Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 565

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Tia Rađa theo dõi mới
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện

- Enie, bây giờ cô tính làm gì?
Diệp Mặc không để ý tới vẻ mặt của ba người, chỉ nhìn Enie. Enie và Ân Gia có quan hệ không giống nhau. Hắn không biết Enie có muốn đi cùng hắn hay không.
- Enie sẽ đi cùng với chúng tôi. Nơi này đã không thể ở lại được nữa.
Ân Tư vội vàng tiếp lời nói. Cô trưởng thành hơn nhiều so với Enie và Ân Gia. Cô biết nếu ở đây Diệp Mặc có thể khiến Kim Ân bỏ tiền ra, chứng tỏ các cô đã không còn ở lại đây được nữa.
Enie lộ vẻ khó xử.
- Nhưng cha tôi...
Sau khi nghe mấy người Ân Tư giải thích, Diệp Mặc mới hiểu được, cha Enie là một kẻ nát rượu, đã uống tới mức khiến nhà mình bị phá sản.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Mấy người nói rõ tình hình với cha của Enie. Nếu ông ta bằng lòng đi cùng, thì lập tức đi ngay, Nếu không đi thì coi như xong. Tôi ở chỗ này chờ các cô một lát.
Sau khi ba người rời khỏi đó, Diệp Mặc đi vào phòng của chị Nhan. Phòng của chị Nhan rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một bàn trang điểm mà thôi. Nơi duy nhất bắt mắt, chính là một cái gương thật to trên bàn trang điểm.
Diệp Mặc vuốt cái gương này khẽ thở dài một tiếng. Trong mấy năm qua, không biết chị Nhan đã nhìn chiếc gương này thở dài bao nhiêu lần. Hiện nay cuối cùng cô đã có thể đi làm một vài chuyện của mình. Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Mặc không ngăn cô lại. Mỗi người đều có chuyện riêng của mình cần phải xử lý. Chị Nhan vẫn luôn không tự do. Hiện tại cô đã có.
Một chiếc chăn màu xanh da trời mặc dù có hơi cũ, nhưng lại được giặt sạch sẽ, thậm chí trong căn phòng u ám còn thoang thoảng mùi thơm.
Diệp Mặc lắc đầu, trực tiếp thu chiếc gương và toàn bộ chăn trên giường vào chiếc nhẫn của mình. Đây là thứ chị Nhan đã dùng qua, nên cứ giữ lại đã.
Bỗng nhiên một tờ giấy từ dưới chăn nhẹ nhàng bay xuống. Diệp Mặc nhặt tờ giấy này lên. Phía trên chỉ có tám chữ: "Dung nhan dễ già, tương tư khó phai”
Nhìn tờ giấy trong tay, Diệp Mặc có chút sững sờ. Người chị Nhan tương tư là ai? Với một người xinh đẹp như chị Nhan, còn phải tương tư ai sao?
Khi Diệp Mặc còn đang sững sờ, bên ngoài truyền đến giọng nói của Ân Tư và Enie. Thần thức của Diệp Mặc quét thấy mấy người đã trở lại. Phía sau Enie còn có một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ hơi già nua. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết đây chính là cha của Enie. Nếu bọn họ đều đến đây, trên lưng còn mang một ít đồ đạc, chứng tỏ bọn họ bằng lòng rời khỏi đây.
Sau khi cất tờ giấy đi, Diệp Mặc đi ra khỏi phòng của chị Nhan. Cẩn thận quan sát cha của Enie, hắn có thể thấy ông ta bởi vì hàng năm say rượu, toàn thân có vẻ có chút suy sụp. Thậm chí vẻ mặt có chút đờ đẫn. Diệp Mặc thở dài, không nói ra chuyện người tới tìm ông ta đã bị Lưu La Tứ Gi*t ૮ɦếƭ. Một khi nói ra chuyện này, khẳng định sẽ là đả kích rất dữ dội đối với người này.
Chị em nhà họ Ân cũng không có đồ đạc gì mấy. Bọn họ nhanh chóng thu dọn xong. Ân Tư vội vàng chào hàng xóm. Những thứ không dùng được, cô đều cho hàng xóm. Sau đó bọn họ mới cùng Diệp Mặc rời khỏi nơi đã sinh sống suốt hai chục năm này.
Diệp Mặc đưa mấy người tới phố người Hoa ở San Francisco. Ngay lập tức hắn liền giao trách nhiệm cho Thạch Khai Căn đưa mấy người đến Lưu Xà. Ân Tư và Ân Gia đều không ngờ được, hai người từ nhỏ đã lưu lạc ở bên ngoài thậm chí còn có cơ hội trở lại Hoa Hạ. Cha Enie vẫn không nói gì bỗng nhiên lộ vẻ kích động, cuối cùng nói một câu.
- Rốt cuộc đã có thể trở về.
...
Thạch Khai Căn dẫn theo đám người Enie vừa rời khỏi đó, Sát Nhất lại mở miệng nói.
- Diệp tiền bối, mấy trăm triệu đô la của ngân hàng Mỹ đột nhiên biến mất trong một đêm. Hiện tại tin tức này đã chấn động cả nước. Tôi nghe nói....
- Nghe nói gì?
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Sát Nhất. Hắn nhận ra Sát Nhất đang lo lắng cho mình. Phỏng đoán anh ta nói lời này bởi vì nghi ngờ mình đã lấy đi mấy tỷ đôla này. Nhưng anh ta lại không dám xác định. Mấy trăm triệu đôla chứ không phải là mấy chục ngàn. Cho dù dùng xe ô tô cũng phải chở từng túi nhỏ.
Sát Nhất thấy Diệp Mặc để anh ta nói ra, lập tức liền nói:
- Hiện tại tất cả những nơi có chút quan trọng trong các ngân hàng nước Mỹ đều đổi sang dùng thiết bị theo dõi đời mới. Ngoài ra, chỉ cần là nơi cơ mật sẽ được tăng cường canh phòng hơn rất nhiều.
Đổi thiết bị theo dõi mới? Diệp Mặc nhíu mày, chẳng lẽ chuyện mình ẩn thân cũng có thể bị phát hiện sao? Diệp Mặc nhớ tới chuyện thiết bị theo dõi trên đảo người Nhật kia đã hiện ra bóng dáng của mình, trong lòng cảm giác được hẳn là nước Mỹ cũng đã phát hiện ra chuyện như vậy.
- Ngoại trừ ngân hàng kia bị mất mấy trăm triệu ra, còn có tin tức nào khác không?
Diệp Mặc nghĩ tới mấy ngàn tấn vàng kia. Nếu ngân hàng phát hiện bị trộm, vậy số vàng kia mất đi khẳng định đã bị phát hiện rồi.
Ngoài dự đoán của hắn, Sát Nhất lại lắc đầu.
- Không, chỉ phát hiện ngân hàng thiếu mấy trăm triệu đôla. Bởi vì trong một chốc mất đi nhiều tiền như vậy, đã có người nghi ngờ đây là do người bên trong gây ra. Người bên ngoài có lợi hại mấy, cũng không thể lấy đi nhiều tiền như vậy mà thần không biết quỷ không hay.
Diệp Mặc lại hiểu rõ, số vàng mất đi khẳng định đã bị phát hiện. Chỉ có điều không biết vì sao đến bây giờ nước Mỹ còn chưa có động tĩnh gì. Điều này khiến hắn có chút nghi hoặc, Đồ bị người khác lấy đi, còn không dám báo án, chẳng lẽ đồ cũng là do bọn họ trộm về sao?
Sau khi Diệp Mặc trầm mặc thật lâu, mới lên tiếng:
- Anh hãy đi tìm mấy cameras kiểu mới và trang bị một máy tính loại tốt ở trong phòng. Tôi muốn xem hiệu quả của nó một chút.
Sát Nhất rời khỏi không bao lâu đã nhanh chóng quay trở lại. Anh ta cầm ba cái cameras, có chút thất vọng nói:
- Tôi chỉ lấy được loại cameras dân dụng. Cái này cũng là camera đời mới nhất. Nghe nói là một loại camera được thiết kế lợi dụng nguyên lý tia chiếu vừa mới được phát hiện. Về phần cameras quân dụng, hiện tại tôi vẫn chưa lấy được cái nào. Cần phải có thêm thời gian.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Dân dụng là được rồi. Đem những cái cameras này lắp vào trong một căn phòng.
Hai mươi phút sau, sắc mặt Diệp Mặc rất khó coi đi ra. Hắn không thể tưởng tượng được kỹ thuật nước Mỹ lại lợi hại như thế. Lúc này còn chưa được bao lâu, đã đưa ra loại thiết bị theo dõi này. Thậm chí nó có thể thấy rõ ràng bóng dáng của hắn sau khi ẩn thân. Đây mới chỉ là dân dụng. Nếu là quân dụng không phải còn tốt hơn sao? Chẳng phải sẽ chụp ra được ảnh của hắn sao?
Điều duy nhất có khả năng chính là bọn họ vốn có loại thiết bị theo dõi này, chỉ bởi vì nguyên nhân nào đó nên vẫn chưa sử dụng mà thôi. Nguyên nhân gì khiến bọn họ không cần tới loại cameras có hiệu quả lớn như vậy? Diệp Mặc cảm thấy khó hiểu.
Thấy Diệp Mặc đi ra, sắc mặt có vẻ không tốt, Sát Nhất lập tức hiểu được tiền trong ngân hàng kia hẳn là do chính Diệp Mặc làm. Tuy rằng ngoài mặt anh ta không tỏ thái độ, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh sợ. Chở đi mấy trăm triệu của một ngân hàng lớn như vậy, mà người khác còn không biết. Điều này cần có bao nhiêu bản lĩnh? Khó trách hắn nói muốn đi lấy bản vẽ thiết kế đồ quân dụng này.
Diệp Mặc biết hắn rất có khả năng đã bỏ lỡ một cơ hội. Nếu địa bàn buôn bán νũ кнí đều đổi thành cameras quân dụng chân chính, thậm chí còn canh phòng nghiêm ngặt hai mươi bốn giờ hoặc là theo dõi sát sao, hắn không có khả năng lấy được đồ vật. Nhưng có phải hay không, hắn vẫn phải thử một chút.
Hắn xem qua tư liệu do Sát Nhất đưa cho. Tuy rằng tư liệu không ghi chú rõ khẳng định có bản vẽ thiết kế, nhưng mấy thứ kia đều thật sự tồn tại.
Công ty Lôi Thần, là công ty quốc phòng có quy mô lớn đã ký hợp đồng buôn bán với nước Mỹ. Tổng bộ được thiết lập tại Lexington Massachusetts. Nổi tiếng với tên lửa đạn đạo "người yêu nước" cùng với các loại sản phẩm Radar; Công ty động lực thông dụng của nước Mỹ, tổng bộ được đặt ở khu vực ngoại ô thành phố Maltimore Virginia, nghe nói là nơi đã nghiên cứu chế tạo ra tàu ngầm hạt nhân Virginia. Công ty Northrop Grumman sản xuất ra máy bay ném bom B2, có lời đồn một chiếc trị giá 2,1 tỷ đôla; Còn có công ty Lockheed Martin đã sản xuất ra máy bay chiến đấu Raptor F-22 và máy bay chiến đấu Stealth F-35 vân vân...
Đáng tiếc. Diệp Mặc cảm thán một tiếng. Mới chỉ hai ngày, những lão già Châu Mỹ này lại có phản ứng nhanh như vậy?
- Còn có tin tức nào khác không?
Diệp Mặc cảm giác mình mới ra ngoài một ngày, sau khi trở về tất cả những tin tức đã nghe được đều là tin tức không tốt.
Sát Nhất không dám giấu diếm. Anh ta biết Diệp Mặc muốn hỏi gì, anh ta liền kể lại tỉ mỉ:
- Theo cách nói của một vài trang web nhỏ, cameras kiểu mới dùng một loại tia chiếu mới nhất, có thể theo dõi cả những thứ mà mắt thường không nhìn thấy. Sở dĩ nước Mỹ vẫn giấu kỹ thuật này, bởi vì bọn họ phát hiện tia chiếu này trước, không muốn tiết lộ quá sớm. Hơn nữa hiện tại toàn bộ Radar và hệ thống theo dõi quân đội đều được sử dụng thêm loại tia chiếu này. Nghe nói loại tia chiếu này dùng trong Radar quân dụng, có thể trong thời gian ngắn nhất theo dõi bất kỳ kẻ địch nào từ bên ngoài xâm nhập vào.
Hóa ra là như vậy. Diệp Mặc lập tức liền hiểu ra. Khẳng định nước Mỹ đã sớm có hệ thống Radar và rất nhiều thiết bị theo dõi loại này, chỉ có điều chưa sử dụng mà thôi. Mục đích đương nhiên chỉ do sợ tiết lộ tia chiếu này. Hiện tại vàng của bọn họ bị chuyển đi, hơn nữa ngân hàng cũng bỗng nhiên thiếu mấy trăm triệu. Nếu không trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ dùng tới loại kỹ thuật mới này thì đúng là chuyện lạ. Có thể khẳng định hiện tại nơi hắn muốn đi, tuyệt đối là thiên la địa võng. Cho dù không bắt được hắn, cũng có thể chụp được ảnh của hắn.
Theo lý thuyết, Diệp Mặc căn bản không sợ những thiên la địa võng này. Đối với hắn mà nói, mấy thứ này đều là mây bay. Nhưng có một vài điều chính là, hiện tại hắn không thể bị lộ. Một khi hắn bị lộ, như vậy nước Mỹ sẽ không cần tới thể diện. Điều này đối với Lạc Nguyệt chính là một tai họa.
Xem ra chỉ có thể thành thành thật thật trở về tu luyện, sau đó cố gắng phát triển khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt để tự bảo vệ mình. Tuy nhiên trước khi trở về, Diệp Mặc nhất định phải tới bến tàu thăm dò tình hình một chút. Chỉ sau một đêm, những thiết bị theo dõi tại địa điểm quan trọng của nước Mỹ đều đổi mới. Ai biết hệ thống Radar của bọn họ có phải cũng đổi thành loại mới nhất hay không.
Vạn nhất xuất hiện tình huống này, hắn còn không biết, vẫn ẩn thân phi hành. Một khi bị Radar bắt được, vậy sẽ không tốt.
Tuy rằng Diệp Mặc khẳng định tên lửa đạn đạo không thể làm gì được hắn, nhưng nếu chẳng may hắn bị Radar theo dõi, sau đó tên lửa đạn đạo làm cho hắn phải hiện thân, đến lúc đó có thể không xong. Hắn không chịu trách nhiệm đối với bản thân mình, cũng nhất định phải chịu trách nhiệm với hàng vạn người đang sống tại Lạc Nguyệt Thành. Đó là quả bom nguyên tử để kết thúc mọi thứ.
Diệp Mặc ra ngoài nhanh, trở về cũng nhanh. Hắn không lựa chọn phi hành. Hiện tại, phỏng đoán quốc gia này đã bị hắn làm điên đảo. Nếu một khi bị quốc gia này tra ra là mình làm, như vậy hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ có chờ tới lúc thực lực của hắn đạt tới trình độ nhất định, có thể tùy tiện dẫm nát nơi này dưới chân, hắn mới có thể ngang nhiên thoải mái quay lại. Hơn nữa theo Diệp Mặc thấy, điều này sẽ không tồn tại được bao lâu.
Diệp Mặc không đi nơi khác để điều tra. Nếu San Francisco đã như vậy, những nơi khác nhất định là giống như thế. Hắn thậm chí còn bỏ luôn ý định tiếp tục đi trộm bản vẽ kia. Mấy thứ kia mình có thể nghĩ ra, người ta khẳng định cũng có thể nghĩ ra. Ai biết có thể là một cái bẫy đang chờ hắn hay không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc