Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1788

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Diệp Mặc thấy Tiên Dược Viên của mình đã bị mất tới bẩy phần Tiên linh thảo cấp bẩy, chỉ còn lại những gốc Tiên linh thảo cấp bốn cấp năm kia là không hề bị hư hao chút nào, bây giờ lại nghe \'Vô ảnh\' nói rằng nó chỉ ăn mấy cọng cỏ không hề quan trọng, thì lập tức giận dữ, không hề nghĩ ngợi gì mà nhấc chân lên đá bay \'Vô ảnh\' ra khỏi Tiên Dược Viên.
- Cái này là thứ mà mày nói là những cọng cỏ không hề quan trọng sao? Nói như vậy thì những gốc Tiên linh thảo cấp bốn cấp năm kia đối với tao có phải là rất quan trọng không?
Nghe được giọng điệu của Diệp Mặc có chút không đúng, thì \'Vô ảnh\' vội vàng chạy lại nịnh nọt:
- Lão đại, em có thể giúp anh tìm được càng nhiều Tiên linh thảo hơn mà, không phải là có một cái Hỗn Độn Tinh Vực sao? Anh chỉ cần mang em tới đó, em nhất định có thể tìm được càng nhiều Tiên linh thảo hơn nữa.
Diệp Mặc thậm chí hoài nghỉ rằng nếu như \'Vô ảnh\' có tay, thì lúc này nó đã vỗ ngực bành bành rồi
Diệp Mặc giật mình, cũng có ý định là sẽ ném \'Vô ảnh\' ra ngoài tìm kiếm Tiên linh vật. Nhưng hắn lại tiếp tục xụ mặt ra rồi nói:
- Nơi này của tao có mấy thứ không thể ***ng vào mày đã biết chưa?
- Em biết, đương nhiên là biết rõ. Cái cây Trúc kia chính là chỗ em ngủ, còn có cái mầm đậu đỏ kia nữa, nó là thứ lão đại rất mực bảo vệ, khẳng định là có tác dụng rất lớn. Hắc hắc, em ngay cả Hoàng Trung Lý đều không động, em sao lại không biết chứ. Em là loại người không có chừng mực như vậy sao?
\'Vô ảnh\' nói một cách ngon ngọt.
- Mày cũng được tính là người sao?
Diệp Mặc thấy đúng là mấy thứ kia không bị ***ng tới, thì cũng hạ hỏa đi một chút nhìn chằm chằm vào \'Vô ảnh\' rồi nói:
- Mày muốn thì cũng có thể đi động, nhưng tao nói trước cho mày biết. Nếu như tao thấy \'Khổ Trúc\' thiếu đi một lá trúc, và thấy mày tới gần cái cây kia trong phạm vi ngàn trượng, thì tao sẽ lập tức lột da mày rồi nướng lên ăn.
- Nếu tự nó rụng mất một lá trúc, vậy thì không thể trách em được…
\'Vô ảnh\' sợ hãi rụt rè nói.
Sắc mặt Diệp Mặc trở nên lạnh lẽo:
- Bất luận là vì sao, \'Khổ Trúc\' cùng cái cây con kia bị làm sao, thì đều tính lên đầu của mày. Cho dù là tự nó rụng mất một lá trúc, thì tao cũng sẽ mang mày đi nướng.
Thân thể khổng lồ của \'Vô ảnh\' rùng mình một cái. Theo bản năng liền xa cách Diệp Mặc ra một chút. Nó bỗng nhiên cảm giác được cái Thế giới trang vàng này có chút nguy hiểm rồi. Vạn nhất nó không cẩn thẩn, đi tản bộ mà lại nhỡ đi tới gần phạm vi ngàn trượng của cái cây nhỏ kia, thì nó cũng sẽ bị lão đại nướng lên ăn sao? Hơn nữa lời nói của lão đại, dường như là chẳng có chút đạo lý nào.
Thấy mình đã hù dọa được \'Vô ảnh\', thì Diệp Mặc cũng không tiếp tục uy hiếp nó nữa, mà chỉ tùy ý nói:
- Mày là thuộc Long tộc đúng không?
- Phải, em vốn là Long tộc nhất mạch. Nhưng bây giờ cũng không tính nữa rồi, vì huyết mạch của em đã đột biến, hiện tại thuộc về Thần thú biến dị.
\'Vô ảnh\' thấy Diệp Mặc không nói tiếp tới chuyện đem nó nướng lên nữa, thì nó nói chuyện cũng trở nên lưu loát trở lại, thậm chí còn có chút ý dương dương tự đắc nữa.
- Thần thú Biến dị chắc là không tệ phải không?
Diệp Mặc liền bình thản hỏi một câu.
\'Vô ảnh\' lập tức đắc ý:
- Sao có thể chỉ là không tệ được, phải là trên trời dưới đất, độc nhất trong vũ trụ…
Diệp Mặc không chút do dự mà cứt đứt lời nói khoác của \'Vô ảnh\', giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn:
- Lợi hại như vậy, sao cắn nuốt của tao một viên \'Hoàng đế đạo tinh\' mà cũng chỉ thăng thêm được một cấp. Nếu như đổi thành một con Thần thú nằm dưới chót khác, thì một viên \'Hoàng đế đạo tinh\' này khẳng định là không chỉ thăng thêm được có một cấp thôi đâu!
- Chuyện này…
\'Vô ảnh\' lập tức cười cười, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Lão đại, kỳ thật em đã tấn cấp rất nhanh rồi. Chỉ là một viên \'Hoàng đế đạo tinh\' mà thôi, nói thật là em chẳng coi vào đâu. Nếu như lại có thêm mười viên nữa, thì em nghĩ việc thăng thêm một cấp nữa cũng không phải là không được…
Diệp Mặc thiếu chút nữa là đã lại đạp thêm cho \'Vô ảnh\' một cước. Cần hơn mười \'Hoàng đế đạo tinh\' nữa? Thằng nhóc này còn tưởng rằng \'Hoàng đế đạo tinh\' là thứ có thể tùy tiện nhặt được ở khắp nơi sao.
- Mày bây giờ là Thiên Thao cấp hai, muốn tấn cấp lên Thiên Thao cấp ba thì cần bao lâu nữa?
Diệp Mặc nghĩ tới việc một viên \'Hoàng đế đạo tinh\' cũng chỉ có thể giúp \'Vô ảnh\' thăng lên một cấp nho nhỏ, thì trong lòng đã cực kỳ thất vọng rồi. \'Hoàng đế đạo tinh\' trân quý thế nào chứ? Vậy mà lại không đủ để cho \'Vô ảnh\' trực tiếp tấn cấp lên Tiên Thao.
- Phải cần thêm hai mươi ba mươi… không, em chỉ cần hơn mười viên nữa… có lẽ chỉ cần bẩy tám viên \'Hoàng đế đạo tinh\' nữa thôi.
Vốn \'Vô ảnh\' muốn nói rằng cần tới hai ba mươi viên \'Hoàng đế đạo tinh\' nữa, nhưng lại thấy sắc mặt âm trầm của Diệp Mặc, thì liền nhanh chóng đổi giọng.
- Vậy mày cả đời này dừng lại ở Thiên Thao đi.
Diệp Mặc mặc kệ \'Vô ảnh\' luôn, trực tiếp vung tay lên ném \'Vô ảnh\' ra khỏi Thế giới trang vàng.
Vốn hắn kiếm được một Tiên Dược Viên lớn như vậy, chỉ cần hắn tấn cấp tới Tiên Vương, thì tùy tiện luyện chế một chút đan dược là tốt rồi, có lẽ sau này sẽ không cần tìm kiếm tài nguyên khắp nơi để tu luyện nữa. Nhưng giờ thì hay rồi, thoáng cái cả mảnh Tiên Dược Viên đã bị \'Vô ảnh\' xơi hết bẩy tám phần.
Sau khi Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, thì mới nhìn thấy \'Vô ảnh\' đang giống hệt một thằng ngốc đang sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh, thật lâu sau mới khiếp sợ thốt lên một câu:
- Ở đây có nhiều Hỗn độn ma khí như vậy sao?
- Đây là \'Hội linh ma khí\', mày thử xem xem nó có thể niết hóa linh căn của mày không? Nếu có niết hóa, thì tao liền cho mày một viên đan dược.
Diệp Mặc biết rõ \'Vô ảnh\' rất tham ăn, nhưng không biết sau khi nó biến dị, thì cái bản tính tham ăn đó có còn như trước không?
- Cái gì mà niết hóa linh căn của em chứ! Thứ này chính là thuốc bổ đấy!
Toàn thân \'Vô ảnh\' run lên, \'Hội linh ma khí\' ở xung quanh lập tức bị nó hấp thu lấy. Cái này còn chưa tính, khi nó há to miệng ra một lần nữa thì toàn bộ \'Hội linh ma khí\' trong phạm vi hơn mười dặm đều bị nó hút vào trong bụng.
Diệp Mặc lập tức cảm nhận được loại khí tức niết hóa linh căn xung quanh trở nên yếu ớt hẳn. Dưới sự vận chuyển của \'Tam sinh quyết\', hắn căn bản không cần phải sử dụng \'Phi tuyết đan\' nữa, mà trực tiếp luyện hóa thành Tiên nguyên.
- Đây quả nhiên là đồ tốt mà!
Diệp Mặc tự lầm bầm nói một câu, sau đó lập tức vận chuyển \'Tam sinh quyết\' bắt đầu luyện hóa đám \'Hội linh ma khí\' này.
Sau một ngày, thì Diệp Mặc cảm nhật được tu vi của mình một lần nữa tinh tiến rất nhiều. Lúc này hắn mới nhớ tới mục đích chủ yếu của mình, lập tức vỗ vỗ \'Vô ảnh\' rồi nói:
- Đi vào nhanh một chút, tìm xem có thứ gì tốt không? Đám \'Hội linh ma khí\' này chờ từ từ rồi hấp thu sau.
- Đúng, đúng…
\'Vô ảnh\' lập tức tỉnh táo lại. Vừa nhấc chân lên thì đã biến thành một đạo tàn ảnh mầu vàng kim biến mất hoàn toàn trước mặt Diệp Mặc.
- Nhanh như vậy sao!
Diệp Mặc kinh ngạc với tốc độ của \'Vô ảnh\', liền tranh thủ đuổi theo nó. \'Vô ảnh\' tuy không phải là loại Tầm linh thú, nhưng nó lại tham ăn cực độ, cho nên cũng cực kỳ mẫn cảm với những ‘Đồ ăn ngon’. Mà đối với nó, thì thứ đồ ăn ngon chính là các loại Tiên linh thảo cùng Tiên linh vật cao cấp.
Lại nửa ngày nữa trôi qua, lúc này Diệp Mặc lại có chút ngượng ngùng. \'Vô ảnh\' đã giúp hắn tìm được thêm rất nhiều Tiên linh thảo cao cấp, trong số đó còn có cả một mảnh vườn hơn 100 gốc \'Hàn mục\' cấp tám.
Diệp Mặc biết rõ những người còn lại chỉ có thể ở trong này ba ngày, nhưng hắn thì lại không chỉ dừng lại trong ba ngày. Những người khác cho dù là có có \'Phi tuyết đan’, thì cũng không dám ở lại lâu hơn. Dù sao người khác tiến vào đều là có tên có tuổi, còn hắn thì lại không để ý chút nào.
Lại sắp qua một ngày nữa, lúc này \'Vô ảnh\' bỗng nhiên dừng lại ở một sơn mạch ẩm thấp.
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn cái sơn mạch này, nhưng lại không hề thấy Tiên linh thảo, hơn nữa lượng Tiên linh khí cũng mỏng hơn một chút so với những nơi khác. Hắn thật không hiểu vì sao \'Vô ảnh\' lại ngừng lại ở chỗ này?
Đang lúc hắn muốn mở miệng hỏi \'Vô ảnh\', thì \'Vô ảnh\' đã há cái miệng rộng phun ra liên tiếp hơn mười đạo kiếm khí. Không gian xung quanh lập tức phát ra hàng loạt tiếng vang răng rắc, sau một khắc thì liền có một trận âm thanh ồn ào vang lên.
Chỉ sau một lát, thì cái sơn mạch ẩm thấp này liền trở nên nồng nặc Tiên linh khí.
- Trận pháp ẩn linh tự nhiên…
Diệp Mặc ngạc nhiên thốt lên, lập tức hắn đã hiểu được đây là chuyện gì xảy ra. Phía dưới này có một Tiên linh mạch thượng phẩm, nhưng bị trận pháp ẩn linh thiên nhiên vừa rồi che giấu, còn hắn thì lại không cẩn thận xem xét nên nhìn không ra. \'Vô ảnh\' thì trời sinh đã có trực giác nhạy bén, cho nên liền trực tiếp nhìn ra được nơi này có một cái Tiên linh mạch thượng phẩm.
- Xem ra mày cũng có chút tác dụng đấy.
Diệp Mặc nhẹ gật đầu, thuận miệng khen \'Vô ảnh\' một câu.
\'Vô ảnh\' nghe được Diệp Mặc khen ngợi, thì càng dương dương đắc ý, nhấc chân trước lên tùy tiện bới vài cái dưới mặt đất. Từng đạo bùn đất từ dưới sâu mấy trăm trượng liền bị đào lên. Chỉ trong chốc lát, thì một cái Tiên linh mạch thượng phẩm mầu trắng liền xuất hiện rõ ràng trước mắt Diệp Mặc.
Cái Tiên linh mạch này nếu để cho Diệp Mặc tự tay đi thu lấy, thì hắn khẳng định là phải chui xuống lòng đất sau đó bố trí trận pháp mà di dời nó vào Thế giới trang vàng. Nhưng \'Vô ảnh\' thì lại cường hãn hơn nhiều, trực tiếp lật cả cái Tiên linh mạch này lên trên mặt đất.
Với tu vi hiện tại của Diệp Mặc, thì đã nhìn thấy được linh mạch rồi, hơn nữa còn không phải là loại Tiên linh mạch đặc biệt lớn, cho nên hắn hoàn toàn có thể thu lại.
- Tiên linh mạch sao?
Một giọng nói kinh ngạc thốt lên, lập tức đã có một đạo thân ảnh cấp tốc bay tới trước mặt Diệp Mặc.
Người này Diệp Mặc đã từng thấy, chính là một trong 1100 tên Đại La Tiên được Tiên Đế triệu kiến. Hơn nữa còn là Đại La Tiên viên mãn, tu vi cao hơn hắn rất nhiều. Nhưng hiện tại Diệp Mặc đã giấu kín tu vi, cho nên dù nhìn từ bên ngoài vào thì hắn cũng không phải tu vi Đại La Tiên sơ kỳ mà là Đại La Tiên hậu kỳ.
- Người gặp thì đều có phần, cho nên cái Tiên linh mạch này chúng ta mỗi người một nửa.
Tên Đại La Tiên kia liền ôm quyền nói với Diệp Mặc.
Trong này tuy là rất nhiều Tiên linh thảo, nhưng Tiên linh thảo cấp tám thì lại vô cùng ít. So sánh với một cái Tiên linh mạch, thì ngược lại là một ít Tiên linh thảo cũng không tính là gì.
Diệp Mặc vẫn chưa nói gì, thì \'Vô ảnh\' đã nói:
- Lão đại, có muốn em nuốt thằng này không?
- Mày có thể nuốt y sao?
\'Vô ảnh\' đã thăng lên thêm một cấp, nhưng là Diệp Mặc lại hiểu quá ít về \'Vô ảnh\' sau khi thăng cấp, cho nên hắn chỉ nghĩ là \'Vô ảnh\' chỉ có thể giúp hắn chút việc mà thôi, chứ một mình giao đấu với một Đại La Tiên, thì chắc là không được.
- Hắc hắc, anh xem này.
\'Vô ảnh\' thấy Diệp Mặc không hề có ý phản đối, thì liền lớn tiếng nói.
Tên Đại La Tiên hậu kỳ kia khi nghe được \'Vô ảnh\' nói chuyện, thì liền ngây ngẩn cả người. Y không phải là chưa từng gặp Tiên yêu thú biết nói, nhưng những con Tiên yêu thú đó, có con nào không phải là hộ tông Tiên thú của một tông môn chứ?
Ngay khi tên Đại La Tiên này còn đan ngây người, thì cái miệng lớn của \'Vô ảnh\' đã há ra rồi.
Tất cả những thứ xung quanh lập tức đều bị cái miệng lớn của \'Vô ảnh\' khống chế, ào ào cuốn tới.
Tên Đại La Tiên kia cũng cảm nhận được lực hút cường đại trong không gian, đâu còn nhớ tới cái gì mà Tiên linh mạch nữa chứ? Lúc này y lập tức đưa tay lấy ra một pháp bảo có hào quang mầu xanh.
Ầm…
Quang mang mầu xanh kia kích thẳng vào cái đầu to lớn của \'Vô ảnh\', khiến cho không gian xung quanh lay động từng trận.
Sắc mặt tên Đại La Tiên kia lập tức thay đổi. Tuy y chặn được \'Vô ảnh\' một lần này, nhưng lại cảm giác được \'Vô ảnh\' lợi hại hơn so với y, cho nên lúc này y đâu còn dám tham lam cái gì nữa, lập tức xoay người chạy.
\'Vô ảnh\' thấy mình há miệng ra mà lại không thể khiến tên Đại La Tiên kia bị hút vào, lập tức cảm thấy rất mất mặt. Vừa rồi nó còn khoác lác khoe khoang trước mặt Diệp Mặc, hiện tại thì đảo mắt một cái đối phượng đã chạy mất. Lúc này thì nó sao có thể bỏ qua được, thậm chí không cần Diệp Mặc phân phó thì nó đã lập tức đuổi theo.
Diệp Mặc thậm chí quên thu hồi lại Tiên linh mạch. Hắn căn bản là hiện tại không hề nghĩ tới việc sau khi \'Vô ảnh\' thăng cấp lại trở nên hung tàn. Ngay cả một Đại La Tiên hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của nó. Điều này chẳng phải có nghĩa là hắn sẽ có một trợ thủ có cùng đẳng cấp sao?
Nghĩ tới đây, thì trong lòng Diệp Mặc liền đại hỉ, không hề nhìn \'Vô ảnh\' mà trực tiếp ném ra mấy tấm trận kỳ sau đó kéo tất cả cái tiên linh mạch kia ra khỏi mặt đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc