Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1302

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Trước ngạo mạn sau cung kính.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Băng La trên người tôi, cũng không liên quan gì đến cô, vì tôi không phải là lấy từ tay cô.
Không lâu trước đó Mục Phi Hoàn vẫn còn muốn liều mạng sống ૮ɦếƭ với Diệp Mặc bỗng nhiên cũng cười cười nói:
- Anh nói không sai, Băng La chính xác là anh không lấy từ tôi. Nhưng Băng La đó là Giao Hoán Chấn ăn trộm của tôi, nếu như tôi muốn *** Giao Hoán Chấn trả lại, chẳng lẽ anh cũng định không đưa?
Cái mà Diệp Mặc sợ nhất chính là chuyện này, bây giờ Mục Phi Hoàn nói ra rồi, trong lòng hắn mặc dù không thoải mái, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại được. Mục Phi Hoàn này chỉ cần đến chậm một ngày thôi, nói không chừng hắn đã dẫn mấy người Tô Tĩnh Văn rời khỏi Tây Tích châu này rồi, bây giờ cũng không thể không đối mặt lại lần nữa mất đi Băng La. Trong lòng thầm nhủ, muốn Diệp Mặc bỏ ra Băng La, hắn quả thực cũng không muốn.
Bỏ ra Băng La chẳng khác nào vụt mất cơ hội thăng cấp lên Hóa Chân, nếu như chỉ có một mình hắn buông mất cơ hội trong thời gian ngắn thăng cấp lên Hóa Chân thì thôi, nhưng bây giờ hắn có một lượng lớn kẻ thù, từ bỏ cơ hội thăng cấp Hóa Chân chẳng những là chuyện hắn gặp nguy hiểm, đến những người xung quanh hắn cũng đối diện với nguy hiểm.
- Chị Phi Hoàn…
Giao Hoán Chấn thấy Mục Phi Hoàn từng bước ép buộc Diệp Mặc, đành phải bước ra nói chuyện. Một khi Diệp Mặc bị cô ςướק đi Băng La, thì đó không chỉ riêng là chuyện mất mặt, không có nhân tình lễ vật, thì ngay cả Chân Tủy Đan gã cũng ngại mời Diệp Mặc luyện chế.
Mục Phi Hoàn lại quay đầu lạnh lùng nhìn Giao Hoán Chấn một cái, Giao Hoán Chấn cảm nhận thấy sự uy hiếp của Mục Phi Hoàn, nhất thời câu phía sau cũng không nói ra được nữa.
Đang lúc Diệp Mặc muốn nghĩ cách giữ lại Băng La của mình, Mục Phi Hoàn bỗng nhiên lại nói:
- Anh có phải là đan vương cửu phẩm không?
- Đúng.
Diệp Mặc lần này không do dự, hắn cảm thấy đối phương hỏi câu này, chắc chắn là có mục đích. Nói không chừng hắn có thể chính vào lúc này lại giữ lại được Băng La, cho dù bây giờ hắn vẫn còn kém đan vương cửu phẩm một chút thôi, nhưng hắn vẫn không có chút do dự nói mình chính là đan vương cửu phẩm.
- Vậy anh có thể luyện chế ra Uẩn Huyết đan được không?
Mục Phi Hoàn không chút chần chừ tiếp tục hỏi.
- Nếu như cô có Huyết Thiên Quả, thì tôi có thể luyện chế ra được, trong vòng năm ngày.
Diệp Mặc lạnh lùng nói. Uẩn Huyết Đan là thiên đan cửu phẩm, tu sĩ tu luyện ra xá hậu, kinh mạch không thể nào tạo máu được, thân thể cũng sẽ bị phá hư, ngoại trừ Uẩn Huyến đan ra thì không có đan dược nào có thể chữa được.
Nếu là tu sĩ trên cấp Hư Thần, còn có thể thông qua việc tái tạo lại thân thể, nhưng nếu tu sĩ dưới cấp Hư Thần, nguyên thần không thành hình được, chỉ có thể dùng Uẩn Huyết đan.
- Anh có thể luyện chế được Uẩn Huyết đan thật sao?
Trong mắt Mục Phi Hoàn lộ ra vẻ vui mừng kinh ngạc, câu nói này nói ra không đợi Diệp Mặc trả lời. Cô liền lấy ra một hộp ngọc đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là hai gốc Huyết Thiên Quả, nếu như anh có thể luyện chế ra được Uẩn Huyết đan thì Băng La đó tôi tặng cho anh.
Diệp Mặc vẻ mặt bình tĩnh nhận lấy hộp ngọc, nhưng trong lòng hắn lại không bình tĩnh chút nào, gốc Băng La này cũng coi như là của hắn rồi. Diệp Mặc thầm thở dài, có Băng La rồi, hắn hoàn toàn có thể yên tâm rồi. Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm than linh thảo cao cấp của những tu sĩ trong Tây Tích châu quá nhiều rồi. Huyết Thiên Quả này chính là thứ rất khó tìm thấy ở Nam An châu, còn đối phương thì lại có thể tùy ý lấy ra, đây là linh quả cực kỳ quý hiếm trong số những linh dược cấp chín.
Thấy vẻ mặt Diệp Mặc có vẻ lạnh nhạt, dường như cũng không để tâm nhiều. Mục Phi Hoàn lại có chút không yên tâm lại nói với Diệp Mặc:
- Anh Diệp, Uẩn Huyết Đan này đối với tôi cực kỳ quan trọng, anh nhất định phải giúp tôi luyện chế…
Nói đến phần sau dường như còn muốn nói một hai câu uy hiếp Diệp Mặc, nhưng khi phát hiện ra mình không có câu nào có thể uy hiếp được Diệp Mặc, đành phải xoay chuyển nói:
- Nếu như anh luyện chế thành công Uẩn Huyết đan, nếu nhắm trúng đệ tử Nhược Phi của tôi, cũng không phải không có thương lượng.
Người con gái mặc váy lam đứng bên cạnh nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức ửng đỏ. Nghiến chặt hàm răng trắng bóc của mình, cũng không dám nói một câu phản bác nào.
Diệp Mặc lại cười nhạt nói:
- Cũng không cần phải gọi là anh Diệp, tôi không với tới cái chức cao như vậy đâu. Tôi có vợ rồi, cũng không cần đến đệ tử của cô nữa.
Nói tới đây, Diệp Mặc bỗng nhiên châm chọc cười lạnh rồi lại nói tiếp:
- Chẳng trách vị hôn phu của đệ tử cô giống như cái nồi không đáy, hóa ra có người sư phụ như cô. Cô ấy nếu như không có vị hôn phu này, thì mới là chuyện lạ. Hóa ra cô tìm vị hôn phu cho đệ tử của mình, chính là tùy thời tùy chỗ, khâm phục, khâm phục.
Mục Phi Hoàn nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt từng trận xanh hồng, cũng không dám nói một câu nào phản bác lại Diệp Mặc. Cô sợ mình một khi nói ra rồi, thì Diệp Mặc lại trả lại hộp ngọc trong tay hắn cho cô. Bây giờ cô đang cầu xin Diệp Mặc, cũng không đánh lại được người ta, ngoại trừ thấp giọng, thì cũng không có cách nào khác.
Giao Hoán Chấn thấy vật mà mình đền đáp lại bị Mục Phi Hoàn đưa cho người ta, đang lo Diệp Mặc không nhận được tấm ân tình của gã, không tiện yêu cầu Diệp Mặc luyện đan. Lúc này nghe thấy Diệp Mặc nói lời này, lập tức phụ họa cùng với Diệp Mặc một câu:
- Đúng đấy, Thiếu thần chủ ở Thần Thú sơn mạch cũng không tốt đẹp gì, đừng nói anh Diệp không ưa, đến tôi cũng không thoải mái.
Mục Phi Hoàn nghe thấy Giao Hoán Chấn nói câu này, lập tức có chút nghi ngờ nhìn Giao Hoán Chấn hỏi:
- Giao Hoán Chấn, Diệp… đan vương có phải có hiềm khích với Thiếu thần chủ không?
Giao Hoán Chấn cười lạnh một tiếng nói:
- Đâu chỉ có hiềm khích, anh Diệp mà khách của lão Giao tôi, anh ta vừa mới xuất hiện liền không nói lời thứ hai đã gọi người ra tay với Diệp Mặc, thậm chí còn muốn giết Diệp Mặc ngay lập tức. Đáng tiếc là, anh Diệp chỉ tiện tay vài cái thôi, đã đánh cho tên thủ hạ Dư Trạch của tên tiểu tử đó một trận nhừ tử rồi. Nếu không phải anh Diệp còn nể mặt tôi, thì sớm đã giết tên Dư Trạch đó rồi.
Mục Phi Hoàn biết Dư Trạch là yêu tu Hóa Chân, nếu như lúc trước cô chắn chắn cho rằng Giao Hoán Chấn trợn mắt nói lời bịa đặt. Nhưng bây giờ cô cũng biết những gì Giao Hoán Chấn nói tuyệt đối không phải nói láo, đối phương có thể dễ dàng đánh thương mình, rõ ràng có thể đánh bại Dư Trạch một cách dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Mục Phi Hoàn bỗng nhiên nói:
- Diệp đan vương, nếu như anh không thích tên Lượng Vô Lan đó, thì tôi có thể hủy hôn ước của anh ta và Nhược Phi bất cứ lúc nào.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:
- Đó là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi.
Lúc này người con gái mặc váy màu lam bỗng nhiên nói hai câu với Ngưu Nhữ Dương đứng bên cạnh, Ngưu Nhữ Dương vội vàng bước lên phía trước nói với Diệp Mặc:
- Anh Diệp, cháu gái Nhược Phi của tôi quả thực không thích cái tên Lượng Vô Lan kia, kính xin…
Diệp Mặc lập tức hiểu ý tứ của Ngưu Nhữ Dương, cái này chỉ cần thuận miệng nói ra là có thể ban ân huệ rồi, hắn ước gì càng nhiều càng tốt. Sau đó hắn cũng nhìn Mục Phi Hoàn nói:
- Tôi quả thực không thích cái tên Lượng Vô Lan đó, còn Uẩn Huyết đan của cô…
Nói tới đây, Diệp Mặc cố ý dừng lại một chút.
Mục Phi Hoàn cũng không phải là con ngốc, đệ tử của mình nói chuyện với Ngưu Nhữ Dương, Ngưu Nhữ Dương lại nói với Diệp Mặc, cô đương nhiên biết rõ. Bây giờ Diệp Mặc nói đến Uẩn Huyết đan tự dưng lại dừng lại, cô sao lại không hiểu? Cho nên không đợi Diệp Mặc chỉ rõ, cô chủ động nói:
- Chuyện hôn sự của Nhược Phi thực ra tôi cũng không đồng ý lắm, đợi chuyện này xong rồi, tôi nhất định sẽ hủy hôn ước của chúng nó…
Diệp Mặc thấy Mục Phi Hoàn vẫn còn muốn nói tiếp, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy chán ghét, hắn khua tay nói:
- Được rồi, cứ vậy đi, năm ngày sau, cô đến đây lấy Uẩn Huyết đan.
Mục Phi Hoàn mặc dù trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không dám khiến cho Diệp Mặc có chút phản cảm nào, cô chỉ có thể khúm núm gật đầu đồng ý.
Mà lúc này cô gái mặc váy màu lam cũng bước đến khom người nói với Mục Phi Hoàn:
- Nhược Phi cám ơn sư phụ.
Nói xong lại khom người cám ơn Diệp Mặc nói:
- Cám ơn Diệp sư thúc.
Mục Phi Hoàn đang định nói vài câu an ủi đệ tử trước mặt Diệp Mặc, lại nghe thấy những tiếng rì rầm bàn tán xung quanh:
- Diệp tiền bối xông vào vực thứ ba mươi sáu, đừng nói là tu sĩ Hóa Chân bình thường, cho dù là Hóa Chân viên mãn đến thì đã sao? Tên Mãnh Sát kia lớn lối như vậy, Diệp tiền bối cũng chỉ một chiêu thôi là đã giết được gã rồi.
- Thật không ngờ Diệp tiền bối lại còn là một đan vương cửu phẩm nữa…
- Mấy năm sau, tôi cũng có thể nói, tôi cũng đã từng đứng cùng đan vương cửu phẩm…

Mục Phi Hoàn sau khi nghe được lời nghị luận đầu tiên tự dưng ngây người ra, hoàn toàn quên mất câu nói vừa định nói, sững sờ nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi:
- Anh còn qua vực thứ ba mươi sáu rồi? Cái này, cái này làm sao có thể được?
Ấn tượng của Diệp Mặc về Mục Phi Hoàn không thể kém hơn được nữa, đang định quay về, thì lại nhìn thấy Tô Tĩnh Văn cũng bước đến, đứng bên cạnh hắn.
Giao Hoán Chấn đang không tìm được cách nào mời Diệp Mặc giúp đỡ, thấy Tô Tĩnh Văn bước đến, gã vội phủi *** bước đến, lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Tô Tĩnh Văn nói:
- Lần trước gặp mặt anh Diệp vội quá, chưa tặng cho chị dâu được món gì, bên trong nhẫn trữ vật này có vài gốc linh thảo, mong chị dâu đừng từ chối.
Mặc dù Tô Tĩnh Văn còn nhỏ tuổi hơn nhiều so với gã, nhưng Giao Hoán Chấn cũng không để tâm, nhất định phải nịnh bợ Diệp Mặc. Món quà Băng La vừa nãy lại bị Mục Phi Hoàn lấy đi mất rồi, bây giờ đã đặt gã vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi.
Tô Tĩnh Văn khẽ mỉm cười, cô biết Diệp Mặc thích linh thảo, nên nhận lấy nhẫn trữ vật đưa cho Diệp Mặc, sau đó lạ nói với Giao Hoán Chấn:
- Cám ơn Giao đại ca.
Giao Hoán Chấn cũng không cảm thấy Tô Tĩnh Văn đưa nhẫn trữ vật của gã đưa cho Diệp Mặc có chút không ổn nào, bây giờ nghe thấy Tô Tĩnh Văn gọi gã, lại càng vui mừng nói:
- Không có gì, không có gì, chút linh thảo này căn bản cũng không là cái gì.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào bên trong nhẫn trữ vật này, khóe miệng hơi nhếch nhếch. Bên trong linh thảo cấp tám có gần năm trăm gốc, còn linh thảo cấp chín thì cũng gần ba mươi bốn mươi gốc. Quan trọng nhất chính là, Diệp Mặc nhìn thấy ba gốc Chân Linh Thảo trong đống linh thảo này.
Diệp Mặc không nói câu nào nhìn Giao Hoán Chấn, lòng thầm nhủ gã sớm đưa nhẫn trữ vật này ra, thì mình làm gì cần phải giao dịch với Mục Phi Hoàn này chứ?
Ba gốc Chân Linh thảo không biết luyện chế ra được bao nhiêu Chân Linh đan đây, hắn làm gì còn lo lắng thăng cấp lên Hóa Chân không có đan dược nữa.
Thấy Diệp Mặc nhìn mình, Giao Hoán Chấn còn tưởng rằng muốn mình lấy ra dược liệu luyện chế Chân Tủy đan nữa, gã vội vã lại lấy ra mười mấy hộp ngọc đưa cho Diệp Mặc nói:
- Bên trong những hộp ngọc này đều là Tủy Nguyên Cô, anh Diệp nhìn xem có đủ hay không, tôi chỉ cần vài viên Chân Tủy đan là được rồi.
Nhiều Tủy Nguyên Cô như vậy, cũng chỉ yêu cầu mình luyện chế mấy viên Chân Tủy đan mà thôi, chẳng lẽ trình độ luyện đan của hắn lại thấp đến vậy? Tên Tam thần chủ này quả thực quá xem nhẹ bản thân rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay