Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 403

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

- Chuyện gì?
Diệp Mặc nhìn về phía Hạ Sắc Vi. Hắn cảm giác với Hạ Sắc Vi là người cẩn thận, lúc này, cô ta nói ra chuyện ba năm trước đây, nhất định có liên quan đến mình. Bằng không cô ta sẽ không cố ý nói như vậy. Hạ Sắc Vi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó nhớ lại nói:
- Ba năm trước đây, khi tôi đưa Mạc Khang quay trở về, bởi vì đường khá xa, Mạc Bình cố ý gọi máy bay trực thăng qua đón. Ở khu vực đảo Ngư Tử gần Hongkong, tôi nhìn thấy một chiếc máy bay dân dụng cứ lắc lư, thậm chí thiếu chút nữa thì rơi xuống biển. Thế nhưng sau đó, chiếc máy bay đã khống chế được. Lúc ấy tôi không để ý mấy. Chỉ có điều, hai ngày sau, tôi thấy trên tin tức thời sự của Hongkong có tin về một chiếc máy bay từ Australia bay đến Hàn Quốc đã mất tích ở ngoài biển.
- Lúc ấy tôi đã đoán ra, chiếc máy bay tôi nhìn thấy suýt chút nữa rơi xuống biển chính là máy bay đã mất tích. Chỉ có điều tôi đã không làm bất kỳ chuyện gì. Hôm nay Mạc Khang nói, một chiếc máy bay từ Hongkong đến San Francisco mất tích, tôi mới nhớ tới chuyện này. Tôi nghĩ liệu có phải là do cùng một đám người làm hay không?
Thời điểm Diệp Mặc khống chế hai người Đường Du và Cung Nghi Chinh, Hạ Sắc Vi đã nghe Mạc Khang nói nguyên nhân Diệp Mặc tới đây. Điều này khiến cô nhớ tới chuyện vài năm trước, cho nên do dự một chút, vẫn nói ra.
Nhưng trong lòng cô ta đang cảm thấy tò mò. Trên máy bay mất tích còn có cả vợ Diệp Mặc. Hơn nữa không ngờ Diệp Mặc cưới một người vợ thế tục. Không biết đó là một cô gái thế nào, không ngờ lại khiến Diệp Mặc người nổi tiếng trong Ẩn Môn phải động tâm. Cho dù tốt thế nào, một cô gái như cô ta chung quy không tránh được cảm thấy có chút tò mò.
Nghe Hạ Sắc Vi nói xong, Diệp Mặc nhíu mày. Máy bay gặp tai nạn là bình thường. Nhưng hắn thật sự rất ít nghe nói về chuyện máy bay bị mất tích. Hạ Sắc Vi nói như vậy, hai sự kiện này rất có thể có liên quan đến nhau.
- Cô còn nhớ lúc ấy có chuyện gì khác không?
Diệp Mặc lên tiếng hỏi.
Hạ Sắc Vi lắc đầu.
- Cái này thì tôi thật sự không biết.
Diệp Mặc biết, đối với người xuất thân từ Ẩn Môn như Hạ Sắc Vi mà nói, đừng nói một chiếc máy bay mất tích, ngay cả phát sinh thế chiến, nói không chừng bọn họ cũng không để ý. Diệp Mặc không hỏi tiếp, mà nhìn Mạc Khang nói:
- Anh Mạc, tôi muốn đi điều tra một chút. Nếu Mạc Bình trở lại, có tin tức thì đi tìm tôi. Không có tin tức thì thôi.
Nhìn bóng dáng Diệp Mặc rời khỏi, Hạ Nhu thầm than, nếu không phải anh Khang biết người kỳ lạ này, hôm nay cô và Mạc Khang đã hoàn toàn xong rồi. Cô biết rõ hơn ai hết về sự cường thế của Trương Phong Chỉ.
- Tên Diệp Mặc kia thật sự lợi hại như vậy sao?
Hạ Nhu đang suy nghĩ đã buột miệng nói ra.
Hạ Sắc Vi lại nói:
- Hắn sao chỉ lợi hại thôi. Tuy rằng em bị hắn đá hai cước, nhưng theo lời đồn hắn Gi*t cao thủ Địa cấp giống như Gi*t gà. Em nghe người ta nói người phái Hợp Lưu muốn ςướק Huyết Sắc San Hô của hắn, những người được phái tới ςướק chẳng những bị hắn Gi*t hết, hơn nữa sau đó bọn họ muốn đi Yến Kinh tìm người Diệp Gia, cũng không một người nào trốn thoát. Bởi vì sợ Diệp Mặc trả thù, không ngờ phái Hợp Lưu đã phong bế sơn môn.
Nói xong Hạ Sắc Vi cũng trở nên buồn bực. Tuy rằng mình và Diệp Mặc cùng xuất hiện, nhưng nếu không có Mạc Khang, mình đâu chỉ may mắn bị người ta đá hai cước mà thôi. Hơn nữa mỗi bên đều bị gãy xương đùi.
Mạc Khang gật đầu, tiếp lời Hạ Sắc Vi:
- Lúc trước, khi anh Diệp đến biệt thự Bán Sơn giúp anh chữa hết bệnh, anh đã biết anh Diệp tuyệt đối không phải vật trong ao. Hiện nay quả nhiên anh ấy hóa rồng. Chỉ cần nhìn tên khốn kiếp Trương Phong Chỉ ở trước mặt anh ấy giống đứa cháu ngoan, anh thấy rất hả giận.
- Ừ.
Lần đầu tiên Hạ Sắc Vi đồng ý với lời Mạc Khang đã nói. Cô gật đầu nói:
- Dược phẩm Lạc Nguyệt của anh ta rất tốt. Tôi nghe nói Dưỡng Nhan Hoàn rất có hiệu quả. Hôm nay xem viên thuốc chữa thương của anh ta thì biết, anh ta là một đan dược sư. Chỉ có điều Dưỡng Nhan Hoàn thật sự quá đắt hàng. Chỉ mới vừa được đưa lên quầy liền bán hết toàn bộ. Lần trước tôi tính mua mấy bình, chỉ có điều không mua được.
Mạc Khang vung tay lên.
- Anh Diệp đương nhiên lợi hại rồi. Điều này còn cần cô nói sao? Khi dược phẩm Lạc Nguyệt còn chưa khai trương, tôi đã đầu tư 200 triệu. Tôi chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của anh Diệp một chút mà thôi. Nhưng tôi chỉ tặng một dòng suối nhỏ cho anh Diệp, anh ấy trả lại cho tôi cả một biển rộng. Hiện nay tập đoàn Mạc thị đã sớm trở thành đối tác với dược phẩm Lạc Nguyệt. Tôi nghĩ nếu người khác biết chỉ 200 triệu có thể làm được như vậy, hẳn là công ty nào cũng vui mừng sẵn lòng lấy ra.
Lần đầu tiên Hạ Sắc Vi không dùng ánh mắt khinh thường nhìn Mạc Khang. Cô cảm giác ít nhất trên phương diện nhìn người, Mạc Khang vẫn có chút tinh tường. Nghĩ tới việc hiện tại Mạc Khang đã là đối tác của dược phẩm Lạc Nguyệt, lần đầu tiên Hạ Sắc Vi dùng giọng điệu có chút khách khí hỏi:
- Vậy anh có thể lấy được Dưỡng Nhan Hoàn không?
Mạc Khang dùng ánh mắt có phần không tin được, thoáng nhìn về phía Hạ Sắc Vi.
- Tôi là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Mạc thị. Mà Tập đoàn Mạc thị là xí nghiệp đối tác với dược phẩm Lạc Nguyệt. Cô nói tôi có thể lấy được Dưỡng Nhan Hoàn hay không? Đừng nói là mấy bình, ngay cả mấy trăm bình tôi cũng có thể lấy được.
- Thật sao?
Trong mắt Hạ Sắc Vi lộ vẻ vui mừng, lập tức kêu lên:
- Anh rể, anh nhất định phải lấy giúp em một ít Dưỡng Nhan Hoàn.
Cô không hề để ý tới sự thay đổi trong cách xưng hô của mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy em gái mình gọi Mạc Khang là anh rể, ánh mắt Hạ Nhu nhìn về phía Mạc Khang càng dịu dàng hơn. Tuy rằng đã qua nhiều năm khổ cực như vậy, nhưng mình không chọn sai người. Anh ấy là một người đàn ông đáng để mình yêu.
...
Diệp Mặc đã tới Hongkong vài lần, nhưng lại không mấy quen thuộc. Hắn tới vài lần nhưng đều có việc cần làm. Lần đầu tiên hắn đến Hongkong, chính là khi ở Miếu Phổ ăn 乃ún cá viên quen biết với chú Bồi. Cuối cùng vì đắc tội với người của Đại Đường khiến chú Bồi mất mạng. Tuy rằng hắn đã tiêu diệt Đại Đường, nhưng chú Bồi vẫn không sống lại được.
Cho nên lần này Diệp Mặc muốn đến Miếu Phổ thăm lại cửa hàng của chú Bồi, nhớ về người xưa một chút. Đồng thời cũng muốn xem nơi loạn nhất của Hongkong, có thể tìm được một chút manh mối hay không. Nếu thực sự không tìm được, buổi tối hắn sẽ trực tiếp tới hãng hàng không.
Miếu Phổ không hổ danh là nơi loạn nhất của Hongkong. Diệp Mặc còn chưa vào bên trong, đã có một gã thanh niên người đầy máu lao đến. Phía sau còn có hai người cầm đao đuổi Gi*t.
Xem ra người thanh niên đã bị thương nặng, nhưng người phía sau vẫn đuổi Gi*t không tha, rõ ràng là có ý muốn lấy mạng của anh ta.
Diệp Mặc lắc đầu. Chờ tới khi cảnh sát tới nơi, chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra. Sau đó lại trở thành một vụ án đánh lộn của đám xã hội đen.
Chuyện như vậy đương nhiên Diệp Mặc sẽ không xen vào. Hắn quay đầu lại nhìn về phía phố chính đi vào Miếu Phổ, không hề có ý định can thiệp. Rất nhiều người xung quanh đang đứng xem náo nhiệt đều thản nhiên giống Diệp Mặc. Ở Miếu Phổ, ẩu đả đánh nhau gần như ba ngày năm bữa lại có một lần. Nhưng người bình thường chỉ cần nhìn thấy đều né tránh, như vậy mọi việc sẽ không dính dáng đến anh. Nhưng nếu anh làm ảnh hưởng đến việc đánh lộn của người khác, cuối cùng mặc kệ bên thắng hay bên thua, nói không chừng đều giận lây sang anh.
Mà Diệp Mặc không ngờ dù hắn không để ý, nhưng rõ ràng đã ảnh hưởng tới người chạy phía trước, đồng thời cũng ảnh hưởng cả người đuổi phía sau.
- Diệp tiền bối cứu mạng...
Người thanh niên đang chạy phía trước bỗng nhiên dừng lại trước mặt Diệp Mặc, đồng thời cúi người xuống kêu Diệp Mặc cứu mạng. Anh ta cũng không tiếp tục chạy trốn nữa.
Diệp Mặc kinh ngạc thoáng nhìn về phía người thanh niên trên người đã bị chém trúng mấy nhát đao này, kinh ngạc hỏi:
- Anh là ai? Hình như tôi không biết anh mà?
Người thanh niên này thở hổn hển mấy hơi, sau đó nhanh chóng nói:
- Tôi là người của Hải Đường. Bởi vì điều tra hành khách mất tích trên máy bay...
Người thanh niên này còn chưa nói xong thì hai người kia đã đuổi tới nơi.
Hai người này tới trước mặt Diệp Mặc, một câu nói cũng không nói. Một người giơ đao trong tay chém vào người thanh niên đang xin Diệp Mặc cứu mạng. Một người khác trực tiếp dùng dao ba khía đâm vào sau lưng người thanh niên, không ngờ vẫn muốn Gi*t người. Hơn nữa không hề quan tâm tới sự tồn tại của Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhấc chân đá hai cái. Hai gã đang tập trung chém người thanh niên, đã bị Diệp Mặc trực tiếp đạp ngã xuống đất. Mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi, sau đó không hề nhúc nhích.
Sở dĩ hắn xuống tay độc ác như vậy, là bởi vì người thanh niên muốn hắn cứu đang giúp hắn điều tra. Mà hai người này lại muốn đuổi Gi*t người mình thuê, đương nhiên Diệp Mặc sẽ không khách khí.
Người thanh niên toàn thân đầy máu thấy Diệp Mặc chỉ đá hai cái đã khiến hai gã thanh niên cầm hung khí bị hộc máu, lúc này liền ngây ngẩn cả người.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Mặc lạnh giọng hỏi, cắt đứt sự sững sờ của người thanh niên kia.
Người thanh niên lại thở hổn hển mấy hơi mới lên tiếng:
- Diệp tiền bối, bởi vì cách đây không lâu, đại ca chúng tôi bảo chúng tôi điều tra vụ chiếc máy bay đã mất tích mấy ngày trước, còn điều tra cả hành khách trên chuyến bay lần đó. Tất cả anh em trong Hải Đường chúng tôi đều tham gia. Kết quả bởi vì đúng lúc tôi ở trong một công viên nghe được hai người này nói tới một vài hành khách trên máy bay, tôi liền chú ý bọn họ. Sau đó tôi đã theo dõi hai người này tới một nhà cũ của tư nhân. Không ngờ lại bị bọn họ phát hiện. Bởi vậy bọn họ đã truy sát tôi...
Bỗng nhiên Diệp Mặc giơ tay lên ngăn người thanh niên này tiếp tục nói chuyện. Hắn túm lấy hai người thanh niên bị đánh trọng thương đang nằm trên mặt đất nói:
- Anh lập tức gọi một chiếc xe, dẫn tôi tới khu nhà cũ kia.
- Vâng…
Thanh niên này ngay lập tức chặn một xe taxi. Tuy rằng thanh niên này toàn thân đầy máu, nhưng chiếc xe taxi vẫn ngừng lại. Dường như anh ta biết nếu không ngừng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Diệp Mặc mang hai người kia lên xe, sau đó nhìn người thanh niên nói:
- Anh nói tiếp đi.
Sau khi người thanh niên bị thương nói cho lái xe taxi biết địa chỉ xong, lập tức nói:
- Bởi vì vừa nãy khi ở nhà cũ kia, tôi đã nghe thấy mấy người này đang nói chuyện với người Nhật. Đúng lúc tôi chuẩn bị thăm dò điều tra một chút, không ngờ đã bị người ta phát hiện. Hai người này lập tức bắt đầu truy sát tôi. May mắn trước kia tôi từng được huấn luyện chạy đường dài, bằng không tôi đã sớm bị hai tên khốn kiếp này chém ૮ɦếƭ. Bởi vì đại ca đã cho chúng tôi xem qua ảnh của Diệp tiền bối, cho nên tôi mới nhận ra anh. Cảm ơn Diệp tiền bối đã cứu mạng tôi.
Diệp Mặc gật đầu. Hắn đã hiểu được một chút. Một chiêu buổi sáng của hắn tuy rằng không thông qua chính phủ, nhưng hiệu quả tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với phía chính phủ. Toàn bộ Hongkong có bao nhiêu người đầu đường cuối ngõ? Hoặc là nói có vài người làm việc đứng đắn cũng âm thầm đầu phục các loại bang phái đoàn thể. Như vậy một mệnh lệnh đưa ra, chẳng khác gì phát động toàn bộ Hongkong. Điều này khác hẳn với việc phía chính phủ phát động. Phía chính phủ thông cáo, cho dù có dân chúng biết được một ít dấu vết, nói không chừng cũng không dám nói ra. Nhưng người trong bang phái sẽ không lo lắng về điều này.
Vận khí của người thanh niên bị thương trước mắt không tồi. Đúng lúc nghe được tin tức có liên quan. Nói không chừng tin tức này có quan hệ với vụ chiếc máy bay đã mất tích mấy ngày hôm trước.
Đường không xa. Hai người mới nói mấy câu, xe taxi đã tới nơi. Diệp Mặc lấy ra một viên thuốc chữa thương đưa cho người thanh niên bị thương, bảo anh ta uống vào. Sau đó, hắn mới dẫn theo hai gã đàn ông bị trọng thương đi vào chỗ nhà cũ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc