Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2271

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Cấm giở trò lưu manh.
- Diệp Tiểu Bảo, đừng nhìn chằm chằm mỹ nữ như vậy, em mới bao nhiêu tuổi hả thằng nhóc xấu xa...
Theo một tiếng quát lớn, một cái tát chụp đến.
Một cậu bé khoảng mười tuổi sờ soạng cái đầu, lầm bầm nói:
- Chị hai, chị đừng có lúc nào cũng đánh cái ót của em, như vậy sẽ bị ngu ngốc đấy.
Phía sau cậu bé mười tuổi này có một cô gái thanh tú mặc tiên váy màu xanh nhạt đang đứng, cô nghe cậu bé này nói vậy xong, lại đánh cho một cái nữa:
- Diệp Tiểu Bảo, chớ tìm lý do mình bị ngu. Đừng tưởng rằng chị không biết em vừa nãy đang làm cái gì, em nhìn chằm chằm mỹ nữ nhìn cái gì vậy hả? Lần sau đừng mong chị dẫn em ra ngoài.
- Chị Ức Mặc, em biết sai rồi. Thế nhưng vừa nãy cái chị kia thật sự rất đẹp nha.
Cậu bé oan uổng nói.
Cô gái thanh tú này chính là Ức Mặc của Mặc Nguyệt Tiên Tông, mà cái cậu bé này là do dì Khinh Tuyết sinh ra, cũng là em trai của nàng - Diệp Tiểu Bảo. Đứa em trai này vừa ra đời, toàn bộ Mặc Nguyệt Tiên Tông liền gà bay chó sủa. Cuối cùng cô thật sự là không chịu nổi thằng em trai theo đuôi này, bởi vì đứa em mỗi ngày đều quấn quít để nàng dẫn đi chung quanh Tiên giới dạo chơi, rơi vào đường cùng, lúc này cô mới dẫn theo em trai Diệp Tiểu Bảo rời khỏi Mặc Nguyệt Tiên Tông.
Không nghĩ tới đứa nhóc này chuyện gì cũng hiếu kỳ, lần trước thấy một Trùng tu, cứ nhất quyết đòi lấy con trùng người ta, kết quả khiến cho hiểu lầm, thiếu chút nữa đánh nhau. Còn một lần, nó thấy một Tiên Tôn khống chế một pháp bảo phi hành Hồ Điệp, nó hiếu kỳ, lại muốn người ta cho nó xem, người nọ còn tưởng rằng hai chị em này muốn ςướק pháp bảo.
Mấy chuyện này thì cho qua, bây giờ nó lại thấy mỹ nữ cũng đi không đặng, điều này làm cho Ức Mặc nổi điên.
- Diệp Tiểu Bảo, chị cảnh cáo em, cha ghét nhất đùa giỡn trò lưu manh. Nếu em dám tiếp tục giở trò, chị sẽ bắt em tống trở về chỗ cha đấy.
Ức Mặc thấy cậu nhóc còn dám mạnh miệng, lập tức lại trừng mắt quát lớn một câu.
Diệp Tiểu Bảo vội vàng làm bộ đáng thương nói:
- Chị hai, em chỉ nhìn chằm chằm cái chị xinh đẹp kia một chút, cũng không phải đùa giỡn lưu manh gì.
- Nhìn chằm chằm phụ nữ xinh đẹp, chính là đùa giỡn trò lưu manh.
Ức Mặc nói xong, trực tiếp trừng Diệp Tiểu Bảo một cái:
- Chị nói phải, là phải.
- Dạ.
Diệp Tiểu Bảo vội vàng thu hồi ánh mắt lại, không dám tiếp tục đùa giỡn nữa.
Cô gái mặc tiên váy màu vàng kia hình như cũng không biết một đứa bé trai bởi vì nhìn cô mà bị quở trách, cô đi tới trước một Đại Ất Tiên hói đầu mới vừa tiến vào Tiên tức lâu, cực kỳ kính cẩn chấp tay hỏi:
- Xin hỏi tiền bối, tông chủ Mặc Nguyệt Tiên Tông có phải tên là Diệp Mặc hay không?
Đại Ất Tiên hói đầu kia thấy cô gái này hỏi, trong lòng nhất thời khẽ động. Cô gái này tu vi chỉ có Hư Tiên, hiển nhiên là một tu sĩ vừa thăng thiên, càng hiếm có là, cô gái này dung mạo cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa linh vận trên người tinh thuần không gì sánh được, hiển nhiên tiên linh căn chuyển hóa hoàn mỹ.
- Không sai, tông chủ Mặc Nguyệt Tiên Tông chính là Bất Hủ Thánh Đế - Diệp đại nhân.
Người đàn ông hói đầu nói xong, thoáng dừng một chút, lại bổ sung nói:
- Mặc Nguyệt Tiên Tông thuộc cung Hoa Thiên, muốn đi Mặc Nguyệt Tiên Tông lại không dễ dàng. Ta cũng đi Mặc Nguyệt Tiên Tông tham gia tổng tuyển cử tông môn, cô hẳn là đi tham gia tổng tuyển cử tông môn phải không? Nếu như cô bằng lòng, cũng có thể cùng đi với ta, ta có thể giúp cô tham gia danh sách tuyển chọn.
Cô gái mặc tiên váy màu vàng trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng, nhưng cũng không lập tức đáp ứng, cô tu luyện nhiều năm như vậy, kinh nghiệm từng trải cũng coi như là phong phú. Đại Ất Tiên hói đầu này vô duyên vô cớ muốn giúp cô, làm cho cô trong lòng có một chút cảnh giác.
Đại Ất Tiên hói đầu này hiển nhiên là nhìn thấy cô gái váy màu vàng này do dự, thở dài nói rằng:
- Ta sau khi nhìn thấy cô, liền nhớ đến con gái của ta, ở đây mặc dù là Tiên giới, nhưng muốn tiến thêm một bước, lại khó càng thêm khó. Mặc Nguyệt Tiên Tông là đại tông tiếng tăm lừng lẫy cả ba mươi ba Thiên vực, hơn nữa tiên linh khí nồng nặc không gì sánh được, tông chủ còn là Bất Hũ Thánh Đế đại nhân, ai mà không muốn đến đây, aih...
- Ông ta lừa chị đấy, gia nhập vào Mặc Nguyệt Tiên Tông, là phải thi tư chất, hoặc là tu sĩ thăng thiên từ đại lục Lạc Nguyệt. Bất luận kẽ nào cũng đều có cơ hội khảo nghiệm, căn bản là không cần người ta giúp tham gia danh sách tuyển chọn.
Cậu bé tên là Diệp Tiểu Bảo lập tức đứng ra quát lớn. Cho thấy Đại Ất Tiên hói đầu này đang gạt nguời, khiến gã rất là khó chịu, hơn nữa người bị lừa gạt còn là mỹ nữ nó vừa chấm. Đừng thấy nó mới vừa rồi bị chị Ức Mặc mắng một trận, nó vẫn còn đang len lén quan tâm tiên nữ xinh đẹp mặc váy màu vàng này.
- Oắt con muốn ૮ɦếƭ...
Gã hói đầu này liếc thấy cậu bé này tu vi chỉ là Luyện Khí, vẫn còn là một tu sĩ. Khi nói chuyện, khí thế đã ầm ầm ra, đồng thời đã đánh ra một cái tát. Thằng nhóc này không biết là đồ không biết sống ૮ɦếƭ từ xó nào đi ra, dám ở chỗ này nói năng lung tung. Gã là đệ tử tâm đắc của Tử Sương Tông, nơi đây lại là Ma Di Thiên, cho dù phía sau thằng nhóc Luyện Khí này có là Tiên Vương, thì sao nào?
- Dám nói em trai của ta muốn ૮ɦếƭ? Ta thấy ngươi mới là kẻ muốn ૮ɦếƭ.
Ức Mặc bỗng đứng lên, trước đó cô ngồi ở chỗ kia hầu như không có bất kỳ động tĩnh gì, cứ như một tiên nhân cực kỳ bình thường. Hiện tại cô đứng lên, cái loại lĩnh vực Tiên Đế mạnh mẽ này, lập tức áp bức cho tên Đại Ất Tiên hói đầu nho nhỏ này không cách nào nhúc nhích được.
Đại Ất Tiên hói đầu này sao không biết đã gặp phải thứ dữ rồi, sắc mặt thoáng cái liền trở nên tái nhợt như tờ giấy trắng, một cái tát đánh ra kia tức thì bị khí thế cường đại áp chế không cách nào nhúc nhích.
- Tiên Đế đại nhân...tha...
Chữ mạng còn chưa nói ra, Ức Mặc đã một cái tát vung tới, một Đại Ất Tiên này trong nháy mắt đã bị Ức Mặc hóa thành tro bụi. Đừng thấy Ức Mặc đối với Diệp Tiểu Bảo động chút là một cái tát, thế nhưng ai dám động đến em trai của nàng, nàng tuyệt đối sẽ trở nên điên tiết.
Thấy Ức Mặc uy thế như vậy, toàn bộ trong Tiên tức lâu hoàn toàn yên tĩnh, không còn ai dám nhiều lời một chữ. Trong đó còn có người nhận ra Ức Mặc là ai.
Cô gái váy màu vàng cũng bị một màn trước mắt dọa sợ, trong Tiên tức lâu tùy ý tiêu diệt một Đại Ất Tiên, chuyện này có thể sao? Cô thậm chí ngay cả chuyện tu sĩ của đại lục Lạc Nguyệt có thể trực tiếp gia nhập Mặc Nguyệt Tiên Tông cũng quên hỏi.
- Chị không cần lo lắng, vừa nãy người kia muốn lừa chị, khẳng định là một gã tồi.
Diệp Tiểu Bảo thấy cô gái váy màu vàng bị hù dọa ghê lắm, vội vã đi qua lấy lòng nói.
Cô gái váy màu vàng này mới kịp phản ứng, vội vàng khom người thi lễ nói với Ức Mặc rằng:
- Đa tạ vị tiền bối này xuất thủ, không thì tôi chắc chắn là sẽ bị gã này lừa gạt.
Cô biết rõ cho dù là vị tiền bối này không ra tay, cô cũng sẽ không tùy tiện mà đi theo cái gã Đại Ất Tiên hói đầu kia, thế nhưng nhất định là vẫn phải cảm ơn.
- Không có gì, chúng tôi cũng muốn quay về Mặc Nguyệt Tiên Tông, cô muốn đi Mặc Nguyệt Tiên Tông tham gia cuộc thi, thì đi theo chúng tôi cùng đi đi.
Ức Mặc lập tức đáp.
- Tiền bối cũng đi Mặc Nguyệt Tiên Tông?
Cô gái váy màu vàng kinh ngạc hỏi.
Diệp Tiểu Bảo vội vàng tranh nói trước:
- Đương nhiên, Diệp Mặc chính là cha ta, đây là chị của ta tên Diệp Ức Mặc, ta là Diệp Tiểu Bảo. Chị muốn vào Mặc Nguyệt Tiên Tông, rất đơn giản mà, ta nói với dì Phượng một tiếng là được.
Ức Mặc lại một cái tát đánh tới:
- Một đệ tử gia nhập Mặc Nguyệt Tiên Tông, em có cần phải đi làm phiền dì Phượng không hả?
Cô gái váy màu vàng như là không thấy nghe thấy lời Ức Mặc nói vậy, run giọng hỏi:
- Diệp Mặc là cha của hai người? Thật hả?
- Đúng vậy, cô biết ba tôi hả?
Ức Mặc nghi hoặc nhìn cô gái váy màu vàng này hỏi.
- Ba?
Cô gái váy màu vàng tựa như đã lâu rồi chưa từng nghe qua cách xưng hô như vậy, nghe thấy xưng hô thế này, cô lập tức biết Ức Mặc không có lừa gạt cô.
- Tôi là Vân Đình Đình, mẹ của ta là Vân Băng, trước đây ta vẫn ở tại Ninh Hải...
Cô gái váy màu vàng giọng nói càng run run nói, cô không ngờ bây giờ còn có thể tìm được Diệp Mặc.
Cô nhớ đến tình cảnh trước đây chú Diệp Mặc dẫn cô về từ Hồng Kông, còn cả chuyện Diệp Mặc dẫn theo cô cùng mẹ rời khỏi cái gia tộc như ác mộng kia. Trước đây khi mẹ dẫn theo cô không rõ tình cảm của mẹ đối với Diệp Mặc, hiện tại cô đã hiểu, thế nhưng mẹ đã không tìm được.
- Chị là Đình Đình...
Ức Mặc kinh ngạc vui mừng tiến lên nắm tay Vân Đình Đình, ngữ khí cũng trở nên kích động. Cô biết ba áy náy nhất chính là chuyện không tìm được Đình Đình, tại Thế giới trang vàng thậm chí cô đã trông thấy bia mộ dì Vân Băng.
Không ngờ Đình Đình vậy mà cũng đã thăng thiên, còn để cho nàng gặp được.
- Ninh Hải thì tôi biết nha, cha tôi đã từng dẫn tôi đi rồi, tôi là Diệp Ức Mặc, đây là em trai tôi - Diệp Tiểu Bảo, sau này chúng ta chính là chị em...
Ức Mặc nói rất nhanh, nhưng tay cô lại không có buông Vân Đình Đình ra, cô biết ba nhớ Đình Đình tới mức nào.
Đình Đình cùng Ức Mặc kích động thật lâu sau, lúc này mới bình tĩnh lại:
- Chị Ức Mặc, vậy ba của chị...
- Ba của tôi đi Thánh Đạo giới, chờ ổng xử lý xong chuyện Thánh Đạo giới, lập tức sẽ trở về. Vì sự việc lần này rất lớn, trước mắt cô cứ đi với chúng tôi tới Mặc Nguyệt Tiên Tông đã. Đúng rồi, tôi nhỏ hơn cô, Đình Đình cô gọi tôi là em được rồi.
Ức Mặc vội vàng nói.
- Như vậy sao được? Em cũng phải gọi chị là chị mà.
Diệp Tiểu Bảo ở bên cạnh vội vã nói.
Ức Mặc lại tát cho một cái:
- Em cút qua một bên trước đã.
Đình Đình hiển nhiên không có để ý là chị hay là em, chỉ có chút lo lắng hỏi:
- Thánh Đạo giới là nơi nào? Sẽ rất nguy hiểm sao?
- Không đâu, những chuyện này chờ sau khi chúng ta trở về, em sẽ nói cho chị biết đi.
Ức Mặc biết Đình Đình vừa thăng lên Tiên giới, rất nhiều chuyện nói ra thì dài dòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc