Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1404

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Hư Nguyệt Hoa kinh hoảng.
Hắn cũng chưa chắc giết được Đồ Tử Chân, nhưng nếu như Đồ Tử Chân còn dám ra tay nữa, hắn cũng không sợ gì.
Sắc mặt Đồ Tử Chân có chút trắng nhợt thu lại chiếc khăn tay màu đen trên không trung, căn bản không nói thêm gì nữa, vừa vung tay lên thì một bóng dáng màu xám liền xuất hiện bên cạnh Đồ Tử Chân.
Khi nhìn thấy rõ đây không ngờ là một con lễ long cấp mười một chưa hóa hình, khóe mắt Diệp Mặc lại từng đợt co quắp, hắn không ngờ Đồ Tử Chân còn có loại linh thú này nữa.
Đồ Tử Chân lạnh như băng nhìn Diệp Mặc nói:
- Khiến ta gọi lễ long của ta ra, hôm nay nếu như không giết được ngươi, ta làm sao có thể cam tâm được.
Ung Lam Y bị giết thì thôi, Đồ Tử Chân căn bản cũng không coi ra gì, cái mà bà để ý chính là Diệp Mặc giết con trai bà còn chưa tính, lại còn dám trước mặt bà *** Ung Lam Y, quả thực quá khinh thường bà rồi.
Lễ long cấp mười một cho dù một mình bà đối phó cũng rất phí lực, Diệp Mặc căn bản còn muốn đánh với Đồ Tử Chân một trận, nhưng sau khi thấy lễ long, hắn lập tức lại bỏ đi suy nghĩ ấy của mình. Chỉ có điều nói với Đồ Tử Chân:
- Hôm nay đến đây thôi, có thời gian Diệp Mặc tôi nhất định sẽ đến Bằng đảo gì đó của bà thăm hỏi chút.
Sở dĩ biết Bằng đảo của Đồ Tử Chân, Diệp Mặc còn là từ miệng của Ung Lam Y biết được.
Thấy Diệp Mặc phóng ra pháp bảo phi thuyền, mang theo một đường khói xám biến mất trong không trung, Đồ Tử Chân lại nhìn nhìn lễ long đang mệt mỏi buồn ngủ bên cạnh mình, cố kìm nén không đuổi theo Diệp Mặc.
Lễ long vừa mới bị bà đánh thức dậy, bây giờ sức chiến đấu không thể nào khôi phục lại được, còn tên Diệp Mặc kia thì lại cực kỳ quỷ dị, chẳng những tìm được điểm yếu trong Vực của mình mà dễ dàng thoát khỏi, còn có lôi kiếm kinh khủng như vậy nữa. Nếu Lễ long không thể chiến đấu được, bà lại cứ muốn đuổi theo, ai ૮ɦếƭ trong tay ai cũng chưa biết được.
Đồ Tử Chân lấy pháp bảo yêu quý nhất của mình ra là chiếc khăn đen, lúc này chiếc khăn đen đã bị nhiều vết xước, điều này khiến Đồ Tử Chân trong lòng đau xót răng nghiến kèn kẹt. Bà chắc chắn con dao thái rau kia của Diệp Mặc tuyệt đối không tầm thường, nếu không không thể nào có thể làm tổn hại chiếc khăn của mình như vậy.
Bây giờ chiếc khăn của bà đã bị thương, lực chiến đấu của bà cũng hạ thấp xuống một bậc. Nếu như đối phó với những người còn lại, thấp hơn hai bậc, Đồ Tử Chân bà cũng không sợ gì, nhưng tên tu sĩ như Diệp Mặc này lại không thể nào theo mức độ bình thường được. Đồ Tử Chân bà kinh tài kiều diễm, tu luyện đến ngày hôm nay, đối thủ đã từng chiến đấu cũng nhiều không kể hết, cũng chưa bao giờ lại như ngày hôm nay, lại không dám đuổi theo người mà bà đánh.
- Chờ Lễ long của ta khôi phục hoàn toàn, pháp bảo của ta chữa trị xong, ta sẽ tìm ngươi.
Đồ Tử Chân nhìn hướng mà Diệp Mặc rời đỉ lạnh lùng nói một câu, rồi quay người lại, rời đi theo hướng ngược lại với Diệp Mặc. Thù thì phải báo, nhưng Đồ Tử Chân cũng không phải là tên ngốc, biết rõ chuyện không có kết quả gì thì cũng không đuổi theo làm gì.

Diệp Mặc mặc dù không muốn tiếp tục đánh nhau với Đồ Tử Chân, nhưng cũng không sợ Đồ Tử Chân, cái mà hắn để ý chính là Lễ long kia mà thôi. Hắn sở dĩ không liều mạng chạy trốn, là vì Lễ long kia cũng không uy hiếp hắn chút nào. Quả nhiên sau khi Diệp Mặc đi được một đoạn, lại cảm thấy Đồ Tử Chân lại rời đi theo hướng ngược lại. Hắn lập tức biết Lễ long của Đồ Tử Chân có vấn đề gì đó, nếu như không phải Lễ long có vấn đề gì đó, Đồ Tử Chân tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình.
Cho dù biết Đồ Tử Chân kiêng kị hắn, Diệp Mặc cũng không quay đầu lại tìm phiền phức với Đồ Tử Chân, hắn cũng kiêng kị Đồ Tử Chân. Người đàn bà này là người đàn bà lợi hại nhất mà hắn từng gặp, lúc trước khi hắn từ Tây Tích châu đi ra, gặp phải Thuyên Loan của Tuyết Lâm Hàn trì, lúc đó Âm Tự bị hắn đánh cho phải chạy trốn, kết quả bị Thuyên Loan được lợi.
Thuyên Loan mặc dù *** được Âm Tự, Diệp Mặc cũng biết người đàn bà này tuyệt đối không tầm thường, có thể ẩn nấp khiến hắn không quan sát được, nhưng nếu hai người đàn bà Thuyên Loan và Đồ Tử Chân gặp nhau, Diệp Mặc cho rằng, cho dù thủ đoạn của Thuyên Loan có lấy ra hết, thì chắc chắn cũng sẽ bị Đồ Tử Chân ***.
Pháp bảo phi thuyền màu xám tro nhanh chóng bay qua mặt biển Vô Tâm Hải, Diệp Mặc rất nhanh gác chuyện này sang một bên. Cho dù Đồ Tử Chân có lợi hại đi nữa, hắn cũng không sợ. Đợi sau này Lễ long của Đồ Tử Chân khỏe hẳn lại rồi, hắn cũng không phải là không có tiến triển gì. Đối với hắn mà nói, chỉ cần thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ tư, cũng là Hóa Chân hậu kỳ rồi, hắn căn bản cũng không sợ Đồ Tử Chân. Đừng nói là Đồ Tử Chân, hắn thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ tư rồi, cho dù là Tác An Sơn đến thì cũng thế nào?

Mạc Hải thành, vẫn là một trong những thành phố cực kỳ phồn hoa đô thị. Nếu không phải Mạc Hải thành cách Nam An châu hơi xa chút, thì sự phồn hoa của Mạc Hải thành lại càng tăng thêm gấp bội. Nói đi cũng phải nói lại, Mạc Hải thành nếu gần Nam An châu quá, cũng không có nhiều tài nguyên tu luyện như vậy có thể cung cấp cho những tu sĩ còn lại tìm kiếm. Một khi không còn tài nguyên gì, thì chắc chắn cũng không phồn hoa lên được.
Những tu sĩ tới Mạc Hải thành, phần lớn đều là vì đến tìm một số nguyên liệu tu luyện ở nơi gần Vô Tâm Hải này, cung cấp cho mình tu luyện.
Đây là lần thứ hai Diệp Mặc đến Mạc Hải thành, khi lần đầu tiên hắn đến, hắn vẫn còn là tu vi Kim Đan. Lúc nào cũng cẩn thận, cho dù là như vậy, cũng suýt nữa bị Lôi Vân tông bắt đi làm bia đỡ đạn. Mới cách có từng ấy năm, Diệp Mặc lại lần nữa đến Mạc Hải thành, tâm trạng không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy.
Hắn còn là tu vi Hóa Chân tầng thứ ba, nhưng Diệp Mặc lại biết, tu vi của hắn mặc dù không dám nói là không có địch thủ nào ở đại lục Lạc Nguyệt, trên thực tế người có thể uy hiếp được hắn quả thực chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng hắn trước giờ cũng không dám cho rằng mình là đệ nhất, đệ nhất không phải là mình tự nhận là được.
Tu Chân giới có nhiều cao thủ, bọn họ chẳng qua chỉ là không muốn ra ngoài giao đấu mà thôi. Cũng giống như Đồ Tử Chân kia, nếu Diệp Mặc không gặp người đàn bà này, hắn căn bản cũng không ngờ, trong Vô Tâm Hải còn có người kinh khủng như này.
Diệp Mặc đến Mạc Hải thành dĩ nhiên không phải là vì mua đồ, hoặc là tưởng niệm gì đó. Hắn đến là vì ngồi truyền tống trận, cho dù tiết kiệm được một ngày cũng là tốt rồi. Hắn định từ Mạc Hải thành ngồi truyền tống trận đến Nam An châu, sau đó lại từ Nam An châu bay đến Mặc Nguyệt Chi Thành.
Vừa tiến vào Mạc Hải thành, thần thức của Diệp Mặc cũng quét được nơi có truyền tống trận, hắn đang định qua đó, trong tầm thần thức lại lần nữa phát hiện ra một bóng người quen thuộc. Mặc dù cũng đã gần hai mươi năm không gặp rồi, nhưng thần thức của Diệp Mặc vừa mới quét đến bóng dáng này, hắn liền nhận ra đó là ai.
Sau đó thần thức của Diệp Mặc liền quét đến trước mặt bóng dáng đó, lập tức trở nên kích động. Đúng là Hư Nguyệt Hoa, lúc này Hư Nguyệt Hoa mặc dù nhìn vẫn là bộ dạng ba bốn mươi tuổi, nhưng ánh mắt cô lại vô cùng mệt mỏi. Còn sắc mặt thì lại tái nhợt, rõ ràng là kiếm sống bên bờ biển một thời gian dài nên mới vậy.
Ánh mắt Hư Nguyệt Hoa có chút tang thương, thậm chí có chút mờ mịt. Còn lúc này tu vi của cô đã đến Trúc Cơ đỉnh phong tầng thứ chín rồi, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là kết thành Kim Đan rồi. Diệp Mặc trong lòng có chút chua xót, một tu sĩ từ Trái đất đến đây, lại có thể tu luyện đến Trúc Cơ viên mãn ở một nơi ăn thịt người như này, thì cũng rất khó khăn?
Trong nháy mắt, Diệp Mặc thậm chí cũng quên tên của cô, đợi đến khi Diệp Mặc nhớ ra, thì Hư Nguyệt Hoa cũng đã vào một tiệm đan dược rồi.
Thần thức của Diệp Mặc quét đến tiệm đan dược này, không ngờ chính là Lão Thực Đan các mà hắn đã từng đến. Chủ tiệm thuốc này tên Phùng Lão Thực, Diệp Mặc biết rất rõ, hơn nữa Phùng Lão Thực không thật thà chút nào, gã chính là một trong số An Bắc Tam Ma. An Bắc Tam Ma bị hắn đánh lén một lần, bây giờ không biết tên Phùng Lão Thực đó thế nào rồi, tiệm đan dược này ngừng kinh doanh một thời gian ngắn, sao bây giờ lại mở lại rồi?
Hư Nguyệt Hoa sau khi tiến vào tiệm đan dược của Phùng Lão Thực, bóng dáng liền biến mất, thần thức của Diệp Mặc cũng bị ngăn cản bên ngoài tiệm đan dược của Phùng Lão Thực.
Diệp Mặc lần này không dùng thần thức đao, hắn trực tiếp xông vào trong đó, chỉ trong nháy mắt, hắn lại bị đẩy ra bên ngoài Lão Thực đan các, lúc này cũng không dừng lại, lại nhảy vào Lão Thực đan các.
Diệp Mặc vừa mới tiến vào Lão Thực đan các, liền nghe thấy những âm thanh bốp bốp, một bóng người xông ra cửa. Diệp Mặc vừa đỡ lấy Hư Nguyệt Hoa bị bạt một bạt tai, sự vui mừng vừa nãy liên biến thành tức giận.
- Á…
Hư Nguyệt Hoa cảm thấy mình hình như ***ng phải người nào đó, lập tức thất thanh kêu lên, vội vàng thấp thỏm lo âu nói:
- Xin lỗi, tiền bối, tôi không phải cố ý…
Hư Nguyệt Hoa chỉ nói một câu, liền đột nhiên dừng lại lời nói của mình, trợn tròn mắt vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Diệp Mặc, thậm chí đến câu nói vừa nãy cũng quên mất rồi.
- Chị Nguyệt Hoa, đừng lo lắng, là tôi đây.
Diệp Mặc nhìn thấy khuôn mặt Hư Nguyệt Hoa in hằn mấy dấu tay, và ánh mắt vô cùng hoảng sợ, trong lòng lại chua xót. Năm đó khi ở Hồng Kông, Hư Nguyệt Hoa dù sao cũng là một đại tiểu thư. Ở Lạc Nguyệt, cô thậm chí cũng là một thành chủ của Lạc Nguyệt thành, vì mình làm bao nhiêu chuyện, hôm nay ở Mạc Hải thành của đại lục Lạc Nguyệt, Hư Nguyệt Hoa không ngờ lại như một con chim sợ ná như này.
- Là anh, anh, anh là Diệp Mặc, đúng là anh rồi, Diệp Mặc…
Hư Nguyệt Hoa căn bản cũng không dám tin nói đi nói lại mấy chữ.
Diệp Mặc khẳng định gật đầu nói:
- Là tôi, chị Nguyệt Hoa, tôi chính là Diệp Mặc đây.
Hư Nguyệt Hoa mặc dù lớn tuổi hơn nhiều so với Diệp Mặc, nhưng lúc này cô cũng không kìm chế nổi sự bi thương trong lòng mính, cũng không đứng lên từ người Diệp Mặc, ngược lại lại nhào vào người Diệp Mặc khóc lóc. Dường như cô muốn đem hết oan ức và bi thương trong lòng mình thổ lộ ra hết.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, Hư Nguyệt Hoa là người con gái mạnh mẽ đến cỡ nào, chẳng có ai rõ hơn hắn, một mình như vậy ở đại lục Lạc Nguyệt cũng bị *** đến bộ dạng kinh hồn táng đảm như này, có thể thấy thay đổi hoàn cảnh đối với con người cũng không có chút gì là tình người cả.
Diệp Mặc liếc nhìn về phía mấy người trong phòng, ngoài Phùng Lão Thực vẫn ngồi không nhúc nhích ngồi một bên nhìn một gốc Lạc Hoàng Tam Điệp thảo ra, trong tiệm âm u đó còn có ba tu sĩ nữa, hai nam một nữ. Ba tu sĩ này không ngờ đều là tu sĩ Kim Đan, có thể nói nơi này ngoại trừ Hư Nguyệt Hoa là tu vi Trúc Cơ ra, những người còn lại đều là tu vi Kim Đan hết, Phùng Lão Thực lại ẩn giấu tu vi của mình ở mức Nguyên Anh.
- Chị Nguyệt Hoa, ai đánh chị vậy?
Diệp Mặc liếc nhìn ba tên tu sĩ Kim Đan này, bỗng nhiên hỏi một câu.
Hư Nguyệt Hoa lúc này cũng bình tĩnh trở lại, mặc dù vết hằn trên mặt còn chưa tiêu tán, nhưng trong mắt cô cũng có chút hi vọng, thậm chí không còn sự hoảng sợ và mờ mịt vừa nãy nữa.
Cô thấy Diệp Mặc hỏi vậy, vội vàng nói:
- Diệp Mặc, tôi không sao, chúng ta đi nhanh thôi, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc