Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1382

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Có cá không có cửa
- Trong thời gian Loan Minh và Tác Đam nhậm chức, tiết lộ hai lần cơ mật quân sự, tiết lộ năm lần cơ mật thương mại, hơn nữa còn lợi dụng thủ đoạn vơ vét hàng tỉ Lạc tệ. Cục an toàn Lạc Nguyệt đã quyết định, trong ngày Tác Đam nhậm chức thành chủ, ngay tại chỗ Gi*t ૮ɦếƭ Tác Đam, Loan Minh, Kế Trận Thâm, Phổ Vĩ Chương… đồng thời tuyên bố chứng cứ phạm tội.
Cô gái này đọc xong, đám người Tác Đam, Loan Minh đầu cũng đầy mồ hôi rồi. Cô gái đó giống như làm một chuyện rất bình thường vậy, đọc xong, trực tiếp khom lưng với Diệp Mặc, sau đó rời khỏi sảnh phòng họp.
Đợi cô gái kia rời đi khỏi, phòng họp chìm vào sự im lặng.
Diệp Mặc cười nhạt, hắn có thể dễ dàng khiến Tác Đam tự mình nói ra những chuyện mình làm, nhưng sự quản lý sau này của thành Lạc Nguyệt không phải là hắn. Làm như này, sự uy Hi*p lại càng lớn. Cho dù những lão này đều sắp về hưu rồi, Lạc Nguyệt cũng cần phải đổ ít tâm huyết mới vào rồi.
Cho dù hắn trước khi rời đi cũng để lại một trận pháp cấp chín, nhưng những thủ đoạn thế này cũng cần. Từ sau khi nội biến lần trước xảy ra trong thành Lạc Nguyệt, Diệp Mặc cũng có dự phòng rồi. Người hắn chọn là Lô Lâm, Lô Lâm cũng không khiến hắn thất vọng, mặc dù còn chưa áp dụng hành động, nhưng điều tra thì cũng rõ ràng rồi.
Úc Diệu Đồng và Hoàng Ức Niên thầm thở dài, chuyện năm đó sau khi xảy ra, Diệp Mặc chắc chắn sẽ không khiến những chuyện tương tự xảy ra lần nữa. Bây giờ xem ra, quả nhiên là như vậy. Người già như bọn họ cũng đều gắn bó với thành Lạc Nguyệt này rồi, rõ ràng sẽ không bán đứng thành Lạc Nguyệt vì lợi ích riêng của mình.
Chỉ có điều đáng tiếc chính là tên Tác Đam kia, quả thực là một người có bản lĩnh. Hoàng Ức Niên cũng biết Tác Đam có bản lĩnh, nếu không với tính khí của gã làm sao có thể chịu đựng Tác Đam. Thành Lạc Nguyệt có được như ngày hôm nay, nói thật ra, cũng không thể tách khỏi Tác Đam. Cho nên có lúc Tác Đam phạm một số lỗi nhỏ, Hoàng Ức Niên cũng giả bộ như không biết, dù sao ai mà chẳng có sự ích kỷ riêng mình? Nhưng Hoàng Ức Niên không biết, Tác Đam lại dám tiết lộ cơ mật quân sự.
- Dẫn đi.
Diệp Mặc lạnh lùng nói một câu.
Tác Đam bỗng nhiên khàn cả giọng kêu lên:
- Diệp Mặc, anh không có quyền làm với tôi như vậy, anh bây giờ không phải là người trong ủy ban phủ thành chủ thành Lạc Nguyệt. Người độc tài như anh, đây là không tôn trọng nhân quyền.
Nhưng cho dù Tác Đam có hô hoán, cũng lập tức bị mấy người Quách Khởi dẫn đi.
Diệp Mặc lại âm thầm lắc đầu, nếu như ở Mặc Nguyệt Chi Thành, hắn sớm đã cho một quả cầu lửa rồi. Nhưng nơi này là thành Lạc Nguyệt, còn có rất nhiều người sau này cần phải quản lý thành Lạc Nguyệt, nếu như hắn làm như vậy, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến người khác. Nếu hắn sinh sống ở đây, làm như này cũng không có gì, nhưng trên thực tế hắn lại sắp phải đi rồi, quản lý Lạc Nguyệt vẫn còn là những người ngồi tại đây.
Tác Đam bị mấy người dẫn đi xong, Diệp Mặc lại không tiếp tục tham gia thảo luận những vấn đề của thành Lạc Nguyệt nữa, chỉ ngồi một bên nghe. Đồng thời cũng đề nghị Lạc Nguyệt không cần dựa vào xuất khẩu νũ кнí làm nguồn kinh tế quan trọng nhất. Ngành dược Lạc Nguyệt là nguồn kinh tế tốt nhất.
Dù cho thành Lạc Nguyệt có được phát triển như ngày hôm nay cũng không thể tách rời khỏi Tác Đam, Tác Đam muốn biến thành Lạc Nguyệt trở thành thành phố của riêng y cũng không được. Cho dù Diệp Mặc không quay về, y cũng không thể nào làm được. Nói cách khác cho dù Hoàng Ức Niên đồng ý khai phá hồ Lạc Nguyệt, Diệp Mặc cũng không quay về, cuối cùng thành Lạc Nguyệt cũng sẽ chỉ xuất hiện nội loạn, mà không thể tiến hành theo cách của Tác Đam được.
Thành Lạc Nguyệt chính là do Diệp Mặc một tay xây dựng lên, bất luận là căn cứ quân sự hay những nơi còn lại, người của Diệp Mặc cũng rất nhiều. Không có một ai sẽ cho phép Tác Đam ςướק hồ Lạc Nguyệt đi, lùi vô số bước mà nói, cho dù Tác Đam thành công ςướק được hồ Lạc Nguyệt rồi, đợi y cũng sẽ là số mạng bị ám sát.
Viện trang bị vũ trang của Thành Lạc Nguyệt mặc dù chỉ là bảo đảm an toàn của cao tầng, nhưng cũng là bảo vệ thành Lạc Nguyệt của Diệp Mặc. Tác Đam ςướק hồ Lạc Nguyệt đi rồi, đuổi những người nhà của Diệp Mặc đi, viện trang bị vũ trang của thành Lạc Nguyệt làm sao có thể để yên được? Nhưng đáng tiếc Tác Đam mặc dù hô mưa gọi gió ở thành Lạc Nguyệt, bản lĩnh thống trị thông thiên, cũng hoàn toàn không hiểu được sức mạnh thực sự của thành Lạc Nguyệt là ở chỗ nào.
Cho dù Diệp Mặc không thèm nói lời nào, nhưng hắn ngồi trong này, chuyện thảo luận lại nhanh. Thi Tu mặc dù không có đầu óc và năng lực như Tác Đam, nhưng ở thành Lạc Nguyệt bao nhiêu năm như vậy rồi, quản lý thành Lạc Nguyệt, cũng sẽ không phải là vấn đề quá lớn.

Cuộc họp vào buổi chiều Diệp Mặc cũng không tham gia, mà đến thẳng hồ Lạc Nguyệt. Cha mẹ của Trì Uyển Thanh cũng đến đây rồi, chỉ có điều mấy người cũng đã ăn đan dược của Diệp Mặc đưa cho, rõ ràng cũng rất tin tưởng vào những gì Diệp Mặc nói.
Cha mẹ của Trì Uyển Thanh thấy Diệp Mặc về rồi, lập tức hỏi tung tích của Trì Uyển Thanh. Nhưng đáng tiếc Diệp Mặc bây giờ cũng không biết Trì Uyển Thanh đang ở đâu, hắn chỉ có thể nói Trì Uyển Thanh có Tiểu Lang giúp đỡ, ở Bắc Vọng châu chắc cũng rất an toàn.
Mấy ngày sau, Diệp Mặc bắt đầu đem Tu Chân dạy cho mọi người, bất luận là có linh căn hay không, Diệp Mặc đều cho mỗi người một viên Ngũ nguyên đan.
Tu luyện đương nhiên có tư chất tốt xấu, nhưng mỗi người đều có sự theo đuổi của riêng mình, cho dù tư chất có kém một chút, cũng không dám có chút chậm trễ nào. Huống chi Diệp Mặc còn đưa cho mọi người nhiều đồ như vậy nữa?
Diệp Mặc lại tốn mất thời gian một tuần, ở hồ Lạc Nguyệt chôn ba linh mạch cực phẩm, đồng thời ở thành Lạc Nguyệt cũng chôn hai linh mạch cực phẩm. Lại bố trí một sát trận cấp chín và một trận pháp phòng ngự cấp chín nữa ở hồ Lạc Nguyệt, bên ngoài thành Lạc Nguyệt cũng bố trí một trận pháp phòng ngự cấp chín và một trận pháp tấn công cấp chín.
Loại trận pháp cấp chín này, Diệp Mặc tin rằng cho dù có nã đạn, cũng không thể nào tấn công được vào trong thành Lạc Nguyệt, huống chi thành Lạc Nguyệt còn có hệ thống phòng ngự đạn đạo? Có thể nói linh khí trong thành Lạc Nguyệt bây giờ vô cùng nồng đậm, hoàn toàn có thể so với Đan thành ở Nam An châu rồi. Nếu như không phải thành Lạc Nguyệt hoàn toàn dựa vào mấy đoạn linh mạch kia, xung quanh không có linh khí bổ sung, thành Lạc Nguyệt ở toàn Nam An châu phỏng chừng cũng là nơi có linh khí nồng đậm nhất.
Ngọc bài khống chế trận pháp, Diệp Mặc cũng không đưa cho phủ thành chủ của thành Lạc Nguyệt, mà lại đưa cho cha vợ Ninh Trung Phi của hắn.
Sau khi làm xong, Diệp Mặc cũng không hoàn toàn rảnh rỗi, mặc dù Ninh Tư Sương rất muốn quấn lấy Diệp Mặc bay thêm mấy vòng nữa, nhưng cô nhìn thấy người khác đang tu luyện, cũng sợ mình sẽ rớt xuống cuối cùng, trái lại một mình ở trong thành Lạc Nguyệt, đành phải cùng với mọi người tu luyện.
Mà thời gian rảnh rỗi Diệp Mặc cũng không chỉnh lý lại Bát Quái Âm dương Ngư, mà lại tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu dùng thần thức tìm Vân Băng và Đình Đình. Nếu Vân Băng và Đình Đình sống không tốt, hắn sẽ mang hai người đó đến Lạc Nguyệt thành, nếu như hai người đó sống rất ổn, thì Diệp Mặc quyết định không quấy rầy họ nữa.
Thần thức của Diệp Mặc mặc dù còn chưa thể bao trùm toàn bộ trái đất được, nhưng hắn muốn tìm nơi ở của một người nào đó, thì cũng có thể làm được. Chỉ trong một buổi sáng, Diệp Mặc thậm chí rời khỏi thành Lạc Nguyệt, chỉ vì dùng thần thức của mình quét hết cả địa cầu, nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là, hắn cũng không tìm được Vân Băng và Đình Đình.
Tìm một người trên một diện tích lớn đối với thần thức mà nói thì hao tổn vô cùng lớn, nửa ngày, Diệp Mặc cũng đã uể oải bó tay rồi, hắn quay về thành Lạc Nguyệt dùng một viên Phục Thần đan, rồi nghỉ ngơi nửa ngày, lúc này mới miễn cưỡng khôi phục thần thức.
Mặc dù biết rõ Vân Băng không quay về Vân gia ở Yến Kinh, lại càng biết Vân Băng cho dù muốn làm gì, cũng sẽ không chào hỏi Vân gia làm gì, Diệp Mặc lại quyết định chờ sau khi Bát Quái Âm Dương Ngư sau khi hoàn nguyên, đến Vân gia hỏi xem sao.
Trước đây An Tái Thiện đưa cho Diệp Mặc một tấm ngọc bài trên đó có viết “Quái thành thất phiến, ngư dược long môn”. Còn bây giờ Diệp Mặc lại thu thập đủ tám mảnh nhỏ của Bát Quái Âm Dương Ngư rồi, hắn quyết định gộp bảy miếng kia lại xem sao.
Diệp Mặc bây giờ cũng đã là tông sư luyện khí cửu phẩm rồi, cộng thêm tông sư trận pháp cấp chín nữa, cho nên hắn cũng rất muốn biết năm đó trình độ luyện khí và trận pháp của Sở Cửu Vũ rốt cục đến trình độ nào rồi, không ngờ có thể làm ra trận bàn nghịch thiên như này, từ Trái đất xé tách không gian tiến vào đại lục Lạc Nguyệt.
Bảy mảnh vỡ của Bát Quái Âm dương Ngư bị Diệp Mặc gộp lại, rất nhanh bảy miếng này được gộp lại thành một thứ hình Bát Quái Âm dương Ngư.
Một tiếng ken két vang lên, Bát Quái Âm Dương Ngư vốn không có linh lực và linh nguyên khởi động này không ngờ lại hợp lại không có chút kẽ hở nào. Sau khi những tiếng ken két kia biến mất, làm gì còn có thể nhìn thấy Bát Quái Âm Dương Ngư này là do bảy miếng vỡ hợp lại nữa?
Cái này cũng chưa tính, lúc trước mảnh vỡ Âm Dương Ngư vô cùng loang lổ sau khi gộp lại xong, không ngờ lại biến thành sáng bóng, những vết tích loang lổ gỉ sét đó không ngờ lại không nhìn thấy nữa.
Diệp Mặc thầm hít một hơi dài, hắn bây giờ cũng đã là tông sư trận pháp cấp chín rồi, đương nhiên sẽ không thể nhìn không ra Bát Quái Âm Dương Ngư này chính là một trận tâm của trận pháp. Trước đây hắn còn cho rằng Ngư Dược Long Môn là một truyền tống trận sơ cấp, bây giờ xem ra mình nghĩ lầm rồi.
Có thể đạt đến trình độ trận bàn như này, Diệp Mặc tự phụ hắn bây giờ còn chưa được, cho nên có thể thấy Sở Cửu Vũ ít nhất cũng là một Tiên trận sư cấp thấp rồi.
Diệp Mặc trong lòng lại thầm cảm thán, so với Sở Cửu Vũ, về thiên phú này của hắn căn bản cũng không gọi là thiên phú. Hoặc là nói hắn vì vận khí và sự cứng cỏi mới có được thành tích như ngày hôm nay, còn Sở Cửu Vũ thì lại dựa vào cái gì?
Diệp Mặc lật đi lật lại Bát Quái Âm Dương Ngư trong tay nhìn nhìn, trong lòng lại càng bất đắc dĩ. Ngư Dược Long Môn này hắn luyện chế không ra, nhưng cũng có thể nhìn ra được. Cái này chẳng những là một trận bàn, còn là một trận bàn phá không, tác dụng không khác với Phá không phù lắm, hơn nữa còn có tác dụng hơn Phá không phù. Vì Phá không phù còn cần một lượng linh khí mạnh mới có thể khởi động được, còn trận bàn phá không này thì lại không cần.
Bởi vậy có thể thấy, Sở Cửu Vũ sẽ không luyện chế lục phù, hoặc là gã có luyện chế lục phù, thì cũng biết trên trái đất không thể nào dùng Phá không phù được. Cho nên gã đổi Phá không phù thành trận bàn phá không, cái này chẳng những cần trình độ trận pháp cực kỳ vững, mà còn cần trình độ luyện khí chắc tay, đồng thời cần có một lĩnh ngộ nhất định với xé rách không gian.
Diệp Mặc sở dĩ bất đắc dĩ, là vì hắn nhìn ta Bát Quái Âm Dương Ngư trong tay mình mặt dù bị hắn gom góp đủ rồi, nhưng vẫn không thể khởi động được.
Vì đây chỉ là một trận tâm, còn thiếu một trận môn bàn. Chỉ có trận tâm và trận môn bàn kết hợp lại với nhau, mới có thể hình thành một trận bàn phá không được.
Nói cách khác Ngư Dược Long Môn hắn chỉ có cá mà không có cửa, căn bản cũng không nhảy qua được. Diệp Mặc biết tu vi và trình độ trận pháp của hắn vẫn còn hơi thấp, nếu như tu vi của hắn cao thêm chút nữa, có thể lĩnh ngộ được sự ảo diệu của xé rách không gian, trình độ trận pháp của hắn nếu có cao hơn chút nữa, thì hắn bây giờ có thể tự mình luyện chế ra một trận môn bàn được rồi.
Đáng tiếc, hắn vẫn còn hơi kém chút, trước đây hắn sở dĩ có thể dưới đáy Hư không viêm xé rách được không gian nơi yếu nhất, đó là vì trận pháp cấp chín tự nổ, còn cả tu vi luyện thể cường hãn của hắn nữa, nên mới có thể miễn cưỡng làm được. Mặc dù miễn cưỡng làm được rồi, nhưng đối với lĩnh ngộ xé rách không gian thì không có bất kỳ trợ giúp nào.
Diệp Mặc thu Bát Quái Âm Dương Ngư lại, hắn quyết định hi vọng một chút ở An Tái Thiện. Thần thức của Diệp Mặc quét đến quán đồ cổ của An Tái Thiện, lại phát hiện ra không có An Tái Thiện ở đó, nhưng cháu gái của gã An Ngưng lại có ở đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay