Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1602

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chân Băng Du trong lòng có chút không nói nên lời, tu luyện tới Huyền Tiên, lời này nói ra quả thực làm cho người ta ói máu
Thế nhưng cô không hề hỏi nhiều, chỉ lấy ra một cái nhẫn đưa cho Diệp Mặc, nói:
- Đây là cái nhẫn của Đại Ất Tiên kia, tôi chưa ***ng tới, cậu cầm đi.
Diệp Mặc nhận lấy chiếc nhẫn nhưng lại có chút nghi hoặc nhìn nhìn Chân Băng Du nói:
- Được, chiếc nhẫn này tôi vừa vặn dùng được, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu.
Trải qua mấy ngày này, Chân Băng Du đã khá hiểu rõ tính tình Diệp Mặc. Người này còn kiêu ngạo hơn cả mình, đừng nhìn cái vẻ hoàn toàn không để ý của hắn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không tự dưng mà chiếm tiện nghi của người khác. Giống như vậy, nếu như không có sự đồng ý của hắn, cũng không có bất kỳ người nào có thể len lén chiếm tiện nghi của hắn, đừng nói tiện nghi, cho dù là chịu chút thiệt thòi, hắn cũng sẽ đòi lại, đây cũng là một kẻ không thể chịu thiệt.
- Trước đó giúp cậu, cái thứ cắn nuốt nguyên thần của Đại Ất Tiên có phải là “Vô ảnh thao tằm’ hay không?
Sau khi Diệp Mặc nhận chiếc nhẫn, Chân Băng Du đột nhiên hỏi một câu.
- Cô biết ‘Vô ảnh thao tằm’?
Diệp Mặc hỏi lại, hắn biết chuyện của Vô ảnh không có cách nào giấu diếm Chân Băng Du được, mà hình như những điều mà Chân Băng Du biết cũng vô cùng nhiều, bây giờ cô đã hỏi tới ‘Vô ảnh’, Diệp Mặc lập tức liền nghĩ phải chăng là cô đã biết lai lịch của ‘Vô ảnh’.
Chân Băng Du gật đầu nói:
- Không sai, tôi đích thực là biết lai lịch của \'Vô ảnh thao tằm\', hầu như tất cả mọi người đều biết \'Vô ảnh thao tằm" thế nhưng có rất ít người biết \'Vô ảnh thao tằm\' rốt cuộc là cái gì. \'Vô ảnh thao tằm\' không phải là linh trùng, cũng không phải là tiên linh trùng, mà là một loại thần thú.
- Cô nói con sâu của tôi là Thần Thú?
Diệp Mặc ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Chân Băng Du, ‘Vô ảnh’ của mình chỉ lớn bằng hạt đậu xanh, tùy tiện nói kiểu gì cũng không móc nối được quan hệ với thần thú nha, chuyện này quả là vớ vẩn.
Chân Băng Du không hề cảm thấy lời nói của mình buồn cười tới mức nào, như cũ nói:
- ‘Vô ảnh thao tằm’ không chỉ là thần thú mà còn là Long tộc. Về phần là chi nào còn sót lại thì tôi cũng không rõ lắm. ‘Vô ảnh thao tằm’ lúc sinh ra cực nhỏ, khó thăng cấp, không cách nào có chỗ đứng ở Long tộc, bị coi là khác loài, sau này bị đuổi khỏi Long tộc. Nhưng ‘Vô ảnh thao tàm’ quá nhỏ yếu, ở nơi khác cũng không thể đặt chân, gần với ranh giới của sự diệt vong, mười cặp trứng ‘Vô ảnh thao tàm’ cuối cùng bị một đệ tử của Long tộc len lút đưa vào thế giới người trần.
- Ý cô muốn nói là sau khi mười cặp ‘Vô ảnh thao tằm’ ở thế giới loài người kia biến mất, \'Vô ảnh thao tằm\' là bị diệt vong hả?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.
- Không sai, sau khi mười cặp \'Vô ảnh thao tằm\' này hoàn toàn biến mất, \'Vô ảnh thao tằm\' đã hoàn toàn tiệt chủng. Trên thực tế, đã có vài vặp \'Vô ảnh thao tằm\' từ nhân gian bị đem tới Tu Chân giới. Kỳ thực \'Vô ảnh thao tằm\' tung hoành ở Tu Chân giới, không có bất kỳ linh trùng nào có thể làm đối thủ của nó. Thế nhưng sau khi \'Vô ảnh thao tằm\' tới Tiên giới, đã bị xóa sổ triệt để. Bởi vì không ai có thể làm cho \'Vô ảnh thao tằm\' thăng cấp. Để \'Vô ảnh thao tằm\' thăng cấp, cái giá phải trả căn bản không phải là tiên nhân thông thường có thể chấp nhận được.
Chân Băng Du lên tiếng trả lời.
- Vậy cô biết \'Vô ảnh thao tằm\' của tôi là cấp bậc nào không?
Diệp Mặc liền vội vàng hỏi.
Chân Băng Du lắc đầu nói:
- Nếu tôi không nhìn lầm thì \'Vô ảnh thao tằm\' của cậu vẫn là ấu niên kỳ, chưa thăng cấp.
- Cái gì?
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Chân Băng Du, những thứ mình đã ném cho \'Vô ảnh\' ở Tu Chân giới đều là linh thạch cực phẩm và linh mạch cực phẩm. Nguyên thần hay tà linh gì đều mặc cho \'Vô ảnh\' tiêu phí. Hơn nữa ngay cả \'Khổ Trúc\' cũng đã trở thành chỗ ngủ của ‘Vô ảnh\'. Cho dù là tới Tiên giới, đãi ngộ dành cho \'Vô ảnh\' cũng luôn rất cao. Sao đến bây giờ vẫn chưa thăng cấp? Hắn rõ ràng là thấy màu sắc thân thể \'Vô ảnh\' đã thay đổi mấy lần rồi.
- Nhưng \'Vô ảnh thao tằm\' của cậu có thể kiềm chế Đại Ất Tiên. Hiển nhiên thời gian qua sống rất khá. \'Vô ảnh thao tằm\' có thể nuốt chửng tất cả, nghe nói \'Vô ảnh thao tằm\' trưởng thành có thể nuốt chửng cả thế giới. Sau khi \'Vô ảnh thao tằm\' thăng cấp hình thái đầu tiên sẽ không thay đổi, nhưng nó một ngụm liền có thể nuốt chửng Đại Ất Tiên kia.
Chân Băng Du tiếp tục nói.
- \'Vô ảnh thao tằm\' lợi hại như thế, sao có thể bị đuổi khỏi Long tộc?
Diệp Mặc khó hiểu hỏi.
- Bởi vì đây chỉ là trên lý luận thôi, trên thực tế, chưa từng có \'Vô ảnh thao tằm\' thăng cấp đến mức độ này, cũng không thể thăng đến cấp này. \'Vô ảnh thao tằm\' có năm cấp, trước khi chưa thăng cấp đều gọi là Linh tằm, thuộc cấp thứ nhất, cấp thứ hai sau khi thăng cấp gọi là Thiên thao, cấp thứ ba gọi là Tiên thao, cấp thứ tư gọi là Thần thao. Long tộc là thần thú, nhưng không phải mỗi một đời sau của Long tộc đều sẽ là thần thú, kỳ thực nếu \'Vô ảnh thao tằm\' có thể thăng cấp đến thần thao thì đã thuộc về thần thú rồi.
Chân Băng Du tựa hồ cũng có chút tiếc nuối cho \'Vô ảnh thao tằm\', nói đến đây lại thở dài,
- Ở Long tộc vô số năm qua, chưa từng có \'Vô ảnh thao tằm\' có thể thăng cấp Tiên thao, càng khỏi cần nói thăng cấp đến Thần thao, bởi vì căn bản không có khả năng. Trong Long tộc, rất nhiều Long tộc không thể trở thành thần thú, nhưng trở thành tiên thú thì vẫn có thể đấy, mà \'Vô ảnh thao tằm\' ngay cả tiên thú cũng không thành nổi, hiển nhiên sẽ không được Long tộc tiếp nhận rồi.
Diệp Mặc không nghĩ tới \'Vô ảnh\' lại là một người đứa trẻ bị vứt bỏ, tên này cũng thực là đáng thất vọng mà, cho nó nhiều thứ tốt như vậy, đến bây giờ vẫn còn là một Linh thao.
- \'Vô ảnh thao tằm\' thăng đến cấp năm là cái gì?
Diệp Mặc lần đầu tiên biết được đẳng cấp của \'Vô ảnh\', trong lòng vẫn có chút kích động nho nhỏ.
- Cấp năm là Thánh thao, tới thánh thao là có thể nuốt chửng tất cả, quét sạch mọi thứ trong vực, chỉ sợ là thánh thể tiên nhân cũng không có cách nào khống chế nổi.
Chân Băng Du đáp.
- Cảm ơn.
Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu được vì sao \'Vô ảnh\' không phải là linh trùng, có kiến giải cái gì mà \'không phải linh trùng cũng không phải tiên\', thì ra là thần thú, tương lai nói không chừng còn có thể thăng cấp thành thánh thú.
Diệp Mặc quyết định nghĩ biện pháp khiến \'Vô ảnh\' thăng cấp đến thần thao, chờ \'Vô ảnh\' thăng cấp tới thần thao rồi thì cũng tiện dẫn nó đến cho Long tộc ra mặt cái. Đương nhiên nếu như \'Vô ảnh\' lại gây thất vọng thì thôi vậy.
- Cảm ơn cậu đã cứu tôi một lần.
Sau khi Chân Băng Du giải thích hết về \'Vô ảnh\' cho Diệp Mặc, chủ động nói lời cám ơn.
- Không có gì, nếu cô không muốn tin tưởng tôi, tôi cũng sẽ không kéo cô ra được, chỉ có thể nói cô tự cứu mình một lần. Huống chi tốc độ Thải Vân chướng của cô nhanh hơn so với Thanh Nguyệt của tôi, chúng ta có thể ra được, cũng có công lao của cô.
Diệp Mặc khoát khoát tay nói.
Chân Băng Du lại hơi nghi hoặc hỏi,
- Thế Giác Hồn Vực là chuyện gì vậy? Làm sao cậu biết? Hơn nữa vì sao không thể lấy \'Giác Hồn Cô\'?
Nghe Chân Băng Du hỏi chuyện Giác Hồn Vực, sắc mặt Diệp Mặc có chút ngưng trọng, hắn trầm mặc một lát rồi nói:
- Nếu tôi không nghĩ sai, thì Giác Hồn Vực hẳn phải là thức hải của Vô Song Tiên Đếi. . .
- Cái gì?
Chân Băng Du khiếp sợ lập lại một lần, một hồi lâu mới kinh hãi không thôi mà hỏi:
- Làm sao cậu biết?
Diệp Mặc lắc đầu, không trả lời Chân Băng Du. Hắn làm sao mà biết? Đương nhiên là lấy được tin tức từ \'Giác Hồn Cô\'.
Trong \'Giác Hồn Cô\' ẩn chứa ý thức khao khát mạnh mẽ và tư duy của thần thức, loại bức thiết này đòi hỏi Diệp Mặc phải luyện hóa tư duy thần thức. Ngay từ đầu Diệp Mặc đã cảm giác được, thần thức của hắn không giống với người khác, hắn tu luyện có công pháp thần thức, hơn nữa thần thức có tính xâm lấn mãnh liệt, một khi đã cảm giác được, trong lòng hắn lập tức có một loại dự cảm không tốt. Diệp Mặc biết, tính dự cảm của công pháp mà hắn tu luyện rất mạnh, do đó ngay từ đầu đã muốn rời khỏi cái đại điện hình tròn kia.
Nhưng mà lúc hắn lại dùng thần thức kiểm tra \'Giác Hồn Cô\' một lần nữa, lại có thêm một loại cảm giác mới, đó chính là \'Giác Hồn Cô\' là do thể giản đơn của ý thức hợp thành, thực ra chỉ chờ đợi một ngày nào đó ‘Giác Hồn Cô’ chín mùi, có người có thể dẫn dắt những ‘Giác Hồn Cô’ này hóa thân thành máu tinh khiết để phục hồi thức hải.
Diệp Mặc vốn cho rằng đại điện hình tròn có thể là do ý thức hóa thành. Nhưng sau khi hắn ra khỏi đại điện, tức khắc hắn liền cảm ứng được có vẻ như toàn bộ Giác hồn vực đều là ý thức hóa thành. Sở dĩ hắn cảm giác mãnh liệt như thế, là do chủ nhân trước của thức hải này cũng giống hắn, cũng có được rất nhiều ‘Giác Hồn tảo’, cũng dùng ‘Giác hồn tảo’ để tôi luyện thần thức, loại cảm giác này rất rõ ràng, Diệp Mặc lại không biết giải thích như thế nào cho Chân Băng Du nghe.
Liên tưởng đến lời Chân Băng Du nói lúc trước khi vừa ra khỏi Giác Hồn Vực, đã có người tìm được \'Giác Hồn Tảo’ở chỗ này. Diệp Mặc cũng khẳng định, những \'Giác Hồn cô\' này chính là chủ nhân thức hải để lại, chuẩn bị phục hồi từ từ. Chỉ là vì bị người khác lấy đi, chủ nhân của thức hải này chỉ có thể nhờ vào \'Giác hồn cô\' diễn sinh cùng với máu tinh khiết của tiên nhân để khôi phục thức hải của mình. Những tiên nhân bị mất tích khi đến Giác Hồn Vực tu luyện và tìm kiếm \'Giác Hồn cô\' mà Chân Băng Du nói lúc trước, e rằng đã trở thành chất dinh dưỡng cho thức hải này rồi.
Chỉ có những người sử dụng \'Giác Hồn Tảo\' trong thời gian dài, mới có thể cảm ứng được Giác Hồn Vực là thức hải, mà Diệp Mặc chính là người sử dụng \'Giác Hồn Tảo\' để tôi luyện thần thức trong thời gian dài. Hơn nữa hắn có \'Tam sinh quyết\' và công pháp thần thức, đối với loại cảm ứng này lại càng thêm mãnh liệt hơn.
Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán và dự cảm, khi Diệp Mặc lao ra khỏi Giác Hồn Vực, phát hiện Giác Hồn Vực đã co rút không còn thấy nữa, Diệp Mặc liền biết suy đoán của hắn chuẩn xác không sai.
Vậy Vô Song Tiên Đế rất có thể vẫn còn tồn tại, chưa hề ૮ɦếƭ. nhưng thức hải của y còn đang trong quá trình khôi phục, phỏng chừng cho dù là muốn ra ngoài tìm Vị Phong Tiên Đế báo thù, cũng phải cần khoảng thời gian vô số năm. Tuy rằng Vô Song Tiên Đế thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn, Diệp Mặc cũng không có ý định quản chuyện không đâu, hắn không định nói ra chuyện này.
Huống hồ Diệp Mặc cũng biết Giác Hồn Vực đã xảy ra chuyện, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người tới hỏi, lúc này đi càng xa càng tốt.
Thấy Diệp Mặc không trả lời mình, Chân Băng Du biết có hỏi tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ thúc đẩy Thải Vân chướng, gia tăng tốc độ.
Diệp Mặc vừa nghĩ tâm tư của mình, vừa đề phòng Vô Ảnh Kiêu.
...
Thấy Chân Băng Du không hỏi nữa, Diệp Mặc mở chiếc nhẫn của tên Đại Ất Tiên kia ra, bên trong có năm triệu tiên tinh thượng phẩm, có không ít tiên đan tam phẩm, là một Đại Ất Tiên lại chẳng có bao nhiêu viên tiên đan tứ phẩm. Thật ra lại có rất nhiều tiên linh thảo cấp 4 và cấp năm, còn có một đống tài liệu luyện khí khiến Diệp Mặc cực kỳ vui mừng, vừa hay mấy thứ này hắn dùng được.
Diệp Mặc lấy ra một nửa tiên tinh và toàn bộ tiên linh thảo cùng với khoáng thạch, mấy thứ còn lại đều không cần thiết, ngay cả nhẫn đều giao hết cho Chân Băng Du. Diệp Mặc tuy rằng không thích chịu thiệt, lại càng không phải là người vô ơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc