Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1819

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Ánh mắt mọi người nhìn về phía cửa, lập tức những người này đồng thời cũng nhìn thấy người quản lý Tiên Kỵ thương lâu Trịnh Ưng, chỉ là lúc này người quản lý uy phong bát diện này bị người ta chém rớt một cánh tay, hơn nữa ngay cả một bên tai cũng không còn, còn bị một Kim tiên nho nhỏ xách trong tay.
Người trong đại sảnh cũng không nhúc nhích, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Trịnh Chính. Trịnh Chính sau khi trông thấy Diệp Mặc, lại nhíu chân mày một cái, đè nén lửa giận xuống. Gã đã nhìn ra Diệp Mặc là Tiên vương sơ kỳ, mặc dù so với tu vi của gã thì kém hơn một chút, nhưng Tiên Nguyên căn bản là nhìn không thấu, quả thực là sâu không thể dò.
- Đều là Tiên vương, không biết đạo hữu vì sao cưỡng chế phá vỡ đại sảnh nghị sự của Tiên Kỵ thương lâu ta? Hẳn là cảm thấy Tiên Kỵ thương hội ta dễ bắt nạt?
Trịnh Chính nhìn chằm chằm Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Diệp Mặc tiện tay nắm một cánh tay bị đứt của Trịnh Ưng ném vào trong đại sảnh, lúc này mới mỉa mai nói:
- Ta lại thật ra không cho rằng Tiên Kỵ thương hội dễ bắt nạt, nhưng Tiên Kỵ thương hội phải chăng cảm thấy Mặc Nguyệt tiên sơn ta dễ bắt nạt?
- Mặc Nguyệt tiên sơn? Vì sao lại nói tới cái này? Ta chưa từng nghe nói qua ngọn tiên sơn này, chỉ sợ là anh bạn này đã hiểu lầm rồi đây?
Trịnh Chính sau khi nghe Diệp Mặc nói xong, lập tức trong lòng giận dữ, gã khẳng định là Diệp Mặc hiểu lầm rồi. Vậy mà bởi vì hiểu lầm, khiêu khích Tiên Kỵ thương hội của gã như thế, chuyện này Trịnh Chính gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.
Duẫn Ưng thấy Tiên vương của Tiên Kỵ thương hội cũng không dám lập tức động thủ với Diệp Mặc, làm sao không biết Lạc sư huynh trước mắt đây cũng là một Tiên vương, lúc này nghe thấy Trịnh Chính nói vậy, y lập tức đứng ra nói:
- Mặc Nguyệt tiên sơn chính là Thượng Lai tiên sơn trước kia, Lạc sư huynh của chúng tôi đẩy lui khói độc, để chúng tôi lập nên tiên thành Mặc Nguyệt và tiên tông, không nghĩ tới các ngươi lại cưỡng chế muốn chiếm lấy tiên thành của chúng ta. Còn bắt đi Giang Cận sư muội, ta nhổ vào.
Duẫn Ưng vừa nói ra, người trong đại sảnh đều đã hiểu rõ, thì ra chuyện là như thế.
Nói như thế, thật sự chính là Tiên Kỵ thương hội động thủ với Mặc Nguyệt tiên sơn trước.
Người trong đại sảnh đều đang thảo luận chuyện phân chia Mặc Nguyệt tiên sơn như thế nào. Bây giờ thì hay rồi, người ta đã tìm tới cửa.
Trịnh Chính nghe xong hiển nhiên cũng hiểu là chuyện gì xảy ra, kẻ đứng sau hậu thuẫn Mặc Nguyệt tiên sơn dĩ nhiên là một Tiên vương, cho dù là một Tiên vương, gã cũng không sợ.
Việc đã đến đầu rồi, gã ngược lại cười ha ha một tiếng, lập tức cao giọng nói:
- Đúng vậy, Mặc Nguyệt tiên sơn kia chính là Tiên Kỵ thương hội ta nhìn trúng đấy. Ngươi chỉ là một Tiên vương từ bên ngoài đến, vậy mà âm thầm lặng lẽ lập nên tiên môn ngay tại Cung Hoa Thiên ta. Còn coi Cung Hoa Thiên ta ra gì không đấy? Nếu ngươi cũng đã là Tiên vương, ta sẽ cho ngươi chút mặt mũi. Mặc Nguyệt tiên sơn chúng ta đã muốn lấy, tiên thành bên ngoài chúng ta cũng muốn. Bồi thường cho ngươi 1 tỷ tiên tinh, còn chuyện ngươi đánh bị thương người quản lý Tiên Kỵ thương lâu ta, thôi cho qua.
Diệp Mặc mỉm cười. Cũng lười nói chuyện tiếp. Đưa tay chính là một đám lửa đánh ra, người quản lý Trịnh Ưng nằm dưới đất lập tức biến thành một mớ tro bụi.
- Ngươi muốn ૮ɦếƭ.
Bích Tiềm Tiên vương giận dữ hét lớn một tiếng, tương tự chính là một luồng ánh sáng màu đỏ phóng ra, luồng ánh sáng kia trong nháy mắt liền bao phủ lấy Diệp Mặc.
Phe Bích Tiềm Tiên vương bên này không có dấu hiệu động thủ nào, vài Đại La Tiên chung quanh bị loại khí thế hùng mạnh này đè nén lập tức thổ huyết. Vài Đại La Tiên sơ kỳ, còn liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi. Tiên Kỵ thương lâu nếu như không phải là có trận pháp phòng ngự giữ lại, cũng bị loại khí thế mạnh mẽ này đè ép cho sụp đổ luôn.
Diệp Mặc giơ tay lên khẽ phất một cái, loại khí tức đáng sợ này của Bích Tiềm Tiên vương lập tức liền tiêu tán không thấy.
Trịnh Chính là một Tiên vương sơ kỳ, so với Tự Tại Vương đã kém không biết bao nhiêu con phố rồi. Trước mặt Diệp Mặc căn bản là nhìn cũng không có cách nào được nhìn đến, Diệp Mặc há có thể để ý một Tiên vương sơ kỳ tầm thường.
Sau một khắc lĩnh vực Tiên vương của Diệp Mặc cùng thần thức đao đã bổ ra. Trịnh Chính bị thần thức đao bổ trúng, lập tức toàn thân chấn động một cái. Mà lĩnh vực tiên vương của gã dưới lĩnh vực tiên vương của Diệp Mặc, càng không hề có chút chỗ trống nào mà bám trụ, trong chốc lát đã tiêu tán hết sạch.
Trịnh Chính mặc dù so với Diệp Mặc thì kém quá xa. Nhưng là một Tiên vương thì vẫn có tầm nhìn, lĩnh vực tiên vương của Diệp Mặc cùng thần thức đao phóng ra, gã lập tức liền hiểu rõ, ở trước mặt đối phương mình ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng. Đối phương còn chưa chính thức ra tay, một khi ra tay, mình chỉ có bị giết gọn thôi.
Lúc này Trịnh Chính đã kinh hãi không thôi, hận không thể lập tức kêu Diệp Mặc dừng tay, nhưng thần thức đao này khí thế mạnh mẽ vô cùng, chỉ cần gã sơ ý một chút, sẽ chém vào thức hải của gã, gã căn bản là không có bất kỳ chút hơi sức nào mà nói chuyện.
Lúc này Diệp Mặc mới không nhanh không chậm sải bước ra, đưa tay chính là một cái tát đánh ra, pháp bảo hình thoi màu đỏ kia bị một tát này của Diệp Mặc trực tiếp đập qua một bên. Gần như là ngay trong nháy mắt khi Trịnh Chính kêu lên hai chữ dừng tay, Diệp Mặc đã lại một cái tát nữa vỗ lên khuôn mặt Trịnh Chính.
Đáng thương cho một Tiên vương như Trịnh Chính, lại bị một tát này của Diệp Mặc vỗ ra hơn mười cái răng, khuôn mặt lập tức máu me đầm đìa.
Uỵch một tiếng trầm ***c nặng nề vang lên, không gian trong đại sảnh, cảm giác bị đè nén kia lập tức biến mất không thấy gì nữa. Mà Bích Tiềm tiên vương Trịnh Chính mới vừa rồi còn lửa giận ngút trời lúc này đã giống như một con gà con bị Diệp Mặc xách trong tay, động đậy cũng không có cách nào động được một cái.
Toàn bộ quá trình chiến đấu chỉ trong mấy lần hô hấp ngắn ngủn thì đã xong, mà Tiên vương của Tiên Kỵ thương hội đã rơi vào trong tay đối phương.
Diệp Mặc phong bế hoàn toàn kinh mạch của Trịnh Chính, ném dưới chân, sau đó ngồi vào chỗ vừa rồi Trịnh Chính ngồi, rồi mới nói với hai người Duẫn Ưng và Trác Dược Thâm:
- Hai người các ngươi ngồi bên cạnh ta.
Duẫn Ưng và Trác Dược Thâm kinh ngạc ngẩn ra lúc này mới tỉnh táo lại, thì ra Lạc sư huynh lại lợi hại như vậy, đây nhất định là Tiên Tôn, nếu như không phải là Tiên Tôn, Tiên vương nào mà có bản lãnh như thế này? Hai người sau khi kịp phản ứng thì lập tức mừng rỡ đáp:
- Vâng, Lạc sư huynh.
Diệp Mặc nhìn nhìn phó tông chủ Tử Sương tiên tông Quý Vũ Lượng vốn ngồi ở bên cạnh Trịnh Chính, đến bây giờ còn chưa kịp phản ứng, lạnh lùng quát một tiếng nói:
- Cút xuống đi, mời mấy người Giang Cận ra đây. Nếu như các cô ấy thiếu một sợi tóc, ta liền đi Ma Di Thiên diệt sạch sẽ Tử Sương tiên tông gì đó kia của ngươi.
- Vâng, vâng.....
Đại La Tiên phó tông chủ của Tử Sương tiên tông này vội vàng run giọng đáp, Lạc sư huynh trước mắt này cũng thật là đáng sợ. Trị được Bích Tiềm tiên vương, gã khẳng định Tư Thành Tiên vương tông chủ của Tử Sương tiên tông tuyệt đối không phải là đối thủ của sát tinh trước mắt này.
Vị tiên hữu này, chuyện lúc trước là Tiên Kỵ thương hội ta không đúng, Trịnh Chính ta chịu nhận lỗi.
Trịnh Chính bị Diệp Mặc phong bế kinh mạch, không cách nào vận chuyển Tiên Nguyên giãy dụa bò lên. Lúc này trong lòng của gã lửa giận quả thực chính là ba sông năm biển, trong lòng gã hối hận và kinh hãi cũng cuồn cuộn không thôi.
Sớm biết kẻ đứng sau Thượng Lai tiên sơn đáng sợ như thế, cho dù là tòa tiên thành kia có lớn hơn gấp 10 lần, gã cũng sẽ không dám nghĩ đến. Lúc này gã đã hận người quản lý Tiên Kỵ thương lâu Trịnh Ưng đến tận xương tủy, nhưng đáng tiếc là Trịnh Ưng đã bị giết, cho dù là gã có hận hơn nữa, cũng không thể giáo huấn Trịnh Ưng được nữa.
Diệp Mặc đợi Duẫn Ưng và Trác Dược Thâm hai người cùng ngồi ở hai bên xong rồi mới nhìn lướt qua những Đại La Tiên đang nơm nớp lo sợ trong đại sảnh, lúc này mới không nhanh không chậm nói:
- Các ngươi đều là những kẻ muốn chia chác Mặc Nguyệt tiên sơn của ta sao?
- Không dám, tiền bối, vãn bối mắt bị mù...
Bán Thần thương lâu Phủ Hồng Thành tuy tướng mạo thô cuồng, nhưng lại là một trong những người có tâm tư tinh tế nhất. Lúc trước đối với Bích Tiềm Tiên vương gã kính cẩn vô cùng, thỉnh thoảng lên tiếng phụ họa, bây giờ Diệp Mặc vừa đến đã dùng ưu thế tuyệt đối trị được Bích Tiềm tiên vương, gã há có thể không biết cao thấp.
Diệp Mặc không tỏ rõ ý kiến nói:
- Nếu ngươi đã bị mù mắt, vậy phải làm thế nào?
- Bán Thần thương lâu tình nguyện bồi thường tổn thất cho Mặc Nguyệt tiên sơn. Đồng thời xin cống hiến lớn nhất cho việc kiến thiết tiên thành Mặc Nguyệt...
Phủ Hồng Thành vừa mới nói xong câu đó, phó tông chủ Tử Sương tiên tông Quý Vũ Lượng cũng đã dẫn đám người Giang Cận đi tới.
Ba người Giang Cận nhìn thấy Diệp Mặc ngồi ở phía trên cùng, còn có Bích Tiềm Tiên vương nằm dưới đất, sao lại không biết chuyện gì đã xảy ra? Lập tức mừng rỡ tiến lên gọi Lạc sư huynh.
Diệp Mặc sau khi bảo ba người Giang Cận ngồi ở một bên xong,Bạn đang đọc tại TruyệnY--Y lúc này mới nhìn Quý Vũ Lượng nói:
- Tông chủ của các ngươi hẳn là đã tới rồi chứ.
Quý Vũ Lượng trong lòng cả kinh. Gã lập tức liền biết chuyện mình khi ra ngoài có thông báo với tông chủ đã bị Diệp Mặc biết được, liền vội vàng khom người nơm nớp lo sợ nói:
- Vãn bối biết rõ chuyện này không thể làm chủ, cho nên đã thông báo cho tông chủ đại nhân...
- Ha ha...
Một tiếng cười to truyền đến, đồng thời một âm thanh trong trẻo nói:
- Lê Khải của Tử Sương tiên tông bái kiến người bạn hữu Tiên vương này.
Thanh âm cùng người gần như là đồng thời rơi vào bên trong đại sảnh này, đồng thời một luồng chấn động Tiên Nguyên cực kỳ mạnh mẽ truyền đến, lĩnh vực tiên vương đáng sợ trong nháy mắt thì cuốn sạch toàn bộ đại sảnh. Ngay khi toàn bộ người trong đại sảnh lại bị đè nén khó có thể chịu được, một người đàn ông khoác áo ngoài màu vàng đã rơi vào bên trong đại sảnh.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, lĩnh vực Tiên vương đồng thời mở rộng ra, đồng thời thần thức vực cũng tăng thêm phía trên lĩnh vực tiên vương. Đại sảnh vừa rồi áp lực vô cùng lập tức liền nhẹ nhàng hơn, thậm chí hàng loạt tiếng nghiền nát còn có thể bị mọi người nghe được.
Lê Khải còn chưa rơi xuống, sắc mặt đã đại biến, sau một khắc gã cũng cảm giác được lĩnh vực tiên vương của mình đã tan rã hết sạch, mà gần như là trong cùng một lúc, gã phát hiện mình lại bị trói lại.
Trong chốc lát này, Lê Khải sắc mặt đại biến, cho dù là bị trói buộc trong thời gian một hơi thở, đối phương muốn giết gã cũng rất dễ dàng. Gã lại cũng không kịp cười như điên nữa, điên cuồng thiêu đốt Tiên Nguyên, tránh thoát cái loại cảm giác trói buộc đáng sợ này.
Lúc này thanh âm bình tĩnh không lay động của Diệp Mặc mới truyền tới,
- Ta nếu muốn giết ngươi, thì lúc này ngươi ngay cả Nguyên Thần cũng không còn rồi.
Lê Khải mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân, lúc trước gã nghe Quý Vũ Lượng nói xong, còn tưởng rằng Diệp Mặc đánh lén Bích Tiềm tiên vương mới đắc thủ. Hiện tại xem ra, đối phương thật là có bản lĩnh giết Bích Tiềm tiên vương trong nháy mắt, thậm chí có thể giết gã chỉ trong nháy mắt. Một người có thể giết gọn Tiên vương trung kỳ như gã có thể đáng sợ tới mức nào?
Lê Khải kinh hãi không thôi một lần nữa kính cẩn chắp tay nói với Diệp Mặc:
- Tử Sương tiên tông Lê Khải bái kiến tiên hữu, rất cảm ơn tiên hữu hạ thủ lưu tình, nếu như lúc trước Tử Sương tiên tông có chỗ đắc tội, Lê Khải sẵn lòng nhận lỗi.
Nghe thấy Tư Thành Tiên Vương của Tử Sương tiên tông có cùng một giọng điệu như Bích Tiềm tiên vương, người trong đại sảnh lập tức biết rõ, Lạc sư huynh trước mắt này quả thực mạnh ngay cả Tiên vương tông môn cũng không sánh nổi.
- Chuyện nói xin lỗi thì cứ từ từ đã, trước tiên ngươi cứ ngồi ở một bên.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói với Lê Khải, hôm nay hắn đến là để lập uy tìm lợi ích, cũng không phải để ***. Không có lợi ích, Mặc Nguyệt tiên tông và tiên thành Mặc Nguyệt của hắn đều sẽ không kiến thiết nổi nữa.
Chờ sau khi Lê Khải ngồi xuống, Diệp Mặc mới nhìn Phủ Hồng Thành không nhanh không chậm nói:
- Ngươi chỉ có một cơ hội, nếu như cơ hội lần này lãng phí hết rồi, về sau sẽ không còn Bán Thần thương lâu nữa. Được rồi, bây giờ ngươi có thể nói một chút ngươi bồi thường thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay