Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 144

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Diệp Mặc thấy Diệp Lăng để cho hắn chạy trốn, trong lòng khá cảm động. Việc làm của Diệp Lăng tuy rất trẻ con, thậm chí còn chả suy nghĩ nhưng cô muốn bảo vệ mạng sống cho Diệp Mặc và Diệp Tử Phong. Từ góc độ này có thể nói, cô ấy thật sự đã gánh chịu rất nhiều uất ức. Diệp Mặc biết Diệp Lăng luôn không vừa lòng hắn, nhưng không hiểu sao Diệp Lăng vẫn vì hắn làm nhiều chuyện như thế.
Tâm ý của cô tuy là tốt, tiếc là ít hiểu biết về mọi việc, hơn nữa kinh nghiệm cũng ít, suy nghĩ chưa chín chắn. Vì vậy rất nhiều việc chỉ là sự cho rằng một cách đương nhiên, cộng thêm sự quan tâm hỗn loạn, bị người khác lừa cũng là chuyện bình thường.
Diệp Mặc bỗng đưa tay lên xờ tóc Diệp Lăng, cảm thán:
- Ngốc ạ, nếu bây giờ anh đi rồi, em căn bản là chỉ còn con đường ૮ɦếƭ, yên tâm đi. Nếu anh đã có thể giết Tống Thiệu Văn mà không có chuyện gì, bây giờ cũng thế, sẽ không sao đâu. Huống hồ còn chưa giết Tống Thiệu Thành.
Diệp Lăng bị Diệp Mặc xờ đầu, cảm giác có chút khác thường, dường như có chút cảm giác quan tâm quanh quẩn trong tim cô. Cô từ trước tới giờ chưa từng được Diệp Mặc quan tâm, cho dù là anh hai Diệp Tử Phong cũng toàn là trách cô không hiểu chuyện. Nhưng bây giờ cô lại có cảm giác trái tim mệt mỏi của mình có chỗ dựa. Cô bỗng rất muốn dựa vào lòng Diệp Mặc gọi một tiếng “anh”. Nhưng Diệp Mặc trước mắt cô và Diệp Mặc trước đây có một chút xa lạ.
Hai người im lặng, Nhưng Diệp Lăng phản ứng lại rất nhanh, cô nghĩ tới sự an toàn của Diệp Mặc, vội vàng nói:
- Anh vẫn chưa giết Tống Thiếu Thành? Vậy nếu bây giờ anh ta gọi điện báo cảnh sát bắt anh, thì anh chạy đi đâu? Hơn nữa anh ta không báo thì người nhà họ Tống biết anh ở Yến Kinh, anh cũng chạy không thoát, phải làm thế nào…
Diệp Mặc mỉm cười:
- Cái này em không cần phải lo, Tống gia bây giờ không dám tìm anh, em yên tâm đi. Ngày mai sẽ chẳng có chuyện gì đâu.
Diệp Mặc nhìn rất rõ, nếu lúc hắn đến Yến Kinh, người nhà Tống gia không tìm ra hắn thì rõ ràng họ có chút kiêng dè hắn. Thế thì bây giờ cũng sẽ không tìm hắn. Cứ cho là gây chuyện với Diệp Mặc, Tống gia cũng sẽ phải điều tra hắn khá kĩ lưỡng rồi mới ra tay. Nếu Tống gia biết hắn có thể trở về an toàn từ hang ổ của Senna Nam Thanh, còn không hỏi rõ ràng đã tìm hắn gây chuyện, vậy thì Tống gia cũng sẽ không tồn tại đến ngày hôm nay.
Diệp Lăng ngây ra nhìn Diệp Mặc, cô không hiểu Diệp Mặc nói Tống gia sẽ không dám tìm hắn là có ý gì. Cô biết Diệp Mặc bây giờ và trước đây thật sự rất khác nhau, không thể so sánh.
Tuy Diệp Mặc chưa giết Tống Thiếu Thành nhưng hắn đã hạ độc thủ, Tống Thiệu Thành sẽ sống chả được bao lâu.
Diệp Mặc nghĩ đến bản thân một khi mà rời khỏi Yến kinh, Tống gia sẽ không có cách nào với hắn nhưng lại có thể làm hại Diệp Lăng và Diệp Tử Phong. Nghĩ đến vấn đề này Diệp Mặc lại đau đầu. Bây giờ hắn không dám quang minh chính đại mà tiêu diệt Tống gia. Nếu đã không thể tiêu diệt Tống gia thì ắt sẽ phải lo lắng những chuyện này.
Thấy Diệp Mặc dường như có tâm sự, Diệp Lăng lại nói:
- Buổi tối anh ngủ ở đâu?
Diệp Lăng muốn gọi một tiếng “anh cả” nhưng không nói nên lời, Diệp Mặc trong ấn tượng của cô thật sự quá tệ.
Diệp Mặc sực tỉnh, tự nhủ chuyện này từ từ rồi tính. Bây giờ Diệp Lăng hỏi lại vội vàng nói:
- Anh có chỗ ở, còn em, anh đưa em về trước nhé.
- Ừ, em ở trong trường.
Diệp Lăng muốn hỏi Diệp Mặc những năm này sống như thế nào, sống kiểu gì nhưng lại không biết hỏi từ đâu. Hơn nữa cô thấy Diệp Mặc mặc quần áo bình thường cũng đủ biết Diệp Mặc sống không phải rất giàu, thậm chí còn có chút giản dị.
Sợ hỏi rồi sẽ gợi ra những chuyện không vui của Diệp Mặc. Chính là không biết bản lĩnh của anh ấy học ở đâu ra.
Nhưng đến cuối cùng Diệp Lăng vẫn không nhịn được mà hỏi. Diệp Mặc cũng không biết nói từ đâu, chỉ có thể nói đơn giản về cuộc sống của mình. Thậm chí đến việc đi sa mạc và việc mình bị đuổi giết cũng không nhắc đến. Những chuyện này quá xa vời so với cuộc sống của Diệp Lăng, hắn không muốn Diệp Lăng lo lắng.
Theo lời của Diệp Lăng, Diệp Mặc biết được gần đây Diệp Tử Phong rất bận nhưng bận gì Diệp Lăng cũng không biết. Diệp Tử Phong rất ít khi đi bàn bạc chuyện này với Diệp Lăng, giống như việc của Diệp Lăng cũng rất ít khi nói với Diệp Tử Phong như vậy.
Hai người nói nói, đi đi, vô tình đã đến cưả Hoa Đại. Đi đến cổng, Diệp Mặc mới nhớ ra việc hắn chờ Trác Ánh Tình, nhìn quanh một lần, Trác Ánh Tình đã đi lâu rồi.
- Em về kí túc trước đi, anh đi đây, mai em gọi Tử Phong ra rồi chúng ta cùng nói chuyện.
Diệp Mặc đưa Diệp Lăng đến cửa kí túc, hắn muốn đến Tống gia thăm dò chút tin tức. Nếu Tống gia quyết định đánh đến cùng, đối phó với hắn, hắn cũng phải chuẩn bị sớm một chút.
- … Anh đến kí túc bọn em ngồi một chút đi.
Thấy Diệp Mặc sắp đi, Diệp Lăng cuối cùng lại lên tiếng. Cô vẫn còn nhiều chuyện muốn nói với Diệp Mặc, hơn nữa Diệp Mặc thay đổi quá nhiều, làm cô có một cảm giác ỷ lại. Không ngờ cô lại nhất thời không muốn rời khỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc chần chừ một lúc, nhìn tấm biển trên cửa kí túc “cấm nam sinh đi vào”. Mặc dù ở Ninh Hải hắn cũng từng học đại học nhưng đối với kí túc nữ lại chưa từng tới. Hơn nữa bây giờ thời tiết dần dần nóng lên rồi, vào kí túc nữ dường như có chút không hay.
Diệp Lăng thấy ánh mắt của Diệp Mặc thì đã biết hắn lo không vào được, vội vàng nói
- Không sao đâu. Bà trông cửa đối với em rất tốt, chắc chắn sẽ cho anh vào. Vả lại tối nay nữ sinh kí túc em không có ở đây, đi quan hệ hữu nghị với đại học sư phạm rồi. Vào đây không ảnh hưởng tới bọn họ đâu.
Diệp Mặc vốn không lo không vào được, hắn muốn vào thì có quá nhiều cách, chỉ lo ảnh hưởng đến người khác mà thôi. Giờ nghe Diệp Lăng nói thế hắn lại muốn đi xem xem. Không vì cái gì khác mà chỉ muốn xem địa hình kí túc xá của Diệp Lăng, xem xem có thể bố trí một trận pháp phòng ngự đơn giản không. Còn nữa, hắn muốn nói chuyện với Diệp Lăng. Nếu hắn không ở lại Yến Kinh mà đi Lạc Thương thì sẽ như thế nào.
Quả nhiên như Diệp Lăng nói, người trông cửa kí túc chỉ nhìn Diệp Mặc một cái, cũng không có ngăn cản Diệp Mặc đi vào kí túc nữ sinh.
Cửa kí túc đúng là đang đóng, bên trong cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, rõ ràng là Diệp Lăng nói không sai, những nữ sinh đi quan hệ hữu nghị đó đều không về.
Ánh mắt quét một vòng theo thói quen, hắn lập tức ngây người ra. Kí túc không những có người mà còn có ba người.
Lúc Diệp Mặc đang muốn nói cho Diệp Lăng, Diệp Lăng đã mở cửa kí túc, còn nói:
- Vào đi, bên trong không có người…
Lời của Diệp Lăng còn chưa dứt, đèn trong kí túc bỗng được bật lên, Diệp Lăng bị doạ một vố. Trên bàn ở giữa kí túc đặt một chiếc bánh ga-tô lớn.
Ba nữ sinh ở bên trong thấy Diệp Lăng đi vào đều hét lớn:
- Lăng Tử, sinh nhật vui vẻ!
Nhưng ba người lập tức nhìn thấy đằng sau Diệp Lăng là Diệp Mặc. Lại một tiếng kêu kinh ngạc. Một nữ sinh trong đó chỉ mặc một *** vội vàng cầm một chiếc váy lên mặc vào.
- Mấy bạn
Diệp Lăng nhìn cảnh tượng trước mắt mà có chút sững sờ.
Lúc này, một người cao cao trong số nữ sinh đó kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Lăng Tử, không ngờ bạn lại đón sinh nhật cùng bạn trai. Bọn tớ còn định cho bạn một sự kinh ngạc cơ.
- Hì hì, mau giới thiệu về bạn trai đi, đúng là một anh chàng đẹp trai.
Diệp Lăng lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô. Cả ngày cô bận nọ bận kia đến nỗi quên cả sinh nhật của mình. Lúc này thấy bạn cùng phòng đều chuẩn bị sinh nhật cho cô, trong lòng rất cảm kích, liền nói:
- Tiểu Đan, Lộ Lộ, Thiên Hà, thật sự cảm ơn các bạn còn nhớ giúp tớ tổ chức sinh nhật.
- Bánh để sau rồi ăn, Lộ Lộ nói đúng đó, Lăng Tử mau giới thiệu bạn trai đi. Chúng tớ không đợi được nữa rồi, cậu là lần đầu tiên đưa bạn trai đến đấy.
Người con gái tóc ngắn cũng vỗ tay kêu lên.
- Mấy bạn hiểu nhầm rồi, đây không phải bạn trai tớ.
Diệp Lăng vội vàng xua tay.
- Xì! Đều đưa về rồi, còn nói “không có ai, có thể vào”, ấy nghĩ bọn tớ đều không nghe thấy sao.
- Có phải là sợ bọn tớ làm kì đà cản mũi không, yên tâm đi, chỉ cần ấy giới thiệu xong thì bọn tớ đều có thể nhường chỗ. Người trông cửa đúng là không biết ý gì cả, vừa gọi điện lên, chỉ nói là cậu về rồi, không nói là cậu còn đưa cả bạn trai về.
Người tóc ngắn tiếp tục nói.
Diệp Mặc có chút ngại ngùng, xờ xờ mũi. Hắn không ngờ bạn của Diệp Lăng lại về hết rồi. Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của Diệp Lăng, xem ra hôm nay không thể nói về chuyện đi Lạc Thương với cô ấy rồi.
Hơn nữa bạn của Diệp Lăng ở kí túc đều mặc quần áo rất thoải mái, còn tiếp tục ở lại đây thì có vẻ như không tiện. Nghĩ tới đây Diệp Mặc chỉ có thể nói:
- Thôi anh đi trước đây, mai chúng ta nói tiếp nhé.
Diệp Lăng cũng biết Diệp Mặc hôm nay đến đây chắc là có chuyện muốn nói với cô. Bây giờ chắc chắn không có cách nào nói rồi, chỉ có thể gật đầu.
- A, sao anh vừa vào đã đi rồi? Hôm này là sinh nhật Diệp Lăng, anh lại không chúc mừng cô ấy một lúc. Hay là ăn một chút bánh rồi hãy đi. Hoặc là tự giới thiệu chút đi, mai còn phải khao bọn tôi đi ăn đó.
Người con gái bị Diệp Mặc nhìn thấy mặc *** chả còn thấy ngượng nữa.
- Đan Đan bị thiệt rồi, vừa bị nhìn thấy mất rồi, bây giờ đương nhiên là phải khao rồi. haha
Người tóc ngắn liền nói.
Trong lòng Diệp Mặc càng lúng túng. Hắn làm anh mà còn chả nhớ sinh nhật của Diệp Lăng, ngược lại còn để bạn cùng phòng Diệp Lăng chúc mừng sinh nhật cho cô ấy. Hắn nghĩ tới sinh nhật của Tô Tĩnh Văn, cùng là xuất thân gia tộc, tại sao sinh nhật của Diệp Lăng lại khác xa thế so với sinh nhật của Tô Tĩnh Văn? Thậm chí Diệp gia còn lớn hơn Tô gia.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc bỗng thấy khoé miệng đắng chát.
Có lẽ mấy năm nay Diệp Lăng đã chịu nhiều oan uất.
Thấy Diệp Mặc có chút im lặng đứng ở cửa, Diệp Lăng còn tưởng Diệp Mặc nghĩ ngợi gì, nói:
- Anh, thực ra em không quan tâm sinh nhật gì cả, chỉ cần anh với anh hai đều bình an vô sự là được. Anh về trước đi, mai em đến tìm anh.
Diệp Lăng nói xong ôm Diệp Mặc, lần đầu tiên cô gọiDiệp Mặc là anh lại thấy lung Pu'ng, có lẽ sau này bản thân không cần sống cuộc sống lo lắng, sợ hãi đó nữa. Thậm chí Diệp Mặc còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô.
Cô cảm giác cái ôm của Diệp Mặc rất rắn chắc, rất ấm áp, làm cho cô có một cảm giác an toàn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc