Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2275

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Tạo hóa. (Đại kết cục)
Diệp Mặc đứng ở giữa hư không vô tận, trong lòng cảm thán không thôi. Cách lần trước U Minh giới phong giới đã trăm năm, hắn lại tiến vào U Minh giới lần thứ hai, chỉ cần hắn lấy đi Thế Giới Sơn, tu sửa giới mạch cho Thánh Đạo giới, hắn có thể rời khỏi Thánh Đạo giới, mang theo vợ con ngao du khắp vũ trụ hư không. Với tu vi của hắn, hiện nay trong toàn bộ vũ trụ hư không, chắc chắn đã không còn đối thủ.
Ngay khi Diệp Mặc vừa muốn xé rách biên giới U Minh giới, một cái động đen ngòm đột nhiên xuất hiện, không đợi Diệp Mặc nghi hoặc, một thanh âm yếu ớt mịt mù vang lên ngay bên tai Diệp Mặc.
- Nếu đến thì vào đi, không nên coi U Minh giới ta thành vải rách, muốn xé rách thì xé rách. Lấy Thế Giới Sơn của ngươi đi đi, lần sau nơi này của ta không chào đón ngươi.
Nghe được thanh âm này, Diệp Mặc lập tức hiểu cái thanh âm này chính là thanh âm Thiên Đạo trước đây hắn cảm thụ được tại U Minh giới.
Lúc này Diệp Mặc cũng không phải là cái loại bộc lộ tài năng mới vừa tiến vào Hỗn Nguyên nữa rồi, mà là mơ hồ hiểu rằng trên Hỗn Nguyên còn có tu vi còn cao cấp hơn nữa kìa.
Diệp Mặc vừa sải bước vào U Minh giới, đứng ở bầu trời U Minh giới hai tay chắp lại nói rằng:
- Trước đây Diệp mỗ không biết chừng mực, quấy nhiễu U Minh Thiên Đạo, lần này cố ý đến đây xin lỗi, xin hãy tha thứ ta vì tội không biết.
Thanh âm mờ ảo kia trở nên ngưng thực hòa hoãn một chút:
- Nếu như không phải đã biết ngươi cũng có thể trở thành người trong bọn ta, trước đây ta sẽ không để cho ngươi mang hồn phách đi. Thế Giới Sơn này là một tiên hữu của Nhân tộc để lại trước khi rời khỏi phiến hư không này, không nghĩ tới bây giờ là được dùng tới, ngươi cầm đi tu sửa Thánh Đạo giới đi.
Diệp Mặc nghe nói vậy xong, trong lòng chấn động vô cùng, thậm chí quên luôn chuyện Thế Giới Sơn. Lúc trước hắn đã có một loại dự cảm, Hỗn Nguyên không phải cực hạn, phiến hư không này cũng không phải là duy nhất. Hiện tại từ chỗ thanh âm mờ ảo này của U Minh giới, hắn càng thêm khẳng định dự cảm của mình không có sai.
- Xin hỏi tiền bối nói rời khỏi phiến hư không này là có ý gì?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Tiếng nói mờ ảo hơi thở dài:
- Ngươi bây giờ sẽ không hiểu được, chờ thọ nguyên của ngươi sắp hết, ngươi sẽ lĩnh ngộ được chân lý trong đó.
Thọ nguyên sắp hết? Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc một chút, ngữ khí càng có chút kích động:
- Tiền bối, ta đã là Hỗn Nguyên, không phải cùng thọ với Thiên Địa sao? Hỗn Nguyên Thánh Đế chẳng lẽ thọ nguyên không phải là vô cùng vô tận sao?
- Vô cùng vô tận?
Giọng nói mờ ảo kia cười lạnh một tiếng:
- Hỗn Nguyên Thánh Đế còn cách vô cùng vô tận một quảng xa phải đi, trừ phi có một ngày ngươi...
Thanh âm nói đến đây lại im bặt.
Diệp Mặc lúc này đã tỉnh táo lại, không tiếp tục thúc giục, mà là khom người hỏi:
- Diệp Mặc thỉnh giáo đại danh của tiền bối, xin tiền bối vui lòng chỉ giáo.
Một lúc lâu sau đó, giọng nói mờ ảo kia mới thở dài một tiếng nói rằng:
- Ta chưởng quản U Minh vô số năm, ngay cả tên của mình cũng quên rồi, ngươi cứ gọi ta là U Thiên đi, là chủ nhân của Thế Giới Hỗn Độn và Cây Thế Giới, ngươi có tư cách hỏi.
- U Thiên tiền bối, xin chỉ giáo.
Diệp Mặc một lần nữa kính cẩn chắp tay nói.
Giọng nói tên là U Thiên này biết Diệp Mặc muốn hỏi gì, trầm mặc gần một canh giờ sau đó mới chậm rãi nói:
- Cuồn cuộn hư không, vũ trụ mênh ௱ôЛƓ, cho tới bây giờ không có ai biết tận cùng ở nơi nào, cũng chưa từng có người có thể hiểu vũ trụ mênh ௱ôЛƓ rộng lớn này có những gì. Giới vực hư không mà chúng ta đang ở chỉ là một giao diện trong vũ trụ vô tận mà thôi, từ giao diện này ra ngoài, vẫn còn vô số giao diện giới vực hư không, chỉ là ngươi không biết mà thôi.
Diệp Mặc sau khi biết dự cảm mơ hồ của mình là chính xác xong, trái lại càng thêm tỉnh táo:
- Xin hỏi U Thiên tiền bối, nếu như ta muốn rời khỏi cái giao diện hư không này, tiến vào những giao diện hư không còn lại, nên làm như thế nào?
Giọng nói xa xăm của U Thiên lại truyền đến:
- Ngươi, hiện tại vẫn chưa có tư cách.
Diệp Mặc trầm mặc không nói, hắn cũng không cho rằng U Thiên đang nói ngoa, U Thiên nói hắn không có tư cách, thì đúng là không có tư cách. Hắn có thể cảm thụ được rất nhiều ranh giới, thậm chí có thể xé rách ranh giới giới diện, từ một ranh giới đến một ranh giới khác, thế nhưng hắn chưa từng cảm thụ được cái giao diện hư không mà U Thiên nói đến kia. Nếu như một giao diện mà hắn ngay cả cảm thụ cũng không thể cảm thụ được, chớ đừng nói chi là đi xé rách.
U Thiên thấy Diệp Mặc cũng không tiếp tục truy vấn nữa, ngữ khí vẫn mờ ảo như cũ nói rằng:
- Một ngày khi ngươi cảm thụ được trong đại đạo của ngươi xuất hiện một cánh cửa đại đạo, mà khi ngươi cũng có thể đẩy cánh cửa lớn này ra, thì ngươi đã có tư cách rời khỏi phiến hư không này.
- Cánh cửa? Lẽ nào tu luyện tới Hỗn Nguyên là có thể xuất hiện cực hạn?
Diệp Mặc buộc miệng hỏi.
U Thiên thấp giọng nói:
- Không phải, có một số người cho dù là tu vi cao tới đâu, Hỗn Nguyên tu luyện tới cực hạn đi nữa, cũng không cách nào cảm thụ được cánh cửa đại đạo, chớ đừng nói chi là đẩy cánh cửa này ra. Với cơ duyên cùng tư chất của ngươi, có lẽ ngày mai sẽ có thể cảm thụ được, có lẽ trăm triệu năm về sau, thọ nguyên của ngươi sắp tới, cũng không cách nào cảm thụ được.
- Trước đây cái người từ nơi này rời đi kia cũng là bởi vì cảm thụ được cánh cửa đại đạo, cho nên y mới có thể đẩy cánh cửa này ra, rời khỏi nơi này?
Diệp Mặc nghĩ đến vị tiền bối để lại Thế Giới Sơn kia, đối phương có thể để lại thứ bảo vật như Thế Giới Sơn này, hiển nhiên là một bậc đại năng tuyệt đỉnh.
U Thiên thở dài một tiếng đáp:
- Y cảm thụ được cánh cửa đại đạo, nhưng lại không mở ra.
Diệp Mặc nhất thời nghi hoặc hỏi:
- Ông ấy không thể mở ra cánh cửa đại đạo của chính mình, thì làm sao rời khỏi nơi này? Lẽ nào để rời khỏi phiến hư không này còn có một biện pháp khác?
- Không sai, xác thực là có biện pháp khác để rời khỏi nơi này.
U Thiên đáp:
- Mỗi một vũ trụ khi bắt đầu, đều là một quá trình hỗn độn phân chia ban đầu, nơi này của chúng ta cũng không ngoại lệ. Hỗn độn ban đầu trừ các loại Thiên Địa kỳ bảo ra, còn có chín tấm Tiên Thiên Khai Thiên Phù. Chín tấm Khai Thiên Phù này chính là Tiên Thiên bảo vật, bất luận kẻ nào có được một tấm, cũng có thể phá vỡ ranh giới phiến hư không này rời khỏi nơi này. Trước đây y chính là lợi dụng một tấm Khai Thiên Phù, rời khỏi nơi này.
- Tại sao phải rời khỏi?
- Chỉ có rời khỏi nơi này, mới có thể theo đuổi bí mật về sự bất tử, mới có thể đạp trên đỉnh vũ trụ mênh ௱ôЛƓ.
Lần này Diệp Mặc không tiếp tục hỏi nữa, hắn sau khi thăng cấp Hỗn Nguyên, cũng sẽ không cảm thụ được tận cùng thọ mệnh của chính mình nữa. Dù cho hắn cảm giác được Hỗn Nguyên không phải cực hạn, cũng cho là mình đã bước vào cảnh giới bất tử. Ngày hôm nay hắn mới biết được, hắn không cách nào sống mãi.
- U Thiên tiền bối, ta có thể thỉnh giáo ngươi thêm mấy vấn đề nữa không?
Trầm mặc một lúc lâu sau, Diệp Mặc mới hỏi tiếp.
- Hỏi đi, có lẽ tương lai ta cũng có chỗ cần nhờ ngươi.
Tiếng nói xa xăm của U Thiên có thêm một chút tình cảm.
Diệp Mặc không biết hắn có thể giúp được gì cho U Thiên, hắn cũng không có nghĩ quá nhiều, trực tiếp hỏi:
- Ta có ba vấn đề, thứ nhất lôi kiếp của ta so với người khác thì hung mãnh lợi hại hơn, vô số lần muốn đưa ta vào chỗ ૮ɦếƭ, đây là vì sao? Thứ hai, có bao nhiêu người lợi dụng Tiên Thiên Khai Thiên Phù để rời khỏi phiến hư không vũ trụ này, tiến vào một giao diện khác? Nếu như cảm thụ được một giao diện, cố gắng tiến vào, thì sẽ thế nào? Thứ ba khi cảm thụ được cánh cửa đại đạo kia, đồng thời sau khi đẩy ra xong, có phải là cũng đã đến cực hạn rồi hay không?
U Thiên lần này lại lập tức trả lời:
- Câu hỏi của ngươi rất nhiều, thế nhưng ta có thể trả lời ngươi. Lôi Kiếp của ngươi là do thiên đạo khống chế, như ta có thể khống chế lôi kiếp cùng quy tắc của U Minh, ta cùng U Minh giới sau khi hợp đạo xong liền trở thành thiên đạo. Ta không cách nào hiện thân, nhưng có thể thông qua quy tắc thiên đạo để ra tay. Về phần có phải là thiên đạo đang hại ngươi hay không, thì ta lại không biết. Ta chỉ hợp đạo với U Minh giới, bên ngoài còn có những Thiên Đế hợp đạo khác nữa.
- Thì ra là thế, trước đây vãn bối lĩnh ngộ Luân Hồi thần thông, đa tạ U Thiên tiền bối thành toàn.
Diệp Mặc chợt hiểu được, sở dĩ hắn có thể cấp tốc lĩnh ngộ Luân Hồi thần thông như vậy, vẫn là do chúa tể Thiên Đạo U Minh giới này hổ trợ.
U Thiên đáp:
- Ta không giúp, ngươi có thể bước trên cầu Luân Hồi, lĩnh ngộ Luân Hồi thần thông cũng là chuyện sớm muộn thôi. Về phần không có Khai Thiên Phù, muốn miễn cưỡng tiến vào một giao diện khác, chuyện đó tuyệt không có khả năng.
- Đã từng có một Hỗn Nguyên Thánh Đế tên là Đoan Mộc Cữu Cách, y bởi vì muốn kết nối con đường luân hồi nối U Minh giới cùng Thánh Đạo giới, cử chỉ đại thiện, bởi vậy lĩnh ngộ cảm thụ được cánh cửa đại đạo của chính mình. Mà sau khi y phát hiện mình không cách nào đẩy cánh cửa đại đạo ra, không ngờ lại dùng Thí Đạo Thương ép buộc đi phá vỡ. Kết quả khi sức cùng lực kiệt, bị Thí Đạo Thương phản đòn, ngã xuống trong hư không.
- Nhưng lợi dụng Khai Thiên Phù ép buộc mở ra cánh cửa thông với một giao diện khác cũng có mấy người, trừ vị tiên hữu trước đây để lại Thế Giới Sơn kia ra, mấy trăm năm trước, cũng có một nữ Đạo Nguyên tên là Lăng Ba, cô ấy mang theo một người đệ tử của mình cố ý đi tới U Minh giới, ép buộc dùng Khai Thiên Phù mở ra mảnh giao diện này, rời khỏi phiến hư không vũ trụ này.
Diệp Mặc nghe đến đó, lúc này mới chợt hiểu được, thì ra Đoan Mộc Cữu Cách vì muốn phá vỡ cánh cửa đại đạo, nên mới ngã xuống. Về phần cô gái tên là Lăng Ba kia, Diệp Mặc chỉ cảm thấy có chút quen thuộc mà thôi.
- Về câu hỏi thứ ba của ngươi, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, sau Hỗn Nguyên còn có một cảnh giới. Đẩy ra cánh cửa đại đạo chỉ nói lên là ngươi có tư cách tranh đoạt cảnh giới này, chứ không nói là ngươi có thể đạt được cảnh giới này. Ngươi có thể đẩy ra cánh cửa đại đạo của ngươi, cũng không có nghĩa là ngươi có thể giành được, đồng thời mở cánh cửa Tạo Hóa.
- Tạo hóa?
Diệp Mặc thậm chí quên hỏi vì sao cảnh giới không phải dùng từ “thăng cấp” mà là dùng cái từ “tranh đoạt” này.
- Không sai, chính là tạo hóa.
Tiếng nói của U Thiên lại mờ ảo hơn, sau khi nói xong mấy chữ này, thì biến mất không còn dấu vết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc