Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 489

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Có chút kỳ quái
Sắc mặt của tên áo đen càng trở nên khó coi, hai sợi xích sắt trong tay gã đột nhiên va vào nhau, khi tất cả mọi người hiểu ra ý của gã thì gã biến mất không còn ở chỗ ban đầu nữa.
Thì ra ban nãy hai sợi xích sắt của gã va vào nhau là cách để thu hút sự chú ý, khi mọi người chú ý đến VK trong tay thì gã đã biến mất.
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả mọi người chứng kiến trận đấu đều có cảm giác lạnh sống lưng, đây là công phu gì đây, tại sao lại có thể làm người biến mất chỉ trong tích tắc. Cách này khiến không có bất kỳ ai có thể phòng thủ được, Diệp Mặc tuy lợi hại, nhưng liệu hắn có thể tránh thoát kiểu tấn công không một dấu tích này không?
Ngay đến cả Tăng Chấn Hiệp luôn tín nhiệm Diệp Mặc cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, chiêu thức của Thiên Tứ Khả Lang này cũng thật kỳ quái, dường như đây là võ thuật Ninja theo tương truyền, hơn nữa đây là thuật Ninja thuộc cảnh giới cao nhất.
Ý niệm trong đầu mọi người còn chưa kịp hoàn tất thì bỗng có một tiếng “A” vọng tới.
Võ đài vừa khiến tất cả mọi người hoa mắt lại khôi phục được cục diện giằng co giữa hai người, Diệp Mặc vẫn đứng yên tại chỗ cũ không hề động đậy, một cánh tay của Thiên Tứ Khả Lang đã rơi dưới mặt đất. Chỗ cánh tay bị đứt lìa máu chảy xối không ngừng, không khí trên võ đài có chút u ám.
Sau một khắc lặng im, dưới võ đài vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Mặc dù tất cả người có mặt đa phần đều là những người luyện võ Ẩn Môn vì lợi ích cá nhân, nhưng thái độ của Thiên tứ Khả Lang quá huênh hoang kiêu ngạo, hơn nữa lời mà gã nói lại công kích tất cả những người luyện võ trên đất Hoa Hạ. Đệ tử của gã thậm chí còn *** hai người, hiện giờ gã bị Diệp Mặc chặt đứt một cánh tay nên khiến cho tất cả mọi người có mặt trở nên phấn khởi.
Mặc dù không một ai nhìn rõ Diệp Mặc đã chặt cánh tay của Thiên Tứ Khả Lang bằng cách nào, nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa.
Chỉ có sắc mặt của Hạng Danh Vương trở nên thâm trầm, anh ta không ngờ Diệp Mặc lại lợi hại như thế.
Tên Thiên Tứ Khả Lang này nhất định là có rất ít địch thủ, không ngờ Diệp Mặc chỉ trong chớp mắt đã chém đứt cánh tay gã. Hạng Danh Vương không biết nếu thực sự đối đầu thì trong mắt Diệp Mặc, anh ta còn lợi hại hơn gã Thiên Tứ Khả Lang này.
Vừa lúc đó, Nghiêm Khải vốn đã đi khỏi từ rất lâu bây giờ quay lại, anh ta ghé vào tai Hạng Danh Vương nói một lát. Hạng Danh Vương nghe thấy lời nói của Nghiêm Khải, sắc mặt trở nên rất khó coi. Nhưng chỉ một lát sau, anh ta liền thở dài gật gật đầu.
Thiên Tứ Khả Lang không hề chú ý cánh tay mình đã bị đứt, chằm chằm nhìn Diệp Mặc nói:
- Không ngờ anh có thể nhìn xuyên qua thân thể của ta, anh có thể nhìn thấy được động tác của ta?
Diệp Mặc cười lạnh lùng, chính là Âm Lang trong thần thức của hắn đã nắm được tiêu hình, tên Nhật sử dụng thân pháp này mà có thể tránh né ngay trước mắt hắn được sao.
- Ta không phải là đối thủ của anh, anh tên gì? Thiên Tứ Khả Lang ta sau này nhất định sẽ báo đáp anh!
Khóe miệng của Thiên Tứ Khả Lang lộ ra một tia lạnh lẽo tàn độc.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Anh không có sau này đâu, nếu đã đến đây thì đừng có đi nữa!
- Nước Hoa Hạ các người cũng là một nước lớn, lẽ nào lại đối đãi với khách như vậy, trận đấu cũng chỉ là một cách để giao lưu, lẽ nào đối thủ thua rồi thì anh sẽ giữ người lại? Như thế thì sao được coi là lễ nghi nữa!
Khi Thiên Tứ Khả Lang còn đang lải nhải thì Diệp Mặc tiện tay đã đưa đòn Phong Nhận tới.
Ầm!
Lần này Diệp Mặc muốn chém Thiên Tứ Khả Lang thành hai mảnh, lần trước khi Khinh Tuyết ngồi máy bay bị người Nhật bắt cóc, hắn không có thời gian để tính nợ, nếu gặp người Nhật hắn nhất định không bỏ qua.
Thiên Tứ Khả Lang cười lạnh một tiếng:
- Muốn giết ta, anh đi mà nằm mơ đi nhé, Hắc Dương Đại Nhân sẽ không buông tha cho anh đâu...
Khi giọng nói biến mất thì Thiên Tứ Khả Lang liền biến mất trên võ đài. Tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngác nhìn võ đài chỉ còn một mình Diệp Mặc, trợn mắt lặng người.
Đây là năng lực võ công loại gì tại sao lại có thể chơi trò biến mất luôn như vậy?
Diệp Mặc vẫn nói bằng giọng rất thản nhiên:
- Môt tên người Nhật mà cũng dám chơi trò này trước mặt ta ư?
Nói xong một chân của Diệp Mặc đạp lên một sợi xích sắt trên mặt đất, sợi xích như sao băng bay thẳng đến cửa lớn quấn lấy Thiên Tứ Khả Lang đang chạy trốn, quấn vòng lên bên trên một cây gỗ.
Sợi xích sắt xuyên từ phía sau gáy của Thiên Tứ Khả Lang đóng chặt gã lên thân cây gỗ, phần *** của gã vẫn liên tục đong đưa.
Tất cả mọi người có mặt ở dưới khán đài đều kinh ngạc nhìn chằm chằm cây cột, họ không biết Thiên Tứ Khả Lang đã chạy đến cửa lớn từ lúc nào, thời gian trôi qua mới chỉ trong thoáng chốc thôi mà?
Thiên Tứ Khả Lang bị sợi xích quấn chặt, tay gã vẫn bám chặt lấy cây cột, cổ họng của gã húng hắng muốn nói gì nhưng chỉ nghe được tiếng “Ặc ặc”.
Diệp Mặc đi đến trước mặt gã, lạnh lùng nói:
- Thuật độn thổ của mày lợi hại đấy, ta thấy tốt nhất mày nên bỏ chữ đầu tiên trong tên của mày đi thôi!
Thiên Tứ Khả Lang nghe thấy lời của Diệp Mặc, hai mắt hiện lên vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
Diệp Mặc giơ tay gỡ huy chương mặt trời đen trên cổ của gã xuống, trong đầu đã biết Thiên Tứ Khả Lang đến từ đâu. Không ngờ bản thân hắn còn chưa kịp tìm đến bọn chúng thì chúng đã tìm tới trước cửa rồi.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát rồi thu lại huy chương mặt trời đen. Nghi ngờ trong lòng hắn càng lớn, hắn không biết những kẻ này muốn tinh thạch của Linh Đàm để làm gì? Còn nữa, bọn chúng tại sao biết Linh Đàm có tinh thạch?
Nhưng Diệp Mặc đã khẳng định được một điều, những tên này cũng giống hắn đều không biết Linh Đàm là nơi nào. Nếu như chúng biết Linh Đàm là nơi nào thì có lẽ Thiên Tứ Khả Lang sẽ không đến đây để đòi tinh thạch mà sẽ trực tiếp đi tìm tinh thạch.
Đạo cô tên Tiểu Vũ của Liên Hàng Tĩnh Trai nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt sùng bái, cẩn thận hỏi đạo cô đứng bên cạnh:
- Y Sương sư tỷ, tên Diệp Mặc này tại sao lại muốn bỏ chữ đầu tiên trong tên của Thiên Tứ Khả Lang đi?
Sư tỷ của cô ta lắc lắc đầu:
- Tỷ cũng không rõ.
Phong Vũ phát hiện ra, ông đánh giá Diệp Mặc rất cao, nhưng ông cảm thấy như thế vẫn là đánh giá thấp hắn. Với thân pháp và chiêu thức quỷ dị của Thiên Tứ Khả Lang thì không thể nào lại có thể thắng dễ dàng như thế, nếu cho dù hôm nay ông lên võ đài thì rất có khả năng phải thất bại trận này, thậm chí đến cái mạng cũng khó toàn. Trong khi đó Diệp Mặc lại có thể thắng dễ dàng như vậy.
Thấy Diệp Mặc ngồi xuống, Tăng Chấn Hiệp cười lớn:
- Diệp huynh đệ giết rất tốt, một kẻ hèn mọn mà lại dám đến đây lớn lối!
Phong Vũ cũng chỉ có thể nói một câu chúc mừng, sau đó ông lại đứng dậy nói:
- Bây giờ trận đấu xin được tiếp tục!
Bởi vì đã có một người bị ૮ɦếƭ nên trận đấu tiếp tục sau đó rất quyết liệt, rất có thể top 3 sẽ xuất hiện, lần lượt là Thạch Trọng Chi của Thư Viện Cửu Minh, Tăng Hi Hậu của Tam Thập Lục Giang và còn có Y Sương của Liên Hàng Tĩnh Trai.
Top 3 vốn còn có Lục Nhiễm của Hồ Lô Cốc, nhưng Lục Nhiễm đã bị Hàn Yên dùng bùa *** nên Hồ Lô Cốc không có tên trong danh sách, chuyện này khiến Hạng Danh Vương hận Diệp Mặc thấu xương.
Còn về phần trao giải kế tiếp, Diệp Mặc không quan tâm, điều hắn quan tâm là sau khi lễ trao giải kết thúc thì sẽ đi Linh Đàm bằng cách nào. Linh Đàm rốt cuộc là nơi nào, nếu như đúng là có một nơi có Linh Khí và tinh thạch mà Tăng Chấn Hiệp nói là linh thạch thật thì đừng trách Diệp Mặc ăn mảnh.
Ở nơi này tài nguyên thiếu thốn, nguyên khí không đủ, Hắn cố gắng hết sức mới được lên luyện khí trung kì, nếu như không có cơ duyên thì chỉ có thể dựa vào việc không ngừng tu luyện, Diệp Mặc nhất định phải tu luyện mười năm cũng chưa chắc có thể đến được luyện khí cấp năm.
Bởi vậy nếu có bất cứ điều gì có thể giúp hắn tu luyện, thậm chí nếu có tài nguyên giúp thăng cấp thì hắn sẽ không khách khí mà chiếm lấy. Ở nơi này mặc dù có chút pháp chế, tình hình thế giới nhìn trên bề mặt có vẻ rất thái bình, ai cũng có thể phát biểu ý kiến, nhưng Diệp Mặc biết đó chỉ là một hiện tượng tạm thời mà thôi. Một khi có xung đột lợi ích thì cuối cùng vẫn là kẻ có sức mạnh có tiếng nói. Không có thực lực thì chỉ là hạng tiểu tốt, cho dù là một người hay một quốc gia.
Theo như Diệp Mặc nhận định, bất luận là một quốc gia hùng cường hay là một cá nhân thì đa phần đều chỉ là kỹ nữ trên bàn thờ mà thôi, bọn chúng một bên rao bán, một bên kêu gọi công bằng dân chủ.
Bởi vậy trong suy nghĩ của Diệp Mặc, chỉ có thực lực là trên hết!
Không có thực lực, hắn chẳng là gì cả. Nếu như không phải hắn đã thăng cấp tới luyện khí cấp bốn thì dù có bao nhiêu Diệp Mặc cũng bị kẻ khác nuốt đến cái xương cũng chẳng còn.
Khi đại hội kết thúc, các vị khách khắp nơi đều lũ lượt quay về, Quỷ Thành huyên náo nhộn nhịp lại trở về vẻ hàng ngày bình thường. Đại hội Ẩn Môn lần này là lần xảy ra nhiều biến cố hơn cả, trong quá trình đã xảy ra rất nhiều sự kiện. Hơn nữa số người ૮ɦếƭ trong cuộc thi này là nhiều nhất, điều này cũng làm tăng thêm số lượng những câu chuyện ngoài lề, cũng gây ra những trận chiến đấu thảm khốc vì tài nguyên có hạn.
Mặc dù có rất nhiều người cho rằng lần này xảy ra nhiều chuyện như vậy là có liên quan đến Diệp Mặc, tuy vậy không ai dám nói ra. Về phần Diệp Mặc thì càng sẽ không để tâm đến những chuyện đó có liên quan đến hắn hay không, lúc này hắn đã chuẩn bị cùng mấy người Phong Vũ, Hạng Danh Vương, Tăng Chấn Hiệp đi đến Linh Đàm.
Mặc dù trận đấu đã kết thúc nhưng Diệp Mặc vẫn không biết vị trí của Linh Đàm, Hạng Danh Vương và Phong Vũ cũng không có ý muốn nói. Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết Tăng Chấn Hiệp chắc hẳn cũng không biết Linh Đàm là nơi nào, nói cách khác, người biết được địa điểm cụ thể của Linh Đàm chỉ có hai người Hạng Danh Vương và Phong Vũ mà thôi.
Tất cả mọi người đều đã rời đi hết, còn lại chỉ có Diệp Mặc, Hạng Danh Vương, Phong Vũ cùng Tăng Chấn Hiệp với top ba đệ tử, tất cả bảy người.
Một lúc không lâu sau, hai chiếc máy bay trực thăng đã đến nơi này.
Phong Vũ đứng lên nói:
- Bất luận mọi người có không vui hay không, tôi hi vọng lần này hãy lấy Linh Đàm làm chuyện chính, Linh Đàm là hi vọng thăng cấp của tất cả chúng ta. Bốn người chúng ta nhất định phải đồng tâm nhất trí mới có thể mở được Linh Đàm.
Phong Vũ vừa nói xong, Hạng Danh Vương đã sắp xếp cho Tăng Chấn Hiệp và ba người đệ tử lên chiếc máy bay thứ nhất.
Sau khi máy bay trực thăng cất cánh, Phong Vũ đang định lên chiếc máy bay thứ hai thì Hạng Danh Vương đột nhiên nói:
- Anh Phong, chúng ta ở Quế Trình lâu như vậy mà lại cứ đi mà không hiểu gì như vậy sao, như thế có chút không lễ phép. Cho dù có nói thế nào thì cuộc đấu của chúng ta lần này chính quyền địa phương đã đóng góp khá nhiều sức lực, tôi nghĩ, có phải là nên đến chào hỏi bọn họ hay không? Nếu không thì anh Phong và mọi người đi trước đi, tôi đi chào bọn họ rồi sẽ đuổi theo sau.
Nghe Hạng Danh Vương nói như vậy, Phong Vũ trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói:
- Anh Hạng nói phải, nên đi chào hỏi bọn họ, nếu không thì anh Hạng và anh Diệp đi trước, chuyện này để tôi làm là thích hợp hơn cả.
Trong lòng Diệp Mặc cảm thấy kì lạ, nếu là Phong Vũ đề xuất chuyện chào hỏi thì hắn còn cảm thấy bình thường, nhưng lại là Hạng Danh Vương đề xuất chuyện đó.
Sau khi Phong Vũ đi khỏi, Diệp Mặc mới phát hiện phía trước trực thăng chỉ còn hai người hắn và Hạng Danh Vương cùng người phi công.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc