Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 537

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Tới tận tay
-Tôi cùng sư tỉ, và còn vài sư thúc đến Quỷ Thành tham gia đại hội, khi quay về, thì phát hiện ra chuyện như này.
Nhan Vũ có chút bình tĩnh trở lại.
Trong lòng Diệp Mặc kinh ngạc liền vội vàng hỏi:
-Ý cô là, môn phái của các cô bị người ta tiêu diệt rồi?
Nhan Vũ lắc lắc đầu:
-Cũng không phải, đêm đó kẻ thù đến chỉ có một người, khi người đó đến xâm phạm, những người ra ngoài đối phó đều bị giết hết, chỉ có sư phụ tôi là giữ được mạng. Những người sống sót còn lại đều là người có tu vi thấp, không có cách nào ra ngoài đối phó được.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra, hắn gật đầu rồi lại hỏi:
-Nói cách khác, tất cả những người nhìn thấy mặt của kẻ thù đều bị giết hết, có phải không?
Nhan Vũ gật đầu, cúi đầu xuống lại nhìn thấy sư tỉ của cô lại nức nở.
Trầm ngâm một lát, Diệp Mặc lại hiểu được kẻ thù đến không phải là muốn tiêu diệt môn phái, nếu như đến là muốn tiêu diệt môn phái, vậy thì những đệ tử cấp thấp hơn không ra ngoài đối địch nhất định cũng sẽ bị *** hết. Có khả năng kẻ thù chính là người quen biết, hoặc là người sợ bị người khác nhìn thấy bộ dáng của gã.
-Lúc bị xâm phạm, tu vi của sư phụ cô thế nào?
Diệp Mặc rất muốn biết là ai mà có sức lực lớn như vậy, hơn nữa thực lực của “Liên hàng tĩnh trai” cũng không phải là kém, không ngờ lại bị một người hoành hành.
Nhan Vũ lau lau mắt, lại nức nở nói:
-Hai sư thúc của tôi đều là Địa cấp sơ kì, sư phụ và viện chủ của chúng tôi là Địa cấp trung kì, và còn có bốn sư thúc tu vi Huyền cấp.
Diệp Mặc trong lòng thầm khâm phục, thực lực mạnh như vậy vây đánh một người, không ngờ lại bị tiêu diệt tất cả, tên địch này cũng thật quá cường hãn. Theo hắn biết, người có thân thủ lợi hại như này ít nhất cũng là cấp bậc cỡ Uông Lãnh Thiện. Mà người có cấp bậc như vậy ngoại trừ hắn ra, còn có Phong Vũ, Ngộ Đạo, Hạng Danh Vương hoặc là viện trưởng của “thư viện Cửu Minh”. Nhưng Hạng Danh Vương bị mình giết rồi, hòa thượng Ngộ Đạo nhìn có vẻ rất từ bi, hẳn là sẽ không làm những chuyện như này, khả năng duy nhất chỉ có thể là Phong Vũ và viện trưởng của “thư viện Cửu Minh”. Nhưng bọn họ sao lại làm như vậy?
-Sư phụ của cô nhìn thấy bộ dáng của kẻ địch chưa?
Diệp Mặc lại hỏi lại.
Nhan Vũ lắc đầu:
-Không có, ả ta che mặt, sư phụ tôi chỉ biết đó là một người phụ nữ. Sư phụ tôi nói ả ta ít nhất đã là trình độ nửa bước Tiên Thiên rồi, vô cùng lợi hại.
Lời nói của Nhan Vũ, lập tức loại bỏ viện chủ “thư viện Cửu Minh” ra khỏi danh sách tình nghi, Diệp Mặc không ngờ trên thế giới này lại có một người đàn bà lợi hại như vậy.
-Người đánh lén Mai sư tỉ cô có nhìn thấy hay không?
Diệp Mặc nhìn Mai sư tỉ trên mặt đất nói.
Nhan Vũ chần chừ một chút rồi mới lên tiếng:
-Hôm qua khi tôi và sư tỉ rời khỏi Thần Nông giá thì trời cũng đã tối rồi, khi tôi và sư tỉ vào nhà nghỉ kia của thị trấn Sương Dương, tôi quay đầu lại hình như nhìn thấy một người mặc áo xám đứng ở dưới cây cột đường phía xa. Khi tôi muốn nhìn rõ hơn một chút, thì người mặc áo xám ấy đã biến mất, không biết có phải là người đó hay không?
-Người áo xám? Gay rồi.
Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ đến nhà nghỉ đó hẳn là có camera theo dõi, hắn lúc đó cho rằng việc không liên quan đến mình, không hề nghĩ ra đi vào trong xem video theo dõi.
-Làm sao vậy?
Nhan Vũ lập tức hỏi.
-Tôi nghĩ chúng ta nên đi xem màn hình giám sát, rốt cục là người có hình dáng như thế nào.
Diệp Mặc nói ý nghĩ của mình ra.
Nhan Vũ ngẩn ra một chút, đúng vậy, sư tỉ của mình đúng là bị giết hại ở nhà nghỉ đó, sao lại không đi xem xem video thu lại ấy chứ?
-Trước tiên mai táng sư tỉ của cô đã.
Diệp Mặc chỉ chân núi trước mặt cách đó không xa.
Nhan Vũ bây giờ hoang mang lo sợ, hoàn toàn nghe theo lời của Diệp Mặc mà làm.
Diệp Mặc lấy ra một cây kim châm nhỏ từ sau gáy của Mai sư tỉ ra, sau đó giúp Nhan Vũ chôn cất Mai sư tỉ ở chân núi. Lúc này mới dẫn Nhan Vũ quay lại thị trấn Sương Dương.
“Thiên đồng hoa” đã bị người khác lấy đi, Diệp Mặc sở dĩ giúp Nhan Vũ, thứ nhất là nhìn không thuận mắt, thứ hai là muốn Nhan Vũ dẫn hắn đi xem chỗ lấy được “Thiên đồng hoa”. Cho dù là không có “Thiên đồng hoa” nữa rồi, thì thông thường ở bên một linh thảo nào đó vẫn còn những dược liệu quý hiếm.
Ông chủ ở nhà nghỉ kia trong thị trấn Sương Dương sớm đã kinh hồn bạt vía rồi, khách trọ ૮ɦếƭ trong nhà nghỉ của ông ta, ông ta nhất định là người có trách nhiệm lớn nhất, nhưng người thân của người khách trọ bị ૮ɦếƭ đã mang người đó đi rồi, hơn nữa lại không tìm đến ông gây phiền toái, điều này đã làm cho ông nhẹ nhõm lắm rồi. Nhưng ông vẫn chưa nhẹ nhõm hoàn toàn, thì người ta lại đến, thậm chí còn có một người nhà là đàn ông.
Nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của chủ nhà nghỉ, Nhan Vũ lại không có tâm trạng để hỏi, cô biết rằng chuyện này không liên quan gì đến chủ nhà nghỉ kia.
-Đem màn hình giám sát ra cho chúng tôi xem chút.
Diệp Mặc không để ý đến bộ dạng lo lắng của chủ nhà nghỉ, hắn cũng biết tìm người này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Màn hình giám sát nhanh chóng được đưa ra, may mắn thay, video vẫn chưa bị hỏng. Không có video quay trong phòng, chỉ có video trước và sau nhà nghỉ. Video trước rõ ràng là lúc rạng sáng ngày hôm qua, quả thực có một người con trai mặc áo xám vòng vo trước nhà nghỉ.
Nhìn trong video, người đàn ông này mặc chiếc áo xám, mặt dài, bộ dạng khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, không có che mặt. Hơn nữa người đàn ông này khi rời khỏi, trong tay lại nắm thêm một cái ba lô, cái ba lô đó Nhan Vũ cũng nhận ra, đó chính là cái ba lô sư tỉ đựng “Thiên đồng hoa”. Nhan Vũ nhận ra cái ba lô đó, lại nức nở khóc.
Diệp Mặc lại dẫn Nhan Vũ rời khỏi thị trấn Sương Dương, hắn đã biết tên *** này giống như Nhan Vũ, là một tên không hiểu sự vụ. Nếu như là một tay già đời, gã đã sớm xóa đi đoạn video kia rồi.
Xem ra người đó hẳn cũng là một người trong ẩn môn, hoặc là sống ở nơi không có một bóng người, cho nên không hiểu chuyện này.
-Nơi mà các cô lấy được “Thiên đồng hoa” vẫn còn loại hoa này không?
Diệp Mặc rất quan tâm đến chuyện này, tuy rằng hắn tự nguyện giúp Nhan Vũ, nhưng việc chính không thể quên được.
Nhan Vũ lắc đầu nói:
-Hết rồi, nhưng chỗ đó vẫn còn rất nhiều dược liệu khác, tôi và sư tỉ đã hẹn nhau sau khi sư phụ trị thương xong, sau đó lại đến đây.
-Vừa lúc tôi muốn lấy một số dược liệu, cô có thể dẫn tôi đến chỗ các cô lấy dược liệu được không? Đợi sau khi tôi thu thập dược liệu xong, tôi sẽ nghĩ cách quay về cứu mạng của sư phụ cô.
Diệp Mặc có chút lúng túng nói.
Bây giờ mục đích chủ yếu của hắn đương nhiên không phải đi báo thù cho sư tỉ của Nhan Vũ, bởi vì hắn cũng biết rằng, chuyện này không phải muốn báo thù là báo thù được, nói cho cùng thì ai biết được tên đó chạy đến chỗ nào rồi. Hắn sở dĩ đi xem video, là muốn ghi nhớ hình dạng của tên hung thủ kia, lần sau nếu như gặp lại gã, thì lập tức ra tay loại trừ.
May mà Nhan Vũ coi như hiểu được, cô cũng biết bây giờ muốn Diệp Mặc đi bắt hung thủ, quả thực giống như mò kim đáy biển, không thực tế.
Cô suýt nữa không đưa ra yêu cầu gì liền nói:
-Tôi dẫn anh đi, chỉ cầu xin Diệp tiền bối cứu mạng cho sư phụ tôi, tôi bằng lòng dẫn anh đi đến chỗ hái dược liệu.
Không có người ngoài, Nhan Vũ lại xưng hô tiền bối.
Dường như cảm giác mình có chút quá đáng, Diệp Mặc thuận miệng nói:
-Tiểu Vũ, cô nói sư môn của cô suýt nữa bị một nữ nhân thiêu trụi. Nữ nhân kia sao lại muốn giết hết sư môn của các cô, cô biết không?
Nhan Vũ lắc đầu nói:
-Tôi không biết, nhưng đồ của sư môn chúng tôi cũng không mất gì, chỉ có điều Tàng Kinh Các bị lục lung tung lộn xộn hết cả lên. Có lẽ, có lẽ ả ta muốn tìm cuốn sách nào đó hoặc công pháp cổ võ.
Diệp Mặc lại chắc chắn rằng nữ nhân kia không phải là tìm công pháp cổ võ, nếu như ả ta đã tu đến Bán Bộ Tiên Thiên, có thể thấy công pháp tu luyện của ả tuyệt đối là bậc nhất rồi, làm sao có thể xem công pháp cổ võ của “Liên hàng tĩnh trai” được?
Sau khi hai người nói chuyện một hồi, tâm trạng của Nhan Vũ tốt lên một chút, hoặc có thể nói cô ta cũng hiểu được có những chuyện có đau lòng đi nữa thì cũng không thể quay trở về được.
Cũng may cô gặp được Diệp Mặc, mặc dù phải dẫn Diệp Mặc đi hái thuốc, nhưng cô tin rằng con người như Diệp Mặc nhất định không phải là người không giữ chữ tín, nếu như hắn đã nói, thì nhất định sẽ làm. Đợi thuốc được hái xong, hắn nhất định sẽ cùng mình quay về “Liên hàng tĩnh trai” giúp sư phụ trị thương.
Nhan Vũ dù sao cũng là tu vi Hoàng cấp sơ kì rồi, tốc độ đi cũng rất nhanh, cô dẫn Diệp Mặc đi cũng chỉ tốn nửa ngày, vào lúc 3h chiều, đã đến nơi hái “Thiên đồng hoa” rồi.
Nơi này có chút giống nơi mà ngày trước Diệp Mặc hái “Tuyết liên tử ngàn năm” và “Trú nhan quả”, cũng là một vách núi vô cùng hiểm trở. Theo như Nhan Vũ nói, chính tại vách núi này cô và sư tỉ lấy được dược liệu, vì vách núi quá cao, cho nên hai người dùng một dây thừng dài. Nhưng sau khi sư tỉ ૮ɦếƭ đi, sợi dây thừng dài ấy cũng không thấy nữa.
-Đây không phải là dây thừng sao?
Diệp Mặc vừa trèo lên đến nơi đã nhìn thấy một sợi dây thừng đặc biệt, sợi dây thừng này giống như sợi dây thừng mà lần đầu tiên hắn đến Thần Nông Giá thấy hai vị tu cổ võ dùng để hái dược liệu. Xem ra, những môn phái này mỗi người đều có một bộ công cụ đi hái thuốc của riêng mình.
-À, đây là sợi dây thừng của sư tỉ tôi, sao lại ở đây được?
Nhan Vũ chạy đến trước sợi dây thừng, lấy tay vuốt ve sợi dây thừng, không kìm được lại khóc lên.
Diệp Mặc giật mình, thần thức lập tức quét xuống dưới, bây giờ hắn luyện khí tầng thứ năm, thần thức đã gần đến mức 800m. Có một chỗ trong vách núi quả nhiên là khác lạ, lại còn xanh mướt, mặc dù chưa tính là rất tươi tốt, nhưng so với những chỗ trụi lủi xung quanh thì cũng tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa mảnh đất này lại không hề nhỏ, chắc là rộng khoảng mười mấy mẫu, đoán chừng chỗ này chính là chỗ mà Nhan Vũ nói là nơi dược liệu sinh trưởng.
Diệp Mặc vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy một người đàn ông áo xám lưng đeo cùi thuốc, cẩn thận đào một gốc cây dược liệu. Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, đúng là Thiên đường có lối không đi, không ngờ lại tự tới tận tay mình rồi.
-Tiểu Vũ, cô có bao giờ nghĩ tại sao sợi dây thừng lại ở chỗ này không?
Diệp Mặc đột nhiên hỏi.
Nhan Vũ tỉnh lại, đúng vậy, sợi dây thừng này sao lại có ở đây? Cô ấy và sư tỉ khi đi cũng đã mang sợi dây thừng này theo rồi cơ mà. Nhưng cô lập tức hiểu ra ý của Diệp Mặc, có chút giật mình ngẩng đầu lên nói:
-Diệp tiền bối, ý của anh chính là nói người đó đến rồi? Đang ở đây hái dược liệu?
Diệp Mặc gật gật đầu:
-Nếu tôi nghĩ không lầm, hẳn là sau khi cô và sư tỉ của cô hái được “Thiên đồng hoa”, sau đó đi trên đường nói chuyện bị y nghe thấy, sau đó ςướק được “Thiên đồng hoa” rồi thì lại quay lại đây hái dược liệu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay