Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1980

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

- Đúng là anh rồi, anh vẫn còn không mau đi đi? Anh biết hậu quả khi anh bị lộ số Giác Hồn Tảo này không? Trong Bỉ Dực Tiên thành có vô số người muốn giết anh, lúc trước sau khi anh rời khỏi Bỉ Dực Tiên thành, liền có người truy sát anh rồi, mau đi đi.
Viêm Thiệu Nguyên mau chóng nói.
Diệp Mặc cất Giác Hồn Tảo đi, vỗ vỗ bả vai Viêm Thiệu Nguyên nói:
- Tôi đã dám đến rồi, thì cũng không sợ gì.
Tên Viêm Thiệu Nguyên này cũng giống như Viêm Hồng Trung, đều không phải là người mưu mô, thậm chí đều là người rất nhiệt tình.
Viêm Thiệu Nguyên thấy bộ dạng như không có gì của Diệp Mặc, thở dài cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi:
- Khi anh tiến vào hai tên bảo vệ kia có phải đã hỏi anh rất nhiều chuyện phải không? Cũng đúng, cho dù anh muốn đi, đoán chừng cũng không đi được. Bây giờ tôi hiểu ra rồi, tôi chắc là bị người ta lừa rồi.
Diệp Mặc trong lòng cười cười, có thể hiểu bị người ta lừa cũng không phải là loại người hết thuốc chữa. Cái đáng sợ nhất là người khác lừa anh rồi, nhưng anh vẫn giúp người ta kiếm tiền. Cha con Viêm Thiệu Nguyên này đều không phải là người có tâm cơ thâm trầm, bị người ta lừa cũng là chuyện bình thường.
- Khi tôi tiến vào hai người bảo vệ kia không hỏi một từ nào, vì những trận pháp cấm chế phong bế Tiên phủ của anh này đối với tôi mà nói cũng giống như cách bài trí bình thường thôi.
Diệp Mặc cười nói.
Ánh mắt Viêm Thiệu Nguyên sáng lên:
- Diệp tiên hữu chẳng lẽ còn là một đại sư trận pháp hay sao?
Diệp Mặc gật đầu, mặc dù không nói gì, nhưng rõ ràng cũng đã biểu hiện hắn chính là đại sư trận pháp.
- Diệp tiên hữu, nếu như anh có thể lén lút từ trong trận pháp này ra ngoài, chúng ta không bằng chạy trước rồi tính sau.
Viêm Thiệu Nguyên lập tức đưa ra một ý kiến mình cho là đúng.
Diệp Mặc có chút dở khóc dở cười, hắn cần phải trốn sao? Nếu như hắn muốn chạy trốn thật, thì có thể chạy được sao? Cho dù chạy thoát khỏi nơi này, cũng không thoát khỏi Bỉ Dực Tiên thành.
- Viêm tiên hữu không cần lo lắng, anh chỉ cần nói sự tình ra. Sau đó chúng ra xem xem có cách nào giải quyết hay không.
Diệp Mặc nói xong liền ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Phong Mạch Thuần ngồi xuống.
Phong Mạch Thuần cũng nhìn ra con người Viêm Thiệu Nguyên cũng không xấu, nhưng cũng không xoay chuyển là mấy
Viêm Thiệu Nguyên ngượng ngùng cười, cũng biết ý kiến vừa nãy của mình cũng không ra làm sao cả. Gã dứt khoát ngồi xuống, rót cho Diệp Mặc và Phong Mạch Thuần mỗi người một chén Văn phong nhưỡng. Lúc này mới thở dài nói:
- Tôi trước giờ vẫn ở trong Bỉ Dực Tiên thành tu luyện, cũng có cửa hàng của mình, mấy năm nay cũng cứ vậy mà sống. Ít nhất cũng đảm bảo cho những người bên cạnh mình có thể tu luyện, vậy là đủ rồi. Đáng tiếc là, từ khi tôi tình cờ có được một viên Y Vương đan, tôi liền cảm giác có chút gì đó không đúng.

Viêm Thiệu Nguyên nói suốt một tuần hương, Diệp Mặc cũng đại khái nghe hiểu là chuyên gì. Viêm Thiệu Nguyên trong một lần tình cơ lấy được một viên Y Vương đan, sau khi lấy được viên Y Vương đan đó không lâu, thì gã lại cảm thấy mình bị Hồng Tiên thương hội theo dõi.
Hồng Tiên thương hội mời Viêm Thiệu Nguyên gia nhập cửa hàng của gã vào trong thương hội với tư cách cổ phẩn, gã sẽ trực tiếp hưởng dụng tỉ lệ phân chia của Hồng Tiên thương hội, bản thân gã cũng sẽ là một quản sự trong Hồng Tiên thương hội, phụ trách việc buôn bán bên Bỉ Dực Tiên thành.
Cửa hàng của Viêm Thiệu Nguyên mặc dù còn có thể đứng vững, nhưng muốn mua một số Tiên đan cao cấp thì còn lâu mới mua được, gã cân nhắc suy nghĩ đồng ý lời mời của Hồng Tiên thương hội, gia nhập cửa hàng của mình vào trong Hồng Tiên thương hội, đồng thời hưởng dụng phần trăm và thù lao của Hồng Tiên thương hội.
Mấy năm trôi qua, Viêm Thiệu Nguyên phát hiện sự lựa chọn của mình quả nhiên sáng suốt, thu nhập của gã không chỉ cao hơn mấy chục lần so với lúc trước, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi, gã đã có thu nhập gần năm trăm triệu Tiên tinh, hơn nữa Tiên đan tu luyện cũng thường xuyên lấy được phần tốt hơn. Còn tích lũy của vô số năm trước đó cũng chỉ có hơn hai tỉ tiên tinh mà thôi, nếu như cứ theo đà này, gã nhanh chóng có thể tích lũy được chục tỉ tiên tinh, sau đó bế quan, chuẩn bị dùng Y Vương đan thăng cấp lên Tiên Vương.
Nhưng sự tình lại không theo như những gì gã nghĩ, vài tháng trước, Hồng Tiên thương hội có một khách hàng thần bí đến. Lão biết Hồng Tiên thương hội sắp tổ chức một hội đấu giá lớn ở trong Bỉ Dực Tiên thành, cho nên khách hàng này đã ủy thác cho Bỉ Dực Tiên thành bán một mũi tên Cốt tiễn.
Mũi tên Cốt tiễn này toàn thân đều là màu vàng kim, cấm chế bên trong đó chẳng những phức tạp chằng chịt, căn bản không thể nào dùng thần thức nhìn thấu vào bên trong nó được. Trải qua sự xác định của một Tiên Vương và vài vị Đại La Tiên trong Hồng Tiên thương hội, giá của mũi tên này ít nhất cũng đến bảy trăm triệu tiên tinh, Viêm Thiệu Nguyên cũng là một trong những người thẩm định đó.
Mũi tên này liền trở thành vật chính trong hội đấu giá lần này, cuối cùng do Viêm Thiệu Nguyên đóng gói khóa mũi tên này vào trong một hộp ngọc rồi cất vào kho. Nhưng không ngờ khách hàng thần bí kia ngày hôm sau sau khi đưa mũi tên đó ra bỗng nhiên nói lão tạm thời không muốn đấu giá mũi tên đó nữa, hơn nữa lại đồng ý giao nộp tiền bồi thường.
Mặc dù mũi tên này không được đấu giá, chính là một tổn thất đối với Hồng Tiên thương hội, nhưng khách hàng người ta cũng nói không đấu giá nữa rồi, Hồng Tiên thương hội cũng chỉ có thể trả lại mũi tên cho người ta.
Vĩ mũi tên này lúc trước là do Viêm Thiệu Nguyên niêm phong rồi cất vào kho, cho nên lần này người lấy ra đương nhiên là Viêm Thiệu Nguyên. Nhưng vấn đề lại xuất hiện ở chỗ này, khi Viêm Thiệu Nguyên lại lấy hộp ngọc đó ra, lại phát hiện trong hộp ngọc trống rỗng, nói cách khác mũi tên bên trong hộp ngọc đó đã bị người ta lấy đi rồi, mà người tiếp xúc cuối cùng với hộp ngọc đó lại chính là Viêm Thiệu Nguyên, ông trở thành người tình nghi lớn nhất, trước khi mũi tên đó còn chưa tìm được, thì trực tiếp bị giam lỏng trong Tiên phủ của mình.
- Có thể sau khi ông đặt mũi tên đó vào trong rồi, lại có người lén lút lấy mũi tên đó đi, sau đó hãm hại ông hay không?
Phong Mạch Thuần lại nhìn ra Viêm Thiệu Nguyên dường như không phải là người cố ý lén lút lấy mũi tên đó đi, nên mới chủ động hỏi.
Viêm Thiệu Nguyên nắm tóc nói:
- Tôi cũng biết mũi tên đó bị người ta lấy trộm rồi, nhưng cái kho đó cần phải có năm miếng ngọc bài đồng thời khảm lên mới có thể mở ra được, nếu không cho dù là Tiên đế đến cũng không thể nào mở được. Một khi cố gắng ép mở ra, lập tức sẽ bị vang lên những tiếng nổ lớn. Vì năm miếng ngọc bài này có một miếng tôi cầm, cho nên trong đó không ai có thể tiến vào trong đó được.
Nói xong Viêm Thiệu Nguyên lại thở dài một câu nói:
- Bây giờ đương nhiên tôi biết mình bị mắc lừa rồi, trong đó chẳng những có người tiến vào, hơn nữa chắc chắn là có người có thể tiến vào đó. Vì Hồng Tiên thương hội cũng có mặt ở Bỉ Dực Tiên thành hàng vạn năm rồi, thanh danh cũng rất tốt, cho nên tôi mới không tin có chuyện như này xảy ra mà thôi. Chỉ có điều cho dù tôi biết bọn họ lừa tôi, nhưng tôi cũng không có cách nào đi giải oan được, bây giờ tôi chỉ muốn bồi thường đồ cho đối phương rồi lập tức rời khỏi Bỉ Dực Tiên thành. Đáng tiếc là, tôi vẫn còn thiếu hai tỉ tiên tinh nữa.
Còn chuyện Viêm Thiệu Nguyên có phải bị lừa hay không, đối với Diệp Mặc mà nói căn bản cũng không quan trọng, cái quan trọng là hắn muốn đi lấy mũi tên màu vàng kim đó về. Hơn nữa hắn từ trong lời kể của Viêm Thiệu Nguyên cũng đã biết chắc, mũi tên màu vàng kim mà Viêm Thiệu Nguyên nói chính là thứ mà hắn cần, tuyệt đối không sai. Nếu như là mũi tên đó thật, đừng nói là bảy tỉ tiên tinh, cho dù là bảy mươi tỉ tiên tinh e rằng cũng không mua được.
Diệp Mặc đứng lên vỗ vai Viêm Thiệu Nguyên nói:
- Dẫn tôi đi gặp mặt mấy người thẩm định mũi tên đó lúc trước, còn cả khách hàng kia nữa.
Viêm Thiệu Nguyên vội vàng khua tay nói:
- Không được không được, tôi không thể rời đi, một khi tôi đi chỉ cần bị phát hiện, lập tức sẽ bị coi là chạy trốn, lập tức sẽ có người truy sát.
Diệp Mặc cười ha hả, khí thế bàng bạc trên người dâng lên, Viêm Thiệu Nguyên chỉ cảm thấy trong nháy mắt gã bị trói chặt lại, đến đầu cũng không thể nhúc nhích nổi.
Sắc mặt Viêm Thiệu Nguyên lập tức tái nhợt, gã bị tu vi đáng sợ này của Diệp Mặc làm cho chấn động rồi, đến hỏi Diệp Mặc tại sao lại muốn trói mình cũng quên mất rồi.
Qua mười mấy giây, Diệp Mặc mới thả lỏng lĩnh vực của mình ra nói:
- Viêm tiên hữu, anh cảm thấy tôi có tư cách nói chuyện với bọn họ không?
Viêm Thiệu Nguyên lau mồ hôi trên trán, một lúc lâu sau mới đờ đẫn nói:
- Hóa ra anh cũng đã là Tiên Vương rồi, vừa nãy quả thực thất lễ quá. Nhưng chúng ta chỉ có thể nói chuyện với bọn họ thôi, không được động thủ, chỉ cần có thể hạ thấp số tiên tinh bồi thường xuống một chút, tôi cũng có thể bồi thường được.
Diệp Mặc thầm buồn cười, Tiên Vương? Tiên Vương có thể dễ dàng trói buộc một Đại La Tiên hậu kỳ đến nỗi không thể nhúc nhích như này sao? Hắn cũng không phản bác lại Viêm Thiệu Nguyên, chỉ nói:
- Cái này thì tôi biết, trên người tôi cũng có chút tiên tinh, nếu như không đủ, thì tôi cũng có thể giúp anh được.
- Cám ơn Diệp tiền bối, tôi chắc chắn sẽ trả hết tiên tinh cho anh.
Viêm Thiệu Nguyên mau chóng khom người xuống nói, sau khi biết Diệp Mặc là Tiên Vương, thái độ của gã cũng cung kính hơn nhiều so với lúc trước.
- Anh cứ gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi.
Diệp Mặc vội vàng bảo Viêm Thiệu Nguyên đừng gọi mình là tiền bối nữa, nhưng ngữ khí của Viêm Thiệu Nguyên thì vẫn rất cung kính, rõ ràng thân phận Tiên Vương trong lòng gã cũng rất khác.
Phong Mạch Thuần ngơ ngác nhìn Diệp Mặc hỏi, cô đoán Diệp Mặc là Vị Tiên rồi, nhưng bây giờ xác nhận Diệp Mặc là Vị Tiên, cô vẫn còn có chút kinh sợ. Dù sao lúc trước lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng mới chỉ là một Kim Tiên mà thôi. Mới có bao nhiêu năm, bây giờ Diệp Mặc cũng đã là Tiên Vương rồi.

Thấy Diệp Mặc nhanh chóng gọn ghẽ dẫn mình ra khỏi phủ, không kinh động đến hai tên Đại La Tiên trông coi bên ngoài, Viêm Thiệu Nguyên trong lòng liền muốn mau chóng thăng cấp lên Tiên Vương. Tiên Vương không ngờ lại lợi hại như này, sự khác biệt này không phải chỉ là một bậc bên trên Đại La Tiên.
Tiên lầu của Hồng Tiên thương hội vô cùng khí phái, thậm chí còn khí phái hơn phủ thành chủ ba phần.
- Hội chủ bình thường bàn chuyện với vài quản sự trên tầng ba, tôi vẫn còn ba ngày để tích tiên tinh, khách hàng gửi mũi tên màu vàng kia chắc hẳn cũng vẫn đang còn trong Hồng Tiên thương hội.
Viêm Thiệu Nguyên vẫn còn đang giới thiệu cho Diệp Mặc về chủ sự của Hồng Tiên thương hội có thể đang ở chỗ nào, thì thần thức của Diệp Mặc sớm đã nhìn xuyên thấu qua trận pháp che chắn của Tiên lầu này, trực tiếp quan sát Tiên lầu này một lượt.
- Tôi nhìn thấy rồi, lên thôi.
Diệp Mặc nói xong dẫn đầu đi vào trong Tiên lầu của Hồng Tiên thương hội.
Viêm Thiệu Nguyên còn định giải thích một chút với mấy người bảo vệ ở cửa Tiên lầu, lại phát hiện mấy tên bảo vệ đó hình như không nhìn thấy bọn họ vậy, vẫn chằm chằm ở cửa ra vào.
Viêm Thiệu Nguyên tu luyện đến Đại La Tiên dĩ nhiên không phải tên ngốc, gã lập tức biết Diệp Mặc thi triển thủ đoạn ẩn nấp, trong lòng liền vô cùng khâm phục Diệp Mặc.

Lúc này trong phòng họp trên tầng ba của Hồng Tiên thương hội, năm vị Tiên nhân đang bàn chuyện, trong năm người này có hai người cũng đã là Tiên Vương rồi.
- Y Vương đan và số tiên tinh kia chỉ là thứ yếu, chủ yếu là huyết mạch của Viêm Thiệu Nguyên. Đến lúc đó giảm bồi thường cho Viêm Thiệu Nguyên một chút, để gã cam tâm tình nguyện hiến tinh huyết giúp chúng ta mở cấm chế. Nếu như Y Vương đan có thể khiến Viêm Thiệu Nguyên thăng cấp Tiên Vương, tôi thà rằng đợi gã thăng cấp lên Tiên Vương rồi mới đến.
Một Tiên Vương trung kỳ mặc Tiên bào máu tím trực tiếp ngắt lời tên Đại La Tiên vừa rồi nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc