Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2119

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Thỉnh cầu của Ngu Tú.
- Cảm ơn Đại cung chủ…
Diệp Mặc đứng dậy ôm quyền nói với Đại cung chủ. đối với người đại công vô tư như Ngu Tú, Diệp Mặc luôn tôn kính. Mặc dù hắn cũng là vì tu bổ phong ấn trận pháp cách ly khí tức Tiên giới kia, ngăn chặn người của Thánh đạo Tàn giới tiến vào Tiên giới, nhưng cách nghĩ của hắn cũng không thuần túy như Ngu Tú.
Đối với Diệp Mặc vẫn gọi mình là Đại cung chủ, Ngu Tú cũng không phản đối, chỉ hỏi:
- Diệp tiên hữu chẳng lẽ cũng nghĩ giống tôi sao?
Diệp Mặc gật đầu thừa nhận nói:
- Đúng, nhưng bây giờ chuyện chúng ta phải làm không đơn giản là chặn khí tức của Tiên giới lại, hơn nữa còn cần phong bế thực sự thông đạo kia.
Thời gian Diệp Mặc ở Thánh đạo Tàn giới dài hơn nhiều so với Ngu Tú, hơn nữa Mục Tiểu Vận cũng ở trong Thần nữ Thánh môn một thời gian, hắn biết Thánh đạo Tàn giới rất có khả năng cũng biết thông đạo của Tiên giới rồi, chỉ có điều bọn họ không muốn từ thông đạo này tiến vào Tiên giới mà thôi. Nhưng một số người không muốn, cũng không chứng tỏ tất cả mọi người đều không muốn. Cho nên phong bế thông đạo từ Thánh đạo Tàn giới đến Tiên giới kia, đối với Diệp Mặc mà nói là việc nhất định phải làm.
Ngu Tú thở dài nói:
- Đáng tiếc là, phong bế thông đạo kia chẳng những cần trình độ tông sư trận pháp cao cấp, hơn nữa cần lượng lớn Thần tinh và nguyên liệu bố trí trận pháp.
Diệp Mặc cười nói:
- Đại cung chủ không cần lo lắng, mấy năm nay tôi vi muốn phong bế thông đạo đó, chuẩn bị đầy đủ rồi, nguyên liệu bố trí trận pháp cũng đã chuẩn bị xong. Còn cách bố trí trận pháp, bây giờ mặc dù tôi không thể nào phong bế hoàn toàn, nhưng phong bế mấy nghìn năm chắc cũng có thể. Hơn nữa, loại trận pháp đó, chỉ đơn giản dùng Thần tinh e rằng không được, còn cần cả Thần linh mạch nữa.
Ngu Tú đứng bật dậy, có chút kích động nắm chặt tay Diệp Mặc nói:
- Diệp tiên hữu, anh thực sự có thể làm được sao?
Diệp Mặc cũng cảm khái, Ngu Tú là thực sự muốn giúp Tiên giới, chứ không phải là người chỉ biết nói miệng.
- Sư phụ…
Thanh Như thấy sư phụ quá kích động, thậm chí còn nắm chặt lấy tay Diệp Mặc, mau chóng đứng một bên gọi một câu.
Ngu Tú phản ứng lại, cũng không để ý liền nói:
- Tu vi của tôi mặc dù kém xa Diệp tiên hữu, nhưng tuổi của tôi cũng lớn hơn Diệp tiên hữu nhiều.
Diệp Mặc nói:
- Đại cung chủ bất luận là từ phương diện nào cũng là tiền bối của tôi, còn nguyên liệu và nguồn Thần linh mà trận pháp dùng, Đại cung chủ cũng không cần lo lắng, tôi quả thật là chuẩn bị xong rồi, hơn nữa có thể làm được.
- Tốt, quá tốt rồi.
Ngu Tú trong lòng vẫn vô cùng kích động, khi cô biết mình không có cách nào phong bế được trận pháp kia, dường như cũng đã tuyệt vọng. Bây giờ Diệp Mặc nói có thể làm được, sự kích động trong lòng cô có thể tưởng tượng được. Tiên giới cuối cùng cũng có người xây dựng lại đại cục rồi, không cần một người đàn bà như cô khổ sở chống đỡ nữa.
Diệp Mặc đợi sau khi Ngu Tú ngồi xuống, lại tiếp tục nói:
- Thực ra tôi vốn dĩ cũng định rời khỏi Luân Lan Thánh Đạo thành rồi, nếu như Đại cung chủ không đến, thì mấy ngày nữa tôi cũng rời khỏi nơi này.
Thanh Như có chút sợ hãi nói:
- May mà chúng tôi đến Luân Lan Thánh Đạo thành trước hai ngày, sư phụ cảm thấy nơi này là con đường sống, nếu đến muộn một hai ngày, thì đúng là toi rồi.
Diệp Mặc trong lòng quả thực cũng nghĩ như vậy, nếu như Ngu Tú và Thanh Như đến muộn vài ngày, hắn sớm đã rời khỏi Luân Lan Thánh Đạo thành rồi, với tu vi Tố đạo còn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành Thần nguyên như Ngu Tú, thực lực trong nơi này chỉ có thể tính là bình thường, muốn đối kháng với Đô đình Thần môn, cũng đừng có mơ.
- Diệp tiên hữu chẳng lẽ muốn đến phong ấn chi địa?
Ngu Tú nghe nói Diệp Mặc sắp rời đi, lập tức hỏi.
Diệp Mặc trầm ngâm nói:
- Tôi đúng là muốn đến phong ấn chi địa, phong bế lại trận pháp cách ly kia một chút. Nhưng đó chỉ là một chuyện trong đó mà thôi, sau khi làm xong, tôi phải đến Hư Thị. Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ làm thế nào để bố trí lại phong ấn trận pháp kia thành trạng thái mà tôi muốn, bây giờ Đại cung chủ đến rồi, đúng lúc có thể giúp được tôi ít nhiều.
- Diệp đại ca, anh muốn bố trí thành trạng thái gì?
Thanh Như nghi ngờ hỏi.
Diệp Mặc đáp:
- Tôi muốn hoàn toàn phong bế lại thông đạo từ Thánh đạo giới đến Tiên giới này, nhưng không thể hoàn toàn phong bế thông đạo từ Tiên giới đến Thánh đạo giới, ít nhất phải khiến những Tiên nhân của Tiên giới tu vi sau khi đạt đến Tiên đế rồi, có thể tiến vào Thánh đạo giới. Còn Thánh đạo giới thì lại không thể nào quay lại Tiên giới được nữa. Giống như Tiên giới và Tu Chân giới vậy, tu sĩ của Tu Chân giới tu vi đến một trình độ nhất định rồi, có thể phi thăng, nhưng Tiên giới thì lại không thể tùy tiện quay lại Tu Chân giới.
- Như vậy cũng có thể làm được sao?
Thanh Như kinh ngạc hỏi.
Ngu Tú cũng không dám tin nhìn Diệp Mặc, có thể làm được chuyện này, chứng tỏ trình độ trận pháp của Diệp Mặc cũng đạt đến đỉnh phong rồi. Đó cũng không phải trận pháp đơn giản, mà là trận pháp giới vực.
Diệp Mặc khẽ cười nói:
- Nếu để một mình tôi bố trí lại, tôi cũng không thể nào làm được, nhưng trong này sớm đã có một trận cơ rồi, tôi chỉ là làm văn trên trận cơ đó mà thôi. Điều này đối với tôi mà nói, cũng đơn giản hơn trăm lần.
- Cho dù là vậy, cũng là quá giỏi rồi. Chỉ có điều không biết Diệp tiên hữu muốn tôi phối hợp thế nào?
Ngu Tú cảm thán một câu, cô cũng là tông sư trận pháp cao cấp của Tiên giới, đồng thời cũng là từ thông đạo kia đến, đương nhiên biết sự hùng vĩ và phức tạp của trận pháp đó như nào.
Diệp Mặc do dự một lúc rồi nói:
- Lúc trước khi tu vi của tôi còn thấp, cũng không thể nào nhìn ra được sự tinh túy trong trận pháp. Bây giờ tu vi và trình độ trận pháp của tôi cũng cao hơn nhiều rồi, cũng miễn cưỡng có thể hiểu ra chỗ sâu xa kỳ diệu trong trận pháp đó. Khi tôi bố trí trận pháp, có thể cần Đại cung chủ quay về lối vào đại điện trong Tiên giới kia phối hợp, tình hình cụ thể, phải đến lúc đó mới biết được.
Ngu Tú chắc như đinh đóng cột nói:
- Được, tôi nghe theo Diệp tiên hữu.
Diệp Mặc nghe thấy Ngu Tú nói vậy, cũng không kiểu cách, trình độ trận pháp của hắn vốn dĩ cũng cao hơn nhiều so với Ngu Tú, quyết định lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Ngu Tú nói:
- Đại cung chủ, đây là một số tâm đắc trận pháp của tôi, Đại cung chủ có thể tham khảo ít nhiều.
- Cám ơn Diệp tiên hữu.
Ngu Tú cũng không xem ngọc giản ngay lập tức, mà lại cất miếng ngọc giản đó đi, sau đó nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Hư Thị mà Diệp tiên hữu nói là nơi nào vậy?
Hư Thị là Diệp Mặc từ miệng của Hóa đạo Thánh đế của Đại nhật Thần sơn nghe được, Ngu Tú không biết cũnglà chuyện bình thường. Đối với tin tức như này, Diệp Mặc cũng không giấu diếm, liền đem tất cả những gì mình biết nói toàn bộ cho Ngu Tú nghe.
Ngu Tú sau khi nghe Diệp Mặc thuật lại, thở dài nói:
- Không ra khỏi Tiên giới, làm sao có thể biết Chứng đạo Thánh đế chỉ là vừa mới bắt đầu? Hư Thị tụ tập anh kiệt khắp nơi, xem ra Đạo nguyên Thánh đế cũng là tầm thường.
Diệp Mặc trong lòng cũng cho là như vậy, hắn sau khí có được Thế giới trang vàng, vẫn vô địch cùng cấp. Trước khi Chứng đạo, hắn vẫn cho rằng tư chất của mình kém xa những người Thuần linh căn, nhưng sau khi hắn Chứng đạo, hắn mới hiểu, tư chất đúng là có cao thấp, nhưng đó không phải là trở ngại tu luyện lớn nhất.
Nếu như anh lấy được công pháp tu luyện thích hợp với mình nhất rồi, cho dù anh là Tạp linh căn, có lẽ tốc độ tu luyện cũng chưa chắc chậm hơn những Thuần linh căn kia, đó chính là cảnh giới đến rồi, thì con mắt cũng khác nhau. Hắn là Tạp linh căn tám hệ, nói về tư chất, đoán chừng cũng không có ai còn kém hơn hắn. Nhưng linh căn của hắn kết hợp với Tam Sinh Quyết, cộng thêm trận bàn thời gian, tốc độ tu luyện của mấy ai lại nhanh hơn hắn được?
- Diệp tiên hữu, tôi có một thỉnh cầu này.
Ngu Tú lại đứng dậy nói.
- Đại cung chủ cứ nói.
Đối với tấm lòng cao thượng của Ngu Tú trong lòng Diệp Mặc vẫn có chút xúc động, Ngu Tú giống như Sở Tiêu Y mà lúc trước khi hắn ở Tu Chân giới cũng từng nghe nói qua.
Ngu Tú kéo tay của Thanh Như nói:
- Diệp tiên hữu đến Hư Thị nếu tiện, có thể dẫn Thanh Như đi cùng được không? Lần này tôi quay về Tiên giới, phối hợp cùng Diệp tiên hữu bố trí trận pháp xong, sẽ quyết định bảo vệ ở lối vào Tiên giới, không tiến vào Thánh đạo Tàn giới nữa. Đến lúc đó, chuyện mà tôi lo lắng nhất chính là Thanh Như, Thanh Như không thể nào cùng tôi bảo vệ lối vào được, tu vi của nó quá thấp, cũng không thể một mình lưu lạc trong Tiên giới được.
Diệp Mặc trong lòng có chút khó xử, hắn do dự một lát rồi nói:
- Dẫn Thanh Như đến Hư Thị cũng không sao, chỉ có điều trong Hư Thị đâu đâu cũng là kẻ mạnh, đừng nói là Thanh Như, cho dù là tôi, có lẽ cũng sẽ bị mất mạng bất cứ lúc nào.
Ngu Tú bình thản nói:
- Người tu đạo nếu như lúc nào cũng lo lắng mất mạng, vậy thì tâm cảnh cũng sớm mất rồi, tu nữa cũng là vô ích. Thanh Như có thể hiểu đạo lý này, Diệp tiên hữu nếu như bằng lòng dẫn Thanh Như đến Hư Thị mở mang kiến thức một phen, nếu như nó mất mạng thật, vậy cũng là phúc bạc, cũng không oán trách gì Diệp tiên hữu.
Ngu Tú căn bản cũng không dặn dò Diệp Mặc bảo vệ Thanh Như, cô sớm đã nhìn ra Diệp Mặc là người như nào. Cố ý dặn dò Diệp Mặc bảo vệ Thanh Như, những lời như này đúng là nói nhảm.
Diệp Mặc liếc nhìn Thanh Như vành mắt đã đỏ hoe, không nói gì, vẫn có chút khó xử. Thực ra là tu vi của Thanh Như quá thấp, bây giờ chỉ là Đại Chí Tiên mà thôi. Nhưng chuyện như này hắn cũng không tiện từ chối, Ngu Tú tấm lòng như vậy, thỉnh cầu này hắn cũng không có cách nào từ chối được. Tấm lòng của Ngu Tú, khiến hắn nhớ đến hai vị cung chủ khác của Băng Thần cung, còn cả Nhiếp Song Song, trong lòng vô cùng thổn thức. Tại sao người của cùng một môn phái, lại khác nhau như thế này?
Thanh Như đứng lên nói:
- Chỉ cần Diệp đại ca bằng lòng dẫn Thanh Như đến Hư Thị cùng, Thanh Như bằng lòng lưu lạc một phen cùng Diệp đại ca, sư phụ nhớ bảo trọng.
Cô biết rõ sư phụ nếu như đồng ý bảo vệ thông đạo Tiên giới, thì không thể nào dẫn cô lưu lạc Tiên giới như lúc trước nữa, lưu lạc trong Thánh đạo Tàn giới, cho dù là sư phụ cũng không có thực lực tự bảo vệ mình.

Ba ngày sau, Lạc Nguyệt Đan Khí Thánh các của Luân Lan Thánh Đạo thành đóng cửa, Diệp Mặc ngồi trên Thời Không Thoa - Thần khí trung phẩm của Diệp Mặc rời khỏi Luân Lan Thánh Đạo thành, chuẩn bị đến thông đạo từ Tiên giới đến Thánh đạo Tàn giới.
Lần này có sự dẫn đường của Ngu Tú, lại có Thần khí phi hành trung phẩm của Diệp Mặc, cộng thêm Diệp Mặc đích thân điều khiển. Diệp Mặc và Ngu Tú ước lượng một chút, cùng lắm chỉ cần một năm, thậm chí là không đến một năm, bọn họ có thể quay lại lối vào từ Tiên giới đến Thánh đạo Tàn giới rồi.
Thời Không Thoa vừa mới rời khỏi Luân Lan Thánh Đạo thành, một vệt sáng liền đuổi theo. Diệp Mặc tin rằng, nếu như hắn toàn lực kích phát Thời Không Thoa, thì vệt sáng đó cũng không đuổi kịp hắn, nhưng thần thức của hắn đã nhìn ra vệt sáng đuổi theo đó là người của Đô đình Thần môn, quyết định dừng Thời Không Thoa lại.
- Người của Đô đình Thần môn đuổi theo sao?
Tu vi của Ngu Tú cao nhất, cũng đã nhìn ra.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, là tên Hóa đạo đỉnh phong kia của Đô đình Thần môn, xem ra lão vẫn chưa bỏ cuộc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay