Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1537

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Lại nửa ngày nữa trôi qua, Diệp Mặc vẫn còn đang đắn đo trình tự luyện đan vừa nãy của mình.
Diệp Mặc từ khi trở thành Đan vương đến giờ, ngoại trừ lần đó trong đại hội Đan vương của Đan thành ra, thì cũng chưa tốn nhiều thời gian để cân nhắc trình tự luyện đan như này. Bình thường sau khi hắn luyện đan có sơ suất gì đó, sẽ lập tức luyện một lò khác, thông qua luyện tập không ngừng, hắn chỉ cần thời gian ngắn hơn, thì có thể tìm ra được chỗ xảy ra vấn đề.
Đáng tiếc là, bây giờ nguyên liệu của mấy lò đan này trên tay hắn đều là của người khác, một khi lãng phí dùng hết rồi, thì phải đền, còn bây giờ hắn lại chưa có bất kỳ thứ gì có thể đền được.
Khi Diệp Mặc lại lần nữa cân nhắc trình tự luyện chế luyện ra Chính Hư đan đến bước tụ linh, trong lòng liền cả kinh, lập tức hiểu ra vấn đề.
Tiên đan sở dĩ là Tiên đan, vì có Tiên vận, Linh đan cần đan sư tụ linh, Tiên đan thì lại cần căn cứ theo đặc tính của Tiên đan dược mà thành đan. Cho dù cùng một loại đan dược, dùng cùng một loại Tiên đan thảo, cách luyện đan và đan quyết của đan sư cao minh cũng không giống nhau. Còn hắn thì lại mượn tụ linh để luyện chế Thiên đan, như vậy Tiên đan luyện chế ra có Tiên vận mới là chuyện lạ.
Nếu như không phải cách luyện đan của hắn và mồi lửa quá nghịch thiên, thì lò Chính Hư đan vừa nãy nói không chừng đến Thiên đan cửu phẩm cũng không luyện chế ra được, cuối cùng thành lò đan phế phẩm
Diệp Mặc nhớ tới một câu trong quyển Đan đạo trên ngọc giản mà thiếu nữ Đại La Tiên đưa cho hắn, “Đan đạo: quỷ dị chi đạo, luyện đan giả hà chỉ vạn thiên, nhiên thành tựu đan đạo giả, nan hữu kỳ nhất hĩ.”
Không có suy nghĩ linh hoạt, không có cách và đầu óc biến thông, mãi mãi không thể nào thành một luyện đan sư cấp cao được. Nhiều nhất cũng chỉ thành một luyện đan cấp thấp một cách máy móc, không thể nào luyện chế ra được đan tốt cực phẩm.
Đây cũng là tại sao rất nhiều luyện đan sư khi luyện chế đan dược, đều có tỉ lệ thành công thấp. Luyện chế ra vài lò đan dược, cuối cùng cũng chỉ thành công được một lò.
Sau khi hiểu ra vấn đề phát sinh ở chỗ nào, Diệp Mặc lập tức quyết tâm, ngay sau đó liền luyện chế lò đan dược thứ hai. Hai tuần hương trôi qua, một mùi khen khét tỏa ra, Diệp Mặc biết lò đan dược thứ hai này cũng bị hỏng rồi. Nhưng so với lò đan dược thứ nhất, Diệp Mặc ngược lại cũng không có chút kinh hoảng nào.
Lò đan dược thứ hai bị hỏng, hoàn toàn là do hắn cố tình làm hỏng khi thử chuyển đổi dược dịch Tiên linh thảo thành đan dược. Hắn muốn kiểm chứng xem mình đoán có đúng hay không, đồng thời cũng thử thí nghiệm đan quyết của mình một chút. Sự thật chứng minh, hắn đoán hoàn toàn đúng.

Trong đại sảnh của tức lâu Tiên trạm, Duẫn Ưng và nữ tu đen gầy kia cũng đã đợi gần một ngày rồi. Lúc mới bắt đầu, sắc mặt hai người vẫn bình tĩnh, vì luyện chế ra ba lò dan dược cho hai người bọn họ, Tiên đan sư bình thường cũng tốn hơn nửa ngày.
Nhưng một ngày trong Tiên trạm cũng đã qua rồi, cho dù Diệp Mặc có kém một chút, ba lò đan dược cũng phải luyện chế xong rồi chứ. Lúc này sắc mặt hai người cũng có chút sốt ruột rồi, nhất là nữ tu đen gầy kia, sắc mặt lại càng lo lắng hơn.
- Anh nói Diệp đan sư này có thể luyện chế được toàn bộ Tiên linh thảo đó không?
Nữ tu đen gầy cuối cùng cũng không chịu đựng được, cô hỏi Duẫn Ưng. Câu hỏi này lại càng giống như vì Diệp Mặc chậm trễ lâu như vậy rồi, tìm một cái cớ.
Duẫn Ưng mặc dù cũng nói chuyện với nữ tu đen gầy kia được một lúc, nhưng cũng không hỏi thăm lai lịch của nhau, trong lòng gã cũng sốt ruột giống nữ tu đen gầy kia vậy. Nếu không phải tức lâu chỉ có thể rời đi từ đại sảnh này, gã nói không chừng cũng cho rằng Diệp Mặc đã rời khỏi tức lâu này rồi.
Bây giờ nữ tu này lại hỏi gã, đúng lúc gã định nói, liền nhìn thấy Diệp Mặc từ phòng trên lầu đi ra vẫy bọn họ nói:
- Hai người lên đi.
Thấy Diệp Mặc gọi hai người lên trên, Duẫn Ưng cùng nữ tu đen gầy kia dường như đứng dậy cùng một lúc, xông lên phòng của Diệp Mặc.
Diệp Mặc sau khi mở cấm chế trong phòng ra, lấy ra hai bình đan dược đưa cho nữ tu đen gầy nói:
- Cô xem Chính Hư đan này cô có hài lòng không?
Nói xong Diệp Mặc lại lấy ra một bình ngọc đưa cho Duẫn Ưng đang đứng bên cũng kích động không thôi.
Người nữ tu kia run rẩy cầm lấy Chính Hư đan mà Diệp Mặc đưa cho cô, lập tức mở ra đổ vào lòng bàn tay.
- Chính Hư đan thượng đẳng…
Nữ tu đen gầy đó khiếp sợ chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cô không ngờ mình không những lấy được Chính Hư đan, hơn nữa còn là Chính Hư đan thượng đẳng. Phải biết rằng Chính Hư đan thượng đẳng là thứ chỉ có Tiên đan sư tam phẩm mới có thể luyện chế ra được, bây giờ Diệp Mặc giúp cô luyện chế không ngờ lại là đan dược thượng đẳng, cô làm sao lại không khiếp sợ cho được?
- Địa Nguyên đan thượng đẳng?
Duẫn Ưng cũng chấn động không khác gì so với nữ tu đen gầy kia, gã đồng thời cũng kinh ngạc thốt lên.
Gã tìm đan vương họ Phùng luyện chế Tiên đan nhất phẩm trước giờ đều là trung đẳng, thỉnh thoảng còn có đan dược hạ đẳng, nhưng bất luận là trung đẳng hay hạ đẳng, gã đều cần hết. Cho dù là đan dược thượng đẳng, cũng thỉnh thoảng có một hai viên. Nhưng bây giờ cả bình trong tay gã đều là đan dược thượng đẳng, cái này chẳng phải nói Diệp đan sư trước mắt đây ít nhấy cũng là Tiên đan sư tam phẩm rồi ư?
Diệp Mặc dĩ nhiên không phải chỉ luyện chế ra đan dược thượng phẩm, hắn tổng cộng luyện chế ra được năm lò đan dược, trong đó Chính Hư đan thất bại hai lần. Ba lần cuối cùng hắn luyện chế ra được hai lò đan dược thượng đẳng, còn có một lò Chính Hư đan hạng nhất nữa.
Còn Địa Nguyên đan hắn cũng luyện chế ra được hai lò thượng đẳng, một lò cuối cùng là hạng nhất. Bốn lò Địa Nguyên đan bị hắn luyện hỏng mất một lò.
Hắn đương nhiên giữ lại hai bình đan dược hạng nhất cho mình rồi, đưa hai lò đan dược thượng đẳng cho hai người họ. Vốn dĩ nếu như hai người này không hài lòng, hắn định chia chút đan dược hạng nhất cho bọn họ. Nhưng bây giờ nhìn biểu cảm của hai người này, thì sự hài lòng đó không thể hài lòng hơn được nữa. Diệp Mặc cũng sẽ không nhắc đến đan dược hạng nhất kia làm gì.
- Diệp đan sư, Duẫn Ưng thật không ngờ anh là Tiên đan sư tam phẩm, đúng là có mắt mà không thấy cao nhân…
Duẫn Ưng giọng nói run rẩy, rõ ràng cũng kích động không thôi khi quen biết một Tiên đan sư tam phẩm như mình. Diệp Mặc là Tiên đan sư tam phẩm không nói, đan dược mà hắn luyện chế ra còn tốt hơn của tên họ Phùng kia luyện chế ra, mà giá tiền của hắn thì lại thấp hơn tên họ Phùng đó nhiều.
Diệp Mặc mỉm cười, đương nhiên sẽ không thừa nhận mình chỉ là Tiên đan sư nhất phẩm, huống hồ hắn cho rằng chỉ cần có Tiên linh thảo, hắn muốn thăng cấp lên Tiên đan sư tam phẩm, thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu như cho hắn đầy đủ Tiên linh thảo cấp hai cấp ba, trong vòng một tháng nói không chừng hắn cũng có thể thăng cấp lên Tiên đan sư tam phẩm.
Thấy Diệp Mặc hờ hững, Duẫn Ưng trong lòng lại càng không ngừng tôn kính, gã đứng dậy khom người hành lễ nói với Diệp Mặc:
- Tôi từ rừng rậm Hắc Lô đến, vốn dĩ tôi muốn tìm Phùng đan sư luyện đan. Cứ vài tháng tôi lại đến tìm Phùng đan sư luyện đan một lần. Diệp đan sư, trình độ luyện đan của anh mạnh hơn nhiều so với Phùng đan sư, hơn nữa giá cả lại thấp hơn Phùng đan sư nhiều, tôi muốn sau này đến Thuần Khẩu Tiên trạm có thể…
Không đợi Duẫn Ưng nói xong, Diệp Mặc đã biết được ý tứ của gã, vội vàng khua tay chặn lời nói:
- Đợi một chút, tôi sắp rời khỏi Thuần Khẩu Tiên trạm rồi, cho nên sau này anh tìm tôi luyện đan cũng không được đâu.
Nữ tu đen gầy kia lúc này cũng phản ứng lại, cô cũng đứng dậy khom người hành lễ nói với Diệp Mặc:
- Diệp đan sư, cám ơn anh dùng cái giá thấp như vậy giúp tôi luyện chế ra được hai lò Chính Hư đan này. Mục đích của tôi cũng giống Duẫn đại ca, đều là đến tìm Phùng đan sư luyện đan, nhưng Tiên linh thảo mà mỗi năm tôi lấy được rất ít, năm ba năm mới có thể luyện chế được một lần. Tôi nghĩ, nếu như Diệp đan sư đến nơi nào, có thể báo cho tôi biết, sau này tôi có thể đến tìm anh luyện đan…
Diệp Mặc lúc này trong lòng cũng vui vẻ hơn rồi, hắn biết Duẫn Ưng và nữ tu đen gầy này đều không phải là người giàu có gì, nhưng tu sĩ như này cũng có rất nhiều. Đan sư họ Phùng kia kiếm ăn theo kiểu này ở đây, rất nhiều người sẽ cố ý đến tìm gã luyện đan.
Trong Tu Chân giới giúp người khác luyện đan lấy 50% đã là giá quá cao rồi, nhưng Phùng đan sư này lại muốn lấy 75%, còn phải thêm tiên tinh, cái giá này quả thực không quá. Nếu như mình cũng có thể giúp người khác luyện đan được trong này, thì chẳng mấy chốc mà giàu có.
Nhưng Diệp Mặc lập tức liền gạt ý nghĩ này đi, đừng nói hắn không dám ở lại trong này giúp người khác luyện đan, cho dù hắn có ở lại đây giúp luyện đan thật, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phá đám. Phùng đan sư kia có thể luyện đan trong này, tuyệt đối là có người bảo kê, nếu không gã chỉ là một Hư Tiên hậu kỳ, không thể nào có thể xoay xở được ở đây.
Sau khi hiểu ra điều này, Diệp Mặc lập tức ôm quyền nói:
- Thật xin lỗi, tôi quả thực không thể ở lại đây luyện đan được. Tôi thực ra chỉ là đi ngang qua, còn chuyện đến đâu, tôi bây giờ cũng chưa nghĩ xong.
Thấy Diệp Mặc nói vậy, Duẫn Ưng bỗng nhiên đứng dậy, thành khẩn nói:
- Diệp đan sư, nếu anh vẫn chưa nghĩ được nên đi đâu, có thể đến rừng rậm Hắc Lô với tôi. Rừng rậm Hắc Lô rất rộng lớn, ở đó có vô số Tiên linh thảo và khoáng thạch, có vô số tài nguyên tu luyện. Rất nhiều tu sĩ giống như tôi, đều vào trong đó tìm Tiên linh thảo, sau đó đi tìm người luyện đan. Với bản lĩnh của Diệp đan sư, nếu đến rừng rậm Hắc Lô, tuyệt đối sẽ có đan dược dùng để luyện đan cũng không hết được.
- Đúng, đúng vậy, tôi cũng từ rừng rậm Hắc Lô ra, đang có ý tìm Phùng đan sư luyện đan. Nếu như Diệp tiền bối đến rừng rậm Hắc Lô, rất nhiều bạn của chúng tôi có thể tìm đến anh để luyện đan.
Nữ tu đen gầy đứng bên cạnh vội vàng gật đầu lia lịa nói.
Nếu không phải Diệp Mặc biết hai người này căn bản không quen biết, còn cho rằng hai người này đang hát đôi rồi.
Bây giờ hắn thấy Duẫn Ưng nói vậy, lại có chút nghi ngờ hỏi:
- Anh từ rừng rậm Hắc Lô xa xôi như vậy đến đây, chỉ là vì luyện chế một lò Địa Nguyên đan?
Duẫn Ưng có chút ngượng ngùng nói:
- Tôi đến đây đã bao nhiêu ngày rồi, lúc trước có rất nhiều Tiên linh thảo cũng đã mời Phùng đan sư luyện chế giúp rồi. Chỉ có điều lò Địa Nguyên đan này giá của Phùng đan sư cao quá, tôi vẫn chưa quyết định. Nhưng thời gian tôi trì hoãn trong này cũng quá dài rồi, hơn nữa ngày kia đúng lúc có Tiên thuyền quay về, cho nên hôm nay định thiệt thòi chút để gã luyện giúp, không ngờ lại gặp được Diệp đan sư tiền bối.
Diệp Mặc khua khua tay nói:
- Cứ gọi tôi là Diệp đan sư là được rồi, đừng gọi là Diệp tiền bối, tu vi của tôi còn thấp hơn anh mà.
- Vâng, Diệp đan sư.
Duẫn Ưng lập tức thay đổi.
Diệp Mặc gậy đầu hỏi:
- Tôi nghe nói Tiên thuyền từ trong này đến rừng rậm Hắc Lô cần phải có mấy chục nghìn tiên tinh thượng phẩm, anh từ rừng rậm Hắc Lô đến đây, đan dược luyện chế được e rằng cũng chưa đủ chút lộ phí?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay