Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1336

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Không cần làm người thủ hộ nữa
Diệp Mặc đã có Thế giới trang vàng, đương nhiên sẽ không để ý tới cái tiểu thế giới đơn giản nào nữa. Nhưng hắn không chú ý thì cũng không phải là Phiến Phất cũng sẽ không chú ý, hơn nữa còn vội vã đứng lên:
- Khổng Diệp tiền bối, bất luận như thế nào thì vãn bối cũng sẽ hết mình thủ hộ Bắc Vọng Châu.
Khổng Diệp nhìn thoáng qua Diệp Mặc sau đó gật đầu nói với Phiến Phất:
- Tốt.
Nói xong thì lão lại hướng tới Diệp Mặc hỏi:
- Diệp Mặc, lúc trước ta nghe cậu nói thì việc làm người thủ hộ hoàn toàn không phải là chuyện tất yếu nữa rồi sao?
Diệp Mặc không trực tiếp trả lời Khổng Diệp, mà lại hỏi ngược lại:
- Khổng Diệp tiền bối, những người thực hiện việc thủ hộ của Sở gia thì người có tu vi cao nhất có phải chính là tiền bối không? Có lẽ trừ tiền bối ra thì cũng chỉ có Sở Vân là tu vi cao nhất phải không?
Khổng Diệp liền có chút thương cảm:
- Không sai, Sở gia hôm nay xác thực đã xuống dốc rồi. Cái chức trách thủ hộ này cũng chỉ là miễn cưỡng làm được mà thôi.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Kỳ thực có một thế lực chính thức thủ hộ cho một thế giới đương nhiên là tốt, nhưng cũng không phải là thứ mà một thế giới nhất thiết cần phải có. Huống chi Khổng Diệp tiền bối người còn có chút lực hiệu triệu, nếu như người đi rồi, thì lời nói của Sở Vân có mấy người có thể nghe?
Khổng Diệp nghe xong lời Diệp Mặc nói thì lập tức tán thành:
- Không sai, cậu nói rất đúng. Hôm nay chức trách người thủ hộ xác thực là tồn tại không hợp lý, ha ha, rất đúng.
Lão hiểu được ý của Diệp Mặc, bất luận là nguy cơ do tu sĩ loài người gây ra, hay là do yêu thú gây ra, thì đều là chuyện tình không có cách nào tránh khỏi, căn bản là không phải một thế lực riêng lẻ có thể vãn hồi được. Cho dù là có thể vãn hồi được trăm năm, nhưng liệu có thể vãn hồi được cả ngàn năm, vạn năm hay sao?
Phiến Phất có chút khi*p sợ hỏi:
- Khổng Diệp tiền bối, hóa ra chuyện người thủ hộ Bắc Vọng Châu thực sự là có tồn tại sao? Khổng Diệp tiền bối cũng là một người thủ hộ?
Khổng Diệp có chút thương cảm mà gật đầu:
- Đúng thế, đã bao nhiêu năm rồi, cho tới hôm nay thì cái chức trách người thủ hộ này cũng gần như là có tiếng mà không có miếng (hữu danh vô thực). Cho nên Phiến Phất, ta sẽ đem tiểu thế giới truyền lại cho anh. Nếu có một ngày anh rời khỏi Bắc Vọng Châu, thì hãy truyền lại cho người khác thay thế. Bắc Vọng Châu chúng ta có thể không có người thủ hộ, nhưng không thể không có một người làm đầu lĩnh.
Diệp Mặc cuối cùng đã hiểu vì sao Khổng Diệp lại không đem tiểu thế giới truyền lại cho Sở Vân rồi, hóa ra mục đích của lão vốn đã là muốn để cho Sở gia lui khỏi vị trí người thủ hộ Bắc Vọng Châu. Để cho danh nghĩa người thủ hộ biến đổi thành người mạnh nhất hoặc là tu sĩ có lực hiệu triệu lớn nhất của Bắc Vọng Châu. Phiến Phất không hề nghi ngờ chính là tu sĩ có điều kiện tuyển chọn tốt nhất. Như vậy thì sẽ không có bất kỳ một trói buộc nào, cũng có thể đảm bảo được mỗi người thủ hộ đệ nhất Bắc Vọng Châu đều là tồn tại cường hãn.
Phiến Phất lúc này đã hiểu được ý của Khổng Diệp, nên y lập tức đứng lên nói:
- Phiến Phất nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của tiền bối. Bất luận là như thế nào thì cũng sẽ vì Bắc Vọng Châu này mà góp một phần lực lượng.
Diệp Mặc tuy rằng khinh bỉ cách làm người của Phiến Phất, nhưng hắn cũng hiểu được khi Phiến Phất đứng đầu ở Bắc Vọng Châu này, cũng là lời thật,đã trải qua nhiều năm như vậy, ngay cả đại nạn thú triều thì y cũng đã bỏ ra không ít khí lực.
Diệp Mặc nghĩ rằng Khổng Diệp xóa đi thân phận người thủ hộ của Sở gia khẳng định là vì còn có việc khác cần phải hoàn thành.
Quả nhiên lúc này, Khổng Diệp lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Phiến Phất rồi nói:
- Chiếc nhẫn này kỳ thực chính là một tiểu thế giới, anh chỉ cần luyện hóa nó là được.
- Vâng.
Phiến Phất kích động nhận lấy chiếc nhẫn tiểu thế giới kia. Nếu như không phải là còn đang ở trên Đương Lăng Phong thì hẳn là y đã lập tức luyện hóa cái tiểu thế giới này rồi.
Khổng Diệp thấy Phiến Phất đã tiếp nhận tiểu thế giới liền gật đầu nói:
- Cái danh nghĩa người thủ hộ Bắc Vọng Châu của Sở gia hơn vạn năm coi như là đã hủy bỏ. Việc thông cáo với toàn bộ tu sĩ Bắc Vọng Châu thì anh cần phải đi làm một chút.
Phiến Phất vội vàng đáp:
- Đêm nay vãn bối sẽ lập tức đi làm.
Kỳ thực Khổng Diệp không nói, thì Phiến Phất cũng sẽ đem tin tức Sở gia đã không còn là người thủ hộ của Bắc Vọng Châu nói ra. Như vậy thì y sẽ có thể ngưng tụ được lực chú ý của tu sĩ Bắc Vọng Châu, cũng có thể đề cao được uy vọng của bản thân. Tất nhiên là hiện tại y chính là truyền nhân tiếp theo sau Khổng Diệp tiền bối.
Sở Vân giờ mới hiểu được vì sao sư tổ lại không đem tiểu thế giới truyền lại cho cô rồi, hóa ra chính là vì nguyên nhân này. Nghĩ tới việc Sở gia có thể thoát khỏi sự ràng buộc của chức trách người thủ hộ, thì trong lòng của Sở Vân cảm nhận được từng đợt nhẹ nhõm. Chỉ có như vậy thì Sở gia của cô mới có thể đi truy cầu đại đạo cho chính mình được.
Khổng Diệp tổ sư thật là đã dụng tâm lương khổ rồi. Sở Vân vừa nghĩ tới thọ mệnh của Khổng Diệp tổ sư đã không còn bao lâu nữa, thì trong lòng liền có chút chua xót, khổ sở.
Diệp Mặc cũng thầm than khi cảm nhận được khí tức suy nhược của Khổng Diệp. Hiển nhiên là khó có thể kéo dài tới năm mươi năm nữa. Khí tức của Khổng Diệp lúc này thì coi như là hắn có thể đưa cho lão một bình ‘Giáp tử đan’ thì cũng chỉ uổng công mà thôi. Ngoại trừ linh quả đỉnh cấp \'Bàn đào bẩy mầu\' ra, thì Diệp Mặc không thể nghĩ ra được biện pháp nào có thể trợ giúp được Khổng Diệp cả.
Lúc này thì Khổng Diệp lại nói với Phiến Phất:
- Phiến chưởng môn, anh hãy đi trước hẹn với Đường chưởng môn một chút, đem chuyện này hoàn thành trước đi.
Phiến Phất vốn đã mong sớm được rời đi một chút. Ngồi cùng Diệp Mặc một chỗ khiến y toàn thân không được thoải mái. Hiện tại Khổng Diệp vừa nói, thì y liền vội vàng đứng lên:
- Vâng, Phiến Phất xin cáo lui trước, mong tiền bối bảo trọng.
Phiến Phất sau khi rời đi thì Khổng Diệp mới nói với Diệp Mặc:
- Ta muốn đi Tây Tích Châu tìm kiếm nguyên nhân sư tổ đi vào trong đó. Lúc này từ biệt thì khó có thể có ngày gặp lại. Sở gia hiện tại đã không còn nhiều người nữa rồi, hậu nhân trực hệ thì càng ít hơn, chỉ còn lại có ba đến năm người mà thôi. Tư chất của Ngữ Lan không tệ, nếu như có thể thì ta mong cậu có thể nể mặt mà đưa Ngữ Lan theo tới Nam An Châu. Nếu như nó có thể phi thăng Tiên Giới thì cũng coi như là trả lại cho tổ tiên Sở gia một cái công đạo.
Sở Ngữ Lan vốn đứng ở một bên lúc này liền biết điều tiến lên nói:
- Diệp sư thúc, thỉnh người nhận con làm đệ tử.
Sở Ngữ Lan đã hoàn toàn không còn bộ dạng băng lãnh như lần trước gặp Diệp Mặc nữa rồi, sau khi nói xong thì càng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc với bộ dáng mong đợi, chỉ sợ Diệp Mặc nói một chữ ‘Không’.
Diệp Mặc cũng rất đau dầu. Hắn suy nghĩ một lúc lâu, sau đó thì mới lên tiếng:
- Thu cô làm đệ tử cũng không phải là không được, chỉ là ta còn có chuyện riêng cần làm, cô cứ ở lại Sở gia tu luyện được chứ? Ta nghĩ Sở gia hẳn là có nơi dùng để tu luyện cực kỳ bí mật, hơn nữa còn có trận pháp tốt nhất nữa?
Diệp Mặc nói xong thì thấy Sở Ngữ Lan vẫn đứng im một bên, nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:
- Nếu sau này cô tu luyện tới Hóa Chân thì có thể tới Phỉ Hải thành tìm ta.
Một lát sau Sở Vân mới ngơ ngác hỏi một câu:
- Ngữ Lan ở nơi này, thì sao có thể tu luyện tới Hóa Chân?
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Có thêm những thứ này là có thể được rồi.
Nói xong thì hắn lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Sở Vân. Bản thân hắn còn muốn đi tìm Ức Mặc, thật sự là không muốn mang theo Sở Ngữ Lan chạy khắp nơi, hơn nữa hắn cũng không có tâm tư nào mà dạy dỗ đồ đệ. Công pháp của Sở gia thì tuyệt đối là số một rồi, hắn chỉ cần cung cấp thêm một ít tài nguyên tu luyện là được rồi.
Sở Vân thấy Diệp Mặc cự tuyệt, thì đâu còn tâm tư nhìn xem bên trong chiếc nhẫn trữ vật có cái gì nữa. Cô vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Khổng Diệp đã nói trước:
- Thế cũng tốt, ở lại chỗ này tu luyện chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Diệp Mặc biết Khổng Diệp tìm hắn chủ yếu chính là vì chuyện giao lại tiểu thế giới. Hiện tại đã có Phiến Phất tiếp nhận rồi, cho nên Khổng Diệp căn bản là sẽ không còn việc gì khác. Cho nên lúc này hắn liền lên tiếng cáo từ.
...
Thẳng tới khi Diệp Mặc rời khỏi rồi, thì Sở Vân mới nghi hoặc hỏi Khổng Diệp:
- Sư tổ, lần trước không phải người nói muốn cho Ngữ Lan bái Diệp Mặc làm thầy sao? Hiện tại Diệp Mặc đi mất rồi...
Khổng Diệp mỉm cười nói:
- Muốn Ngữ Lan bái sư, thì mục đích chính là cái gì?
- Đương nhiên là hi vọng nó có thể thăng cấp tu vi Hóa Chân, sau đó có thể phi thăng lên Tiên Giới, tìm được tiền nhân của Sở gia ở trên đó...
Sở Vân nghi hoặc.
- Vậy con nhìn xem Diệp Mặc tặng cho chúng ta cái gì?
Khổng Diệp thấy Diệp Mặc đối với tiểu thế giới cũng không có chút hứng thú nào, hơn nữa còn có thể lấy ra \'Chân linh đan\' cấp cho Sở Vân. Thì lão biết rằng thứ hắn cấp cho Sở Ngữ Lan làm đệ tử tuyệt đối là sẽ không kém.
Sở Vân dùng thần thức tỉ mỉ quan sát bên trong chiếc nhẫn trữ vật một chút, nhất thời chấn động, há to miệng đến một lát sau cũng không nói được một chữ nào. Cô cuối cùng đã hiểu được ý của câu nói ‘Có thêm những thứ này là có thể được rồi’.
...
Nửa tháng sau, Diệp Mặc buồn rầu trở về Phỉ Hải thành. Hắn đã tìm toàn bộ Bắc Vọng Châu một lần, cũng đã lật qua lật lại cái trấn nhỏ trước đây Tô Tĩnh Văn và Ức Mặc đã ở vài lần. Nhưng vẫn như cũ, không có bất cứ một tin tức nào cả.
Thấy Diệp Mặc có chút cô đơn, thì Tống Ánh Trúc ngược lại lại đi tới an ủi hắn. Tuy rằng cô rất nhớ Ức Mặc, nhưng cũng không muốn làm cho chồng mình vì chuyện của con gái mà phải lo lắng.
Mọi người ở lại Phỉ Hải thành hơn mười ngày, lúc này mới cáo biệt Mặc Nguyệt - Phỉ Hải thành, chuẩn bị rời khỏi Bắc Vọng Châu. Cùng với Diệp Mặc rời khỏi Bắc Vọng Châu ngoại trừ Tô Tĩnh Văn, Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng ra, thì còn có Ngu Vũ Thiên, Kỷ Bẩm, Đằng Dịch, Biên Phượng Tháp, và ௱ôЛƓ Hàn An nữa.
Khi Diệp Mặc rời khỏi Bắc Vọng Châu, thì ngoài những người thuộc Mặc Nguyệt ra, còn có thành chủ Phỉ Hải thành và một đám người nữa đều đi ra tiễn. Bao gồm cả Ngọc Nữ Phái, Tiên Dược Cốc và đông đảo chưởng môn của các đại môn phái cũng đều cố ý chạy tới Phỉ Hải thành. Ngay cả Vọng Nguyệt Tông của Phiến Phất có chút bất hòa với Diệp Mặc thì cũng phái người qua.
Sau khi chia tay với mọi người, thì \'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt\' liền hóa thành một đường mầu xanh nhạt biết mất vào bên trong Vô Tâm Hải.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc