Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 327

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

- A...
Lạc Huyên giật mình một lát rồi do dự nói:
- Nhưng, nhưng con quỷ này rất lợi hại, sư phụ nói em có linh nhãn mà em cũng không nhìn thấy nó, còn bị nó làm hại. Em nghĩ, em nghĩ, hay là chúng ta không lên nữa.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Được thôi, vậy thì em ở đây đợi anh, đợi anh lên bắt quỷ, sau đó xuống.
- Hay là em cùng lên với anh thôi, thêm một người cũng thêm lực lượng.
Lạc Huyên lập tức đổi giọng, nếu như không phải Diệp Mặc còn ở đây thì thực sự cô không muốn trở lại, cô không sợ quỷ là thật, nhưng quỷ không nhìn thấy được lại là chuyện khác, hơn nữa dường như ngay cả kiếm gỗ đào con quỷ này cũng không sợ.
- Yên tâm đi, đại khái anh đã đoán được đó là cái gì rồi, anh chỉ đi xác nhận một chút, nếu anh không đoán sai thì con quỷ đó đã đi rồi, anh chỉ đến thang máy nhìn một chút.
Diệp Mặc cười an ủi Lạc Huyên một câu.
Hắn thực sự đã đoán ra được vật kia là cái gì rồi, sau khi xem bức thư của Nhiếp Song Song, Diệp Mặc liền đoán vật kia rất có thể là con vật nuôi mà Nhiếp Song Song đã từng nuôi - Loạn Loạn.
Bởi vì Loạn Loạn biết ngụy trang, nó cũng có thể ở trong thang máy ngụy trang giống màu của thang máy, sau đó bám vào một góc thang máy, mắt con người sẽ không thể nhìn ra được. Cho nên thần thức của hắn quét qua mấy lần đều không nhìn thấy vật này, sau đó sau khi đọc thư của Nhiếp Song Song xong, hắn bỗng nhớ đến con Loạn Loạn này. Dường như khi hắn xem xét thang máy thì thang máy có một khối hơi nhô lên. Hắn không để ý, bây giờ nhớ lại thì đúng là cái vật đó rồi.
Hiện giờ Diệp Mặc chỉ đi xác nhận một chút, còn về vì sao Loạn Loạn lại tới nơi này, Diệp Mặc đoán chừng có liên quan đến người phụ nữ áo đỏ đã bị hắn giết. Nhiếp Song Song không tu luyện công pháp Cửu Nguyệt Quan mà thứ người phụ nữ áo đỏ tu luyện được lại là công pháp Cửu Nguyệt Quan, cho nên khi công lực của Loạn Loạn thêm thâm hậu thì Nhiếp Song Song không khống chế được Loạn Loạn, để cho nó một mình bỏ trốn.
Con Loạn Loạn bỏ đi đó phải ăn âm hồn, người phụ nữ áo đỏ đã ở đây thì âm khí chắn chắn vô cùng mạnh. Dụ Loạn Loạn đến, nói không chừng người phụ nữ này còn muốn thu phục Loạn Loạn, kết quả là phải ở lại nơi đây. Đương nhiên cũng có thể là Loạn Loạn đến trước, người phụ nữ áo đỏ đến sau, cô ta bị Loạn Loạn dụ đến. Bất kể là tình huống nào đều có liên quan đến Cửu Nguyệt Quan.
- Anh Diệp, anh thực sự đã đoán ra đó là cái gì rồi ư? Chẳng lẽ không phải âm hồn?
Lạc Huyên ngạc nhiên hỏi.
- Không phải, nhưng cái này còn đáng sợ hơn cả âm hồn, nó quỷ quái còn hơn quỷ.
Diệp Mặc gật đầu nói, nếu con Loạn Loạn này giống những gì Nhiếp Song Song nói, như vậy quả thật vô cùng đáng sợ.
Nhiếp Song Song không sợ những thứ nhìn thấy được mà chỉ sợ những thứ không nhìn thấy được. Mặc dù lúc này Diệp Mặc đã nói rồi, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, đi sát phía sau Diệp Mặc. Cô sợ một khi không cẩn thận thì thứ đó sẽ từ bên cạnh nhảy ra.
Thang máy dừng ở tầng thứ tám, Diệp Mặc và Lạc Huyên đi vào thang máy. Sau khi Diệp Mặc ấn vào nút lên tầng mười hai thì chú ý đến những tấm thép xung quanh thang máy.
Quả nhiên một lần nữa hắn phát hiện ra chút hơi lạnh lờ mờ bên cạnh nút bấm, Diệp Mặc biết đây chính là chỗ nó bám lên, bởi vì nó đi chưa lâu nên trên thang máy vẫn còn chút hơi thở âm u, lạnh lẽo.
- Tìm thấy chưa?
Khi Lạc Huyên hỏi, thang máy đã dừng ở tầng mười hai, nhưng rõ ràng là cô rất lo lắng, thậm chí một bàn tay đã nắm lấy góc áo của Diệp Mặc tự lúc nào.
- Ừ.
Diệp Mặc bước ra khỏi thang máy, gật đầu nói:
- Đúng, đã tìm thấy rồi. Nhưng thứ đó đã đi rồi. Là một loài động vật rất độc ác, loài động vật này chuyên lấy âm khí làm thức ăn, hơn nữa lại rất khát máu. Chỗ này vốn có quỷ vật, quỷ vật sau khi bị anh tiêu diệt, nó không ở đây được nữa, đoán chừng hôm qua đi rồi.
Lạc Huyên dường như không hiểu, hỏi:
- Bị anh tiêu diệt rồi? Có một hôm em bị một quỷ vật rất lợi hại đẩy ra khỏi cầu thang ở tầng chín, quỷ vật này là anh tiêu diệt à? Chẳng trách sau này em lên không nhìn thấy nó nữa.
Từ tầng mười hai Diệp Mặc nhảy lên nóc, tận hưởng cảm giác có làn gió nhẹ thổi tới, trong lòng có chút bùi ngùi. Hắn đến đây mới hơn một năm, hai năm chưa tới, nhưng quãng thời gian một năm rưỡi này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Lạc Huyên nghe nói là một loài động vật biết ngụy trang, tâm trạng cũng trùng xuống, cô đi theo Diệp Mặc lên nóc, thấy hắn đứng bên cạnh nóc trầm mặc không nói, liền đi đến bên cạnh Diệp Mặc hỏi:
- Anh Diệp, anh đang nghĩ gì vậy?
- Anh đang nghĩ...
Diệp Mặc chần chừ một lát rồi đột nhiên nói:
- Lạc Huyên, nếu có một ngày em thực sự thích một người con trai, em có vì mất trí nhớ mà quên anh ấy?
- A.
Lạc Mâu không kịp suy nghĩ, gương mặt cô đỏ lên, liền nói:
- Anh Diệp, anh đang nói gì đấy, em là người tu đạo. Làm sao có thể bỗng nhiên thích một người con trai.
Diệp Mặc gật đầu theo bản năng:
- Cũng phải, em là người tu đạo, là anh hỏi em đường đột rồi.
Nhìn ngọn đèn thấp thoáng và những ngôi sao xa xôi kia, Diệp Mặc dường như ngây ra vậy.
Thấy gương mặt cô đơn và đôi mắt thất thần của Diệp Mặc, Lạc Huyên cũng không nói nữa, cô cứ đứng trên nóc tầng mười hai nhìn những ngọn đèn thấp thoáng ở xa giống như Diệp Mặc. Thật lâu sau, cô thấy Diệp Mặc vẫn giữ tư thế bất động, cô có chút lo lắng nói:
- Anh Diệp, anh thất tình à? Tuy em không hiểu chuyện này, nhưng ở trong trường hai năm, cũng gặp không ít bạn học thất tình. Bộ dạng dường như rất đau khổ, ừm, có chút giống anh vậy.
- Thất tình?
Diệp Mặc lẩm nhẩm lại câu nói, mình đang thất tình sao? Hắn nói:
- Anh không biết.
Diệp Mặc chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhìn Lạc Huyên rồi hỏi:
- Đúng rồi, em nói em là người tu đạo, môn phái của em là gì?
Lạc Mâu chần chừ một lát, nhưng không hề giấu giếm:
- Môn phái của em tên là Từ Hàng Tĩnh Trai, là một môn phái có lịch sử lâu đời ở Hoa Hạ.
- Từ Hàng Tĩnh Trai? Sao có chút quen quen?
Diệp Mặc lặp lại câu nói, bỗng nhớ đến một cái tên là Liên hàng Tĩnh Trai mà lần trước gặp ở hội đấu giá, không biết có liên quan hay không.
Lạc Huyên từ từ nói:
- Nếu anh nghe cái tên này quen thì cũng rất bình thường, bởi vì rất lâu về trước, Từ Hàng Tĩnh Trai ở bên ngoài, không xâm nhập vào thế giới nhỏ. Môn phái xâm nhập vào thế giới nhỏ cũng chỉ mới mấy trăm năm, cụ thể thì em không rõ lắm, quyển “ní la kinh” chính là một bộ sách cổ quan trọng mà môn phái chúng em lưu lại ở bên ngoài.
Diệp Mặc gật gật đầu, trầm mặc rồi không hỏi thêm nữa. Hắn không quan tâm nhiều lắm việc này, hắn tin có thể uy hiếp được hắn, tuy có nhưng chắc hẳn không nhiều.
Thấy Diệp Mặc lại rơi vào trầm mặc, Lạc Huyên lại hỏi:
- Anh Diệp, em biết anh là một người rất giỏi, lý tưởng của anh là làm gì?
- Lý tưởng?
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, lý tưởng đương nhiên là cùng Lạc Ảnh trường sinh, bên nhau mãi mãi, thậm chí là bay lên thành tiên, nhưng lúc này hắn biết đây chỉ là một hi vọng xa vời. Tuy hắn đã thành lập công ty, quy tụ những người có tài và vật chất giúp hắn và Lạc Ảnh tu luyện, nhưng hắn cũng biết luyện tới Trúc Cơ là may lắm rồi.
Lạc Ảnh, vậy Khinh Tuyết thì sao? Nếu như không gặp Khinh Tuyết hoặc là không có bất kỳ quan hệ nào với Khinh Tuyết thì hắn cũng không có nhiều nhớ mong như thế này. Nhưng hiện nay, cho dù hắn có tìm thấy Lạc Ảnh, sau đó ở bên cô, chẳng lẽ trong lòng hắn hoàn toàn có thể buông Ninh Khinh Tuyết? Đối với hắn mà nói, buông tay là vô cùng khó khăn, có lẽ, trái tim hắn còn làm cao.
Thật lâu sau, Diệp Mặc mới thở dài, chậm rãi nói:
- Lý tưởng của anh rất khó thực hiện.
Lạc Huyên nhìn Diệp Mặc thoáng qua có chút ðồng cảm, tuy cô không biết lý tưởng của Diệp Mặc là gì, nhưng chắc hẳn có liên quan đến người con gái mất trí nhớ mà hắn vừa nói. Cô thở dài nói:
- Anh Diệp, thực ra có khi không cần phải nghĩ quá nhiều. Trước kia em tu luyện ở trong môn phái, rất đơn thuần trong sáng, bây giờ khi đến cuộc sống hồng trần, em mới biết ngoài này lại có nhiều chuyện không thể tin nổi như vậy.
- Em nghĩ, em nghĩ nếu chị em chúng em còn ở trong đó, thì chắc chắn Nhị sư tỷ sẽ không làm chuyện này, chị ấy bị người ta lừa, nhất định là bị người ta lừa...
Nói vài câu lại nói đến Nhị sư tỷ, trong lòng Lạc Huyên trở nên trầm xuống.
Diệp Mặc thản nhiên cười:
- Nếu thật sự Nhị sư tỷ của em giống như em nghĩ thì cô ấy sẽ không bị người ta lừa. Thôi đi, hay là em đừng nghĩ đến Nhị sư tỷ nữa, em vẫn chưa nói lý tưởng của em.
Lạc Huyên từ từ nói:
- Lý tưởng của em trước đây từng là cố gắng tu luyện, tu luyện đến Tiên Thiên cao nhất. Hôm ấy, khi em đứng trên nóc nhà, bỗng nghĩ tới nếu có một ngày em có thể bay lượn thì tốt. Cõ lẽ đây mới chính là lý tưởng của em. Em nghĩ lý tưởng của em cũng vĩnh viễn không thực hiện được, bởi vì em biết đây là chuyện không thể. Cho nên, anh Diệp, lý tưởng và hiện thực là hai chuyện khác biệt, nếu như không có cách nào thực hiện thì thường nghĩ đến cũng tốt. Cũng giống như lúc này, em đứng ở đây, trong lòng em vui hơn rất nhiều.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Lý tưởng của em có lẽ có thể thực hiện được, nhưng lý tưởng của anh thực sự không có cách nào thực hiện được.
- Anh nói là ngồi máy bay ư? Em cũng đã từng ngồi máy bay, nhưng cảm giác ấy không khác gì so với ngồi ô tô, em không thích kiểu bay như vậy.
Lạc Huyên lắc đầu nói.
- Không nói chuyện này nữa, anh muốn đi núi Kỳ Dương, em đi cùng anh nhé.
Diệp Mặc vứt bỏ mối hỗn độn trong suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói.
- Đương nhiên, từ giờ trở đi, anh Diệp muốn đi đâu, làm gì, em sẽ đi cùng anh tới nơi đó, làm việc đó.
Lạc Huyên nói không một chút do dự, đại sư tỷ không ở bên cạnh nên cô một mình sống ở đây sao được.
Diệp Mặc lại lắc đầu, không nói.
- Sao thế? Anh Diệp.
Thấy Diệp Mặc lắc đầu, Lạc Huyên liền hỏi.
Diệp Mặc cười nói:
- Anh nói là những lời này em đừng tùy tiện nói, nếu anh nhảy lầu, em cũng nhảy lầu theo anh sao? Cho nên...
- Đương nhiên, nếu như anh Diệp nhảy lầu, em cũng nhảy theo anh, nhưng em biết, anh Diệp, anh sẽ không...
Lạc Huyên còn chưa dứt lời thì Diệp Mặc đã nhảy xuống tầng mười hai.
- A...
Lạc Huyên cảm thấy trống rỗng, cô không ngờ Diệp Mặc nhảy xuống rồi, cô cứ nghĩ là Diệp Mặc nói giỡn với cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc