Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1391

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Người không chịu chút thua thiệt nào
Thấy Giải Phong và Diệp Mặc đang kết giao với nhau, sắc mặt Đằng Hùng và Lãm Kỳ Duyệt lại càng không được tốt là mấy. Đằng Hùng không đợi Diệp Mặc và Giải Phong nói thêm gì, vội chen miệng vào nói:
- Diệp đan vương, nơi này có bốn đoạn linh mạch, không biết suy nghĩ của Diệp đan vương thế nào?
Lúc trước Diệp Mặc nói muốn toàn bộ, gã nghe ra cũng chỉ là nói đùa mà thôi, bây giờ gã cũng không nghĩ như vậy nữa, nếu Diệp Mặc vẫn còn muốn lấy tất, cộng thêm sự giúp đỡ của Giải Phong, thì Đằng Hùng gã đúng là không có cách nào.
Diệp Mặc để ý đương nhiên không phải là mấy đoạn linh mạch đó, nếu như lúc trước tiến vào khe nứt hư không, mấy đoạn linh mạch đó hắn chắc chắn tham như gấu đã lấy đi toàn bộ rồi. Nhưng bây giờ hắn cũng giàu có rồi, mấy đoạn linh mạch đó trong mắt người khác là linh mạch cao cấp quý giá, như trong mắt Diệp Mặc cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Hắn sở dĩ nói muốn toàn bộ, chính là vì lập uy, sau đó lấy được quyền chủ động phân phối Dưỡng Thần Tuyền. Diệp Mặc mặc dù không sợ mấy người Đằng Hùng, nhưng cũng biết ở Tu Chân giới tối kị ăn một mình, cho dù là ỷ vào tu vi có thể ăn được một mình, sớm muộn gì cũng bị người khác liên thủ lại ***.
Hắn nói ra những lời này, là những việc hắn đã làm, mục đích chỉ có một, đó chính là lấy được quyền chủ động. Lúc này mục đích của hắn đã đạt được rồi, bây giờ Đằng Hùng hỏi vậy, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không lại cứng rắn về chuyện này nữa, trực tiếp phân phối đoạt quyền trên tay mình. Cho dù hắn có cái quyền phân phối này, thì cũng phải chiếm được đạo lý rồi nói tiếp. Nếu không một khi chuyện Hóa Thần Châu bị lộ ra ngoài, thì người đến đây cũng không phải là một hai tu sĩ Hóa Chân nữa rồi.
Ngay cả Diệp Mặc hắn lợi hại như vậy, cũng không thể nào có thể giết được toàn bộ tu sĩ Hóa Chân. Trong giới Tu Chân cố nhiên người mạnh là vua, nhưng cũng không thể gây thù hận quá nhiều. Từ trước tới nay, cho dù cao thủ có lợi hại đi nữa, gây thù hận quá nhiều, cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Cho nên bây giờ Đằng Hùng vừa hỏi đến chuyện này, Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Tôi làm sao dám nói phân phối những đồ trong này, lúc trước nói như vậy, hoàn toàn là vì không ưa có ít người lớn lối trong này mà thôi.
Đằng Hùng và Lãm Kỳ Duyệt nghe thấy Diệp Mặc nói cũng thầm khinh bỉ. Khi Diệp Mặc vừa mới tới, đám người cũng rất khách khí với hắn. Nếu nói lớn lối, thì chỉ có một mình Diệp Mặc là lớn lối, còn những người còn lại thì không liên quan gì đến. Bây giờ Diệp Mặc nói vậy, rõ ràng là trừng mắt nói lời bịa đặt. Nhưng uy thế của Diệp Mặc, cũng không ai dám ra mặt chỉ trích mà thôi.
Diệp Mặc lại cứ như căn bản không biết mấy người Đằng Hùng đang nghĩ cái gì vậy, trực tiếp nói:
- Tôi thấy Đằng cung chủ kiến thức rộng rãi, cách suy nghĩ chắc hẳn cũng chu toàn hơn tôi…
Những người xung quanh cũng đều sửng sốt, Diệp Mặc thế này là có ý gì? Hắn dạy dỗ Cung Tuyệt rồi, ý tứ đó chẳng lẽ không phải vì ςướק đi quyền phân phối, ngược lại nói ý của Đằng Hùng không sai. Chẳng lẽ là muốn giao quyền phân phối cho Đằng Hùng? Ngay cả Đằng Hùng cũng có chút cổ quái.
Chỉ có điều ý tứ phía dưới những lời của Diệp Mặc thì lập tức Đằng Hùng lại hiểu ra, hơn nữa trong lòng lại thầm mắng, Diệp Mặc cười cười nhìn Đằng Hùng một cái nói:
- Đằng cung chủ hiểu rõ đạo nghĩa, chủ động không cần quyền phân phối, để cho mỗi người chúng tôi có thể phân được nhiều chút. Nhưng ý tứ của Đằng cung chủ tôi lại rất đồng ý, chỉ có người đến đây đầu tiên mới có quyền phân phối những đồ trong này. Tôi đến muộn hơn mấy người Đằng cung chủ, làm sao quyền phân phối có thể đến lượt tôi được? Đằng cung chủ nói anh ta là người đầu tiên đến, tôi nghĩ hay là giao quyền phân phối cho anh ấy là hợp nhất.
Diệp Mặc dùng “Đằng cung chủ nói...”, lời của hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu. Ai ai cũng thầm mắng Diệp Mặc vô sỉ, Lãm Kỳ Duyệt kia cũng yên lặng. Diệp Mặc chẳng những muốn lấy được chỗ tốt, còn muốn đứng trên đại đạo lý, quả thực là người không muốn chịu chút thua thiệt nào. Chỉ có Giải Phong biết, Diệp Mặc không phải loại người như này, có lúc, hắn chẳng những thua thiệt, thậm chí còn là quá thua thiệt.
Đằng Hùng làm sao không biết ý tứ của Diệp Mặc, gã không muốn đánh nhau với Diệp Mặc, chỉ có thể nói thật, sau đó gã lại hắng giọng nói:
- Tôi cũng không phải là người đầu tiên đến đây, nhưng Diệp đan vương bạn của anh lại là người đầu tiên đến nơi này. Nếu như vậy, thì cứ để Diệp đan vương bạn của anh đứng ra phân phối đi.
Diệp Mặc vỗ tay nói:
- Hóa ra không ngờ là chị Diệu đến trước, tôi suýt nữa thì mắc lỗi lớn rồi. Nếu Đằng cung chủ và mấy vị đảo chủ đây không có ý kiến gì, thì chị Diệu nắm quyền phân phối vậy.
Lãm Kỳ Duyệt vừa khinh bỉ Diệp Mặc, vừa cực kì buồn bực, chị Diệu đó rõ ràng sớm đã nói chị là người đến trước.
Diệu Huệ Trân làm sao có thể không biết ý tứ của Diệp Mặc, cô mặc dù biết Diệp Mặc vì Dưỡng Thần Tuyền mà đến, nhưng cũng không phải rất chắc chắn Diệp Mặc không có chút suy nghĩ gì về bốn đoạn linh mạch cực phẩm này.
Cho nên khi quyền phân phối rơi vào tay cô, cô lập tức nói:
- Diệp đan vương có ơn cứu mạng tôi, ý của tôi là trong này bất kỳ phát hiện ra thứ gì, Diệp đan vương lấy trước một phần, những thứ còn lại mọi người cùng phân chia, thế nào?
Phương án phân phối này của Diệu Huệ Trân vừa đưa ra, dường như tất cả mọi người đều đồng ý, trong này thì tu vi của Diệp Mặc là cao nhất, cái này là rất rõ ràng. Hơn nữa Diệp Mặc vừa đến liền cường thế muốn có được bốn đoạn linh mạch, Cung Tuyệt ra mặt, suýt chút nữa bị Diệp Mặc ***. Loại uy thế này, trừ Diệp Mặc muốn trước, thì còn ai dám muốn?
Đằng Hùng không cam lòng chỉ là Diệp Mặc rõ ràng là muốn cách phân phối này, lại còn cứ giả bộ. Rõ ràng lấy được cách phân phối mà mình muốn, nhưng lại khiến mình và Lãm Kỳ Duyệt sau này cũng không thể nói được câu nào. Người ta cũng không giảng đạo lý, nghe từ cách của Đằng Hùng, người đến trước thì phân phối. Nhưng người đến trước lại muốn Diệp Mặc chọn trước, đó cũng là ý kiến của người ta, cũng chẳng liên quan gì đến Diệp Mặc hắn cả.
Diệp Mặc nơi nào dường như cũng giảng đạo lý, nhưng Đằng Hùng gã lại kìm nén sự hốt hoảng đó lại, thực tế là không có cách nào, chỉ có thể tìm một câu hỏi:
- Diệp đan vương, vậy Đằng Dịch con tôi không biết bây giờ thế nào rồi?
- Tôi không biết.
Diệp Mặc dứt khoát trả lời khiến Đằng Hùng suýt chút nữa thì nôn ra máu, nhưng cũng không làm gì được Diệp Mặc.
Giải Phong trong lòng thầm thoải mái, chủ động nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta đến mở toàn bộ linh mạch ra trước rồi tính tiếp.
- Được.
Lãm Kỳ Duyệt lập tức đồng ý với ý kiến của Giải Phong, gã quả thực sợ Diệp Mặc và Đằng Hùng đánh nhau. Một khi hai người đánh nhau, gã không thể không giúp Đằng Hùng đối phó với Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc quả thực không phải là người mà gã muốn đối phó.
Tảng đá màu xanh cực lớn bị năm người nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra bốn linh mạch. Bốn linh mạch vừa bị lộ ra, một hồ bạch ngọc cực lớn ẩn nấp liền xuất hiện phía dưới linh mạch. Hồ bạch ngọc này rõ ràng đã có vô số năm rồi, còn trong hồ thậm chí có hơn nửa dịch màu trắng nhũ.
- Hồ dưỡng thần tuyền…
Những người có mặt tại hiện trường đồng thời kêu lên.
Một mùi thơm man mát truyền đến, cho dù Lãm Kỳ Duyệt biết rõ là Dưỡng Thần Tuyền cũng nhịn không kêu lên. Hồ Dưỡng Thần Tuyền ẩn giấu dưới tảng đá lớn màu xanh thậm chí rộng khoảng một mẫu, Dưỡng Thần Tuyền hơn nửa hồ này là bao nhiêu đây? Trị giá bao nhiêu đây? Điều này căn bản cũng không đo đếm được.
Lúc này ngay cả Đằng Hùng và Cung Tuyệt và cả Giải Phong nữa cũng hiểu ra, sợ rằng Diệp Mặc sớm đã biết trong này có Dưỡng Thần Tuyền, nên mới nói cần bốn đoạn linh mạch trước, sau đó lại nhường quyền phân phối trước sau cũng không muốn làm.
Mấy người đều nhìn về Diệp Mặc, bốn linh mạch cực phẩm cố nhiên đã là thứ vô cùng quý giá rồi, nhưng đối với tu sĩ Hóa Chân mà nói cũng không thể hấp dẫn bằng Dưỡng Thần Tuyền được. Dưỡng Thần Tuyền mới là thứ có tác dụng thực sự với tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong nhất, thứ này bất kỳ người nào cũng không muốn bỏ qua.
Diệp Mặc vừa nhìn liền biết quả nhiên là như vậy, không có ai muốn bỏ qua Dưỡng Thần Tuyền. Lúc này hắn thấy mọi người nhìn về phía hắn, hắn ôm quyền nói:
- Không ngờ trong này có Dưỡng Thần Tuyền thật, đợi tôi đi xác nhận một chút, Dưỡng Thần Tuyền này là thật hay giả.
Nói xong, Diệp Mặc cũng không chút do dự nhảy xuống dưới hồ bạch ngọc. Mọi người nhìn thấy Diệp Mặc không ngờ lại thử Dưỡng Thần Tuyền như vậy, ai ai cũng mắt trực nhảy ra ngoài, đây chẳng phải là đạp hỏng Dưỡng Thần Tuyền sao? Thử nghiệm Dưỡng Thần Tuyền chỉ là dùng tay dính một giọt là được rồi, làm gì có cách thử như này?
Cho dù Diệp Mặc có như vậy, cũng không ai dám lên tiếng chất vấn.
Diệp Mặc làm như vậy đương nhiên không phải là vì lớn lối hay là làm hỏng Dưỡng Thần Tuyền, hắn đang kiểm tra vị trí của Dưỡng Thần Tuyền. Nếu như vòng quanh khảo nghiệm một chút vị trí của Dưỡng Thần Tuyền, hắn có thể kiểm nghiệm được, nhưng như này, sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cho nên, hắn vừa nhảy xuống hồ bạch ngọc Dưỡng Thần Tuyền,Vực cực mạnh liền mở rộng, lúc này sự hiểu biết của Diệp Mặc về Vực không ngờ đã lên đến một trình độ mới, hắn nhanh chóng phát hiện ra sự bất đồng của hồ bạch ngọc. Ở một nơi xa với hắn nhất, nồng độ của Dưỡng Thần Tuyền là lớn nhất, Diệp Mặc lập tức nhíu nhíu mày.
Nồng độ này phân bố không đồng đều, đợi chút nữa những người còn lại bước xuống, lập tức có thể phát hiện ra.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc trực tiếp đứng trên hồ bạch ngọc, từ bên này đi sang bên nọ, sau đó Diệp Mặc lại đứng ở một bên khác, lúc này mới nói:
- Ý của tôi là như này, linh mạch tôi chỉ cần một đoạn, còn Dưỡng Thần Tuyền này, tôi chỉ cần ¼ là được rồi, còn lại mọi người cùng chia.
Nói xong Diệp Mặc không đợi người khác trả lời, trực tiếp giơ tay đánh ra mấy cấm chế, mạnh mẽ từ trong hồ bạch ngọc cực lớn cắt ra 1/4. Sau đó lại thông qua Vực quấy động, nồng độ 3/4 Dưỡng Thần Tuyền còn lại trở nên đồng đều, lúc này mới đặt đứng trên ¼ của mình, khua tay lấy một trong bốn đoạn linh mạch cực phẩm.
Tất cả những thứ này Diệp Mặc làm rất tự nhiên, mặc dù lộ vẻ có chút bá đạo, nhưng không có ai nghi ngờ. Thậm chí Diệp Mặc chỉ cần 1/4, Lãm Kỳ Duyệt còn cảm giác có chút may mắn, không ngờ Diệp Mặc không tham lam lấy đi một nửa trong đó.
Giải Phong thấy vậy, vội vàng nhảy xuống hồ Dưỡng Thần Tuyền, trong diện tích còn lại cũng vạch ¼, sau đó lấy một đoạn linh mạch cực phẩm nói:
- Phần của tôi tôi chia xong rồi.
Mặc dù Giải Phong là người thứ hai bước đến chia, nhưng y cũng chỉ là chia đều số Dưỡng Thần Tuyền còn lại, lấy đi một đoạn linh mạch cực phẩm, cũng không có lấy gì quá đáng.
Người thứ ba đi xuống chính là Đằng Hùng, gã sau khi lấy đi một đoạn linh mạch, rồi lại lấy đi 1/3 chỗ Dưỡng Thần Tuyền còn lại.
Cuối cùng chỉ còn lại Diệu Huệ Trân và Lãm Kỳ Duyệt, Lãm Kỳ Duyệt nhìn chỗ Dưỡng Thần Tuyền còn lại nói với Diệu Huệ Trân:
- Một đoạn linh mạch cực phẩm còn lại và chỗ Dưỡng Thần Tuyền còn lại kia, chúng ta chia đều thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay