Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 456

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Đồng môn đánh nhau
Hai gã đàn ông cường tráng đi đến nơi Nhiếp Song Song đã chỉ định, tuy nhiên không lập tức đào bới mà không chút cố kỵ đánh giá Nhiếp Song Song. Trong mắt không hề giấu diếm, nói trắng ra chính là ***.
Mất đi Loạn Loạn, Nhiếp Song Song tu vi đã giảm. Mặc dù đã không còn sự mê hoặc kỳ quái kia nữa nhưng vẻ đẹp của cô tuyệt đối hơn nhiều những minh tinh màn ảnh. Hơn nữa bộ dạng mảnh mai yêu kiều kia hấp dẫn người ta giống như Lâm Đại Ngọc, hơn nữa tuy cô mảnh mai nhưng có bộ *** đầy đặn vô cùng, càng khiến cho người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Nếu đây là nơi có nhiều người thì thôi, cho dù bọn họ có ý nghĩ đen tối với cô cũng nhiều nhất chỉ dám nhìn trộm cô mà thôi. Nhưng ở đây xung quanh vắng bóng người, hơn nữa là địa phận của Cửu Nguyệt Quan hiểm yếu vô cùng. Cửu Nguyệt Quan vốn dĩ được xây dựng trên một địa hình hiểm trở, hàng năm mây mù bao phủ, đừng nói là người, cho dù là chim chóc cũng rất ít đến nơi cao như vậy.
Có thể nói nếu ở đây xảy ra vấn đề gì, nhất định không thể có người biết. Nhiếp Song Song một thân một mình lại mang theo hai gã đàn ông cường tráng đến nơi hẻo lánh như này, cũng khó trách hai người này dùng ánh mắt đắm đuối nhìn chằm chằm cô.
Nhiếp Song Song dường như không nhìn thấy ánh mắt của hai người này, mà là thở gấp vài hơi, sau đó tiếp tục nói:
- Các anh đào nhanh lên, sư phụ tôi nói bà chôn vàng ở đây.
- Cái gì? Cô nói là ở đây có vàng? Cô muốn đào....
Một tên đàn ông cường tráng trong đó kêu lên, giọng điệu kích động vô cùng. Người còn lại cũng kích động nhìn Song Song.
- Đúng vậy, hai người đào nhanh lên đi, tôi sẽ không bạc đãi các anh đâu.
Nhiếp Song Song vẫn không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của hai người, còn đang không ngừng thúc giục nói.
Hai người đàn ông này nhìn nhau, sau đó không do dự, bắt đầu cầm lấy xẻng đào bới. Loại người toàn cơ bắp này, cũng không biết Nhiếp Song Song lấy từ đâu ra.
Nhiếp Song Song vừa nhìn hai người đào, vừa đứng bên cạnh chỉ điểm.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, hai người này bị Nhiếp Song Song mê hoặc, quả thật trí lực đã giảm xuống đến điểm 0, đây rõ ràng là đang tìm đến chỗ ૮ɦếƭ. Nhiếp Song Song cho dù đã giảm xuống đến dưới Hoàng cấp, nhưng đối phó với hai người đàn ông chưa từng qua tu luyện này, quả thực không hao tổn bất cứ sức lực nào cũng có thể đánh bại.
Người phụ nữ này vẫn giữ bản tính cũ, cho dù là Loạn Loạn đi rồi, cô vẫn không coi tính mạng của người khác ra gì. Cho dù là hai người này không gieo gió gặp bão, giữ khuôn phép nghe theo lời Nhiếp Song Song, cũng không có ý gì với cô thì Diệp Mặc tin rằng, sau khi đào xong đồ mình muốn tìm, Nhiếp Song Song cũng sẽ không bỏ qua cho hai người này.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, hắn chuẩn bị đi rồi, tiếp tục lưu lại nơi này chỉ là đợi lát nữa xem Nhiếp Song Song *** mà thôi, đối với cái này cái, Diệp Mặc không có chút hứng thú nào.
Diệp Mặc vừa mới định rời khỏi thì lại lần nữa phát hiện ra trên con đường nhỏ rất xa trong núi xuất hiện một người đàn ông. Người đàn ông này cũng chỉ dùng hai cây gậy chống đỡ, cho dù là như vậy, tốc độ của gã ta vẫn nhanh vô cùng, không hề dừng lại.
Tên này đã gãy một chân mà lại còn nhanh như vậy, Diệp Mặc lập tức nhận ra người kia là ai, chính là Nhiếp Bất bị hắn chặt đứt hai chân ở Yến Kinh, gã ta chính là Đại sư huynh của Cửu Nguyệt Quan.
Không nghĩ tới tên này cũng đi tới nơi này, không cần phải nói cũng biết gã ta không phải vì Nhiếp Song Song mà đến, mà đến chính là vì có nguyên nhân giống Nhiếp Song Song.
Nhiếp Song Song tu vi đã giảm xuống nên không phát hiện ra Nhiếp Bất đã đến, chỉ mãi chỉ huy hai người đàn ông kia không ngừng đào bới. Mà Nhiếp Bất nhìn thấy Nhiếp Song Song đang đào bới, gã ta không ngờ dừng lại, giống như Diệp Mặc, tìm một nơi ẩn nấp nhìn Nhiếp Song Song đào.
Nếu Nhiếp Song Song không ở trong này, Diệp Mặc sẽ lập tức giết tên Nhiếp Bất này, nhưng hắn không muốn nói chuyện với Nhiếp Song Song. Nhiếp Song Song hình như có ý với hắn, có lẽ loại cảm giác này có liên quan đến công pháp hắn tu luyện, trên người có một linh khí tự nhiên. Diệp Mặc không muốn giằng co không rõ ràng với loại phụ nữ này. Diệp Mặc tận trong đáy lòng đều không thích những người của Cửu Nguyệt Quan, loại phản cảm này rất khó nói rõ ràng.
- Thấy cửa vào rồi.
Một người đàn ông lập tức vui mừng kêu lên, Diệp Mặc phát hiện bọn họ quả nhiên đã đào bới ra cửa đi vào tầng hầm.
Nhiếp Song Song lấy ra một chiếc đèn bin nói:
- Hai vị đại ca, chúng ta cùng nhau vào xem một chút đi.
Cho dù không có lời nói của Nhiếp Song Song, hai người đàn ông này cũng đã dọc theo chân cầu thang, theo sau Nhiếp Song Song đi vào.
Chỉ có điều Nhiếp Song Song vừa mới đi vài bước, liền \'ôi’, một tiếng.
- Sao lại thế này?
Người đàn ông trai tráng quay đầu lại nhìn Nhiếp Song Song ngã trên cầu thang.
- Hai vị đại ca, hình như tôi bị trật chân rồi.
Nhiếp Song Song có chút áy náy nói.
- Thật là.
Một người đàn ông trai tráng lẩm bẩm một câu, nhìn nhìn người bạn đồng hành đã đi xa, liền lấy chiếc đèn bin của Nhiếp Song Song nói:
- Cô ở đây chờ chúng tôi, chúng tôi đi trước xem thử.
Nói xong, không đợi Nhiếp Song Song trả lời, gã ta xoay người rời đi. Nhiếp Song Song vội vàng kêu lên:
- Thứ đồ này bên trong một thạch thất, nhớ phải phá vỡ cửa đá mới lấy được.
Tuy đã nghe thấy lời nói của Nhiếp Song Song, nhưng hai người đàn ông này căn bản không còn tâm trạng ở lại tiếp tục nói chuyện, mà chạy nhanh vào.
Đợi hai người chạy đi, Nhiếp Song Song gần như không chút do dự đứng lên, xoay người rất nhanh đi ra khỏi cửa động, và đứng ở phía mặt trời.
Thần thức của Diệp Mặc đã quét đến hai người đàn ông ở bên trong đang không ngừng dùng rìu sắt công kích cửa đá, vốn dĩ cửa đá cũng không phải là rất dày. Hai người liên tục oanh kích, cửa đá dần dần cũng bị nứt ra, cuối cùng đã bị đập nát vụn.
Đáng tiếc khi hai người này còn chưa kịp nhìn thấy vàng bạc trong mắt bọn họ thì những khí âm hồn trong tầng hầm nhơ bẩn xông ra, hai người bị thứ khí dơ bẩn này vây lấy, không thể chống cự, rất nhanh liền ngã trên mặt đất, co quắp mấy cái rồi tắt thở.
Thạch thất bị đánh nát, những khí âm hồn ở dưới tầng hầm này rất nhanh tràn ra ngoài thạch thất, xông lên mặt đất. Chỉ có điều những thứ này bị ánh mặt trời chiếu xạ, lập tức biến thành tro bụi, tan thành mây khói. Đây là Diệp Mặc có thần thức, nếu không thì Diệp Mặc cũng không thể nhìn thấy những thứ này.
Nhiếp Song Song đứng hướng về phía mặt trời, gần như không có bất kỳ âm hồn nào có thể tiếp cận cô, những âm hồn ô uế đó tiêu tan rất nhanh, mới chỉ có nửa tiếng đồng hồ đã hoàn toàn tiêu tan.
Nhiếp Song Song thở phào một cái, lại đi xuống tầng ngầm.
Chỉ có điều cô vừa định đi vào tầng hầm, một giọng nói sang sảng vọng ra:
- Sư muội Song Song, thật là cuộc đời lắm tương phùng, không ngờ muội rốt cuộc cũng quay lại sư môn. Hahaha...
- Là anh, Nhiếp Bất...
Sắc mặt Nhiếp Song Song lập tức thay đổi, gặp được Nhiếp Bất ở đây thì cô không hề có chút cơ hội nào, có thể nói là chỉ có thể chờ ૮ɦếƭ.
- Tại sao anh lại ở đây?
Nhiếp Song Song sắc mặt biến hóa rất nhanh khôi phục lại, cô biết, nếu tiếp tục lúng túng thì chỉ có thể khiến mình ૮ɦếƭ nhanh hơn mà thôi, nếu nghĩ đại sư huynh này sẽ tha cho cô một mạng thì tuyệt đối không thực tế chút nào.
Nhiếp Bất dữ tợn cười một tiếng.
- Tại sao tôi lại ở chỗ này, tôi đã theo dõi cô rất lâu mới đợi được cô quay lại đây, cô nói tôi tại sao lại ở đây? Cô biết tôi đã vất vả thế nào không? Tôi mỗi ngày đều nhìn thấy cô nhưng không thể làm gì được cô, may mà hôm nay tôi rốt cuộc cũng đợi được lúc cô quay lại đây lấy đồ rồi. Tôi biết bà lão đó sẽ nói cho cô biết nơi giấu đồ, quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, chỉ là không ngờ ở đây còn có một tầng hầm. Ha ha...
- Anh vẫn luôn theo dõi tôi?
Sắc mặt Nhiếp Song Song chợt trắng bệch, thời gian gần đây cô vô cùng cẩn thẩn, không ngờ vẫn nằm trong tầm quan sát của đại sư huynh. Bị người khác theo dõi lâu như vậy mà cô lại hoàn toàn không biết gì.
Nhiếp Bất cười lạnh sải bước tiến lại gần hơn, miệng không ngừng nói:
- Đồ đê tiện, tôi là đại sư huynh của cô, cô đã không hầu hạ tôi, lại còn cấu kết với tên Diệp Mặc kia ở sông Yến Thủy chặt đứt chân của tôi. Hôm nay tôi không giết cô thì sau này cô sẽ là đại sư tỷ của ta.
- Cái gì? Tôi lúc nào...
Lời nói của Nhiếp Song Song nói được nửa thì dừng lại, cô đã nhìn thấy hai chân của Nhiếp Bất. Trong lòng cô đã hiểu, hóa ra Nhiếp Bất bị Diệp Mặc chém đứt hai chân.
Nói như vậy, ngày đó bóng dáng mình nhìn thấy trước khi ૮ɦếƭ chính là Diệp Mặc? Cũng chính là nói hôm đó Diệp Mặc đã cứu mạng cô? Nghĩ đến đây trên khuôn mặt trắng bệch của Nhiếp Song Song chợt đỏ ửng, nếu bóng người hôm đó là Diệp Mặc thì chứng tỏ hắn đã biết tâm tư của cô. Tuy nhiên cô lại lập tức trở nên buồn rầu và thương cảm.
Trong trường hợp đó Diệp Mặc cứu cô, nhưng cũng không hề tiếp tục để ý đến cô, chỉ là để cô tự sinh tự diệt mà thôi. Chẳng may cô gặp phải người xấu, hoặc là Nhiếp Bất đột nhiên quay lại, cô cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Cô thở dài một tiếng, bất kể như thế nào, hắn cũng đã không nỡ nhìn mình ૮ɦếƭ, mà ra tay trợ giúp một lần. Chỉ cần như vậy cô đã hài lòng rồi. Diệp Mặc có thể chặt đứt hai chân của Nhiếp Bất, hơn nữa khi Nhiếp Bất nhắc đến Diệp Mặc, trong mắt dường như có sự kiêng kị, bởi vậy có thể thấy Diệp Mặc còn lợi hại hơn Nhiếp Bất rất nhiều.
Không ngờ hắn lợi hại như vậy. Nghĩ tới đây Nhiếp Song Song không ngờ nở một nụ cười.
- Đồ đê tiện, đợi lát nữa ông xử lý mày, rồi lột hết quần áo vất trên đường cho mọi người thưởng thức, ông xem mày còn cười được nữa không.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Nhiếp Song Song trong nháy mắt liên tục thay đổi, trong lòng Nhiếp Bất thật sự phẫn nộ.
Nhiếp Song Song biết hôm nay mình không thể thoát khỏi, cô khinh thường cười:
- Nhiếp Bất, với bộ dạng đó của anh, anh có thể làm gì phụ nữ sao? Đừngnằ mơ nữa, phế vật. Nhiếp Song Song ta cho dù ૮ɦếƭ, cũng sẽ không để đồ phế nhân như anh dẫm đạp.
Nói xong, đột nhiên trong tay Nhiếp Song Song có hai cây kim dài, sau đó không chút do dự đâm hai cây kim đó vào giữa trán của mình.
- Muốn ૮ɦếƭ? Tôi sẽ cho cô toại nguyện, tuy nhiên bây giờ không được.
Một tia sáng màu hồng hiện lên, lập tức hai cây kim của Nhiếp Song Song đã rơi vào trong tay Nhiếp Bất!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc