Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 371

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Thạch Khai Căn nhìn Diệp Mặc bằng vẻ mặt kinh ngạc, nói:
- Như vậy sao được? bây giờ mà đến “Hồng Vũ Bang” chẳng phải là, là...
Dường như cảm thấy mình nói không đúng, Thạch Khai Căn vội vàng nói thêm:
- Tiền bối, tôi biết là bản lĩnh của tiền bối lợi hại, hơn nữa còn là người lợi hại nhất mà tôi từng gặp, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, huống hồ “Hồng Vũ Bang” cao thủ nhiều như mây, nghe nói còn có người luyện cổ võ, hơn nữa VK của bọn họ cũng là những thứ tiên tiến nhất trong giới xã hội đen của Mỹ, nếu như tiền bối một thân một mình xông vào, e rằng, e rằng...
Diệp Mặc cười rất thản nhiên.
- Những chuyện đó không cần anh phải lo, anh chỉ cần dẫn tôi đến chỗ đó là được rồi, nhưng chuyện khác anh không cần phải bận tâm.
Thạch Khai Căn nhìn viên đạn màu vàng đã bị biến dạng thành hình chữ V mà Diệp Mặc vứt trên mặt đất, nhặt lên, sau đó cắn chặt răng nói: Truyện được share bởi Tung Hoành (.) Com
- Được, tôi sẽ cùng đi với tiền bối một chuyến, có ૮ɦếƭ cũng cam lòng, có thể được kết bạn với một cao nhân như tiền bối, đó là vinh hạnh của Thạch Khai Căn tôi.
Diệp Mặc nhìn Thạch Khai Căn nói:
- Chỉ cần anh dẫn tôi đến gần chỗ đó là được rồi, anh không cần vào đó đâu.
Thạch Khai Căn lắc đầu nói:
- Không, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp người nào võ công cao cường như tiền bối. Tôi khâm phục tiền bối từ tận đáy lòng, tôi muốn đi cùng là do tôi cam tâm tình nguyện. Mặc dù bản lĩnh của tôi không đáng để nhắc tới trước mặt tiền bối, nhưng nếu trong đám người Hoa thì tôi cũng là một người có thực lực, tôi chỉ có một hi vọng, đó là có thể lăn lộn cùng với tiền bối, nếu như có thể học được một nửa chiêu thôi, thì đó cũng đã là duyên kỳ ngộ của tôi rồi.
Thạch Khai Căn này cũng có mắt nhìn đấy, nhưng Diệp Mặc không có ý định dẫn dắt anh ta, lạnh lùng nói:
- Tôi đến đây có chuyện phải làm, làm xong, tôi sẽ lập tức rời khỏi Mỹ.
Không ngờ Thạch Khai Căn lập tức trả lời luôn:
- Nếu như tiền bối đồng ý dẫn tôi đi, tôi cũng sẽ tình nguyện rời khỏi Mỹ. Tôi ở đây không nơi nương tựa, vốn dĩ tôi ở lại San Francisco này để báo thù, nhưng bây giờ cũng đã mười mấy năm rồi, kẻ thù của tôi càng ngày càng mạnh, xem ra cũng không còn chút hi vọng nào nữa, nếu như có thể, tôi muốn đi cùng với tiền bối một thời gian.
Hóa ra là muốn báo thù, xem ra có vẻ như sống ૮ɦếƭ muốn đi cùng mình đây, hoàn toàn là muốn học võ công để báo thù. Thạch Khai Căn này có vẻ là loại người rất quyết đoán, hơn nữa còn là loại người rất hiếm gặp, dẫn anh ta theo thì cũng không sao. Mặc dù Thạch Khai Căn cho rằng đến Diệp Mặc đi vào “Hồng Vũ Bang” là đi vào chỗ ૮ɦếƭ, nhưng Diệp Mặc chỉ coi đó là một cuộc dạo chơi mà thôi, nghĩ đến đây Diệp Mặc gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy, anh có thể vào cùng tôi cũng không sao, bây giờ thì dẫn đường đi. Truyện được share bởi Tung Hoành (.) Com
Người đàn ông già đeo kính ở dưới lầu nhìn thấy Thạch Khai Căn và Diệp Mặc đi ra, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Ông ta đương nhiên biết Thạch Khai Căn dẫn Diệp Mặc lên lầu là để thu S***g của Diệp Mặc, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn như đứa cháu nội dẫn người thanh niên này xuống, chuyện này hiển nhiên là nằm ngoài dự liệu của ông ta.
...
“Hồng Vũ Bang” danh tiếng lừng lẫy trong cộng đồng người Hoa ở San Francisco, mặc dù không bằng được “Hán Văn Bang” năm đó, nhưng trong cả rừng bang phái, “Hồng Vũ Bang” có thể đứng số một, thì đã có thể nói lên mọi chuyện rồi.
Võ quán của “Hồng Thị Thất sát Quyền” nằm ngay trên phố Thanh Dương, sở dĩ Thạch Khai Căn nói chỉ biết sơ sơ về địa điểm của “Hồng Vũ Bang” bởi biết võ quán “Hồng Thị Thất sát Quyền” chính là trụ sở của “Hồng Vũ Bang”.
Võ quán này nhận học viên bên ngoài, nhưng rất ít người biết võ quan này có quan hệ với “Hồng Vũ Bang”. Thạch Khai Căn vì có người bạn ở “Hồng Vũ Bang” nên mới biết được chút thông tin này.
Diệp Mặc được Thạch Khai Căn chỉ đường, rất nhanh đã đến được võ quán “Hồng Thị Nhất sát Quyền”, nhưng lại bị người của võ quán chặn lại không cho vào. Diệp Mặc đành dùng thần thức quét một lượt những người đang luyện quyền ở bên trong.
- Đây là võ quán “Hồng Thị Thất sát Quyền”, xin dừng bước, nếu như đến báo danh thì xin mời tháng sau quay lại.
Bảo vệ của võ quán cũng là một người Hoa, anh ta coi Diệp Mặc và Thạch Khai Căn là người đến ghi danh học võ.
Đây cũng là lần đầu tiên Thạch Khai Căn đến đây, bình thường đều là bạn của anh ta đến tìm anh ta, anh ta không phải đến võ quán “Hồng Thị Thất sát Quyền”, bởi một khi đã đến đây thì sẽ bị nhớ mặt, thậm chí còn có thể bị điều tra chi tiết về bản thân, thế nên nếu như không phải là tình hình đặc biệt, Thạch Khai Căn sẽ không muốn có bất cứ quan hệ gì với các bang phái.
- Tiền bối chắc chắn có thể tìm được manh mối gì đó ở đây.
Thạch Khai Căn quay sang nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười
- Anh Thạch, anh lớn tuổi hơn tôi, sau này cũng không cần phải gọi tôi là tiền bối đâu, tôi họ Diệp, gọi như bạn bè bình thường là được rồi.
Thạch Khai Căn vô cùng sung sướng nói:
- Một khi đã như vậy, anh Diệp, tôi không khách khí nữa, chỉ có điều sau này tôi lăn lộn cùng với anh, có tôn tư trật tự thì vẫn hay hơn, nên để tôi gọi anh là anh Diệp là tốt nhất.
Thạch Khai Căn đã lăn lộn ở đời nhiều năm, mặc dù không gia nhập bang phái nào, nhưng khá xem trong chuyện vai vế thân phận trên giang hồ. Anh ta cũng không phải là người không có đầu óc, một khi đã đi theo Diệp Mặc học, thì nhất định phải thể hiện mình như thế nào với người ta đã.
Diệp Mặc cũng không để ý đến việc Thạch Khai Căn xưng hô với hắn như thế nào, mà quay sang nói với tên bảo vệ đứng ở cổng:
- Anh vào nói có người đến phá võ quán này, mau đi gọi quán chủ của các anh tới đây, không thì tôi sẽ không khách khí đâu.
- Mẹ kiếp, muốn ૮ɦếƭ hả.
Gã bảo vệ nghe Diệp Mặc nói là người đến phá võ quán, cũng không thèm chạy đi thông báo, nhằm thẳng mặt Diệp Mặc mà đánh một quyền.
Diệp Mặc dường như không nhìn thấy quả đấm của gã, nhấc chân lên đá gã một cước, cước này khiến cho gã bảo vệ bị đá văng xa mấy thước, sau đó ***ng phải một bình hoa cao bằng người, bình hoa này lập tức vỡ vụn.
Thạch Khai Căn lắc lắc đầu, trong lòng đánh giá “Hồng Vũ Bang” càng ngày càng thấp, không phải vì gã bảo vệ này không chịu nổi một cước của Diệp Mặc, mà là vì tên bảo vệ này không nên động thủ với Diệp Mặc. Bất luận là gã có đánh được Diệp Mặc hay không, khi nghe thấy Diệp Mặc nói là người đến phá võ quán, thì gã phải cố gắng giữ được bình tĩnh, sau đó đi báo cho người khác biết mới phải.
Bởi vì khi có một người lợi hại như vậy đến, thì cách làm của gã bảo vệ này có thể thay “Hồng Vũ Bang” kết thù với cường địch
- Anh là người ở đâu? Sao lại đến võ quán “Hồng Thị Thất sát Quyền” của chúng tôi làm loạn?
Vì nhìn thấy gã bảo vệ ở cửa bị đánh ngã, một gã mặt đen chạy đến, nhìn thấy Diệp Mặc không động thủ trước, mà ôm quyền hỏi.
- Đại ca của tôi muốn gặp quán chủ của các anh, nhưng gã bảo vệ này không cho gặp, lại còn ra tay trước, nên bị đại ca của tôi giáo huấn cho một trận.
Thạch Khai Căn ςướק lời, nói.
Gã mặt đen lúc này mới chú ý đến Thạch Khai Căn đứng đằng sau Diệp Mặc, lập tức hỏi bằng giọng hoài nghi:
- Anh có phải là “Thảo Thượng Phi” ở phố người Hoa? Võ quán của chúng tôi có thâm thù đại hận với đại ca của anh từ lúc nào vậy?
Thạch Khai Cân mặc dù không biết gã mặt đen này, nhưng gã này nhận ra anh ta là “Thảo Thương Phi” cũng là chuyện hết sức bình thường, “Thảo Thượng Phi” ở phố người Hoa cũng có chút danh tiếng, nhưng anh ta cũng chỉ cười nói:
- Từ trước đến giờ chúng tôi cũng không có thâm thù đại hận gì với võ quán của các anh, chỉ là đại ca của tôi muốn gặp quán chủ của các anh thôi, nhưng gã bảo vệ này lại ngăn không cho vào.
Sắc mặt của gã mặt đen này trầm xuống,
- “Thảo Thượng Phi” võ quán của chúng tôi không muốn có chuyện, nhưng cũng không phải vì sợ các anh, nếu như người nào đến cũng có thể tùy tiện gặp quán chủ, vậy thì quán chủ của chúng tôi ngày nào cũng chỉ cần phải đi gặp mọi người là được rồi, những chuyện khác thì không cần phải làm nữa.
Thần thức của Diệp Mặc đã sớm phát hiện ra bên trong đang có một người chú ý về phía mình, nên nói:
- Bớt phí lời đi, nếu như còn không gọi quán chủ của các anh ra, thì đừng trách tôi phá nát cái võ quán này.
Lời nói của Diệp Mặc cuối cùng cũng đã chạm đến lòng tự trọng của gã mặt đen này, gã đàn ông này hừ lạnh một tiếng, dắt vạt áo sơ mi vào ***, rồi nói:
- Nếu như vậy, Vương Tuấn tôi sẽ tiếp cao thủ như anh.
Diệp Mặc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Đến cửa của võ thuật anh còn không ***ng đến được, không cần phải đánh với tôi, tôi chỉ cần một cước, là có thể đánh vỡ nát một chiếc bình hoa nữa đấy.
Không phải là Diệp Mặc khinh thường gã Vương Tuấn này, mà Vương Tuấn bây giờ còn chưa phải là người luyện võ hoàng cấp , nhiều nhất cũng chỉ là một người luyện võ ở cấp sơ đẳng mà thôi, Diệp Mặc thật sự là không có chút hứng thú nào để đánh với anh ta.
Vương Tuân nghe xong lời của Diệp Mặc, khuông mặt đen đỏ bừng lên như gấc, mặc dù trong võ quán “Hồng Thị Thất sát Quyền” anh ta không phải là người lợi hại nhất, nhưng chắc chắn có thể xếp vào TOP 10. Hơn nữa tên đứng trước mặt anh ta chắc chắn còn nhỏ tuổi hơn anh ta, không ngờ lại dám nói có thể dùng một cước đá văng được mình, lại còn nói ra được cả chỗ đá mình đến, chuyện này bất luận thế nào anh ta cũng không thể tin được. Hơn nữa anh ta cảm thấy người này đến đây quá ngông cuồng rồi, có thể dùng một cước đá mình, thì cho dù là quán chủ cũng không thể làm được chuyện đó.
Tuy rằng trong lòng Vương Tuấn vô cùng tức giận, nhưng anh ta cũng không dám sơ suất, một khi người này đã nói như vậy, chứng tỏ anh ta cũng có chút bản lĩnh.
Vương Tuấn làm cao cũng đủ rồi, múa một quyền, hai quyền đầu mang theo cả tiếng gió, không chút chần chờ xông thẳng đến Diệp Mặc.
Vương Tuấn vừa xông đến đã xuất ra chiêu lợi hại nhất của mình, anh ta không hề coi thường Diệp Mặc, Diệp Mặc một khi đã nói như vậy, chứng tỏ hắn thực sự cũng có bản lĩnh. Quyền này là được sáng tạo từ booxing Thái, gọi là đòn đấm móc, quyền Thái kết hợp với đấm móc, chiêu này vừa xuất ra, Vương Tuấn đã đánh bại được không ít cao thủ, không thì anh ta cũng đã không thể trở thành huấn luyện viên của võ quán “Hồng Thị Thất sát Quyền” rồi.
Diệp Mặc cũng không nhúc nhích, đến lúc đòn của Vương Tuấn chạm đến gần sát mặt rồi, hắn mới đột nhiên tiến lên một bước, xuất ra một cước.
Vương Tuấn nhìn thấy Diệp Mặc đột nhiên chủ động tiến lên, trong lòng vui mừng, nhưng anh ta còn chưa kịp nghĩ gì, thì đã bị một cước của Diệp Mặc đá trúng ***. nhưng rõ ràng là một quyền của anh ta đã vung tới trước mặt Diệp Mặc rồi, nhưng ngay cả một vạt áo của hắn cũng không thể chạm vào được.
Sau đó Vương Tuấn cũng cảm nhận được có một lực vô cùng mạnh chạm vào *** anh ta, trong lòng Vương Tuấn thầm nghĩ, xong đời rồi.
Quả nhiên, Vương Tuấn bị đá bay đi, rồi rơi trúng vào chiếc bình hoa còn lại, chiếc bình hoa vỡ vụn, giống như lần trước.
Cả võ quán đã yên tĩnh trở lại, bởi lúc Diệp Mặc dạy dỗ tên bảo vệ, các học viên đang tập luyện đều đã ngừng hết cả lại, đến lúc Vương Tuấn và Diệp Mặc nói chuyện, nhưng học viên đó đều chạy đến xem.
Chỉ có điều, không ngờ mới được có một chiêu, hay nói cách khác là một cước, người ta đến tay cũng còn không thèm động, sau đó chỉ đá một cước, mà huấn luyện viên của họ đã bay theo đường đã định sẵn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc