Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1335

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Gặp lại Khổng Diệp
Khi Diệp Mặc đi tới địa bàn của Quỷ Tiên Phái, thì mới phát hiện ra rằng tu sĩ của Quỷ Tiên Phái đã sớm nhận được tin tức, toàn bộ đều đã bỏ đi, chỉ còn lại một tòa sơn môn...
Chỉ là vị trí địa bàn của Quỷ Tiên Phái cũng rất tốt, còn có một linh mạch hạ phẩm nằm trong lòng đất. Điều kiện tu chân như thế này thì ở Bắc Vọng Châu cũng được coi là đỉnh cấp rồi.
Đối với việc tất cả tu sĩ của Quỷ Tiên Phái đều bỏ chạy, thì Diệp Mặc cũng không có ý định muốn đuổi tận Gi*t tuyệt. Đầu sỏ gây nên chuyện này đã bị hắn Gi*t rồi, cho nên hiện tại hắn chỉ muốn tiêu diệt địa bàn của Quỷ Tiên Phái mà thôi.
Lấy tu vi Hóa Chân hiện tại của Diệp Mặc, thì có thể dễ dàng đem toàn bộ sơn môn của Quỷ Tiên Phái san thành đất bằng. Ngay cả một vài ngọn núi khá cao cũng bị Diệp Mặc phá hủy.
Một nén nhang sau, thì Diệp Mặc mới rời khỏi địa bàn của Quỷ Tiên Phái. Còn Quỷ Tiên Phái thì từng là một môn phái hàng đầu Bắc Vọng Châu, có thanh danh cực kỳ vang dội, lại bởi vì việc tiêu diệt một môn phái ba sao mà bị người khác san bằng sơn môn.
Đệ tử của Quỷ Tiên Phái tuy rằng đã trốn đi, nhưng cũng không có bất kỳ người nào dám nói mình là đệ tử của Quỷ Tiên Phái cả. Một môn phải hiển hách một thời cũng dần dần trở nên suy thoái...
...
Sau khi san bằng sơn môn của Quỷ Tiên Phái, thì Diệp Mặc tiếp tục đi tìm kiếm Ức Mặc, đồng thời cũng hỏi thăm tin tức về Mộc Hà và Lô Minh.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, Diệp Mặc vẫn không thu hoạch được chút gì cả, hiện tại hắn cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng cũng vẫn đi tới nơi cư ngụ của Khổng Diệp tiền bối. Địa điểm này chính là do Sở Vân nói cho hắn biết, hiện tại thì hắn mới biết được nơi Khổng Diệp tiền bối cư ngụ lại chính là đỉnh núi cao nhất Bắc Vọng Châu.
Trên đỉnh núi có khắc năm chữ thật lớn ‘Hội Đương Lăng tuyệt đỉnh’. Năm chữ này đều cứng cáp hữu lực, thậm chí còn muốn xuyên thấu ra phía sau của ngọn núi nữa.
Lúc này thì Diệp Mặc mới hiểu được, hóa ra Đương Lăng có ý nghĩa chính là ‘Hội Đương Lăng tuyệt đỉnh’.
Vừa nhìn thấy mấy chữ này, thì hắn đã biết là không phải do Khổng Diệp tiền bối viết rồi. Nhưng hắn cũng khó mà tin được rằng đây là chữ mà Sở Tiêu Y đã lưu lại. Nhưng trên thực tế thì ngoại trừ Sở Tiêu Y, Diệp Mặc biết có lẽ là không còn có người nào có thể lưu lại những chữ như vậy được.
Năm chữ này biểu đạt rằng ‘So với chí lớn của bản thân, thì mọi ngọn núi nhìn đều nhỏ bé’. Nếu như năm chữ này thực sự là do Sở Tiêu Y lưu lại, mà Sở Tiêu Y lại là người thủ hộ của Bắc Vọng Châu, thì thực sự là có chút khó hiểu. Bởi vì một người hi vọng đứng trên đỉnh thế giới, thì sẽ không thể nào nguyện ý sống cả đời ở một chỗ cả.
Đứng lặng yên trước năm chữ này một hồi lâu, thì ngay khi Diệp Mặc muốn đi lên đỉnh núi, lại thấy một đạo độn quang bay tới.
Đạo độn quang kia chưa tới trước mặt Diệp Mặc, thì Diệp Mặc đã nhận ra người này là ai rồi. Không ngờ lại là người đầu tiên tiến vào Thần Thú sơn mạch tại Tây Tích Châu - Phiến Phất. Sau khi Phiến Phất tiến vào Thần Thú sơn mạch, chẳng những không bị yêu thú Gi*t ૮ɦếƭ, trái lại còn nhân họa đắc phúc, thăng cấp tu vi tới Hóa Chân. Mà sau khi y thăng cấp Hóa Chân, trên đường trở lại Bắc Vọng Châu bị Âm Tự bắt gặp, thì cũng không bị Âm Tự Gi*t ૮ɦếƭ, mà lại chạy thoát được, hiển nhiên là Phiến Phất này cũng rất có bản lĩnh.
- Là cậu?
Phiến Phất tới gần, thì cũng nhận ra được Diệp Mặc. Khi y phát hiện được tu vi của Diệp Mặc cũng đã là Hóa Chân tầng một, thì sự kinh hãi trong ánh mắt cũng không thể nào ẩn dấu được.
Một hồi lâu sau y mới nghi hoặc hỏi một câu:
- Cậu cũng đã là tu sĩ Hóa Chân rồi hả?
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Phiến Phất một chút, nhưng cũng không hề trả lời. Phiến Phất tới nơi này, thì hiển nhiên là đã được Khổng Diệp mời tới.
Vốn lúc đầu khi Phiến Phất thấy Diệp Mặc thì còn có chút vui mừng, bởi vì y đã sớm muốn giáo huấn Diệp Mặc một trận rồi. Nhưng hiện tại y lại phát hiện ra tu vi của Diệp Mặc cũng đã là Hóa Chân, tuy rằng cảm thấy rất quỷ dị, nhưng cũng không phải là không thể. Bởi vì Diệp Mặc chiếm được ba viên tiên tinh, còn về phần hiệu quả tu luyện của tiên tinh, thì y cũng không biết rõ, cho nên cũng không dám kết luận bừa.
Hơn nữa ngày trước tu vi của Diệp Mặc mới chỉ là Thừa Đỉnh, thì đã không sợ một tu sĩ Kiếp Biến tầng chín như y, nếu như hiện tại Diệp Mặc thực sự là tu sĩ Hóa Chân rồi. Thì cho dù hiện tại y cũng là tu vi Hóa Chân đi chăng nữa, thì y phỏng chừng bản thân cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
Sau khi hiểu được đạo lý này, thì Phiến Phất liền hừ lạnh một tiếng. Không tiếp tục để ý tới Diệp Mặc nữa, trái lại muốn tiến lên Đương Lăng Phong.
Diệp Mặc lại đột nhiên tiến lên ngăn trở phía trước Phiến Phất, nói một câu:
- Thế nào mà Phiến chưởng môn thấy ta thì lại muốn bỏ đi vậy? Không có ý định thay đệ tử Dịch Dật của ông báo thù nữa sao?
- Cậu muốn nói cái gì?
Phiến Phất thấy Diệp Mặc vô thanh vô tức đã có thể ngăn phía trước y, thì trong lòng y liền trầm xống. Y lập tức biết Diệp Mặc thực sự đã thăng cấp Hóa Chân rồi. Đồng thời y cũng khẳng định bản thân không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
Tu vi của hắn ngày trước kém hơn so với y mười mấy cấp, mà còn có thể đánh ngang tay với y, bây giờ hắn đã có tu vi ngang bằng với y, thì y có thể là đối thủ của hắn mới là chuyện lạ.
Không đợi Diệp Mặc nói, thì Phiến Phất đã lại nói tiếp:
- Diệp Mặc, đệ tử Dịch Dật của ta khiêu khích Mặc Nguyệt ở Phỉ Hải thành của cậu, thì đã bị cậugi*t rồi. Ta không có tìm đến cậu, cậu còn muốn sao nữa?
Lời nói này của Phiến Phất đã tỏ ra chút yếu thế, chỉ là Diệp Mặc cũng không hề để ý tới, mà lại nói:
- Phiến trưởng môn, trước đây khi ta rời khỏi Phỉ Hải thành, không phải đã có giao ước với ông hay sao? \'Phục thần đan\' của ta ông đã thu rồi, nhưng cũng không hề làm việc, còn giúp người khác đối phó với Mặc Nguyệt của ta, vậy ông nói xem ta muốn thế nào?
Phiến Phất nghe xong lời nói của Diệp Mặc, thì trong lòng cũng trầm xuống, y hiểu rằng ngày hôm nay y khó có thể tránh được rồi, cho nên lập tức lấy ra Hỏa Văn Kính. Chỉ là y vẫn cố gắng nói tiếp:
- Diệp Mặc, Dịch Dật là trân truyền đệ tử của ta, điều nó muốn, ta có thể không đồng ý sao? Hơn nữa, Mặc Nguyệt của cậu nếu như không phải có Vọng Nguyệt Tông của ta bảo hộ, thì sớm đã bị Hắc Bạch chuẩn Đan Vương và Quỷ Tiên Phái tiêu diệt rồi. Vì sao không thấy cậu nói tới những điều này?
Diệp Mặc vẫn không nói gì, nhưng lúc này lại nghe thấy thanh âm của Khổng Diệp tiền bối truyền tới:
- Ha ha, Diệp Mặc, cậu đã tới rồi, Phiến môn chủ, ông cũng đã tới rồi. Nếu đã đến, thì cùng tiến lên đây đi.
Phiến Phất nghe được thanh âm của Khổng Diệp, thì cũng không suy nghĩ nữa, lập tức thu hồi lại Hỏa Văn Kính, cũng không chào hỏi một câu thì đã bay đi rồi.
Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn giáo huấn Phiến Phất một trận, chỉ là ở nơi cư ngụ của Khổng Diệp mà làm như vậy thì cũng không tiện. Huống hồ lời Phiến Phất vừa nói cũng không sai, nếu như không có Vọng Nguyệt Tông, thì Mặc Nguyệt của hắn xác thực là đã bị người ta công kích mấy lần rồi. Khi ấy bất luận là Mặc Nguyệt có khả năng bị tiêu diệt hay không, thì Kỳ Tử Ngư của Phỉ Hải thành chắc chắn là sẽ không xuất đầu hỗ trợ đâu.
Khi Diệp Mặc lên tới đỉnh Đương Lăng, thì cấm chế trên đỉnh núi đã mở. Kiến trúc trên đỉnh núi khiến cho Diệp Mặc vô cùng kinh ngạc, hắn vốn nghĩ rằng đây chính là nơi ở của Sở Tiêu Y, cho nên hẳn là kiến trúc ở đây phải không tệ mới đúng. Nhưng lúc này thì hắn lại thấy ở đây chỉ có một gian phòng trúc đơn giản. Ở phía trước gian phòng bằng trúc có một bãi đất trống, ở giữa bãi đất trống chỉ có một cái bàn và vài chiếc ghế đá.
Khổng Diệp thì đang ngồi trên một chiếc ghế đá, khi lão thấy Diệp Mặc và Phiến Phất thì liền cười ha hả:
- Phiến môn chủ, Diệp Mặc, hai người ngồi đi.
Diệp Mặc vừa ngồi xống, thì sắc mặt liền có chút xấu hổ. Một cô gái bưng trà ra từ bên trong phòng trúc, rõ ràng đó chính là Sở Vân, đi cùng cô còn có cả cháu gái cô là Sở Ngữ Lan nữa. Lời nói dối của hắn lúc trước hiện tại đã bị vạch trần rồi.
Sau khi Sở Vân đặt khay trà lên trên bàn đá, thì lại đi tới trước người Diệp Mặc khom người hành lễ:
- Vãn bối Sở Vân không biết tiền bối chính là Diệp Mặc, cho nên đã đắc tội nhiều rồi.
Sau khi cô thỉnh tội với Diệp Mặc, thì mới quay sang chào hỏi Phiến Phất, hiển nhiên thì trong lòng của cô, tu vi và địa vị của Diệp Mặc đều cao hơn nhiều so với Phiến Phất.
Sở Ngữ Lan phát hiện tiền bối mà lúc trước mình gặp qua chính là Diệp Mặc, thì nhất thời ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau mới định thần lại được, tiến lên ân cần chào hỏi.
Diệp Mặc gật đầu, thoáng qua một lát thì đã khôi phục lại bình thường.
Khổng Diệp cười ha hả:
- Tốt, tốt. Không nghĩ tới trước khi ta rời bỏ thế gian này, thì hai người các ngươi đều có thể thăng cấp tới Hóa Chân rồi, điều này thật sự là điều đại hỉ.
Lúc này thì Sở Vân và Sở Ngữ Lan đều đã biết được Phiến Phất cũng đã thăng cấp Hóa Chân rồi, cả hai cũng đều rất kinh ngạc.
Phiến Phất đứng lên kính cẩn ôm quyền hướng tới Khổng Diệp:
- Khổng Diệp tiền bối, Phiến Phất bất tài, sau khi thăng cấp Hóa Chân thì mới biết được Bắc Vọng Châu luôn có tiền bối tọa trấn, bằng không thì Bắc Vọng Châu chúng ta đã sớm tan thành mây khói rồi.
Diệp Mặc giờ mới hiểu được, sau khi Phiến Phất thăng cấp Hóa Chân trở lại Bắc Vọng Châu thì mới được Khổng Diệp báo tin. Tin tức của Khổng Diệp tiền bối này quả thực cũng thật là linh thông, chỉ là không biết lão có biết việc Đường Mộng Nhiêu cũng đã thăng cấp Hóa Chân rồi hay không. Nhưng cho dù là vốn không biết, thì hiện tại hẳn là đã biết rồi, dù sao thì bản thân hắn đã nói chuyện này với Sở Vân.
Quả nhiên Khổng Diệp liền gật đầu:
- Không nghĩ tới, ngay sau anh thì Đường chưởng môn của Ngọc Nữ Phái cũng đã thăng cấp Hóa Chân, Bắc Vọng Châu chúng ta sau này không cần phải lo lắng nhiều nữa rồi.
Phiến Phất kinh ngạc nói:
- Khổng Diệp tiền bối, Đường sư muội cũng đã thăng cấp Hóa Chân rồi sao?
Khổng Diệp cười ha hả nói:
- Tin tức này là do Diệp Mặc mang đến đấy, lúc đó thì ta đã suy đoán vị tiền bối trong miệng Sở Vân chính là Diệp Mặc, hiện tại thì vừa nhìn đã thấy quả nhiên là hắn. Ha ha...
Phiến Phất nhìn thoáng qua Diệp Mặc, nhưng vì y và Diệp Mặc còn có xích mích, cho nên cũng không lên tiếng hỏi.
Khổng Diệp thì lại nhìn Diệp Mặc rồi hỏi:
- Diệp Mặc, Xích Hạt ở Vô Tâm Hải chính là do cậu Gi*t sao?
Diệp Mặc cũng không dấu diếm, lập tức đáp lại:
- Phải, sau khi tôi quay về Bắc Vọng Châu thì gặp được Xích Hạt, thuận tiện Gi*t y luôn.
Khổng Diệp ‘Ừ’ một tiếng:
- Cái tên Xích Hạt kia đã là tu vi Hóa Chân tầng hai, cậu có thể Gi*t được y, thì có thể thấy được rằng công pháp của cậu cũng rất đặc biệt đấy.
Nói tới đây thì Khổng Diệp không nói tiếp nữa. Còn Phiến Phất ở một bên thì lại vô cùng kinh hãi. Diệp Mặc vừa mới thăng cấp Hóa Chân, đã có thể Gi*t ૮ɦếƭ một yêu tu Hóa Chân tầng hai rồi. Vậy thì nếu hắn muốn Gi*t y, chẳng phải là càng đơn giản hơn sao?
Qua một hồi lâu, thì Khổng Diệp mới tiếp tục nói:
- Diệp Mặc, di hài của sư tổ ta là cậu thu hồi được từ chỗ nào?
Diệp Mặc không hiểu vì sao Khổng Diệp lại chuyển đổi đề tài nhanh như vậy, nhưng vẫn trả lời:
- Tôi thu hồi được ở Thiên Cương Vực tại Tây Tích Châu.
Khổng Diệp gật đầu, nhưng không hỏi tiếp về việc này nữa, mà lại nói với cả hai người:
- Tính cả Đường chưởng môn, thì ba người các ngươi hiện tại là tu sĩ tu vi cao nhất Bắc Vọng Châu rồi. Lúc này thì Xích Hạt đã ૮ɦếƭ, trong vòng mấy trăm năm tới Bắc Vọng Châu sẽ không gặp phải bất kỳ uy Hi*p nào. Ngày hôm nay Diệp Mặc tới vừa lúc, vì không lâu sau ta phải rời khỏi Bắc Vọng Châu này rồi.
Dừng một chút thì Khổng Diệp lại tiếp tục nói:
- Ta có một cái tiểu thế giới đơn sơ, ta nghĩ trước khi đi sẽ truyền cho một trong hai người các ngươi. Hi vọng người được ta truyền thụ, thì trước khi phi thăng, sẽ đóng góp một phần lực lượng cho Bắc Vọng Châu này.
Diệp Mặc nghe tới đây thì vẫn bình thường, nhưng Phiến Phất thì lại lộ ra quang mang khát vọng trong ánh mắt. Y đã thăng cấp tu vi tới Hóa Chân, thì sao có thể không biết đến tiểu thế giới được? Tác dụng của tiểu thế giới căn bản không phải là một tu sĩ Hóa Chân bình thường có thể có được.
Ngay cả Sở Vân đứng ở một bên nghe được điều này cũng phải run sợ không ngớt, cô không hiểu tổ sư của mình vì sao lại không truyền tiểu thế giới cho cô?
Diệp Mặc cũng không hiểu vì sao Khổng Diệp lại đem loại tiểu thế giới này ra truyền cho người khác, mà không cấp lại cho người của Sở gia. Nhưng hắn vẫn chủ động nói:
- Khổng Diệp tiền bối, vãn bối sớm muộn gì cũng sẽ phải rời khỏi Bắc Vọng Châu, nếu như nhận cái tiểu thế giới này, thì trong lòng sẽ rất hổ thẹn.
Lời Diệp Mặc vừa nói ra, ngay cả Khổng Diệp cũng phải kinh ngạc vô cùng mà nhìn hắn. Không ngờ lại có tu sĩ Hóa Chân có thể cự tuyệt cơ hội có được một tiểu thế giới, đây quả thực là không thể nào hiểu được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc