Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 467

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Đại hội giao lưu ẩn môn
Vu Thao nhìn thấy Diệp Mặc tiếp nhận ngọc bài, trong lòng âm thầm ảo não, y sao lại không nghĩ đến chuyện này? Nhưng y tùy cơ ứng biến cũng nhanh, lập tức đưa ra một ngọc bài đưa cho Diệp Mặc, nói:
- Chỗ này tôi cũng có một tấm ngọc bài, nếu Diệp tiền bối có đệ tử nào muốn đi hội giao lưu vừa đúng lúc có thể dùng.
Diệp Mặc nghĩ tới Hàn Yên, hội giao lưu này đưa cô đi xem một chút cũng tốt, dù sao cô cũng là người trong ẩn môn. Hơn nữa, Vu Thao của Ý Kiếm Môn dường như có chút lo lắng mình không tha thứ cho y, nhận ngọc bài của y ngược lại làm an lòng y, nghĩ đến đây cũng nhận lấy ngọc bài.
Diệp Mặc vốn định đi ra ngoài hỏi xem làm thế nào mới có thể tham gia hội giao lưu ẩn môn này, hiện tại có ngọc bài rồi cũng không cần đi ra ngoài nữa.
Thấy Diệp Mặc nhận ngọc bài, Hạ Trường Thiên và Vu Thao tự giác cáo từ rời đi.
Diệp Mặc cũng bắt chuyện với Vương Tây Nhạc, trở về tìm Hàn Yên. Diệp Mặc vốn định bảo Hàn Yên và hắn cùng đi ra ngoài, nhưng Hàn Yên lại nói cô muốn luyện tập ba chiêu kiếm pháp kia. Diệp Mặc ngẫm lại cũng đúng, thứ hạng đối với hắn không là cái gì, nhưng đối với Hàn Yên lại là chuyện quan trọng hàng đầu. Hơn nữa cô ấy đi hội giao lưu cũng sẽ không mua cái gì.
Tầng thượng rất trống trải, Hàn Yên luyện kiếm rất thuận tiện, Diệp Mặc chỉ điểm cho Hàn Yên vài động tác xong, một mình đi tới hội giao lưu.
Từ lần trước tham gia hội đấu giá Tê Hà Tự, Diệp Mặc đối với nội tình của mấy ẩn môn này không xem thường nữa. Đến cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp cũng có, ai dám nói nơi này nhất định sẽ không tìm thấy vật mình cần.
Cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp dại có hiệu quả nhất, một khi gieo trồng đời thứ hai cũng sẽ không nở hoa rồi, lần trước Lục Doanh Doanh gieo trồng cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, liền biết là sẽ không nở hoa. Cái loại linh thảo này đối Diệp Mặc không có lợi gì, mà ở Tê Hà Tự, Diệp Mặc mua gốc cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp kia lại là cỏ dại chân chính.
Chỉ có điều hiện tại chỉ có một đóa hoa thôi, Diệp Mặc còn muốn sau khi cây cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp này trưởng thành luyện chế Trúc Cơ Đan nữa.
Hắn đang tu luyện đến bình cảnh rồi, không có ngoại lực trợ giúp, rất khó thông qua nơi nguyên khí thiên địa loãng này thăng cấp. Cỏ Ngân Tâm, đối với luyện khí sơ kỳ có chỗ hữu dụng, nhưng hiện tại hắn đã luyện khí trung kỳ rồi, tác dụng đã rất ít. Hơn nữa cho dù là cỏ Ngân Tâm, hiện tại hắn cũng chỉ có một cây mà thôi. Một cây này là do Ninh Khinh Tuyết trồng. Tử Tâm Đằng, Diệp Mặc thật ra có một ít nhưng đang được Đường Bắc Vi chăm sóc, vừa mới nẩy mầm, ở loại địa phương này muốn đợi Tử Tâm Đằng trưởng thành sau đó chế thuốc, Diệp Mặc cũng không hy vọng gì nhiều.
Sở dĩ trồng Tử Tâm Đằng ở đó chỉ hoàn toàn là một loại tâm lý gửi gắm thôi. Trừ lần đó ra dược phẩm Lạc Nguyệt của hắn, đến hiện tại đến một cây linh thảo mà hắn cần đều không thu thập được, hầu hết thu thập được đều là một ít dược liệu bình thường, đối với hắn Luyện Khí trung kỳ cũng không có trợ giúp lớn.
Bồi khí đan, mặc dù bây giờ đối với hắn còn có chút trợ giúp, nhưng chỉ như muối bỏ biển, cho dù hắn ăn hết tất cả Bồi khí đan trên người cũng chỉ có thể tăng lên tới tầng bốn trung kỳ mà thôi, còn không bằng bồi dưỡng một ít thủ hạ đắc lực. Hơn nữa cùng một loại đan dược, lần đầu tiên ăn là hiệu quả nhất, càng về sau hiệu quả càng ít đi.
Cho nên đối với hội giao lưu ẩn môn lần này, Diệp Mặc vẫn còn có chút chờ mong. Hắn biết thứ tốt chân chính bị người trong ẩn môn này lấy đi.
Xem chừng đại hội giao lưu ẩn môn buổi tối sắp bắt đầu, Diệp Mặc tùy tiện ăn một chút, đầu tiên đi tới Tần Quảng Vương điện, Tần Quảng Vương điện, cao lớn nguy nga, từ bên ngoài nhìn vào dường như có chút cổ điển hơn nữa chung quanh có mùi thơm lượn lờ, có thể thấy được nơi này hương khói rất thịnh.
Thần thức Diệp Mặc quét vào, bên trong có rất nhiều loại tượng Bồ Tát, ở trên lầu hậu điện có một đại sảnh, bên trên treo một biểu ngữ “hội giao lưu Cổ võ”, chỉ có điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc là, lúc này mới bắt đầu hội giao lưu nhưng trong đại sảnh này khách đã ngồi đầy, xem ra coi trọng hội giao lưu này không phải chỉ có một mình hắn.
Diệp Mặc vừa đi đến cửa thì có một nữ tiếp tân đã đi tới, sau khi khách khí nhìn ngọc bài của Diệp Mặc, dẫn Diệp Mặc vào trong đại sảnh của lầu hai hậu điện. Diệp Mặc nhìn ra một tia kinh ngạc từ trong ánh mắt của nữ tiếp tân kia, dường như cảm thấy Diệp Mặc thật sự là quá trẻ, tuy nhiên trên mặt của cô lại không biểu hiện ra ngoài chút nào, cho thấy tố chất chuyên nghiệp.
Có thể tham gia hội giao lưu đều là một vài đại lão của môn phái, hoặc là người cầm quyền, trừ một số đệ tử trung tâm có thể bị bề trên mang đến gặp mặt một chút, đại bộ phận mọi người đều là bốn mươi tuổi trở lên.
Khi Diệp Mặc tiến vào, gần như tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về hắn, Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy đã có tư cách tham gia hội giao lưu, điều này làm cho rất nhiều người đang ngồi đây đều nghi ngờ thân phận của Diệp Mặc.
Tuy rằng người ở đây hầu hết đều chưa từng gặp Diệp Mặc, nhưng vẫn có một số người nhận ra Diệp Mặc. Bọn họ sớm đã xem qua ảnh Diệp Mặc, bây giờ so sánh một chút, lập tức liền nhận ra.
Một số người nhận ra Diệp Mặc đều gật gật đầu với Diệp Mặc, mặc dù có vài người muốn đứng lên nói với Diệp Mặc vài lời, nhưng tất cả mọi người là người của ẩn môn, cũng muốn giữ thể diện. Nếu quá mức tôn kính Diệp Mặc, điều này có thể sẽ làm môn phái khác khinh thường, dù sao Diệp Mặc quá trẻ tuổi, hơn nữa, mấy đại môn phái nơi này còn chưa nói gì.
Những người này và tâm tình Hạ Trường Thiên, Vu thao bất đồng, Hạ gia và Ý Kiếm môn đắc tội Diệp Mặc, đi cúi đầu bồi tội là chuyện bất đắc dĩ. Hơn nữa ở văn phòng Vương Tây Nhạc, cũng không có người lạ nào.
Đối với mấy cái này Diệp Mặc cũng không để ý lắm, người trong ẩn môn có chút ngạo khí, điều này rất bình thường. Hắn cũng không dùng năng lực của mình đi ức hiếp người khác, điều kiện tiên quyết là phải không chọc tới hắn.
- Sư phụ, chính là người thanh niên này, hắn dạy dỗ đệ tử của Ý Kiếm môn và Hạ gia, nghe nói họ Diệp, không biết có phải là Diệp Mặc trong truyền thuyết hay không.
Thấy Diệp Mặc tiến vào, bên trong có một thanh niên anh tuấn khoảng mười mấy tuổi, nhỏ giọng nói với một lão già hơn sáu mươi tuổi ngồi bên cạnh.
Lão già này gật gật đầu,
- Hẳn là vậy, trên người hắn nội khí kiềm chế, là một người rất giỏi, chắc chắn là Diệp Mặc rồi. Tuy rằng môn phái chúng ta không sợ hắn, nhưng đối với loại người ác khí quá nặng này, Trọng Chi con không cần tiếp xúc nhiều.
- Sư huynh, Diệp Mặc này đệ cũng đã được nghe nói qua, dường như có vài môn phái còn lấy ảnh của hắn ra xem. Tuy nhiên loại kiêu ngạo, ngông cuồng này cũng chỉ là ức hiếp kẻ yếu như Ý Kiếm môn và Hạ gia mà thôi, nếu dám khiêu khích đến chúng ta hắn liền sẽ phát hiện này sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân (trên người còn có người).
Một người đàn ông trung niên khác bên cạnh lão già này khinh thường nói.
- Trịnh sư đệ, Diệp Mặc này có chút không tầm thường, phái Hợp Lưu chính là vết xe đổ, hắn có thể giết vài tên Địa cấp của phái Hợp Lưu, chứng tỏ tu vi của hắn ít nhất đã là Địa cấp. Ở vào tuổi của hắn, tu vi đạt đến Địa cấp đã là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, nếu không chọc tới chúng ta, tận lực không cần động đến hắn.
Nghe xong lời của người trung niên, lão già này lập tức cau mày nói.
Nam tử trung niên này cũng không dám phản bác, thấp giọng trả lời:
- Sư huynh giáo huấn rất đúng, chỉ có điều phái Hợp Lưu tuy rằng là lục môn ngoại ẩn, ta xem là cũng hữu danh vô thực, so sánh với lục môn của Top 3 thì kém hơn rất nhiều. Cho dù là đệ, cũng có thể dễ dàng *** rồi.
Nghe xong lời trung niên nam tử nói, lão già kia lắc lắc đầu, không tiếp tục nói chuyện, nhưng một phụ nữ trung niên bên cạnh y lại cười nói:
- Trịnh sư đệ, đệ chẳng lẽ muốn nói một mình một lý sao? Nghe chưởng môn sư huynh là được rồi.
- Vâng, sư tỷ.
Trịnh sư đệ cuối cùng cũng không tiếp tục phản bác nữa.
Diệp Mặc quét một chút, nhưng không phát hiện ra người của Tĩnh Nhất môn, xem ra sư thái Tĩnh Nhàn không tham gia đại hội ẩn môn lần này rồi.
Thanh danh Diệp Mặc ở ẩn môn dường như không được tốt lắm, sau khi hắn ngồi xuống, măi cho đến lúc hội giao lưu bắt đầu, chỗ ngồi bên cạnh hắn đều trống, dường như không người nào dám ngồi gần hắn, giống như sợ sờ phải xui xẻo.
Diệp Mặc thản nhiên cười, hắn và người của ẩn môn trừ một vài quan hệ qua lại trên lợi ích, hắn cũng không có bạn bè, đồng thời cũng không cần những người này làm bạn. Tuy rằng không phải trăm phần trăm, nhưng đại bộ phận người xuất thân trong ẩn môn đối với người ngoài, bọn họ cảm thấy mình luôn cao hơn người khác một bậc. Hơn nữa nghe nói tính tình Diệp Mặc ***, một lời không hợp liền động thủ ***. Đặc biệt là động thủ với người trong ẩn môn, nét mặt không chút dung tình, gần như là chém tận giết tuyệt, điều này làm cho người trong ẩn môn đều không có chút thiện cảm nào với hắn.
Ngoại trừ Tam Thập Lục Giang đứng gần cuối lục đại môn phái , ba phái còn lại rõ ràng đối với Diệp Mặc cũng không tốt lắm, thậm chí môn chủ bọn họ đối với Diệp Mặc không có chút màu sắc nào. Điều này lại càng khiến không ai tự nguyện tiếp cận Diệp Mặc, ngay cả vài tên võ giả của ẩn môn Diệp Mặc vừa mới tiến đến gật đầu cũng vì nguyên nhân của bốn phái kia, không ai tiếp tục dám cùng Diệp Mặc thể hiện thiện ý.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều để ý tứ sắc mặt của bốn đại môn phái kia, một người trung niên dáng người thấp bé cố ý đi đến bên cạnh Diệp Mặc ngồi xuống, và chủ động lên tiếng hỏi:
- Này anh bạn, xin hỏi anh có phải là Diệp Mặc hay không? Phái Hợp Lưu là do anh diệt hay sao?
Diệp Mặc thản nhiên cười,
- Tôi là Diệp Mặc, không sai, nhưng tôi không diệt phái Hợp Lưu, tôi chỉ *** vài tên ruồi bọ mà thôi.
- Được lắm, người anh em Diệp Mặc thật can đảm, giới thiệu một chút, tôi là Cổ Dương Hòa, cũng không phải tới tham gia đại hội, tôi là cố ý tới tham gia hội giao lưu này đấy.
Người đàn ông trung niên thấp bé này dựng ngón cái lên, tán thưởng một câu.
Diệp Mặc nhìn qua Cổ Dương Hòa, tu vi Địa cấp trung kỳ, xem như một cao thủ rồi. Hắn gật gật đầu, không nói gì.
Lúc này một lão già râu dài đứng lên, lơ đãng nhìn thoáng qua Cổ Dương Hòa, ôm quyền nói:
- Các bạn, chúng ta bình thường đều là thiên nam địa bắc, khó có được một cơ hội ngồi cùng một chỗ. Hiện tại cổ võ xuống dốc, sớm không sôi nổi như trước. Truy cứu nguyên nhân, cũng do tài nguyên quá ít, đã tạo thành cổ võ ngày càng sa sút. Nhưng là sử dụng số tài nguyên hữu hạn như thế nào, từ trong đó tìm được vật mình cần, đối với mọi người đều rất không dễ dàng.
- Nhân đại hội ẩn môn năm năm một lần này, chúng ta mới có thể tụ tập cùng một chỗ, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể trong hội giao lưu lần này, trao đổi được thứ mình cần. Tôi là một trong những người khởi xướng, có trách nhiệm phụ trách hội giao lưu lần này công bình công chính, nếu có người không tuân quy củ, cũng đừng trách Hạng Danh Vương tôi không khách khí.
Nói xong lão già này còn cố ý nhìn Diệp Mặc, dường như trong mắt lão, Diệp Mặc mới là phần tử chủ yếu không công bằng, bởi vì hắn đối với ẩn môn quá mức ác liệt. Trong mắt lão ta, người trong ẩn môn giết vài người thế tục này thì không sao, nhưng Diệp Mặc này không ngờ lại giết sạch người đi Yến Kinh của phái Hợp Lưu.
Diệp Mặc lạnh lùng cười, không để ý lời lão già râu dài này, với hắn mà nói, chỉ cần không chọc hắn là được rồi, chọc tới hắn thì đừng trách hắn động thủ.
Cho dù lão già này đã là Địa cấp đỉnh cao, thậm chí là nửa bước cảnh giới Tiên Thiên, Diệp Mặc cũng không thèm để ý.
Về phần người khác thấy hắn thế nào, hắn cũng không để ý. Hắn là đến để đổi đồ, không phải tìm đến để gây sự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc