Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1517

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Khi đang nói chuyện, thì đạo bùa chú kia đã biến ảo thành một màn sáng, trói buộc chặt lấy Nguyên Thần của Nam Cung Phi. Lúc này thì Diệp Tử Phong cũng trực tiếp lấy ra một cái pháp bảo đánh về phiá Nam Cung Phi.
Diệp Mặc giật mình, lập tức không hề do dự gì nữa mà tiến vào trong trận pháp, sau đó lấy ra một cái Thủy Tinh Cầu để bắt đầu ghi lại hình ảnh. Lúc trước, khi Nam Cung Phi còn đang bình thường, thì hắn không dám tiến nhập vào trong trận pháp, bởi vì tu vi của Nam Cung Phi quá cao, hơn nữa tâm thần của y cũng đã tương liên với cái trận pháp kia rồi. Nhưng Diệp Tử Phong thì không có bản lĩnh lớn như vậy, nên Diệp Mặc khẳng định là Diệp Tử Phong không thể nào biết được hắn đã tiến vào trong trận pháp.
Còn Nam Cung Phi thì lúc này tự lo thân còn không kịp, sao có thể bận tâm tới việc có người khác tiến nhập vào trong trận pháp chứ?
Nam Cung Phi đâu có bao giờ ngờ rằng một tên Diệp Tử Phong vẫn luôn kính cẩn với y, đột nhiên lại ra tay với y chứ? Nam Cung Tiểu Đại tuy rằng không phải là cháu gái dòng chính của y, nhưng cũng là một chi thứ gần đấy. Y đã làm chủ đem Nam Cung Tiểu Đại hứa gả cho Diệp Tử Phong rồi, hơn nữa còn tận tâm chỉ dạy Diệp Tử Phong tu luyện.
Mà Diệp Tử Phong đối với y cũng cực kỳ cung kính, lại lịch của Diệp Tử Phong thì y cũng đã điều tra rõ ràng rồi. Chính là em trai của Diệp Mặc, đến từ một thế giới hoàn toàn không thể tu chân. Một kẻ bình thường như vậy, một tên đệ tử luôn ôn thuần không dám nói chuyện lớn tiếng như vậy, lại đột nhiên ra tay ám toán y, thì y sao có thể ngờ được?
Huống chi, Diệp Tử Phong đã rời đi rồi, nhưng lại là chính bản thân mình gọi nó trở về. Nếu như y muốn động thủ, thì vì sao không sớm động thủ một chút? Lại phải chờ tới khi rời đi rồi đợi chính mình gọi nó lại một lần nữa thì mới ra tay. Lẽ nào nó biết mình sẽ gọi nó trở lại sao?
Răng rắc...
Pháp bảo của Diệp Tử Phong đánh lên trên người của Nam Cung Phi, khiến cho thân thể của Nam Cung Phi bị đánh đến nát bấy, nhưng Nam Cung Phi cũng không có bao nhiêu thương tổn cả, chỉ là trên cái đầu to lớn hơn thân thể của y vẫn mang theo biểu tình kinh khủng mà quát lên:
- Diệp Tử Phong, mày điên rồi, mày dám dùng trói buộc thần phù cấp mười một để đối phó tao, mày quả thực là loại súc sinh đê tiện vô sỉ...
Lúc này trong lòng của Nam Cung Phi chỉ có sự hối hận vô cùng, chì vì sự khinh địch của y, mà khiến cho y bị một con kiến hôi ám toán.
Thấy Diệp Tử Phong không chút do dự nào mà động thủ, thì Nam Cung Phi cũng biết dù y có phẫn nộ cũng chỉ là uổng công mà thôi. Bỗng nhiên y bình tâm lại một chút, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Tử Phong rồi hỏi:
- Mày tại sao lại phải giết tao? Nam Cung Phi tao cứu mạng của mày, lại đem Tiểu Đại hứa gả cho mày, nếu như mày không có lý do gì, thì mày trọn đời sẽ bị Tâm Ma dầy vò.
Diệp Tử Phong lại lấy ra thêm hai đạo bùa chú nữa án ngữ lên trên Nguyên Thần của Nam Cung Phi, nhưng hai tấm bùa chú này chỉ có cấp mười, xem ra bùa chú cấp mười một thì y chỉ có một tấm mà thôi.
Sau khi làm xong, thì Diệp Tử Phong mới lạnh lùng đáp lời:
- Tao không giết mày, thì ngày rằm tháng sau chính là ngày tao phải ૮ɦếƭ. Cái lão già mày cũng quả thật biến thái đấy, Nam Cung Tiểu Đại là hậu bối của mày, mà mày lại muốn \'Đoạt xá\' tao, lẽ nào mày còn không biết xấu hổ mà muốn kết hôn cùng với cháu gái của mình sao? Tao đê tiện vô sỉ à, nhưng tao thấy mày so với tao còn đê tiện hơn nhiều.
- Mày sớm đã biết rồi sao?
Nam Cung Phi kinh ngạc hỏi lại. Y không tin là một tên ăn mày như Diệp Tử Phong lại có thể biết loại chuyện này.
Diệp Mặc ở một bên cũng rất nghi hoặc, hắn từ quyển sách \'Vật\' mới biết được về sự tình của Uẩn Ngũ Hành linh căn, nhưng còn Diệp Tử Phong thì làm thế nào mà biết được?
- Tao không biết.
Diệp Tử Phong lạnh giọng nói:
- Nhưng những chuyện tao đã từng trải qua nhiều lắm, tao đã từng làm gia chủ một gia tộc đấy mày biết không? Tao còn từng làm qua một vị thành chủ mày biết không? Tao cũng từng giống như một con chó vì một mẩu thức ăn mà đánh nhau vỡ đầu mày có biết không? Khi tao giống như một con chó đi giành dật đồ ăn, thì tao đã hiểu được một cái đạo lý. Đó chính là bất luận tao làm gia chủ, hay là làm thành chủ, hoặc là làm một con chó, thì đều có một thứ không hề thay đổi.
- Cái gì không hề thay đổi?
Nam Cung Phi vô thức hỏi một câu.
Diệp Tử Phong lẩm bẩm giống như là đang trả lời Nam Cung Phi:
- Để cho tao làm nhất gia chi chủ, cũng chỉ là muốn lợi dụng tao mượn cái oai hùm khác mà thôi. Để cho tao làm thành chủ cũng chỉ là vì tao sẽ không bán đứng thành thị kia, mà tao sẽ tận tâm tận lực phục vụ cho nó. Nhưng khi tao làm một con chó giành dật đồ ăn, thì cũng là sau khi tao nỗ lực mới có được cơ hội. Bắt đầu từ ngày đó, thì tao đã biết, ở thiên hạ này sẽ không bao giờ có bữa cơm trưa miễn phí, không có gì tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả. Cái gì là tình nghĩa huynh đệ? Cái gì là tình cảm vợ chồng? Tao nhổ vào, tất cả đều là những cái cớ đáng buồn nôn.
Nói xong thì Diệp Tử Phong nhìn chằm chằm vào Nam Cung Phi rồi cười lạnh:
- Mày cứu tao, là vì tao đã ăn nhầm linh vật hệ Mộc. Mà mày cũng không hề nói cho tao biết là lúc đó tao đã ăn nhầm linh vật hệ Mộc. Mày chỉ nói là nhìn trúng nghị lực của tao, sau đó thì mang tao về Nam Cung sơn trang, thậm chí còn cố ý để cho Nam Cung Tiểu Đại tiếp cận tao, để cho Nam Cung Tiểu Đại yêu mến tao. Sau đó mày lại để cho Nam Cung Tiểu Đại giúp tao nuôi dưỡng linh căn, thu tao làm đồ đệ, tận tâm tận lực truyền thụ công pháp cho tao, dạy tao tu chân. Nam Cung Phi, mày biến tao từ một kẻ rác rưởi bị vứt bỏ, trở thành một kẻ được sủng ái, nhưng mà tao thì lại không bao giờ tin tưởng rằng thiên hạ này có chuyện ‘Trời cho’ như vậy, nhưng mày hết lần này tới lần khác lại muốn tao tin tưởng, thì liệu tao có cần phải tin hay không?
Nhìn sắc mặt trầm xuống của Nam Cung Phi, thì Diệp Tử Phong càng khinh thường hơn:
- Để tìm được những gì liên quan tới Uẩn linh căn, tao đã cố ý đi tới rất nhiều nơi, tìm qua vô số ngọc giản. Tao rốt cuộc đã có thể tìm được một cái ngọc giản trong một cái quán vỉa hè. Mà ở ngọc giản kia cho tao một cái kết luận rằng, một người được nuôi dưỡng Uẩn linh căn chính là thân thể thích hợp nhất để \'Đoạt xá\'. Còn Nam Cung Phi mày, thì càng tu luyện càng teo nhỏ thân thể lại, vậy mày có thể phi thăng sao? Cái thân thể đó của mày có thể vượt qua lôi kiếp được sao? Nếu như tao không đoán sai, thì mày chỉ muốn lợi dụng để \'Đoạt xá\' tao mà thôi.
- Nếu như mày đoán sai thì sao?
Giọng điệu của Nam Cung Phi đã có chút đờ đẫn.
Diệp Tử Phong cười ha hả:
- Tao đoán sai thì đoán sai thôi, chỉ là giết một tên Nam Cung Phi mà thôi, có vấn đề gì chứ?
Lần này thì không ngờ là Nam Cung Phi cũng không hề tức giận, mà bình thản nói:
- Mấy năm vừa qua, mày vẫn luôn một mực tìm cơ hội đánh lén tao phải không?
- Mày đoán đúng rồi, đáng tiếc chính là, mày vẫn không có cho tao cơ hội đó. Chính ngày hôm nay, tao cũng thiếu chút nữa đã không có cơ hội rồi.
Giọng điệu của Diệp Tử Phong thậm chí còn có vẻ có chút đáng tiếc, dường như là tới tận hôm nay mới có thể ám toán Nam Cung Phi khiến cho y không hề vừa lòng chút nào.
- Quả nhiên là ác độc. Nam Cung Phi tao cả một đời anh minh, không ngờ lại thua trong tay một tên tiểu nhân. Hôm nay nếu tao không gọi mày trở về, thì có phải là mày sẽ không quay lại phải không? Còn nữa, khi mày lấy ra đạo bùa chú kia, rồi đột nhiên động thủ, thì có phải là đã đoán trước được lúc đó tâm thần của tao sẽ suy yếu hay không?
Giọng điệu của Nam Cung Phi lạnh lẽo, không hề chứa đựng chút tình cảm nào ở bên trong cả.
Diệp Tử Phong gật đầu:
- Lão già kia, mày nói không sai, tao xác thực là chỉ có một lần cơ hội. Hơn nữa cơ hội này đúng là do mày giúp tao đấy, bằng không thì tao phải đối mặt với một lão yêu quái như mày, còn không biết là sẽ phải ૮ɦếƭ bao nhiêu lần. Cũng may là hôm nay mày đã cho tao cái cơ hội này. Nếu như ngày hôm nay không thành công, thì tao sẽ tìm cơ hội trước ngày rằm tháng sau, nhưng lúc đó sẽ không thể nào có cơ hội tốt như hôm nay được. Vốn tao còn dự định sẽ từ từ tìm cơ hội, nhưng mày thì lại đợi không được nữa rồi, rằm tháng sau đã muốn \'Đoạt xá\' tao rồi, cho nên, nói đúng ra là tao còn phải cảm ơn mày nữa đấy.
- Sớm biết rằng Nam Cung Phi tao sẽ ૮ɦếƭ trong tay loại đạo chích như mày, thì còn không bằng đường đường chính chính đi đánh với Diệp Mặc một trận, ૮ɦếƭ ở trong tay của hắn còn đáng giá hơn một ít.
Nam Cung Phi thở dài rồi nói một câu. Y xác thực là muốn \'Đoạt xá\' Diệp Tử Phong, nhưng y không ngờ là loại chuyện như thế này lại bị Diệp Tử Phong phát hiện. Phải biết rằng ngay cả gia chủ Nam Cung gia là Nam Cung Hư cũng không hề biết việc này.
Diệp Tử Phong lại lần nữa cười lạnh:
- Mày muốn đánh nhau với Diệp Mặc? Đừng tự đề cao chính mình. Diệp Mặc giết mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, trong đó còn có cả một tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn sử dụng tiên khí hạ phẩm. Phải biết rằng lúc đó hắn mới chỉ có tu vi Hóa Chân sơ kỳ. Mà hiện tại thì tu vi của hắn đã là Hóa Chân hậu kỳ rồi. Đừng nói là mày, cho dù là toàn bộ Nam Cung gia ra hết, thì cũng chỉ có thể là kẻ bị giết thôi.
Thấy Nam Cung Phi không nói lời nào, thì Diệp Tử Phong lại nói tiếp:
- Mày không cần phải trầm mặc như vậy, tao tuy rằng còn chưa biết Nam Cung gia rốt cuộc là có bí mật gì, nhưng tao biết chắc rằng Nam Cung gia tuyệt đối không phải đơn giản như ngoài mặt của nó. Về phần bí mật cụ thề, thì tao sẽ từ từ điều tra.
- Mày...
Nam Cung Phi lần này rốt cuộc đã tức giận và có chút kích động rồi.
Diệp Tử Phong khoát tay, căn bản cũng không hề coi sự phẫn nộ của Nam Cung Phi vào đâu cả, mà lại tiếp tục nói:
- Mày cũng không cần phải tức giận, tài nguyên của Nam Cung gia để cho tao là chuyện tốt rồi. Còn cái tên Diệp Mặc kia, thì đến lúc đó tao sẽ giúp mày *** hắn.
- Ha ha...
Nam Cung Phi nghe tới đó, thì không ngờ lại cười ha hả:
- Mày cho dù giết Nam Cung Phi tao thì thế nào chứ? Mày vẫn chỉ là một thằng đội nón xanh mà thôi, vợ của mình bị đại ca cưỡi, tao nhổ vào.
Cái câu nhổ vào này, thì là y vừa mới học được từ chỗ của Diệp Tử Phong đấy, đảo mắt một cái đã biết dùng rồi.
Ngoài dự liệu của Nam Cung Phi chính là Diệp Tử Phong lại lạnh lùng cười nói:
- Mày sai rồi, tao muốn giết Diệp Mặc không phải là vì hắn ςướק vợ của tao. Trình Na Na tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng cũng không hề được Diệp Mặc nhìn trúng. Có lẽ Trình Na Na cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng tao thì lại khẳng định là Diệp Mặc sẽ không nghĩ như vậy...
Nhìn vẻ mặt khó tin của Nam Cung Phi, thì Diệp Tử Phong lại nói tiếp:
- Tao muốn giết Diệp Mặc, đó là vì bí mật ở trên người của hắn. Diệp Tử Phong tao muốn đứng ở trên đỉnh, thì nhất định phải lấy được những bí mật ở trên người của hắn.
- Mày thực sự rất ngoan độc, vì sau khi mày giết Diệp Mặc rồi thì phỏng chừng là người khác cũng sẽ không hề nói gì mày cả, đúng không?
Nói xong thì Nam Cung Phi nhìn Diệp Tử Phong như đang nhìn một thằng ngu nào đó vậy.
Giết Diệp Mặc, thằng này cho rằng mình là ai chứ? Nếu như Diệp Mặc dễ giết như vậy, thì hắn đã sớm ૮ɦếƭ vô số lần rồi, còn chờ Diệp Tử Phong mày ra tay nữa sao? Diệp Mặc chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, thì đã thăng cấp tới tu vi Hóa Chân hậu kỳ, vậy thì có ai mà không đoán ra rằng trên người Diệp Mặc có bí mật chứ? Nhưng vì sao lại không có người nào dám động đến hắn? Bởi vì những kẻ động đến hắn đều đã ૮ɦếƭ hết rồi.
Thấy Nam Cung Phi nhìn mình một cách ngây dại, thì Diệp Tử Phong cũng không hề giải thích. Y biết là Nam Cung Phi sẽ không bao giờ tin, nhưng y xác thực là có biện pháp.
Y không nói tiếp về chuyện của Diệp Mặc nữa, mà lại tiếp tục nói với Nam Cung Phi:
- Mày biết vì sao tao không giết mày không, vì tao biết mày còn có một cái pháp bảo Động Thiên, có lẽ nó không thể nào thực sự Động Thiên được, nhưng chí ít là mày còn có một cái Động Phủ, đúng hay không? Đem vật kia giao ra đây, tao bảo đảm là sẽ không tiêu diệt Nam Cung gia.
Sắc mặt của Nam Cung Phi bình thản nói tiếp:
- Tao đúng là có một cái Động Phủ, tao cũng có thể giao nó ra cho mày, nhưng tao cũng rất muốn biết, mày rốt cuộc là làm thế nào đề giết Diệp Mặc?
Diệp Mặc nghe được câu hỏi này, thì lập tức giật mình. Sau đó hắn cũng lập tức hiểu ra rằng đây chính là câu hỏi mà Nam Cung Phi hỏi giúp cho hắn đấy. Bản thân mình sau khi tiến vào trập pháp phòng ngự của Nam Cung Phi vào trong này, thì Nam Cung Phi đã cảm ứng được rồi.
Nhưng Diệp Mặc lại cũng không hề lo lắng là Nam Cung Phi sẽ nói ra, vì Nam Cung Phi muốn thì đã nói ra từ sớm rồi, cũng không cần phải đợi đến hiện giờ
Có lẽ y biết, dù y có nói ra, thì y cũng khó lòng thoát khỏi cái ૮ɦếƭ. Hiện tại y hỏi được bí mật của Diệp Tử Phong, khiến cho mình càng thêm phẫn hận đối với Diệp Tử Phong, thì nói không chừng còn có khả năng lập tức ra tay *** Diệp Tử Phong ở đây cũng nên.
Diệp Tử Phong cười nhạt một tiếng:
- Nghe nói hắn rất thích cô gái nào si tình với hắn, và cũng rất thích mười mỹ nữ Nam An Châu, mà tao thì có bên mình một Nam Cung Tiểu Đại...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc