Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1958

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

- Cái gì là Băng Thần Đại Trận?
Diệp Mặc nghe thấy Thanh Như không ngờ lại nhận ra cái đại trận này, lập tức liền tràn đầy chờ mong, cảm giác viên tiên đan cấp chín này của mình không hề dùng lầm.
Thanh Như chăm chú nói:
- Phải, đây là đại trận hàng đầu của Băng Thần cung ta. Cho dù là Thánh đế đến, bị cái Băng Thần đại trận này vây khốn cũng không cách nào trốn thoát. Ngươi đến cùng đã làm chuyện thương thiên hại lý gì ở Băng Thần cung hả? Nếu không Đại cung chủ của Băng Thần cung ta tuyệt đối sẽ không dùng loại thủ đoạn này đối phó ngươi.
- Cô nói bậy. nguồn
Diệp Mặc tức giận quát lớn, lúc này hắn nào còn quan tâm vấn đề phong độ của mình nữa,
- Ta có lòng tốt đưa cô về Băng Thần cung, mấy lão già của Băng Thần cung cô không cảm ơn thì thôi, vậy mà còn ám toán ta. Ta nhổ vào, làm chuyện xấu? Ta ngay cả một cọng cỏ non của Băng Thần cung cô còn không động tới.
Nói xong mấy lời này, Diệp Mặc âm thầm bổ sung hai câu, ngọn băng sơn kia không phải do ta đánh vỡ, Chỉ Ôn cũng là ta phòng vệ chính đáng.
Nghe thấy Diệp Mặc ăn nói thô lỗ, Thanh Như lập tức nhíu mày. Bỗng nhiên cô nhớ tới thương thế của mình nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể đột nhiên tỉnh lại? Nghĩ đến chuyện của mình, Thanh Như lập tức liền quên béng mấy lời thô tục Diệp Mặc mới vừa nói, vội vàng hỏi,
- Ta là do ngươi cứu tỉnh hay sao?
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng,
- Cô nói đi? Cả gia sản của ta đều đổi thành một viên tiên đan cấp chín, lại dùng viên tiên đan cấp chín này cứu được cô, ta nói Băng Thần cung của cô lấy oán trả ơn, chẳng lẽ còn nói sai hay sao?
Diệp Mặc phát hiện mình vậy mà có chút xu hướng cậy thế giống Vô Ảnh, vội vàng đem ý nghĩ này ném qua một bên, mình chỉ vì ban ơn mà đào tẩu đến đây mà thôi. So với mức độ vô sỉ của Vô Ảnh, hắn còn kém xa lắm, nếu như là Vô Ảnh nói những lời này, nói không chừng là sẽ nói từ đầu đến giờ rồi, thời gian của hắn đều dành cho việc gom góp tiên tinh để mua viên tiên đan này. Cô Thanh Như này vừa nhìn đã biết là người tương đối dễ nói chuyện, chỉ cần mình có thể thuyết phục được cô. Nói không chừng cô có thể biết phương pháp phá giải cái Băng Thần đại trận này.
- Không đúng ...
Thanh Như cũng không vì lời nói của Diệp Mặc, lập tức liền cảm động đến rơi nước mắt. Cô vì vừa mới tỉnh lại, rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ. Bây giờ đầu óc của cô từ từ tỉnh táo lại mới nhớ tới, nếu Băng Thần cung đã phát động ra Băng Thần đại trận, vì sao bây giờ đối phương vẫn không việc gì? Hơn nữa tiểu thế giới của mình ở trong cái Băng Thần đại trận này cũng không có chuyện gì? Cái này hoàn toàn không phù hợp với đạo lý. Cho dù là tiểu thế giới cũng không chịu được uy thế đáng sợ của Băng Thần đại trận.
Cô đối với việc mình đã ngủ say bao nhiêu năm rất là hiểu rõ, cho dù là đối phương đã thăng thiên từ khi cô chìm vào giấc ngủ, cũng tuyệt đối không có khả năng tu luyện tới mức có thể ngăn cản được Băng Thần đại trận.
- Ngươi làm thế nào mà ngăn trở được Băng Thần đại trận?
Thanh Như nghĩ đến vấn đề này, lập tức hỏi ra.
Diệp Mặc lại hừ một tiếng nói:
- Ta làm thế nào ngăn trở được Băng Thần đại trận chính là chuyện của cá nhân ta, không liên quan gì đến cô. Bây giờ là Băng Thần cung cô có lỗi với ta. Không phải là ta có lỗi với Băng Thần cung cô.
Thanh Như có thể nhận ra Băng Thần đại trận, Diệp Mặc cảm giác cô Thanh Như này có chút không đơn giản. Nhưng hắn nóng lòng muốn ra ngoài, cũng lười đi hỏi Thanh Như vì sao lại tới Tu Chân Giới, ở Tu chân giới vì sao lại rơi vào kết quả như vậy.
- Bất kể Băng Thần cung ta và ngươi là ai đúng ai sai, Đại cung chủ cũng sẽ không tùy tiện dùng Băng Thần đại trận đối phó ngươi đâu. Đại cung chủ sắp chứng đạo Thánh đế, há có thể chấp nhặt với ngươi. Huống chi Đại cung chủ lòng dạ rộng rãi càng chắc chắn là sẽ không đối đãi với ân nhân của Băng Thần cung ta như thế.
Thanh Như vẫn lắc đầu nói, cũng không tin tưởng cách nghĩ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc khinh thường nói:
- Chứng đạo Thánh đế? Đừng có nằm mơ, bà ta như vậy còn chứng đạo Thánh đế? Đi mà lừa quỷ ấy.
Thanh Như lập tức nhíu mày, có chút không vui cho lắm nói:
- Ta không nhìn ra được tu vi của ngươi, chắc hẳn phải cao hơn ta rất nhiều rất nhiều, nếu không cũng không thể khiến Băng Thần cung ta dùng Băng Thần đại trận đối phó ngươi. Năm đó khi ta rời khỏi Tiên Giới xuống Tu Chân Giới, Đại cung chủ cũng đã là tu vi Tiên đế đỉnh phong rồi. Đã nhiều năm như vậy. Ta nghĩ bà ấy sẽ không không tiến còn lùi.
Diệp Mặc ngược lại còn sinh nghi, theo lý mà nói mấy loại chuyện râu ria không quan trọng này, cô sẽ không nói láo. Chẳng lẽ Đại cung chủ kia có gì không đúng?
Hắn không đợi Thanh Như nói, đã đưa tay tạo ra một hình ảnh,
- Đây chính là Đại cung chủ và Tam Cung Chủ đã xuống tay với ta ...
Nếu như không phải là Nhiếp Song Song, Diệp Mặc tin tưởng hắn sẽ không ngu ngốc mà ở lại trong một căn phòng, nhưng Diệp Mặc không muốn nhớ tới những thứ này.
- Ah ... Đây. ..
Thanh Như sững sờ nhìn chằm chằm hình ảnh do Diệp Mặc tạo ra một hồi lâu, mới thì thào nói:
- Tại sao có thể như vậy?
- Đây không phải là người của Băng Thần cung cô sao?
Diệp Mặc cảm giác trong lời nói của Thanh Như có chuyện gì đó, lập tức lại hỏi .
Thanh Như trầm mặc một hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Đại cung chủ chính ngươi nói là Nhị cung chủ lúc trước của Băng Thần cung chúng ta, không phải là Đại cung chủ kia mà ta nói. Tam Cung Chủ thì ra là một sư thúc của ta, ta nghĩ ...
- Có phải là cô nghĩ, Đại cung chủ ban đầu của Băng Thần cung đã xảy ra chuyện rồi không? Cô rời khỏi Băng Thần cung đã bao lâu? Nói không chừng là Nhị cung chủ kia đã cùng người khác hại Đại cung chủ của các cô rồi.
Diệp Mặc nhìn ra Thanh Như không có lừa hắn.
Thanh Như lắc đầu nói:
- Không biết, Như Thư sư thúc là đệ tử của Đại cung chủ, Tố Lan cung chủ đối với Đại cung chủ càng vô cùng tôn kính. Ta nghĩ ... Những năm ta không có ở đây. Băng Thần cung khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.
Diệp Mặc nhíu mày nói:
- Băng Thần cung của cô đã xảy ra chuyện, chính cô quay lại đi xử lý đi. Ta muốn rời khỏi nơi này, cô có cách nào không? Ta đã đưa cô đến Băng Thần cung, hơn nữa cũng dùng tiên đan quý giá nhất của mình cứu được cô. Chuyện Băng Thần cung cô lấy oán trả ơn, ta cũng cho qua rồi, càng không muốn cùng Băng Thần cung cô có bất kỳ quan hệ gì. Nếu có thể, ta chỉ muốn rời đi.
Diệp Mặc đúng là không muốn ở lại cái nơi này, hắn không thích cái chỗ này. Nhiếp Song Song muốn đẩy hắn vào chỗ ૮ɦếƭ, bất kể là nguyên nhân gì, hắn đều không thể thuyết phục mình tiếp tục duy trì cách nhìn ban đầu đối với Nhiếp Song Song. Nhiếp Song Song cứu được hắn một lần, hắn tuy không đến mức sẽ đi giết cô, lại cũng không muốn có nửa phần liên quan với nơi này.
Thanh Như lại khom người nói với Diệp Mặc:
- Thực xin lỗi, bất kể ngươi là người như thế nào, cũng đã cứu ta một mạng. Ta có biện pháp rời khỏi nơi này, còn chưa thỉnh giáo tính danh của ân nhân.
Diệp Mặc khoát tay chặn lại nói:
- Không cần coi ta là ân nhân, ta không muốn có bất kỳ liên quan gì với Băng Thần cung. Ngươi chỉ cần nói cho ta làm thế nào để rời khỏi nơi này, ta đã vô cùng cảm kích rồi.
Thanh Như ừ một tiếng, cũng tự giác, không tiếp tục hỏi tên Diệp Mặc nữa. Tuy lai lịch của Diệp Mặc, còn có Diệp Mặc có thể tránh thoát được Băng Thần đại trận, cùng với chuyện Diệp Mặc tu luyện thăng tiến sao lại nhanh như vậy đều là một câu đố. Nhưng cô đều nhịn xuống, cũng không có đi hỏi Diệp Mặc về những chuyện này. Bởi vì Diệp Mặc cũng không hỏi cô một chuyện.
Cô cũng không biết Băng Thần cung vì sao lại thi triển loại đại trận này với Diệp Mặc, nhưng cô lại có thể cảm giác được Diệp Mặc không phải là loại ác đồ như trong tưởng tượng của cô.
...
Thanh Như quả đúng là không nói dối. Mặc dù Diệp Mặc đã tìm hiểu cái Băng Thần đại trận này gần một năm cũng không có tìm hiểu ra, nhưng dưới sự giải thích của cô, Diệp Mặc lập tức liền hiểu tại sao mình ra không được.
Băng Thần đại trận căn bản không phải là trận pháp tầm thường, mà là một Băng Thần khốn trận tự nhiên đỉnh cao.
Cái trận pháp vây khốn tự nhiên này có thể là do con người phát động, người ngoài nếu như không hiểu rõ nguyên lý của trận pháp. Trận kỳ luyện chế ra căn bản là không có một chút tác dụng nào. Đại trận này chỉ có hai người có thể phá vỡ, theo như lời Thanh Như nói, thì đó chính là Đại cung chủ trước kia, còn lại là Thanh Như ở ngay trước mắt đây.
Hai người bọn họ sở dĩ có thể phá vỡ, cũng không phải là vì trình độ trận pháp cao gì, mà là vì hai người họ đều có một cây trận kỳ thiên nhiên từ cái đại trận này ra.
Băng Thần đại trận là một trận pháp vây khốn tự nhiên. Hai cây trận kỳ tự nhiên này cũng gọi là Âm Dương Trận Kỳ. Âm Dương trận kỳ cũng là trận kỳ do trời đất sinh ra và nuôi dưỡng đồng thời với cái trận pháp vây khốn tự nhiên này, bất kể là một cây trận kỳ nào trong hai cây, cũng có thể từ trong khốn trận đi ra. Nếu như là muốn từ bên ngoài tiến vào trong cái Băng Thần đại trận đã mở ra, lại cần phải có Âm Dương trận kỳ đồng thời phóng ra.
Hiện giờ Thanh Như có Âm Kỳ, đương nhiên có thể đưa Diệp Mặc ra khỏi Băng Thần đại trận mà không trở ngại chút nào, so với Diệp Mặc tưởng tượng còn đơn giản hơn vô số lần. Bởi vậy Diệp Mặc cũng có thể thấy được, Thanh Như này khi rời khỏi Băng Thần cung, tại Băng Thần cung, địa vị chắc chắn là vô cùng cao.
...
Lại đi vào phạm vi bốn phía đều là băng tuyết trắng xóa của Băng Thần cung, Diệp Mặc trong lòng thầm cảm khái, nhân sinh gặp gỡ vô thường, ở đây mấy tháng trước hắn còn lo lắng cho Nhiếp Song Song, bây giờ lại tâm tình bình tĩnh, chỉ muốn rời khỏi chỗ này sớm một chút.
Hắn không hề nghĩ đến chuyện phải đi tiêu diệt Băng Thần cung. Hắn đã sớm nhìn ra Nhiếp Song Song tại Băng Thần cung có địa vị không thấp. Nếu như Nhiếp Song Song không giết hắn, thì tuyệt đối sẽ không phát động loại đại trận này. Hoặc là nói cho dù là Nhiếp Song Song không cách nào ngăn cản hai vị cung chủ phát động loại đại trận này, dựa vào giao tình giữa hai người, Nhiếp Song Song cũng có thể nhắc nhở hắn một câu. Nhưng những chuyện này đều không có, khiến cho Diệp Mặc có chút chán nản bất mãn.
Nhiếp Song Song có một câu nói không có sai, cô cứu mình một mạng, rồi lại thu hồi về. Không có Thế Giới Trang Vàng, hắn sớm đã mất mạng rồi, cho dù là tu vi luyện thể Tiên thần thể, cũng không ích gì.
- Cửa ra vào Băng Thần cung rất bí mật. Ta dẫn ngươi đi ra ngoài vậy, nếu không ngươi khẳng định là tìm không thấy lối ra.
Thanh Như trông thấy Diệp Mặc có vẻ cô đơn, trong lòng cảm kích ân cứu mạng của Diệp Mặc, chủ động nói.
Diệp Mặc cô đơn cười cười,
- Không cần. Cám ơn cô dẫn ta đi ra. Ta cứu cô, cô cũng đã cứu ta, chúng ta hai người không ai nợ ai. Ngươi quay về Băng Thần cung của cô đi, không cần lo lắng ta đi Băng Thần cung trả thù, ta căn bản là không có nghĩ tới ý muốn trả thù.
Thanh Như nở nụ cười xinh đẹp:
- Cám ơn ngươi, tuy ta không biết tên của ngươi, nhưng ta tin tưởng lời ngươi nói là sự thật. Nhưng ta bây giờ vẫn chưa thể trở về Băng Thần cung, ta muốn đi tìm sư phụ ta. Sư phụ ta không ở Băng Thần cung, nếu ngươi có thể nói ra việc trả thù Băng Thần cung, ta nghĩ tu vi của ngươi khẳng định đã là cực kỳ cao rồi. Nếu như ngươi không muốn đi ra cùng ta, có thể cho ta mượn một pháp bảo phi hành hay không?
- Chuyện này không thành vấn đề.
Bên trong chiếc nhẫn của Diệp Mặc còn rất nhiều tiên khí phi hành thượng hạng mà, bản thân hắn chính là một Tông Sư Luyện Khí đỉnh cao, còn sợ không có pháp bảo phi hành cực phẩm hay sao?
Hắn theo bản năng lấy ra một chiếc nhẫn, cầm chiếc nhẫn này trong tay nhìn rất lâu, bỗng nhiên lấy ra một phi thuyền tinh xảo từ bên trong chiếc nhẫn đưa cho Thanh Như nói:
- Cái này tặng cho cô đi, vậy từ biệt nha.
Diệp Mặc nói xong quay người trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
- Ơh...
Thanh Như cầm pháp bảo phi hành Diệp Mặc cho cô nhất thời ngây ngẩn cả người, một phi thuyền tinh xảo đẹp như thế, đối phương vậy mà nói cho là cho cô rồi. Điều khiến cô kinh ngạc chính là, cái phi thuyền này còn là một món tiên khí cực phẩm. Tiên Giới còn có người hào phóng như vậy sao? Nghĩ đến Diệp Mặc đã cho cô một viên tiên đan cấp chín, cô có chút tin tưởng Diệp Mặc chính là loại người hào phóng.
Cô lập tức tìm nơi ẩn nấp bắt đầu luyện hóa cái tiên thuyền này, mấy ngày sau, khi cô đã luyện hóa được tiên thuyền mới thấy rõ trên cái tiên thuyền này còn có một hàng chữ nhỏ
“Phi thuyền của Song Song”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc