Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 404

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Diệp Mặc vừa mới vào cửa, đã biết ở đây không còn ai nữa.
- Vừa rồi khi anh tới, ở đây có bao nhiêu người?
Diệp Mặc ném hai gã thanh niên bị thương xuống, sau đó quay đầu lại hỏi.
Người thanh niên của Hải Đường dẫn Diệp Mặc tới lập tức nói:
- Lúc ấy tôi thấy tổng cộng có bốn người bao gồm cả hai người này ở trong đó.
Bốn người? Nói vậy ít nhất còn có hai người nữa. Nhưng bọn họ đã đi rồi. Diệp Mặc đánh thức hai gã thanh niên đã bị hắn đạp tới trọng thương, chuẩn bị tra hỏi.
Nhưng một trong hai người đã lên tiếng nói một lèo. Diệp Mặc vừa nghe lập tức biết đây là tiếng Nhật. Hắn nghe một câu cũng không hiểu.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày, thanh niên đi theo phía sau lập tức nói:
- Diệp tiền bối, hai người kia hẳn là người Nhật. Đợi lát nữa tôi sẽ tìm một người hiểu tiếng Nhật tới hỏi giúp anh tra hỏi là được.
Diệp Mặc gật đầu nói.
- Không cần tìm người đến. Anh gọi người lái xe qua đây, đưa hai người này tới Tây sa. Sau đó, anh tìm một người hiểu tiếng Nhật tới Tây sa. Tôi sẽ tới sau...
- Vâng, Diệp tiền bối yên tâm. Uông Tiểu Tứ tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Người thanh niên này nghe thấy Diệp Mặc giao nhiệm vụ cho mình, lập tức hưng phấn nói.
Hải Đường nghe nói Diệp tiền bối phân phó, xe đến rất nhanh. Uông Tiểu Tứ và một người thanh niên khác lái xe đến, chuyển hai gã thanh niên đã bị Diệp Mặc đạp trọng thương lên xe, trực tiếp chạy về phía trang viên tư nhân Trúc Vãn - Tây sa.
Sau khi hai người này đi rồi, một mình Diệp Mặc đi vào ngôi nhà cũ. Hongkong phồn hoa đã không còn nhiều nhà cấp bốn như vậy. Trong nhà cũ có mấy phòng. Bên trong được thu dọn rất gọn gàng sạch sẽ. Hơn nữa cũng rất đơn giản, Diệp Mặc đi dạo qua một vòng, không phát hiện có bất kỳ thứ gì khả nghi.
Sau khi tìm khắp mấy phòng, Diệp Mặc chỉ tìm được một cái huy hiệu mặt trời màu đen ở một chỗ rất bí mật. Ngoài ra, hắn không thu hoạch được gì khác.
Thần thức của Diệp Mặc quét xuống mặt đất. Hắn nhanh chóng phát hiện ra một tầng hầm. Trong tầng hầm dường như có rất nhiều thứ. Xem ra còn chưa kịp mang đi.
Diệp Mặc vừa định vào tầng hầm kiểm tra, thần thức lại phát hiện ở mấy góc của tầng hầm đều đặt bom hẹn giờ. Hơn nữa, thời gian phát nổ chỉ còn có vài giây ít ỏi.
Tuy rằng loại bom bình thường này còn chưa lấy được mạng của Diệp Mặc, nhưng bị bom vây quanh như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Rất có khả năng sẽ bị thương. Thấy bom, trong nháy mắt Diệp Mặc đã chạy ra khỏi nhà cũ.
Ầm. . . .
Diệp Mặc vừa lao ra, mấy tiếng nổ liền vang lên. Ở nhà cũ, ánh lửa đã ngút trời. Xem ra là do mấy quả bom đã gây cháy.
Sắc mặt Diệp Mặc rất khó coi. Bỗng nhiên hắn cảm giác vừa rồi mình đã làm sai điều gì. Ngược lại không phải vì hắn đã không tìm được tầng hầm trước khi mấy quả bom phát nổ, mà bởi vì hắn cảm giác dường như mình đã quá xem thường chuyện này.
Uông Tiểu Tứ phát hiện ra chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện tầm thường. Chỉ có điều mình không để ý mà thôi. Những người này đã vậy còn quá quyết đoán. Sau khi phát hiện ra Uông Tiểu Tứ, không nói tới chuyện lập tức rút lui, hơn nữa còn cho nổ cả căn nhà cũ này.
Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ có người biết Uông Tiểu Tứ được hắn cứu, hơn nữa còn quay trở lại.
Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây lập tức thầm nghĩ không tốt. Mình xem thường chuyện này. Uông Tiểu Tứ sắp gặp nguy hiểm. Bọn họ dẫn theo hai người Nhật bị bắt, chính là mang theo hai quả bom hẹn giờ.
Diệp Mặc lại không dám chậm trễ, lập tức dùng thuật ẩn thân, bước lên phi kiếm trực tiếp nhằm thẳng về phía Tây sa.
Khi thấy chiếc xe ô tô của Uông Tiểu Tứ ở trên đường cách đó không xa, cuối cùng Diệp Mặc mới nhẹ nhàng thở ra. Thật may, Uông Tiểu Tứ còn chưa xảy ra chuyện.
Diệp Mặc hạ xuống tính ngăn xe của Uông Tiểu Tứ lại, ngay lập tức liền có một cảm giác nguy hiểm truyền đến thần thức của hắn. Hắn phát hiện phía sau xe của Uông Tiểu Tứ khoảng một trăm mét có một chiếc Hummer đang theo sát. Mà quan trọng nhất chính là, hiện tại người ngồi bên ghế phụ của chiếc Hummer này đang cầm súng rốc-két nhỏ ngắm vào xe ô tô của Uông Tiểu Tứ.
Những người này thật sự là quá điên. Dám dùng súng rốc két bắn vào ô tô trong khu náo nhiệt như vậy.
- Bắn nhanh một chút. Hiện tại phải cho nổ trước khi chúng về tới sào huyệt.
Trên chiếc Hummer có ba người. Người nói chuyện đang ngồi ở ghế phía sau. Chỉ có điều gã lại nói bằng tiếng Nhật.
- Vâng . . A. . . .
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ phía trước bên cạnh lái xe đang cầm súng rốc két vừa mới nói xong một chữ vâng, lại a lên một tiếng, đồng thời toàn thân ngã xuống.
Lúc này, hai người còn lại mới phát hiện trong xe bỗng nhiên có thêm một người. Không ai thấy người này vào từ lúc nào.
- Anh là ai? Vào bằng cách nào?
Người đàn ông ngồi ở phía sau vẻ mặt khi*p sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
Trong lòng Diệp Mặc thầm cảm thấy vui vẻ. Thật may vẫn có một tên khốn hiểu tiếng người. Vừa rồi hắn đã mở cửa xe với tốc độ quá nhanh. Thậm chí người ngồi ở bên trong không kịp phản ứng. Đương nhiên bọn họ không biết Diệp Mặc đã vào bằng cách nào.
Người đàn ông đang lái xe, tốc độ phản ứng khá nhanh. Không biết anh ta lấy ra từ chỗ nào một khẩu súng lục. Chỉ có điều anh ta còn chưa kịp nổ súng, đã bị Diệp Mặc đánh ngất xỉu, nhét vào chỗ ngồi phía sau. Sau đó, người đàn ông vừa nói chuyện cũng bị Diệp Mặc đánh ngất xỉu.
Chiếc xe Hummer nhanh chóng thay đổi phương hướng, rất nhanh tiến về phía vùng ngoại thành. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở một công trường đang thi công.
Diệp Mặc dừng xe, ném ba người đàn ông trên xe xuống. Lúc này hắn mới phát hiện trên cổ của người đàn ông trung niên có đeo một huy hiệu hình mặt trời đen.
Trong ba người, có hai người hiểu tiếng Trung. Sau khi Diệp Mặc ép hỏi, nhanh chóng khai ra toàn bộ.
Cả ba người này đều là người Nhật, là thành viên của một tổ chức đế quốc mặt trời đen vô cùng lớn của Nhật. Bọn họ được phái tới, mục đích chính là chịu trách nhiệm thu thập tung tích và xu hướng của tất cả các nhà khoa học nổi tiếng trên toàn thế giới.
Rốt cục Diệp Mặc đã hỏi được, vụ máy bay mất tích mấy ngày trước có liên quan đến bọn họ. Bởi vì đế quốc mặt trời đen muốn bắt một giáo sư hóa học tên là Al Stein có mặt trong chuyến bay lần này. Chúng ςướק máy bay chỉ vì Al Stein. Ninh Khinh Tuyết chỉ là người bị hại mà thôi.
Hơn nữa Diệp Mặc cũng đã hỏi được vụ máy bay bị mất tích ba năm trước mà Hạ Sắc Vi đã nói là do tổ chức này thực hiện.
Về phần đế quốc mặt trời đen này bắt cóc nhiều nhà khoa học như vậy rốt cuộc muốn làm cái gì, Diệp Mặc đại khái có thể đoán ra được. Nước Nhật chính là một quốc gia có dã tâm. Tuy diện tích nhỏ, nhưng cho tới bây giờ dã tâm của bọn họ không từng dừng lại.
Không cần phải nói, bắt cóc những nhà khoa học, chứng tỏ dã tâm của những nhân vật trung tâm lại tái phát. Khó trách bọn họ khẩn trương như vậy. Một khi chuyện này bị lộ ra ngoài, bọn họ sẽ trở thành kẻ địch của toàn thế giới. Lá gan của những người Nhật cũng đủ lớn.
Bất quá Diệp Mặc biết trong chiếc máy bay bay từ Hongkong đi San Francisco do bọn họ bắt cóc, dường như nửa đường có một cô gái tuyệt sắc đã nhảy khỏi máy bay. Uông Tiểu Tứ nói anh ta nghe thấy có hai người kia nói thiếu đi một người. Hẳn là nói về cô gái kia.
Diệp Mặc đoán người con gái nhảy khỏi máy bay chính là Ninh Khinh Tuyết. Ngay lập tức, lòng nóng như lửa đốt. Hắn không biết lúc ấy Ninh Khinh Tuyết nhảy ra khỏi máy bay có mang dù hay không. Bởi vì bình thường, hành khách trên máy bay thường không được chuẩn bị dù để nhảy. Chỉ có điều mấy tên khốn bị Diệp Mặc bắt cóc, rõ ràng cũng không biết cô gái nhảy khỏi máy bay có dù hay không.
Mắt thấy rốt cuộc không hỏi được gì nữa, Diệp Mặc không chút do dự biến tất cả mấy người này thành tro bụi.
Về phần chuyện đế quốc mặt trời đen bắt cóc các nhà khoa học trên toàn thế giới, Diệp Mặc sẽ không đi xen vào. Cho dù bọn họ bắt cóc tất cả các nhà khoa học trên toàn thế giới, cũng không liên quan đến Diệp Mặc hắn. Hơn nữa hắn cũng không phải là cảnh sát thế giới. Nhưng bọn họ động đến Ninh Khinh Tuyết thì không được. Diệp Mặc đã liệt đế quốc mặt trời đen bắt cóc chuyến bay của Ninh Khinh Tuyết vào đối tượng chắc chắn phải diệt. Bất quá, hiện tại hắn đã biết Ninh Khinh Tuyết không bị đế quốc mặt trời đen bắt cóc, mà dọc đường đã nhảy khỏi máy bay. Diệp Mặc chỉ hy vọng Ninh Khinh Tuyết có một cái dù để nhảy.
Nhưng trong lòng Diệp Mặc vẫn rất lo lắng. Hắn biết cho dù có dù để nhảy, máy bay bay cao như vậy, cơ hội sống sót không lớn lắm. Nhưng chung quy có vẫn tốt hơn không.
Diệp Mặc không còn tâm tư đi điều tra tình hình. Hắn muốn lập tức đi tìm Ninh Khinh Tuyết.
Diệp Mặc chạy với tốc độ nhanh nhất tới Tây sa. Hắn lại phát hiện Uông Tiểu Tứ với vẻ mặt ảo não đứng ở ngoài cửa trang viên tư nhân Trúc Vãn. Hai tên người Nhật bị Diệp Mặc đánh trọng thương đã ૮ɦếƭ. Xem ra hẳn là bọn họ đã tự sát. Bất quá hiện tại bọn họ sống hay ૮ɦếƭ đối với Diệp Mặc mà nói cũng không quan trọng.
- Diệp tiền bối, tôi….
Uông Tiểu Tứ nhìn Diệp Mặc với vẻ mặt hổ thẹn. Nhiệm vụ Diệp Mặc giao cho anh ta, anh ta đã không hoàn thành.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Anh làm tốt lắm. Đợi lát nữa họp anh có thể đi cùng lão đại của các anh qua đây.
Trong khi Uông Tiểu Tứ bị hạnh phúc quá lớn này đả kích, thì Diệp Mặc đã sớm đi vào trong rồi.
- Đại ca…
Vẻ mặt Uông Tiểu Tứ kích động nhìn người đàn ông phía sau. Vừa rồi, khi Diệp Mặc tới, người đàn ông này cúi đầu rất thấp. Ai bảo bọn họ làm hỏng chuyện. Ảo não trong lòng anh ta chỉ sợ còn nhiều hơn cả Uông Tiểu Tứ.
Chỉ có điều Diệp Mặc thật sự không ngờ được người đàn ông đang cúi đầu này chính là đại ca của Uông Tiểu Tứ. Lúc này anh ta nghe Diệp Mặc nói xong, tim càng đập loạn.
Mãi đến khi Uông Tiểu Tứ gọi anh ta một tiếng đại ca, anh ta mới hồi phục lại tinh thần, lập tức kích động nắm tay Uông Tiểu Tứ nói:
- Tiểu Tứ, lần này tôi nhờ phúc của cậu. Yên tâm, lần này Diệp tiền bối có thưởng, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu. Cậu làm tốt lắm.
Diệp Mặc vừa mới đi đến phòng khách, Tiêu Biên Nghĩa đã chạy tới. Bất kỳ lúc nào anh ta cũng chú ý tới bên này. Diệp Mặc vừa đến đây, anh ta đã biết tin.
- Diệp tiền bối, sao anh đã tới đây rồi?
Tiêu Biên Nghĩa không dám để Diệp Mặc chờ lâu. Theo lời Diệp Mặc đã dặn, phải ngày mai hắn mới tới đây. Anh ta chẳng những đã tăng cường người canh gác nơi này, còn tăng thêm rất nhiều người làm. Anh ta chỉ sợ đón tiếp Diệp Mặc không được chu đáo.
Lần trước, Diệp Mặc đã từng nói với Tiêu Biên Nghĩa, bảo anh ta không nên gọi hắn là tiền bối. Tuy nhiên hiện tại hắn đã không tâm tình nói những chuyện này. Hắn nói thẳng:
- Tiêu bang chủ. Anh lập tức triệu tập tất cả người hắc đạo Hongkong tới chỗ này họp. Có thể thu thập được bao nhiêu tin tức thì tốt bấy nhiêu. Tối hôm nay tôi phải rời khỏi Hongkong. Chỉ sợ là không thể chờ được đến ngày mai.
- Vâng, Diệp tiền bối, tôi sẽ lập tức đi thông báo.
Tiêu Biên Nghĩa không dám hỏi Diệp Mặc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh ta biết chỉ cần làm tốt việc Diệp Mặc đã giao là được rồi.
Lần này thời gian Diệp Mặc phải chờ ngắn hơn trước. Có lẽ có liên quan đến việc buổi sáng Diệp Mặc đã nổi giận, hoặc là liên quan đến phần thưởng của Diệp Mặc. Chỉ có điều chưa đến một giờ, những người tới buổi sáng, trên cơ bản đều có mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc