anh hùng cứu mĩ nhân, sau đó mình có thể quang minh chính đại mà tìm tên đó tính sổ, mà không cần phải lo lắng đến chuyện tên đó sẽ nghi ngờ.
Thế nên, Diệp Mặc mới tiếp cận cô gái này gần hơn một chút, đột nhiên giơ tay bắt lấy tay cô gái nói:
- Giới thiệu một chút đi, tôi tên Mạc Ảnh, tôi chưa biết quý danh của cô...
- A...
Dường như bị Diệp Mặc dọa cho sợ ngất đi vậy, cô gái dịu dàng kia vội vàng thu tay về.
Nhưng Diệp Mặc đã nắm được lấy tay cô, sao có thể rút ra được chứ, Diệp Mặc dùng thần thức, quan sát người đàn ông ngồi ở quầy bar.
Quả nhiên là người đàn ông đó có nhìn về phía Diệp Mặc, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì mà anh ta lại không tiến đến.
Chẳng lẽ hắn đã đoán sai sao? Trong lòng Diệp Mặc có chút thất vọng, buông tay cô gái ra, ngồi xuống.
Thấy Diệp Mặc ngồi xuống, dường như có chút lặng lẽ, cô gái trẻ vội vàng nói:
- Rất xin lỗi, tôi tên Tác Thiến, tôi không quen làm như vậy với người lạ...
Diệp Mặc cười ha hả, xếp tay lại nói:
- Không sao, tôi là người thẳng thắn, nhìn thấy phụ nữ là lập tức muốn theo đuổi, không theo đuổi được thì tôi...
Diệp Mặc vừa định nói nếu như không theo đuổi được thì tôi sẽ đi, đột nhiên dừng lại, hắn nghĩ ra có điều gì đó không đúng. Mình vừa mới ngồi đối diện cô gái này, sau khi nói với cô ta mấy câu, cô ta đã đỏ mặt. Nhưng cô gái này có vẻ là người rất bảo thủ, không dám nói chuyện nhiều với người lạ.
Bình thường đỏ mặt thường do bị kích động, hoặc do máu lưu thông nhanh. Nhưng lúc nãy mình đã nắm lấy tay cô ta rồi, ngoài việc đỏ mặt ra cô ta không hề có bất cứ biểu hiện nào khác, theo lý mà nói thì đáng nhẽ mạch cũng phải đập nhanh hơn, thậm chí là nhịp tim cũng phải nhanh hơn chứ, nhưng hình như cô ta không có bất kỳ thay đổi nào.
Cô gái này có vấn đề, vừa lúc nãy đỏ mặt chắc chắn là làm bộ, cô ta cũng có chút bản lĩnh đấy, có thể làm cho mình tự đỏ mặt được.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc ngồi xuống, lại bắt lấy tay cô ta, cười ha hả.
- Không theo đuổi được thì tôi sẽ không ngừng theo đuổi.
Đồng thời hắn dùng thần thức quét một lượt lên người cô gái này, mặc dù bình thường thì hắn sẽ không dùng thần thức để xem bên *** áo của phụ nữ có gì, nhưng lần này là cần thiết, hắn cho rằng nhất định phải xem.
Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt, quét đến phần eo của cô ta, cũng không quét tiếp nữa rồi. Bởi đến lúc này thì hắn đã đủ kích động rồi, lần này hắn phát hiện ra chiếc túi nhỏ đó ở trong *** của cô ta.
Nếu bình thường, chỉ nhìn thoáng qua, Diệp Mặc cũng không biết được cô gái này lại dấu thứ đó trong *** của mình.
Lúc này hắn thậm chí muốn cười thật to, khổ sở vất vả như vậy, coi như cũng không uổng phí sức lực, chuyện này cũng quá đơn giản rồi. Chẳng trách gã đó lại chỉ nhìn mà không làm gì, hóa ra đã sớm thông đồng với nhau từ lâu rồi, chỉ có điều không biết tên da đen dáng người nhỏ bé đó có phải cũng là đồng bọn của bọn chúng không nữa.
Diệp Mặc rất nhanh dùng thần thức chú ý đến một chuyện khác, ở giữa *** của cô gái này có một mặt dây chuyền hình mặt trời đen, loại mặt dây chuyền này Diệp Mặc đã từng thấy trước đây rồi, đây là thứ mà chỉ có thành viên của “đế quốc Mặt Trời Đen” mới có.
Hóa ra là đối thủ cũ, Diệp Mặc cười nhạt, nhìn thấy cô gái không nói tiếng nào rút tay lại định rời đi. Diệp Mặc dùng thần thức quan sát người đàn ông ngồi ở quầy bar, đồng thời cũng phát hiện ra mặt dây chuyền của “đế quốc Mặt Trời Đen”, hơn nữa ở tai của anh ta còn có gắn một cái gì đó màu đen, chắc chắn là thiết bị liên lạc.
- Không nên như vậy, tôi phải quay về rồi.
Sau khi cô gái này rút tay lại, nói một câu bằng giọng nhẹ nhàng, rồi đứng dậy rời đi.
Diệp Mặc sao có thể để cô ta rời đi như vậy được chứ, nếu như muốn lấy chiếc túi ở trên *** cô ta, thì Diệp Mặc đã lấy từ lâu rồi. Diệp Mặc chẳng những muốn lấy chiếc túi đó, mà còn muốn điều tra xem rốt cuộc “đế quốc Mặt Trời Đen” bây giờ đang ẩn nấp ở chỗ nào.
Lần trước hắn tìm đến được hòn đảo nhỏ đó, nhưng hóa ra chỉ là một căn cứ, bây giờ có cơ hội gặp được bọn chúng như thế này, Diệp Mặc đương nhiên không thể bỏ qua được. Nếu như thực sự có thể tìm được hang ổ của bọn chúng, không chừng còn có thể tiêu diệt được tất cả bọn chúng, dám bắt cóc Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc vẫn muốn trả thù bọn chúng, chỉ có điều hắn không có thời gian mà thôi. Hôm nay gặp nhau rồi, sao có thể để chúng đi dễ dàng như vậy được.
- Xin lỗi, tôi đã thích cô quá mất rồi, nếu cô không đồng ý, chỉ cần cô cho tôi ôm một cái thôi, tôi sẽ đi ngay.
Diệp Mặc cũng lập tức đứng dậy, nói bằng giọng rất chân thành.
Ôm một cái đương nhiên là để lấy cái túi đó rồi, cô gái này chắc chắn sẽ không cự tuyệt điều kiện này của mình!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc