Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2273

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Cuộc chiến trăm năm.
Hỗn Nguyên Thánh Đế Ma tộc – Thù Nguyên Châu lúc này vội vàng tiến lên chấp tay khom người nói:
- Diệp Đan Vương bớt giận, Ma tộc ta bị Phiền Cao của Yêu tộc mê hoặc, lúc này hối hận đã không còn kịp, sao còn dám xâm lấn Thánh Đạo giới? Thù mỗ bằng lòng gánh chịu mọi trách phạt của Diệp Đan Thánh, xin Diệp Đan Thánh giơ cao đánh khẽ. Trước đây Phiền Cao tuy rằng đáng ૮ɦếƭ, thế nhưng những lời gã nói lại là sự thực, một phiến hư không thế giới này của chúng ta, chỉ là một phần nhỏ trong hàng tỉ thế giới, chúng ta xác thực là không nên tự Gi*t lẫn nhau.
Diệp Mặc hiểu ý Thù Nguyên Châu, gã cầu xin tha thứ cũng giống như Phiền Cao, chỉ có điều Phiền Cao làm chim đầu đàn mà thôi.
Những người xung quanh đối với Thù Nguyên Châu cũng rất là khinh thường, gã này lúc đến thì khí thế hùng hổ, bây giờ nhìn thấy sự lợi hại của Diệp Mặc, lập tức liền sợ. Nhưng nghĩ đến sự lợi hại của Diệp Mặc, tất cả mọi người ở đây đều đánh cái rùng mình. Diệp Mặc lợi hại có chút thái quá, loại tu vi mạnh mẽ thế này, cho dù là có thêm hàng tỉ tiên sĩ nữa tới đây, cũng chỉ là đưa đồ ăn tới.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, Thù Nguyên Châu bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Ta lấy Thiên Đạo ra thề, sau này Ma tộc tuyệt đối sẽ không chủ động thèm muốn Nhân tộc cùng Thánh Đạo Tông nữa, nếu làm trái lời thề này, Ma tộc sẽ diệt vong.
Nói xong, Thù Nguyên Châu lại nói tiếp:
- Để bù đắp tổn thất của Nhân tộc Thánh Đạo giới, Ma tộc bằng lòng bỏ ra trăm dòng thần linh mạch cực phẩm, ngàn dòng thần linh mạch thượng phẩm, vạn dòng thần linh mạch trung phẩm, năm mươi tỉ thần tinh. Bằng lòng bỏ ra triệu cây các loại thần linh thảo, bằng lòng ra trăm vạn tiên tài trên cấp mười, bằng lòng ra một trăm Đạo quả các loại.
Mọi người nghe Thù Nguyên Châu nói vậy đều hít một hơi khí lạnh, cho dù là tiêu diệt hết toàn bộ tất cả tiên sĩ của Ma tộc, cũng chưa chắc có thể thu gom được nhiều thứ như vậy. Mà Thù Nguyên Châu lại hào phóng như thế, những thứ bỏ ra này, quả thực là có thể thành lập một chủng tộc nhỏ.
Diệp Mặc sau khi nhận ra rõ ràng xong, vốn không có ý định tiêu diệt hết toàn bộ tiên sĩ đến xâm phạm của Ma tộc, càng không có ý muốn đi tiêu diệt Ma tộc.
Hư không bát ngát, vô số năm tháng chồng chất tới nay, không biết đã ra đời bao nhiêu Thánh Đế thiên tài tài năng xuất chúng. Thế nhưng những người này dù cho không ai bì nổi, cho dù tung hoành hư không, cuối cùng cũng đều biến mất trong con sông dài của năm tháng. Mà cũng rất ít khi nghe chuyện những người này động một chút lại đi tiêu diệt một chủng tộc, hẳn là sau khi đã đến được cảnh giới này, cũng đã hiểu rõ trong vũ trụ hư không không chỉ có một thế giới này của bọn họ. Bọn họ không biết, cũng không có nghĩa là không tồn tại.
Diệp Mặc gật đầu với Thù Nguyên Châu, không hề nói lời nào.
Thù Nguyên Châu lại lập tức hiểu ý Diệp Mặc, kinh ngạc vui mừng một lần nữa khom người lùi về phía sau. Đồng thời vung tay lên, tất cả các chiến hạm của Ma tộc đều rút lui về phía sau. Dù là chưa hề rời đi, vốn là chiến hạm tiên sĩ rợp trời, trong nháy mắt liền trống không.
Ngao Quỳ thở dài một tiếng, y biết năng lực hiện tại của Diệp Mặc chắc hẳn hoàn toàn có thể tiêu diệt Long tộc. Lần này y đến đây mục đích chủ yếu hoàn toàn không phải là muốn tiêu diệt Thánh Đạo giới, mà là muốn ép hỏi Diệp Mặc về tung tích của Ngao Hi.
- Ngao Quỳ của Long tộc bái kiến Diệp Đan Thánh, Ngao Quỳ lần này lỗ mãng điều động chiến hạm tiên sĩ của Long tộc, bằng lòng bỏ ra những thứ bằng với Ma tộc, bồi thường cho Thánh Đạo giới. Đồng thời bảo chứng sau này quyết không chủ động xâm chiếm Thánh Đạo giới của Nhân tộc, xin Diệp Đan Thánh đại ân.
Ngao Quỳ ngữ khí có vẻ già nua mà khàn khàn.
Lúc y nói xong những lời này, trong lòng cũng cảm khái không ngớt. Trước đây Diệp Mặc đi Long tộc chúc mừng đại điển Hỗn Nguyên của Ngao Hi, y thậm chí còn nghĩ nếu như Diệp Mặc có thể trở thành rể cưng của Long tộc. Mà bây giờ mới có bao lâu? Diệp Đan Thánh trước đây còn muốn đào tẩu khỏi Long tộc, lúc này đã thành nhân vật tung hoành toàn bộ hư không.
Diệp Mặc quét mắt qua Ngao Quỳ một cái, ngữ khí bình thản nói:
- Ta không có Gi*t Ngao Hi.
- Cái gì?
Ngao Quỳ bỗng nhiên ngẩng đầu khi*p sợ nhìn Diệp Mặc, y không cho rằng Diệp Mặc đang lừa gạt y, Diệp Mặc tu vi như thế, cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Long tộc, hắn nói không có Gi*t Ngao Hi, thì đúng là thật không có Gi*t, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không lừa dối y chuyện như vậy.
Khi Ngao Quỳ hiểu rằng Diệp Mặc thật sự không có Gi*t Ngao Hi, y càng tỏ ra hối hận, chủ động khom người chắp tay nói với Diệp Mặc:
- Ngao Quỳ thật sự là uổng cho mình tu luyện vô số năm, lại bị Phiền Cao lừa gạt. Đa tạ Diệp Đan Thánh rộng lượng, quà nhận lỗi của Long tộc rất nhanh sẽ đưa đến, Ngao Quỳ xin lui ra trước.
Ngao Quỳ nói xong lập tức lui ra phía sau, chiến hạm Long tộc mang đến, cũng trong thời gian ngắn liền rời khỏi giữa đại quân, giống như Ma tộc, xa xa đứng ở một bên. Y không hỏi Diệp Mặc là ai Gi*t Ngao Hi, nếu Diệp Mặc không nói, thì y không nên hỏi.
Ma tộc và Long tộc đại quân mấy ngàn vạn tiên sĩ sau khi rút lui, đại quân dày đặc tiên sĩ đã trống mất phân nửa.
Yêu tộc không có Hỗn Nguyên Thánh Đế, mấy tên Đạo Nguyên Thánh Đế sắc mặt kinh hoảng, trong lúc nhất thời cũng không dám rời đi, cũng không dám tiến lên cầu xin Diệp Mặc tha thứ.
Thang Tòng Hạm tu luyện tới Hỗn Nguyên Thánh Đế, tuy rằng cảm ứng không rõ ràng như Diệp Mặc, nhưng cũng mơ hồ hiểu Hỗn Nguyên không phải cực hạn, thế giới ở bên ngoài phiến hư không này hẳn là có Thế Giới càng lớn hơn. Từ trong giọng nói của Diệp Mặc cô đã nhìn ra, Diệp Mặc cũng không có suy nghĩ muốn chém tận Gi*t tuyệt, tối đa chỉ là muốn lấy một ít tài nguyên bồi thường cho Nhân tộc mà thôi.
Hiện tại Yêu tộc vô chủ, cô cũng coi như là xuất thần từ Yêu tộc, thẳng thắn đứng ra chắp tay nói với Diệp Mặc rằng:
- Diệp Đan Thánh, Yêu tộc trừ Phiền Cao dã tâm bừng bừng, những tộc dân còn lại lại không hề có suy nghĩ công kích Thánh Đạo Tông. Ta nghĩ chi bằng cũng để Yêu tộc bồi thường giống như vậy, cho chiến hạm của Yêu tộc lui về cũng được.
Yêu tộc vốn đã không có chủ kiến, hiện tại Thang Tòng Hạm chủ động đứng ra nói giúp bọn họ, mấy tên Thánh Đế Yêu tộc đã là Đạo Nguyên viên mãn vội vàng đứng ra khom người nói với Diệp Mặc:
- Yêu tộc ta bằng lòng trả giá vì đã lỗ mãng, nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của Hạm Hoàng Thánh Quân, thề không bao giờ chủ động xâm chiếm Thánh Đạo giới của Nhân tộc, đồng thời bằng lòng bồi thường tổn thất cho Thánh Đạo giới.
Dù cho Thánh Đạo giới chẳng bị chút tổn thất nào, thế nhưng Đạo Nguyên Thánh Đế Yêu tộc cũng không dám nói như vậy.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Thang tiên hữu nói chí phải, Yêu tộc cứ làm theo lời Thang tiên hữu đi. Người của Hải tộc có đến không vậy?
Mấy tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Yêu tộc nghe Diệp Mặc nói vậy xong, trong lòng mừng quýnh, nào còn chú ý đến Hải tộc, vội vàng cảm tạ Diệp Mặc lui về phía sau.
Với thủ đoạn Gi*t Hỗn Nguyên Thánh Đế nhanh như chớp của Diệp Mặc, ngàn vạn tiên sĩ Yêu tộc trong mắt Diệp Mặc căn bản chẳng là gì cả. Hiện tại Diệp Mặc lấy tấm lòng độ lượng vô thượng tha cho Yêu tộc, nếu bọn họ còn không rút lui nữa, thì đúng là tự tìm ૮ɦếƭ.
Nghe thấy Diệp Mặc hỏi tới Hải tộc, tất cả mọi người xung quanh đều run lên. Muốn nói thù hận với Nhân tộc sâu nhất, thì nhất định là Hải tộc không thể nghi ngờ. Vô luận là Yêu tộc, Ma tộc hay là Long tộc, đều chưa bao giờ chân chính xâm lấn Nhân tộc qua. Mà Hải tộc thì khác, Hải tộc nhiều năm trước đã từng phái chiến hạm xâm lấn Thánh Đạo giới. Hiện tại Diệp Mặc lại hỏi tới Hải tộc, đó là muốn tính sổ rồi.
Tất cả những ai chưa có rời khỏi đều tự động tránh ra, để lại chiến hạm của Hải tộc. Ngay cả Ma tộc, Yêu tộc, Long tộc đều dự định bồi thường, những bộ tộc nho nhỏ càng nên chuẩn bị bồi thường, lũ lượt rút lui.
Hải tộc đơn độc bị người khác chừa ra, Diệp Mặc mới nhìn ra, Hải tộc cũng chỉ đến có chưa tới trăm vạn tiên sĩ. Lẽ ra Hải tộc cùng Nhân tộc gút mắc nhiều nhất, người cũng hẳn là nhiều nhất mới phải chứ, sao lại đến có chút vậy?
- Thao Phủ bái kiến Diệp Đan Thánh.
Một gã Đạo Nguyên Thánh Đế Hải tộc đứng ra, ngữ khí tuy rằng bình ổn, Diệp Mặc vẫn nghe ra trong giọng nói của gã có sự kinh hoảng.
- Năm đó bị ta đánh bay nửa người, vậy mà vẫn sống, ngươi coi như là cao số.
Diệp Mặc vừa nhìn đã nhận ra Thao Phủ.
- Hải tộc ta bằng lòng bồi thường bằng Ma Tộc, Long tộc...
Thao Phủ cố nén kinh hoảng trong nội tâm, thế nhưng ngữ khí vẫn có chút run run.
Diệp Mặc lạnh giọng nói:
- Các tộc khác có thể rời khỏi, thế nhưng Hải tộc thì lại không được. Thánh Đạo giới ta không phải ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Trước đây Hải tộc Gi*t chóc vô số Tiên nhân Thánh Đạo giới ta, Diệp Mặc ta cũng không cần lợi tức của ngươi, ngày hôm nay cứ dựa theo ban đầu mà hoàn lại, La Thanh Hà...
- Tông chủ, có Thanh Hà.
Cho dù là đến bây giờ, La Thanh Hà cũng không nhịn được kích động trong nội tâm. Y biết tông chủ mạnh mẽ không gì sánh được, không ngờ lại mạnh mẽ đến mức này, Gi*t Hỗn Nguyên Thánh Đế nhanh như chớp, áp chế đại quân tiên sĩ các tộc, sự mạnh mẽ này đã không phải là dùng ngôn ngữ mà có thể hình dung được.
Diệp Mặc quét mắt một vòng đại quân mấy trăm vạn tiên sĩ nhân tộc phía sau La Thanh Hà cùng Tần Tuyền Ki, gật đầu nói:
- Trước đây Hải tộc xâm lấn Thánh Đạo giới các ngươi làm thế nào chống lại, ngày hôm nay cứ thế mà làm. Thời gian Thánh Đạo giới ta một lần nữa tỏa sáng sức sống cũng không hề dài, lại cũng không phải là người nào muốn đến bắt nạt thì bắt nạt. Nhân tộc Thánh Đạo giới ta không xâm phạm bất kỳ chủng tộc nào, thế nhưng bất kỳ chủng tộc nào cũng đừng mong ức Hi*p Nhân tộc Thánh Đạo giới ta.
- Thanh Hà hiểu.
La Thanh Hà hưng phấn nói, không ai lưu ý trận chiến trăm năm này hơn y, y lúc nào cũng đều có ý định muốn đi trận đại chiến này. Lúc này Thánh Đạo giới tổ chức chiến lực tiên sĩ. Hoàn toàn không phải cái mà năm bè bảy mảng trước đây có thể sánh bằng, mấy năm nay y vì đối phó cuộc xâm lấn của dị tộc lần này, một mực luôn nỗ lực mọi bề, ngày hôm nay trận đại chiến này rốt cục cũng đến, so với y dự đoán lợi thế không chỉ vô số lần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc