Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1893

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

- Ta đúng thật là không nghĩ tới.
Diệp Mặc lập tức ôm quyền thừa nhận sai lầm của mình.
Khai Nỉ khoát tay:
- Ngươi chưa từng gặp qua sự lợi hại của chúng, cho nên không nghĩ tới cũng là bình thường. Hiện tại ta muốn nói tới chính là cái đại điện này đây. Cái cung điện này không biết là do ai bố trí, nhưng ta khẳng định người bố trí cung điện này tuyệt đối là vì muốn dùng cung điện này phong bế lại thông đạo giữa Tiên Giới và thế giới kia, đồng thời phong ấn khí tức nơi này. Nói không chừng chính là vì muốn bảo trụ cho Tiên Giới. Nhưng bây giờ một cái trận cơ trong hậu viện của cung điện này đã bị những tên ngu ngốc kia công phá rồi.
- Vậy ngươi vì sao lại không ngăn trở?
Diệp Mặc biến sắc.
Khai Nỉ khinh thường:
- Ngươi biết cái thân thể mà ta \'Đoạt xá\' này là của ai không? Chính là một con chó săn của tên Táp Không đấy. Ta xuất hiện một cái, đoán chừng là còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị tên Táp Không kia *** rồi. Cho dù là y chịu nghe ta nói hết lời, nhưng ta vẫn sẽ bị y giết mà thôi.
- Nếu bọn họ đã mở ra không gian nơi này, có Vết nứt hư không để thoát ra, vậy ngươi vì sao lại không đi?
Diệp Mặc hỏi tiếp.
Khai Nỉ thở dài:
- Ta có đi hay không thì có gì khác nhau? Không nói tới việc lúc đó ta không có cơ hội để rời đi, mà cho dù là có cơ hội, thì ta cảm thấy rời đi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Trận cơ nơi này đã bị phá, tương lai nhất định sẽ bị Giới Vực khác phát hiện. Một khi nơi này bị người khác phát hiện ra, thì Tiên Giới cũng nhất định sẽ bại lộ. Với bbản lãnh của những người đó, thì một khi chúng xuất hiện ở Tiên Giới, nhất định là sẽ luyện hóa toàn bộ các Thiên Vực. Ta đi ra ngoài, thì cho dù là trốn ở bất kỳ một Thiên Vực nào, cũng đều sẽ bị người ta luyện hóa mà thôi.
Diệp Mặc mơ hồ hiểu được ý của Khai Nỉ rồi. Y tựa hồ cho rằng hắn có được Thế giới hỗn độn, cho nên mới ở lại chỗ này muốn dựa dẫm vào hắn.
Bất quá trong lòng Diệp Mặc vẫn đang suy nghĩ xem ai là người bố trí cái trận cơ khổng lồ này? Nếu người kia đã bố trí ra cái trận cơ này, thì nói rõ đó là một thế hệ đại năng thông thiên triệt địa, hơn nữa chắc chắn sẽ không trở lại cái thế giới bị nghiền nát kia. Nhưng vì sao mình chưa từng nghe ai nói qua về người này?
- Bởi vì vốn ta cũng có một cái Chân linh thế giới bị tàn phá, nhưng đáng tiếc là nó đã bị nghiền nát rồi. Ta vốn nghĩ đến ngươi có Thế giới hỗn độn, cho nên mới muốn dựa dẫm vào ngươi. Nhưng ngươi không có Thế giới hỗn độn, nhưng có Chân linh thế giới cũng coi như là không tệ. Ta nguyện ý giao ra Thần hồn lạc ấn của mình, đồng thời cũng có thể chỉ cho ngươi biện pháp rời khỏi nơi này. Chỉ cần ngươi có thể giữ cho ta một mạng.
Khai Nỉ lúc này mới nói ra mục đích cuối cùng của mình. truyện copy từ tunghoanh.com
Con người đối với những thứ mình chưa biết rõ đều có thái độ sợ hãi như vậy. Mà ngay cả Khai Nỉ cũng không phải là ngoại lệ. Diệp Mặc thì y đã biết rõ, nhưng cho dù là biết rõ thì y thà rằng đam \'Thần hồn lạc ấn\' của mình giao cho Diệp Mặc chứ cũng không muốn bị những đại năng không rõ lai lịch kia nắm trong tay.
Diệp Mặc cười lạnh:
- Sau đó ta sẽ giống như Lục Chính Quần, để cho ngươi \'Đoạt xá\' đúng không?
Khai Nỉ cười khổ:
- Ta bây giờ căn bản là không có cách nào \'Đoạt xá\', mà thức hải của ngươi so với ta mạnh hơn không chỉ vài lần. Huống chi ta đã giao \'Thần hồn lạc ấn\', cho nên ngươi chỉ cần một cái ý niệm trong đầu thôi, ngươi cũng đã có thể khiến ta thần hồn câu diệt rồi, \'Đoạt xá\' thế nào đây? Hơn nữa hiện tại ta đang có thân thể, \'Đoạt xá\' như thế nào?
Diệp Mặc thường ghi nhớ ấn tượng ban đầu để đánh giá, hiện tại Khai Nỉ đã nói như vậy rồi, thì ngược lại lại khiến hắn cảm giác lời Khai Nỉ nói cũng không sai. Khai Nỉ thật sự là đang ở vào tình huống đó.
Nghĩ tới đây Diệp Mặc liền gật đầu rồi nói:
- Vậy hãy giao ra \'Thần hồn lạc ấn\' của ngươi đi, sau đó nói cho ta biết cách đi ra ngoài như thế nào? Ta là tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông, cho nên về sau ngươi cũng sẽ là người của Mặc Nguyệt Tiên tông.
- Vâng thưa môn chủ.
Khai Nỉ nói xong, liền không chút do dự nào mà cắt ra một cái \'Thần hồn lạc ấn\' từ trong thức hải của mình.
Diệp Mặc lúc này đã nắm cái \'Thần hồn lạc ấn\' kia trong tay, lập tức biết được lời Khai Nỉ nói là thật. Bây giờ hắn chỉ cần một ý niệm trong đầu, là có thể khiến cho Khai Nỉ hồn phi phách tán.
Đến lúc này Diệp Mặc mới nới lỏng tâm tình ra, vỗ vai Khai Nỉ rồi nói:
- Khai Nỉ, chỉ cần ngươi không nói hai lời, không làm loạn gì, thì ta sẽ cho ngươi một cuộc sống thật tốt. Tốt rồi, hiện tại hãy nói biện pháp ra khỏi nơi này của ngươi đi.
...
Diệp Mặc khẳng định trình độ trận pháp của mình đã vượt qua cấp độ tông sư Tiên trận cấp bẩy, nhưng sau khi Khai Nỉ giới thiệu, thì hắn mới biết rõ nhiều thứ không phải là có thể dựa vào trình độ trận pháp để giải quyết được.
Khai Nỉ cũng chỉ là một tông sư Tiên trận cấp bẩy. Nhưng kinh nghiệm của y thì mạnh hơn Diệp Mặc không biết bao nhiêu lần. Dưới sự trợ giúp của Khai Nỉ, cái trận môn mà Diệp Mặc mất cả trăm năm tìm không được, thì hiện tại chỉ mất thời gian mấy nén hương Khai Nỉ đã tìm ra rồi.
Muốn khai phá loại trận môn tự động ẩn nấp này không đơn thuần là chỉ cần trình độ trận pháp, quan trọng hơn là cần kinh nghiệm về việc bố trí các loại trận pháp. Giống như Diệp Mặc lúc trước tại cấm địa Băng Thần Cung vậy. Hắn ở nơi đó học được thủ đoạn bố trí trận kỳ hư không. Ở nơi này cũng vậy, hắn học được các loại thủ đoạn bố trí trận kỳ ẩn nấp.
Sau khi trận môn hư không hiện ra, thì Diệp Mặc lại bảo Khai Nỉ đứng qua một bên. Hắn cũng không áp dụng phương pháp xử lý của Khai Nỉ. Nếu một lần nữa mở ra lỗ hổng chỗ này giống như mấy tên Táp Không Đại Đế, thì chỉ càng khiến chỗ này bại lộ nhanh hơn mà thôi.
Diệp Mặc một bên thôi diễn trận môn không gian ở chỗ này, vừa nghĩ xem nên làm như thế nào để giảm đi việc khí tức nơi này lộ ra ngoài. Đồng thời hắn còn nghĩ xem, là ai mà có bản lãnh lớn như vậy, bố trí một cái trận pháp khổng lồ như vậy ở nơi này.
Lúc mới bắt đầu Khai Nỉ còn không để ý lắm, nhưng càng về sau thì y càng cảm giác được có điều không đúng. Lúc Diệp Mặc thôi diễn trận pháp nơi này, thì loại khí tức đạo vận cường đại của trận pháp khiến cho y thậm chí còn mơ hồ cảm giác được trình độ trận đạo của mình thẳng tắp thăng lên.
Trong nội tâm Khai Nỉ lập tức nhảy dựng. Lúc này y mới chính thức cảm giác được sự bất phàm của Diệp Mặc. Ngay cả suy tính trận pháp cũng có thể tản mát ra khí tức đạo vận cường đại như vậy. Vậy thì lúc tu luyện, khí tức đạo vận của hắn còn lợi hại đến thế nào nữa đây?
Khai Nỉ lập tức đem suy nghĩ mình ném ra sau, ngồi ở một bên cảm thụ khí tức đạo vận do Diệp Mặc sinh ra. Thân thể của y bị hủy diệt, ngủ say trong Chân linh thế giới vô số năm. Sau khi tỉnh lại thì lại \'Đoạt xá\' hai lần, cho nên đã sớm mất đi khả năng truy tìm đại đạo rồi. Hiện tại loại khí tức đạo vận này của Diệp Mặc, lại khiến cho y có một sự chờ mong mới.
Diệp Mặc vẫn chưa phát giác thời gian đã lại trôi qua mười mấy năm. Lúc này hắn bỗng nhiên tỉnh lại, đồng thời bắt đầu luyện chế trận kỳ.
Thấy tài liệu Diệp Mặc luyện chế trận kỳ đều là Luyện tinh thạch, mồi lửa dùng để luyện chế còn là \'Thanh như hiểu thiên\' đã tấn cấp tới Tiên diễm, khiến cho Khai Nỉ phải trợn tròn cả mắt.
Cho dù là Chân Thánh Đế, thì đoán chừng cũng không có được nhiều thứ tốt như Diệp Mặc.
Thế nhưng y lập tức tỉnh ngộ lại. Diệp Mặc xuất ra loại tài liệu cao cấp, rồi lại dung Tiên diễm cao cấp để luyện chế trận kỳ, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Thấy ánh mắt tò mò muốn hỏi của Khai Nỉ thì Diệp Mặc liền trầm giọng:
- Khai Nỉ, ngươi nói không sai. Cái trận môn này đúng là một cái trận cơ của mảnh không gian này. Hiện tại trận cơ nơi này đã bị tổn hại rất lớn, khí tức đã bắt đầu lộ ra bên ngoài. Cho nên lúc này ta mới hiểu vì sao ở nơi đây lại có nhiều Tiên linh mạch như vậy. Những cái Tiên linh mạch này căn bản chính là Tiên linh nguyên cung cấp cho trận pháp ẩn nấp mảnh không gian này. Hẳn là do một đại năng cố ý bố trí ở đây. Hiện tại Tiên linh mạch ở đây đã bị chúng ta đào đi nhiều như vậy, hơn nữa trận cơ nơi này cũng đã bị tên khốn Táp Không kia phá hủy.
- Môn chủ muốn tu sửa cái trận cơ này sao?
Khai Nỉ khiếp sợ thốt lên.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Ta không có năng lực đó. Nhưng ta có thể thoáng tu bổ một chút và bố trí một cái trận pháp đơn giản cho khí tức nơi này bớt bị lộ ra ngoài. Mặc dù không có cách nào khiến cho khí tức nơi này không bị lộ ra, nhưng có thể trì hoãn được một tí thời gian. Còn về phần trì hoãn được bao lâu thì ta cũng không biết.
Trong lòng Khai Nỉ lúc này vô cùng kinh hãi. Y không thể tưởng tượng được là Diệp Mặc có thể tu sửa được cái trận cơ nghịch thiên này, đây quả thực là quá Trâu bò rồi.
Diệp Mặc thấy ánh mắt kinh hãi của Khai Nỉ thì đành phải giải thích:
- Trên thực tế ta chỉ là bố trí một cái trận pháp ẩn nấp đơn giản. Năng lực của ta không có cách nào nhận biết các mắt xích của trận pháp ở đây. Cho nên trận pháp của ta chỉ là đem khí tức bị lộ ra của trận pháp vốn có che đậy đi mà thôi.
Trận pháp này thì Diệp Mặc giải cũng không giải được, sao có thể tu sửa? Nhưng hắn biết rõ lời nói của Khai Nỉ lúc trước là chính xác. Một khi khí tức của nơi này lộ ra ngoài, sau đó thật sự có cao thủ đại năng tới, thì chính hắn cũng sẽ xong đời. Cho nên hắn muốn cố gắng hết sức của mình, để che dấu bớt đi khí tức ở nơi này.
Về phần có thể che dấu được bao lâu, thì hay ngần đấy đi. Cũng may vài chục năm thôi diễn, hắn cũng biết thêm được một chút gì đó, cho nên cũng có thể miễn cưỡng bố trí một cái Tiên trận ẩn nấp ở đây.
Chờ sau khi hắn rời khỏi đây, thì sẽ lợi dụng khoảng thời gian này đem tu vi tăng lên. Cho dù là không thể đạt tới những cấp độ như Hóa Đạo hay thậm chí là Đạo Nguyên như Khai Nỉ nói, thì ít nhất hắn cũng phải đạt được tới Tiên Đế mới được. Nếu như có thể, thì hắn cũng hy vọng mình sẽ mượn nhờ được Thế giới trang vàng để Chứng đạo.
Lại một năm trôi qua. Diệp Mặc đem toàn bộ Luyện tinh thạch trong tay mình luyện chế thành trận kỳ. Điều này làm cho hắn có chút đau lòng. Thực tế thì những vật này hiện tại hắn có thể dùng để thăng cấp cho Tử đao rồi, nhưng vì cái trận pháp này, cho nên hắn không còn cách nào cả. Hắn cần phải có thời gian, mà thời gian thì càng nhiều càng tốt.
Khai Nỉ thấy Diệp Mặc ném ra mấy chục cái Tiên linh mạch cực phẩm để cung cấp Tiên linh nguyên cho trận pháp, thì trong lòng cũng cực kỳ khâm phục. Cho dù Diệp Mặc dừng lại chỗ này hơn một trăm năm, nhưng mấy chục cái Tiên linh mạch cực phẩm cũng không phải là chuyện đơn giản.
- Khai Nỉ, ngươi nói xem cái vị tiền bối lúc trước bố trí cái cung điện này, vì cái gì lại muốn lưu lại nhiều cấm chế như vậy? Hơn nữa còn lưu lại cả một trận môn, đây không phải là để cho người khác cố ý phá vỡ sao? Rồi sau nữa là những cái cấm chế kia vì sao đột nhiên lại biến mất không thấy?
Sau khi Diệp Mặc bố trí xong trận pháp che đậy khí tức, thì liền hỏi Khai Nỉ với vẻ khó hiểu.
Sau khi Khai Nỉ trầm mặc nửa ngày thì mới lên tiếng:
- Thực tế thì tôi cũng đã nghĩ qua nhiều lần, rất có thể là vị đại năng kia cố ý làm như vậ có khả năng là không thể ngờ rằng lại có nhiều Tiên Đế đột nhiên tới nơi này như thế. Còn Tiên Vương với Tiên Tôn bình thường căn bản là không có cách nào tới đây cả. Nếu như chỉ có một Tiên Đế tới nơi này, thì cái trận môn kia có khả năng là do vị đại năng kia để lại để giúp người đó thoát ra. Về phần những thứ ở bên trong cấm chế nói không chừng là vì cung cấp cho người tới nơi này đề thăng tu vi tới Tiên Đế đỉnh, sau đó mới mở ra trận môn hư không rời đi.
- Nhưng ta nhớ là vài tên Tiên Đế đỉnh theo trận môn hư không rời đi, cuối cùng bọn họ lại không ra được mà ngược lại lại lần nữa trở về *** đánh vỡ trận cơ hư không ở nơi này.
Diệp Mặc lại nghi hoặc hỏi tiếp.
- Tôi cũng không biết rõ là đã xảy ra chuyện gì. Đặc biết là việc toàn bộ những cấm chế kia đột ngột biến mất, đến bây giờ tôi cũng không cách nào tìm ra.
Nói xong thì y có chút mong đợi nhìn Diệp Mặc rồi hỏi:
- Hiện tại môn chủ có biện pháp để đi ra ngoài sao?
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng thế, ta hiện tại đã có biện pháp để đi ra rồi.
Nói xong thì Diệp Mặc lại lần nữa ném ra mấy cái trận kỳ đã luyện chế mà chưa dùng đến rồi nói:
- Mấy cái trận kỳ này có thể mở ra lối thoát trong chốc lát, cho nên ngươi chỉ cần theo ta đi ra ngoài là được rồi.
Quả nhiên Diệp Mặc vừa nói xong, thì một vết nứt liền xuất hiện. Diệp Mặc thu hồi lại Vô Ảnh sau đó bước qua khe nứt kia. Còn Khai Nỉ cũng lập tức theo sau Diệp Mặc mà bước ra. Sau khi hai người rời đi, thì cái Vết nứt hư không kia đảo mắt đã khép lại hoàn toàn. Cái đại điện kia lại một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh không một tiếng động nào.
Diệp Mặc dừng lại trong hư không, cũng không lập tức rời đi mà ngược lại lại ở chỗ này luyện chế mấy cái trận kỳ nữa. Tương lai tu vi của hắn cao hơn, hoặc là trình độ trận pháp cao hơn, thì nhất định phải tới nơi này một lần nữa tu sửa lại cái trận pháp viễn cổ kia, khiến Tiên Giới hoàn toàn ẩn nấp đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc