Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1900

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh trở lại, không có một âm thanh nào được phát ra. Những người đến hội đấu giá này không một ai là người đơn giản, Tiên đế Tiên tôn trong phòng riêng lại còn nhiều hơn.
Nhưng một đao kia của Diệp Mặc lại khiến những người trong này nín thở, một đao trong tích tắc *** bốn vị Tiên tôn. Bất luận tu vi của bốn vị Tiên tôn này như nào, một đao này của Diệp Mặc cũng đã là thần thông đứng đầu trong Tiên giới rồi. Cho dù là Tiên đế, cũng chỉ như này mà thôi.
Rất nhiều người đều hiểu, chuyện ngày hôm nay có thể không phải là chuyện đơn giản. Rất rõ ràng, người giết bốn vị Tiên tôn trên đài này cũng là Tiên đế, chỉ có điều hắn giấu tu vi của mình ở mức Tiên Vương mà thôi. Một số Tiên đế tính tình cổ quái không muốn thuê phòng, ngược lại lại ngồi ngoài đại sảnh, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Một số Tiên đế trong phòng cũng đã nhận ra Diệp Mặc, rất nhiều Tiên đế cũng giống như Diệp Mặc, từng ở trong đại điện đó một thời gian. Những Tiên đế này đương nhiên biết Diệp Mặc khó dây vào, cũng biết Diệp Mặc không phải hạng tầm thường. Nông Viêm
Tiên đế cũng nhìn thấy Diệp Mặc, gã ngược lại lại có chút kinh ngạc. Diệp Mặc lợi hại, nhưng có lợi hại đi nữa cũng không thể nào khiêu chiến với thương lâu Tiên Khuyết như vậy? Thương lâu Tiên Khuyết có ba vị Tiên đế, nghe nói sau lưng còn có chỗ dựa thần bí.
Lúc này vị Tiên đế hậu kỳ của thương lâu Tiên Khuyết mới cảm thấy tình hình hình như không ổn, y ngay lập tức bay lên đài đấu giá.
Cho dù là thằng ngốc, y cũng biết Diệp Mặc không phải Tiên Vương. Một Tiên Vương với một đao có thể *** được bốn vị Tiên tôn sao? Cái này lừa ai. Đối phương chẳng những không phải Tiên Vương, hơn nữa cũng không kém gì một Tiên đế như y, tu vi thậm chí còn cao hơn y một bậc.
- Tôi là Khích Vũ Tiên đế của thương lâu Tiên Khuyết, anh là ai? Muốn đại náo hội đấu giá của thương lâu Tiên Khuyết của tôi sao? Cho dù anh là Tiên đế đỉnh phong, cũng cần có trách nhiệm với chuyện ngày hôm nay.
Một Tiên đế hạ xuống đài đấu giá, cũng không động thủ ngay, mà lại hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc là một Tiên đế, thậm chí tu vi còn cao hơn Tiên đế y, động thủ càng muộn thì càng có lợi hơn cho thương lâu. Thương lâu Tiên Khuyết cũng không phải chỉ có một Tiên đế y, chỉ là vì đẳng cấp của hội đấu giá lần này quá cao, cho nên hắn với tư cách là Tiên đế cao cấp nhất của thương lâu Tiên Khuyết, lúc này mới đến đây trấn thủ.
Diệp Mặc làm gì để ý đến vị Tiên đế này, khi hắn nhìn thấy nữ tu bị đem ra làm vật đấu giá là Đường Bắc Vi, lửa giận của hắn đã cháy ngập trời rồi. Đừng nói là thương lâu Tiên Khuyết chỉ là một tổ chức thương hội, có vài vị Tiên đế, cho dù bốn tên Đại đế đứng trước mặt hắn, hắn cũng giết không tha.
Trong nháy mắt khi Đường Bắc Vi nhìn thấy Diệp Mặc, trong mắt chỉ có vô cùng kích động cùng kinh hỉ, mũi của cô cũng có chút cay cay, nước mắt tràn đầy hốc mắt. Cô có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Diệp Mặc trong nháy mắt lúc vị Tiên đế này nói chuyện, cũng hoàn toàn giải khai cấm chế trên người Tô Tĩnh Văn rồi.
- Anh...
Cấm chế của Đường Bắc Vi trong nháy mắt được giải khai, rốt cục cũng không kìm chế nổi sự bi ai cùng oan ức trong lòng, ngay lập tức liền nhào vào trong lòng Diệp Mặc.
Cùng Diệp Mặc chia ra đã hai trăm năm rồi, mà khi cô cho rằng mình cũng không thể nào gặp lại ca ca Diệp Mặc của mình nữa, thì lại phát hiện đúng lúc cô bất lực, bi ai nhất, ca ca đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô.
Khi cô đứng trước đài đấu giá đối diện với vô số ánh mắt trần trụi cùng trắng trợn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt cô chỉ còn trống rỗng, cô bất lực bi thương như vậy. Trong lòng cô chỉ là đang nghĩ, nếu như trước khi ૮ɦếƭ đi, được nhìn thấy ca ca của mình một chút thôi, thì cũng không còn tiếc nuối gì nữa.
Khi Diệp Mặc xuất hiện trước mặt cô thật, cô thậm chí còn cho rằng là ảo giác, nhưng cái cảm giác quen thuộc khi ôm Diệp Mặc, cô biết đây không phải là ảo giác, mà là thật. Cô gặp Diệp Mặc thật rồi, lời cầu nguyện của cô quả thực đã cảm động Thần tiên, để cô được toại nguyện.
- Bắc Vi, là anh không tốt, không quan tâm đến mấy người các em...
Diệp Mặc trong lòng vô cùng tự trách, hắn vốn dĩ cho rằng phi thăng lên đến Tiên giới, tương lai khi nào tụ họp cùng mấy người Tố Tố, thì tất cả sẽ khá hơn. Nhưng, khi tu vi của hắn càng cao, phát hiện càng nhiều, hắn mới biết, suy nghĩ của mình quá ngây thơ và ấu trĩ.
Có lúc, hắn thậm chí còn nghĩ, cho dù là ở Trái đất, sống hạnh phúc đến già với mấy người Tố Tố, có thể chính là cảm giác hạnh phúc mà khiến người ta hướng đến nhất.
- Hu hu...
Đường Bắc Vi nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc, khóc thành tiếng giống như một đứa bé, không có chút kiêng kị nào. Từ khi phi thăng lên Tiên giới, đến giờ khắc này, tinh thần của cô mới buông lỏng được, cô mới tìm được người nhà mình, tìm được một bờ vai để cô dựa vào.
Lúc này, cô quên đi tất cả, thậm chí cả những bi thương và đau khổ kia, cùng với những ủy khuất và trắc trở. Chỉ có khóc không ngừng, mới có thể diễn tả hết sự khát vọng và hạnh phúc tận sâu trong đáy lòng cô.
Một tiếng xưng hô, khiến tất cả những người trong hội trường hội đấu giá đều hiểu ra, chẳng trách Tiên đế này lại tức giận đến mức ***, hội đấu giá này không ngờ lại mang muội muội của hắn ra để đấu giá. Muội muội của một Tiên đế có thể tùy tiện đem ra đấu giá được sao? Cho dù là bất kỳ Tiên đế nào cũng không thể chịu đựng nổi.
Những ánh mắt lúc trước nhìn chằm chằm về phía Đường Bắc Vi lúc này biến mất hoàn toàn, trừ phi ăn tim gấu mật báo, ai mà dám ςướק Tiên Thiên Băng linh căn của muội muội một vị Tiên đế cơ chứ.
Khích Vũ Tiên đế cũng sững người, y hoàn toàn nghĩ không thông một vị Tiên đế tại sao còn có một muội muội vừa mới phi thăng, điều này quả thực quá nực cười. Nhưng sự thật này lại khiến y hiểu ra, cái này cũng không nực cười chút nào, tất cả những thứ mà y đang nhìn thấy đều là sự thật.
Nếu như không phải là huynh muội thực sự, thì nữ tu này không thể nào biểu đạt được tình cảm và sự bi thương từ đáy lòng mình ra như vậy được.
Khích Vũ Tiên đế nhanh chóng liền gác nghi ngờ này sang một bên, ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Vị bằng hữu này, thương hội Tiên Khuyết của chúng tôi cũng không biết đấu giá lại là lệnh muội, việc này thương hội Tiên Khuyết chúng tôi cảm thấy thật có lỗi. Nhưng cho dù là lệnh muội, cô ấy cũng không phải là do thương hội chúng tôi bắt lại, mà là bị người khác mang đến. Anh nhìn thấy rồi, có thể cho một cái giá, rồi dẫn lệnh muội đi, nhưng đạo hữu anh không ngờ lại xé rách trận pháp đài đấu giá của hội đấu giá chúng tôi, còn *** bốn vị Tiên tôn của chúng tôi nữa. Chẳng lẽ đạo hữu cho rằng mình là đệ nhất Tiên đế hay sao? Thương hội chúng tôi Tiên đế mặc dù không nhiều, nhưng cũng có ba người.
Diệp Mặc lấy ra một viên Tiên đan đưa cho Đường Bắc Vi xong, căn bản cũng không thèm để ý đến lời nói của Khích Vũ tiên đế, trực tiếp lạnh lùng nhìn Khích vũ tiên đế nói:
- Thương hội Tiên Khuyết? Đó là chuyện đã qua rồi. Từ ngày hôm nay trở đi, Tiên giới cũng không còn thương hội Tiên Khuyết nữa.
Muội muội bị bắt, nếu như không phải mình vừa lúc nhìn thấy, thì cái kết cục bi thảm kia có thể tưởng tượng được. Lúc này Diệp Mặc làm gì còn muốn nói đạo lý với Khích Vũ Tiên đế này nữa. Nếu như hắn không có sức mạnh nhất định, Khích Vũ Tiên đế cũng đã sớm đánh cho hắn một quyền tan thành mây khói rồi, đồng thời vận mệnh của Bắc Vi cũng không thể nào thay đổi được.
Diệp Mặc sau khi hiểu đạo lý này, những người khác cũng hiểu ra đạo lý này. Khích Vũ Tiên đế sở dĩ nói như này, không phải y thực sự muốn nói đạo lý, mà là nhìn thấy thực lực của Diệp Mặc rồi. Cho dù như vậ vẫn muốn Diệp Mặc bồi thường thiệt hại. Tính cách Diệp Mặc như vậy, làm sao có thể nghe Khích Vũ Tiên đế đứng nói nhảm được?
Khích Vũ Tiên đế nghe thấy vậy giận tím mặt, lĩnh vực Tiên đế đáng sợ lập tức được thi triển ra, Diệp Mặc trực tiếp vung tay lên, ném Vô Ảnh đang không ngừng kêu gào trong Thế giới trang vàng ra.
Vô Ảnh vừa ra, liền há to miệng, lĩnh vực Tiên đế ác liệt kinh khủng kia lập tức bị nó cắn một phát thành mảnh nhỏ.
Trong lúc Khích Vũ Tiên đế vẫn còn khiếp sợ, Diệp Mặc đã đánh ra một quyền, thần thông Liệt không.
Lốc xoáy sát thế đáng sợ trong nháy mắt cuốn lấy toàn bộ hội trường hội đấu giá, từng âm thanh xé rách không gian khiến người ta nghe thấy mà khiếp sợ, dường như một lát sau khoảng không gian này sẽ bị Diệp Mặc đánh tan.
Một số Tiên nhân tu vi thấp, cho dù lốc xoáy sát thế này không phải là hướng về phía bọn họ, nhưng cũng đều bị áp ức đến mức miệng phun máu. Những Tiên nhân này nhao nhao lao ra khỏi hội trường hội đấu giá, lui ra quảng trường lớn bên ngoài. Ngoài một số Tiên nhân không muốn gây chuyện, phần lớn những người trong này đều ở lại quảng trường lớn không muốn rời đi. Chuyện tình Tiên đế đại chiến đặc sắc tuyệt luân như thế này, có mấy ai muốn bỏ lỡ chứ?
Một số Tiên đế trong phòng kia, thậm chí là một số Tiên tôn cũng không rời đi, bọn họ lại càng muốn xem xem Diệp Mặc và Khích Vũ Tiên đế đại chiến như nào.
Lĩnh vực của mình bị Vô Ảnh cắn tan tành, đồng thời Khích Vũ Tiên đế cũng biết, nếu như y không xuất Hắc tuyết hồi sinh, thì y quả thực thua chắc rồi. Tiên đế trước mặt này có thể còn lợi hại hơn y, mà bây giờ không ngờ lại còn có thêm một con Tiên yêu thú trời ơi thế này, con Tiên yêu thú này không ngờ còn có thể cắn nuốt lĩnh vực, y căn bản nghĩ không ra Tiên yêu thú này rốt cục là loại Tiên yêu thú gì.
Nhưng lúc này y cũng không kịp nghĩ ngợi gì nữa, một quyền Liệt không thần thông này của Diệp Mặc quá đáng sợ, ngoài xung quanh y ra, toàn bộ chỗ ngồi trong hội trường cùng một số bình phong hoàn toàn bị quyền này xé tan thành bột phấn.
Ngay cả một số phòng trên lầu cũng dần dần nứt ra, chỉ trong nháy mắt, liền bị lốc xoáy quyền thế này của Diệp Mặc cuốn lên, đồng thời biến thành tro bụi. Còn chút bột phấn này căn bản cũng không rơi lên mặt đất, ngược lại lại cuốn vào trong lốc xoáy sát thế kia trực tiếp cuốn về phía y.
Những người trong phòng cũng nhao nhao lùi ra, nhưng cũng không có ai ra tay ngăn lại. Vì một khi ra tay, cũng có nghĩa là liên thủ với Khích Vũ Tiên đế đối phó với Diệp Mặc. Cho dù là những người không biết Diệp Mặc, cũng không muốn đắc tội với một Tiên đế lợi hại như Diệp Mặc vào lúc này.
Chẳng những là những người trong phòng, cho dù là những người đứng trên thương lâu cũng nhao nhao rời đi, tất cả mọi người đều biết, có Tiên đế động thủ, thì thương lâu này cho dù có lợi hại đi nữa, trận pháp phòng ngự có lợi hại đi nữa, cũng sẽ bị đánh tan tành.
Trên thực tế Diệp Mặc ra tay cũng vô cùng chú ý rồi, quyền đạo thần thông lốc xoáy sát thế này của Diệp Mặc cũng đã bị hắn khống chế lại trong một phạm vi nhất định. Nếu không với thần thông bây giờ của hắn, cho dù là một cái tát tiêu hủy một Tiên thành, cũng chẳng là việc gì khó.
Khích Vũ Tiên đế cảm thấy lốc xoáy sát thế này giống như chín đường sát thế không gian tạo thành, nhưng khi lốc xoáy sát thế đó cuốn đến, y lại cảm thấy đây không phải là chín đường, mà là chín mươi thậm chí là chín trăm đường. Những lốc xoáy sát thế này cuốn không gian đến, quả thực có khí thế điên cuồng hủy diệt toàn bộ.
Khích Vũ Tiên đế có chút hối hận, nhưng động tác của y cũng không chậm, một lá cờ tam giác đen nhánh và một mặt chiêng được y phóng ra.
Trong đại sảnh cũng đã bị thần thông Liệt không của Diệp Mặc cuốn đầy trời, sau khi cờ tam giác đen nhánh được phóng ra, lập tức có một loại âm thanh nức nở nghẹn ngào truyền đến.
Cho dù là Đường Bắc Vi được Diệp Mặc bảo vệ hoàn toàn cũng lập tức mê man, còn những Tiên nhân tu vi thấp không được người khác bảo vệ đứng ngoài đại điện, lại càng không thể nào chống đỡ nổi với âm thanh nức nở này, còn có người thậm chí trực tiếp thò tay đâm vào trong ***g *** mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay