Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 157

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Trác Ái Quốc đã từng nói chuyện điện thoại với Diệp Mặc, ngày hôm sau cả nhà vội vã quay về Yến Kinh.
Diệp Mặc giữ đúng lời hứa, đã về đến Yến Kinh, cho dù thế nào ông cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này, thậm chí ông còn hối hận thời cơ xuất ngoại của mình không đúng nữa, nhưng buổi tối ngày hôm sau, cả nhà Trác Ái Quốc đã đúng hẹn về đến Yến Kinh.
Vừa tới sân bay, Trác Ái Quốc đã gọi điện cho Diệp Mặc, nhưng điều khiến anh ta lo lắng, chính là điện thoại của Diệp Mặc đã tắt máy.
Bởi vì bệnh tình của Trác Hóa Đường, hai vợ chồng Trác Ái Quốc vẫn cảm thấy có lỗi với con, cho nên lần này mang con đến Mỹ để giải khuây. Vốn dĩ sau khi Trác Ái Quốc gặp được Diệp Mặc, Diệp Mặc nói cho anh biết sẽ đến Yến Kinh một vòng một năm, để giúp chữa bệnh cho con trai anh, nhưng đã mấy tháng trôi qua, Diệp Mặc vẫn không hề có tin tức gì.
Cho dù lòng tin của Trác Ái Quốc đối với Diệp Mặc như thế nào, nhưng vợ của anh ta thì không nghĩ như vậy.
Bởi vì Trác Ái Quốc đã đem vật mà mình có được đem cho người khác, vật này thậm chí là dùng để chữa bệnh cho Trác Hóa Đường, cô đã cãi cọ với anh ta không ít lần.
Thậm chí đã đến mức muốn li hôn nữa, lần xuất ngoại này là vì muốn hòa hợp lại tình cảm đôi bên và mang Trác Hóa Đường đi giải khuây. Không ngờ vừa mới đến Mỹ được vài hôm, thì Diệp Mặc đã gọi điện cho anh ta.
Trác Ái Quốc và vợ đương nhiên là không hề do dự mà bay về Yến Kinh ngay.
- Không phải anh đã nói là tên bác sĩ đó sẽ chờ chúng ta sao? Sao bây giờ đến điện thoại cũng tắt máy nữa?
Về đến Yến Kinh mà vẫn không liên lạc được với Diệp Mặc, Thái Cầm vợ của Trác Ái Quốc cảng thêm nặng nề.
Trác Ái Quốc thở dài, tâm tư của vợ anh có thể hiểu được, nhưng Diệp Mặc là tên kì quặc, chuyện người ta đã nhận lời sao có thể đổi ý, nhưng những lời này anh không cần giải thích cho Thái Cầm biết, có những chuyện càng giải thích càng không rõ ràng.
Vốn dĩ tâm trạng rất hưng phấn, nhưng vì không thể liên lạc được với Diệp Mặc, tâm trạng cả nhà đều trầm xuống, Thái Cầm nói anh ta vài câu, rồi cũng không còn tâm trí cãi cọ với anh ta nữa.
Cả nhà lặng lẽ quay về chỗ ở, vừa mở cửa đã thấy Trác Ánh Tình đang khổ sở ngồi tại phòng khách.
- Cháu đang làm gì đấy, Ánh Tình.
Trác Ái Quốc ngạc nhiên nhìn Ánh Tình hỏi, thậm chí kỳ lạ là cô ta hôm nay có vẻ thất thường. Bình thường cô đến nhà chú, chỉ cần anh đi công tác về, đặc biệt là từ nước ngoài trở về thì việc đầu tiên cô hỏi là anh có mang thứ gì về không, tuyệt đối không thể là thái độ và biểu hiện này được.
Trác Ánh Tình bĩu môi nói:
- Cháu vốn dĩ đã tìm được tên bác sĩ chữa bệnh cho ông nội rồi, chỉ là bị một tên côn đồ làm hỏng chuyện.
- Cháu tìm được vị bác sĩ đó sao? Anh ta đang ở đâu?
Thái Cầm lập tức vui mừng la lên, theo cô thì vị bác sĩ đã chữa bệnh cho ông bác so với tên bác sĩ mà Trác Ái Quốc đã gặp ở Lưu Xà có thể là tên lừa đảo tốt hơn nhiều
- Bây giờ cháu cũng không biết anh ta ở đâu nữa, nếu không vì tên khốn Tần Tấn, thì không chừng cháu đã đưa anh ta về đây rồi. Nếu để cháu gặp anh ta một lần nữa, thì cho dù anh ta có đi vệ sinh thì cháu cũng không buông tha đâu.
Trác Ánh Tình chán nản nói.
- Ánh Tình, một cô gái nhà lành, nói năng phải cẩn thận chứ.
Trác Ái Quốc tuy tin rằng vị bác sĩ đã trị bệnh cho ông bác y thuật lợi hại, nhưng anh vẫn rất tin tưởng Diệp Mặc, anh cho rằng hắn là một người kỳ lạ.
Trác Ánh Tình thấy Thái Cầm có vẻ thất vọng liền nói:
- Thím ba, cô đừng vội, cháu biết em gái anh ta, nhất định sẽ tìm được anh ta.
- Là ai thế?
Lần này cả Trác Ái Quốc và Thái Cầm đều cùng la lên.
- Là một học sinh trong trường tên Diệp Lăng, tên bác sĩ đó là Diệp Mặc, nói đến đây chắc hai người cũng biết, hắn là tên nhà họ Diệp nhưng đã bị đuổi đi, mới đầu khi cháu biết hắn là ai cháu cũng không dám tin, nhưng cháu đã ở đó và nói chuyện hơn mấy mươi phút với hắn ta, cháu biết nhất định là hắn.
Ánh Tình nói liên tục, hoàn toàn không nhìn thấy biểu hiện trên mặt Trác Ái Quốc.
- Chú sao thế?
Ánh Tình nhìn thấy chú ba đang há hốc miệng kinh ngạc thì buột miệng hỏi.
Trác Ái Quốc vỗ vỗ đầu nói:
- Xem ra chắc là cùng một người, vị bác sĩ mà chú muốn tìm cũng tên Diệp Mặc, chú nghĩ chắc không đồng thời cùng lúc xuất hiện hai bác sĩ họ Diệp và đều là cao thủ chứ, xem ra họ đúng là cùng một người.
Diệp Mặc cũng tắm xong, mặc vào một bộ đồ mặc ở nhà mà Diệp Lăng đã mua cho hắn, cả người trở nên có tinh thần hơn.
Diệp Lăng vây lấy Diệp Mặc quay mấy vòng, khen ngợi:
- Anh hai, không ngờ khi anh mặc đồ hiệu lại đẹp trai thế. Nếu để mấy cô trong ký túc xá của em nhìn thấy, thì không chừng sẽ làm thịt anh đến cái xương cũng không còn. Cái cô Ninh Khi Tuyết đúng là không biết phải trái, đến người anh đẹp trai bản lĩnh của em như thế mà cũng dám đá.
Nghe Diệp Lăng nhắc đến Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc đột nhiên nghĩ đến hôm đó sau khi theo dõi Rắn Đen, hắn không đến xem Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết. Nhưng khi vừa nghĩ đến chuyện Ninh Khinh Tuyết có vẻ phim giả tình thật với mình, Diệp Mặc lại cảm thấy một chút bất lực.
Ninh Khinh Tuyết đúng là một cô gái cực kỳ ưu tú, ngoại trừ mới đầu cô ta có một chút chảnh chọe, sau khi ở với cô ta gần một tháng thì cô ta đã thay đổi rất nhiều.
Từ khi cô đã dùng thân thể mình bảo vệ ‘cỏ ngân tâm’, những lời trăn trối trước khi tự tử, và còn đuổi theo đến tận Lưu Xà, đến sa mạc, cũng có thể mới đầu cô ta cảm thấy có lỗi với mình, nhưng Diệp Mặc biết rằng, sau đó cô đã biểu hiện vượt ngoài sự hối lỗi. Tuy Diệp Mặc biết rằng thật sự cô ta không cần phải hối lỗi, nhưng lại không thể giải thích cho cô ta, điều đó có thể thấy, cô ta rất cố chấp.
Ít nhất cô cũng là người tình cảm, tuy rằng có lúc nhìn nhận sự việc không trọn vẹn, nhưng lòng cô rất thánh thiện, và một khi nhận định rồi, thì nhất định cố chấp đến cùng.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc cảm thấy hình như mình có chút quá đáng, tuy rằng lúc ở trong sa mạc hắn không dám ở cùng Ninh Khinh Tuyết, nhưng cô cũng đã cố tình đến sa mạc rồi, cũng có thể nói đó là vì muốn gặp mình, nhưng hắn lại bỏ đi.
Chẳng lẽ không thể nói là hắn không dám đối diện sao?
Nếu như nói mình không hề có chút động lòng với Ninh Khinh Tuyết thì không thể nào, nhưng tại sao hắn không dám đón nhận Ninh Khinh Tuyết? Diệp Mặc tự hỏi mình, nhưng lập tức hắn lại nghĩ đến Lạc Ảnh, chắc là Lạc Ảnh rồi.
Nhưng tại sao mình cũng lại có một chút tình ý với Lạc Tố Tố? Chẳng lẽ vì cô ta họ Lạc, và khiến mình cảm thấy giống Lạc Ảnh? Diệp Mặc lắc lắc đầu, hắn hiểu tình cảm của mình với Tố Tố, hoàn toàn là sự tiếp xúc, cũng có thể nói là do dòng máu của cả hai đang chảy trong cơ thể của mỗi người, hoặc cũng có thể nói cô ta mới cùng một loại người như mình.
- Anh hai, anh sao thế?
Diệp Lăng cảm thấy Diệp Mặc hơi lơ lãng, lập tức hỏi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, rồi mới nói:
- Thật ra Ninh Khinh Tuyết là một cô gái tốt, sau này em đừng nói cô ấy nữa. Cô ấy không nợ gì anh hết, vả lại…
Diệp Mặc không nói tiếp nữa, Diệp Lăng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh hai, anh yêu cô ta rồi chăng? Thật ra em cảm thấy cô ta cũng rất hợp với anh, nhưng mà, cô ta…
Diệp Lăng đã không nói là Ninh Khinh Tuyết không xem Diệp Mặc ra gì, đương nhiên là cô không biết về Ninh Khinh Tuyết hiện giờ, cô ta đã không còn là một Ninh Khinh Tuyết đi tìm Diệp Mặc để ly hôn như trong trí nhớ của cô.
Nhìn thấy Diệp Mặc như có tâm sự gì, Diệp Lăng kéo tay Diệp Mặc nói:
- Anh hai, nếu thích thì hãy đi theo đuổi cô ta đi, cô ta cũng đâu phải là cái gì đâu. Chúng ta đi ăn cơm trước đã, em đã hẹn những người trong ký túc xá rồi, chắc bọn họ cũng đến rồi, đi nào.
Nói xong không để cho Diệp Mặc nghĩ ngợi, cô lập tức kéo hắn đi.
Nhưng vẫn chưa lựa chọn chỗ nào để đi, Thiên Hà và mấy người khác thấy Diệp Mặc khác xa so với mấy ngày trước, thì ra hôm nay đã được Diệp Lăng chải chuốt lại một chút, Diệp Mặc bị những người bạn của Diệp Lăng chọc đến khóc không được cười cũng không xong, sau cùng Diệp Lăng đã tách bọn họ ra.
Sau khi ăn cơm trưa, thật sự Diệp Mặc không thể chịu được sự nhiệt tình của bọn Thiên Hà nữa, hắn bảo với Diệp lăng rằng sẽ qua nhà bạn có việc, bảo cô mau chóng xử lý chuyện ở đây, sau đó cùng hắn về Lạc Thương.
Đến khi Diệp Mặc đi một lúc lâu rồi, Diệp Lăng và mọi người cũng về đến ký túc xá, Thiên Hà vẫn hỏi Diệp Lăng không dứt, rằng hắn chính là Diệp Mặc anh trai của cô phải không? Là anh trai ruột sao? Đan Đan và Lộ Lộ đều đã có bạn trai, nên chỉ chán nản nhìn một mình Thiên Hà tám chuyện.
Diệp Lăng không khách khí nói:
- Cô hãy bỏ đi cái tính lưu manh của mình đã, anh trai tôi thích nhất là người như Ninh Khinh Tuyết, tôi xem cô cũng đừng hi vọng quá.
- Ninh Khinh Tuyết à, ây, đối thủ mạnh quá nhỉ.
Thiên Hà thở dài, kéo chăn lại rồi quay đầu ngủ.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi bọn họ, lại đi mua một bộ kim bạc, nhưng vẫn không gọi điện cho Trác Ái Quốc, theo hắn thì chắc hôm qua Trác Ái Quốc đã đến rồi, hắn chỉ cần trực tiếp đến nhà anh ta là được.
Điều khiến Diệp Mặc không ngờ chính là, người mở cửa chính là Trác Ánh Tình, nhưng Diệp Mặc đã kịp phản ứng, Trác Ánh Tình họ Trác, rất định là có bà con gì với Trác Ái Quốc, huống hồ mấy ngày trước chẳng phải hắn đã gặp cô ở tiểu khu rồi sao.
- A.
Lúc Ánh Tình nhìn thấy người đứng ngay cửa là Diệp Mặc, lại ngây người ra một giây, rồi ôm lấy vai Diệp Mặc nói:
- Lần này anh đừng mong chạy thoát.
Một đòn nhu đạo dán vào cánh tay Diệp Mặc, Diệp Mặc ho khan một tiếng:
- Này, buông ra, cô bị tôi lợi dụng rồi đấy.
Diệp Mặc và bọn Thiên Hà ở chung với nhau một thời gian không ngắn, nên đã lĩnh ngộ được chỗ lợi hại của các cô gái, biết rằng bọn họ rất ít khi xấu hổ, ngày kia cái cô Ánh Tình còn nhìn trân trân vào phần dưới của mình, có thể thấy là cô ta không khác mấy so với Thiên Hà.
Quả nhiên Trác Ánh Tình chỉ hơi đỏ mặt một chút rồi lập tức nói:
- Ngày hôm kia anh nói là chờ tôi, sao anh lại đi mất? Nếu tôi buông tay, anh lại bỏ đi thì sao?
Diệp Mặc bất lực nói:
- Tôi đến đây để tìm Trác Ái Quốc, sao lại bỏ đi.
Lúc này Trác Ái Quốc đã đi ra, nhìn thấy Diệp Mặc đứng ngoài cửa, lập tức ngạc nhiên bay tới nói:
- Anh Diệp, anh đến rồi, mau lên, mau vào đây ngồi. Ánh Tình, sao cháu lại kéo tay Diệp Mặc, mau đi rót trà mời chú Diệp Mặc đi.
- Cái gì, chú Diệp Mặc à?
Ánh Tình đã hiểu Diệp Mặc đúng là đến tìm chú ba.
Nhưng cô cũng bực mình, Diệp Mặc chỉ lớn hơn mình hai ba tuổi gì đấy, sao lại là chú nhỉ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc